Bây giờ thì cô đã biết tại sao lúc trước Phương Mai lại thích trêu chọc cô như vậy. Bởi vì… thật sự rất vui. À, suy nghĩ của cô có chút không tốt cho lắm.
-Được rồi, em ra ngoài đi.- Cô nhìn Thu Châu quẫn bách, không đành lòng để cô bé này ra ngoài.
An Nhiên lúc này mới để ý đến hộp thức ăn đặt trên bàn.
Bên trên có một tờ giấy nhắn, cô cầm lên xem.
Đúng là cô bị cảm, không tới mức phải nhận được săn sóc như vậy chứ?
Hơn nữa, những thứ này, là cậu làm?
Lần trước đã thấy cậu nấu ăn, nên cô có thể chấp nhận được việc cậu biết nấu ăn.
Nhưng mà… đưa đến tận nơi thế này…
An Nhiên nhíu mày, cậu đang có ý định gì?
An Nhiên mở hộp thức ăn ra, bên trong đều là thức ăn hôm trước mà cậu và cô cùng ăn tại biệt thự. Cô thầm than, xem ra cậu nghĩ đó là những món cô thích nên làm lại cho cô ăn.
Cô thầm nghĩ trong lòng, chắc cậu chỉ đang rảnh rỗi quá thôi, có một bữa cơm miễn phí, thôi thì cứ ăn vậy.
Thế nhưng, mấy ngày sau, tại sao cậu vẫn cứ gửi cơm cho cô như vậy.
Thậm chí ánh mắt của Thu Châu mỗi lần đem cơm cho cô đều có vẻ như đang tò mò, nghiên cứu, mọi người trong công ty cũng bắt đầu xôn xao.
Cô thật sự chịu hết nổi rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT