Xong nhiệm vụ đưa Myra đến Los Angeles, giờ là lúc đương đầu với ‘chiến thuật’ che giấu.
Hễ có ai hỏi về Myra, mọi người nhất trí nói cùng một câu, “Nhớ cô bé rồi hử”, hay, “Nếu chạy theo có khi đuổi kịp đấy.”
Nhưng cứ như vậy mỗi ngày lại trở nên mệt mỏi và khó khăn hơn.
Vào ngày thứ ba sau khi Myra đi, họ bịa chuyện cô bé bị mắc bệnh truyền nhiễm nên phải ở riết trong phòng. Cách này dễ dàng hơn nhiều.
Tara và Lora được giao trọng trách chăm sóc người ốm, nên không cần phiền đến ai khác. Mỗi khi có tiếng gõ cửa là Tara lập tức trùm kín chăn vờ làm Myra.
Vở diễn đó trông vậy mà hiệu quả. Không một ai nghi ngờ điều gì.
Mùa đông đến, đêm dài hơn. Đôi vợ chồng trẻ tận hưởng cuộc sống chăn gối mặn nồng. Thật dễ dàng quên sạch những mệt mỏi khó khăn trong ngày khi nằm trong vòng tay Duncan hằng đêm. Và thế là sáng nào cũng dậy thật muộn.
Tara tận hưởng mùa đông nơi đây và cứ ở rịt trên giường sau khi Duncan ra ngoài tập luyện với toán binh lính. Cô ngủ nhiều hơn thường ngày. Cô nghĩ một phần là do lo lắng cho Myra.
Cửa phòng bật mở, khiến Tara giật mình.
“Xin lỗi, thưa cô chủ. Tôi không biết cô chủ còn ngủ vào giờ này.” Megan vội chạy tót vào phòng, đóng cửa lại.
Mạch Tara đập loạn lên. Bụng cô bắt đầu nhộn nhạo. Cô cố nén lại cơn buồn nôn.
“Cô chủ, cô khỏe chưa?”, Megan lăng xăng.
Tara nằm nguyên trên giường, đợi cho cơn buồn nôn lắng xuống. “Tôi không sao, Megan. Uống chút nước cũng được.”
Cô hầu gái quày quả làm theo yêu cầu. “Mong sao cô chủ không bị lây bệnh từ Myra. Cô ấy nằm trên giường gần hết cả tuần rồi.” Cô đưa cốc nước cho Tara. “Trong phòng hơi lạnh đó. Nếu tôi biết cô chủ mệt thì đã mang thêm củi.”
Củi trong lò sắp tàn, lẽ ra Tara đã có thể bảo Duncan phù phép nó một chút trước khi ra ngoài. “Mấy giờ rồi?”
“Gần trưa ạ.” Megan kéo rèm cho ánh nắng ùa vào phòng.
“Muộn quá rồi nhỉ. Để tôi sang chỗ Myra xem sao”, Tara nói dối.
“Để tôi đi xem cho. Tôi nghĩ cô nên nằm nghỉ thì hơn.”
“Không. À quên, nay.” Hất tung mền ra, Tara dợm đứng lên. Bụng cô lại quặn lên lần nữa, đợt này còn nhiều hơn.
Cô chạy đến cái chậu bên kia phòng và bắt đầu nôn ọe. Khi nôn xong, Megan đưa khăn cho cô và bê cái chậu đi.
Lúc Megan ra khỏi phòng, Tara nói, “Nhắn giúp Lora đến kiểm tra Myra xem sao nhé. Em không được vào đâu, chắc em không muốn bị lây bệnh chứ hả.”
Tara nằm xuống trở lại và cố nhớ xem tối qua đã ăn những gì.
Chẳng mấy chốc Lora đến.
“Căng thẳng thôi ấy mà mẹ.” Tara không muốn nói mình mệt. “Thì nhà mình ai mà chẳng lúc nào cũng ở trong tình trạng phập phồng lo âu kể từ khi Myra đi.”
“Dù vậy, hôm nay tốt nhất là con nên nghỉ ngơi.”
Tara lắc đầu. “Con thấy khỏe lên rồi.” Ánh nhìn lo lắng của Lora buộc cô phải nói thêm, “Nhưng con sẽ không làm gì nặng đâu.”
“Tốt. Không nên để người ta đồn đại thêm về tình hình bệnh tật ở tháp chính nữa.”
“Ý mẹ là gì?”
“Mẹ tình cờ nghe được Megan nói chuyện với Alice. Con bé nghĩ Myra mắc bệnh nan y. Và có lẽ con bị lây rồi.”
Hai vai Tara rũ xuống. “Chắc ta phải có kế hoạch khác thôi.”
“Aye, mẹ đồng ý.” Lora đắp chăn lên cho con dâu. “Nhưng không phải hôm nay. Hôm nay con cần nghỉ ngơi.”
“Vâng, thưa mẹ.”
Lora đưa tay áp lên ngực. “Gọi thế mẹ vui lắm đấy.”
Tara nhoẻn miệng cười rồi ngoan ngoãn nằm im.
***
Nặng nề. Đấy là từ duy nhất miêu tả bầu không khí đang bao trùm lấy pháo đài. Đông chí đến mỗi lúc một gần, Ian tăng cường cho các toán lính tuần tra thường xuyên hơn với số lượng đông hơn.
Mặc dù Lora chỉ nhìn thấy nguy hiểm đến với mỗi Myra nhưng mối đe dọa vẫn treo lơ lửng và ai nấy đều biết điều đó.
Không ai được ra khỏi pháo đài một mình. Nếu có người đau ốm cần Lora hay Tara đến khám thì bao giờ cũng có ít nhất hai hiệp sĩ đi cùng. Ngay cả khi Duncan và Fin vào làng để lấy số chén bát Tara đã khăng khăng phải đổi cho bằng được thì hai anh em cũng phải đi cùng nhau.
Những khi Duncan làm những việc lặt vặt hộ cô, đa phần người khác trong nhà đều bận, Tara ngồi vào ghế bành bên lò sưởi, gà gật ngủ.
Amber chạy đến dúi vào người khiến Tara bừng tỉnh. Đôi mắt nâu to tròn mỉm cười nhìn xuống cô, Tara thấy lòng ấm áp. Amber suốt ngày đi tìm Tara kể từ khi Myra đi khỏi. Con bé nhớ chị gái, và không khó khăn gì khi Tara thế vào chỗ trống ấy.
“Hey, cục cưng, em đang làm gì đấy?” Tara kéo tấm chăn đang đắp trên lòng để Amber có thể rúc vào.
“Em chán búp bê rồi”, con bé yên vị rồi tiếp tục nói, “Megan muốn búp bê ngồi xem trong khi chị ấy lau nhà. Chán ơi là chán.”
Tara bật cười. “Ở tuổi em chị cũng không khoái bọn búp bê lắm. Chị thích xe tải hơn.”
“Đó là gì hả chị?” Amber mở to đôi mắt tròn xoe, hàng mi dài chớp chớp rủ xuống má.
“Ưm, xe tải cũng giống như xe ngựa ở đây ấy, chỉ là không phải do ngựa kéo.”
“Thế làm sao chạy được.”
“Chạy bằng động cơ.”
“Con vật nào là động cơ hả chị?”
“Động cơ không phải là con vật.” Tara cười khúc khích. “Mà thôi nhỉ. Khi nào Myra về chị ấy sẽ miêu tả cho em rõ hơn nhé.” Cô cố tình nói ‘khi nào’ chứ không phải ‘nếu’.
“Chị ấy an toàn”, Amber tuyên bố như thể đọc được ý nghĩ của Tara. “Em biết chị ấy an toàn mà.”
“Em có nhìn được tương lai như mẹ không?”
“Nay, không giống thế. Em chỉ đơn giản biết vậy thôi, giống như chị biết rõ về Duncan, em biết rõ về Myra ấy.”
Tara không tin Amber có mối liên hệ mạnh mẽ như vậy với Myra. Có thể những cầu mong về sự an toàn đang che mờ những suy nghĩ của con bé và khiến nó giả vờ như vậy. Giống như một đứa trẻ với một người bạn tưởng tượng, cũng chẳng có hại gì khi để con bé tiếp tục tin. Ít nhất cho đến khi không còn nghi ngờ gì về số phận của Myra nữa. “Chị hy vọng vậy, Amber. Chị hi vọng vậy.”
“Em biết rõ chuyện đó mà”, con bé nói với vẻ hãnh diện. “Kể từ khi bọn em trở thành chị em ruột vào đêm trước khi chị ấy đi, em biết được mà.” Amber xòe lòng bàn tay ra cho Tara xem. “Chị xem đây này.”
Tara thấy có một vết cắt trên đầu ngón tay đang lành. “Thế ra Myra đã kể cho em nghe chuyện bọn chị làm với nhau đấy à?”
“Ưm”, con bé lỏn lẻn cười. “Chị em mình cũng nên làm vậy đi, có thế mới thành chị em thực sự được”, nó hấp tấp nói như thể sợ ai giành mất.
Tara xúc động quàng một cánh tay quanh con bé, “Đồng ý.”
Không chần chừ, Amber nhảy tót xuống đất chạy đi tìm con dao.
Chỉ mất vài giây để hai chị em hoàn tất “thủ tục” trở thành chị em ruột. Tara phải cố gắng lắm mới nhịn được cười trước cung cách nghiêm trang của Amber trong lúc làm việc đó. Khi đã xong, hai chị em đều toe miệng cười và tự cầm máu ngón tay của mình.
“Giờ thì em sẽ biết chị cũng an toàn đó.” Amber lại rúc vào lòng Tara, vòng tay ôm quanh hông cô. “Cả chị và em bé nữa.”
Tara giật mình, “Em bé nào?”
“Chị ngốc.” Amber cười rung cả người.
“Nhưng chị đâu có em bé.”
“Em bé ở đây này”, con bé đặt bàn tay nhỏ xíu lên chiếc bụng phẳng của Tara.
Tara bật cười, chau mày bối rối. Cô lắc đầu nhắm mắt lại.
“Không”, cô nói với Amber. “Không thể nào đâu...”
Amber tiếp tục cười nắc nẻ.
Tara đứng lên, vừa thả Amber xuống đất. “Không...” Vừa đếm ngón tay vừa lẩm nhẩm, “Không...” rồi cô khựng lại. Đã bảy tuần kể từ kỳ kinh cuối cùng.
“Chị có thai rồi.” Tara nhìn mơ màng, hoàn toàn không còn để ý gì đến cô gái nhỏ đang quan sát nhất cử nhất động của chị dâu. Sao mình lại thiếu nhạy cảm đến thế nhỉ? Buồn nôn mỗi buổi sáng và ngủ suốt ngày. Nếu mà cứ tiếp tục học nữa chắc mình cũng không trở thành y tá giỏi được. Cô cắn môi dưới. “Một em bé ư”, cô thì thầm. Mình sắp được làm mẹ rồi.
***
Fin không phản đối việc Tara yêu cầu tất cả những chén đĩa bằng kim loại phải được thay bằng gốm và thủy tinh. Nhưng cậu muốn Duncan phải đưa ai đó đi theo cùng thì an toàn hơn.
Phòng tắm cô nhất định phải làm theo cách của mình thật khó hình dung nổi. Chủ yếu là vì cậu thấy làm được điều đó không dễ chút nào. Cậu hy vọng Myra nhất định sẽ trở về mang theo cùng cuốn sách hướng dẫn lắp đặt ống nước mà Tara đã dặn.
Cậu lớn tiếng phàn nàn với Duncan khi hai anh em trên đường trở về pháo đài. Xe ngựa chất đầy chén đĩa và xoong nồi nên phải đi chậm, nhờ vậy mà cả hai anh em mới có thời gian trò chuyện. Hay nói đúng hơn là ca cẩm, trong trường hợp của Fin.
“Ngay từ lúc mới xây pháo đài đã không có khu vực trung tâm dành cho việc tắm rửa rồi. Tại sao giờ phải cần đến chứ?”
Duncan tặc lưỡi. “Yêu cầu này cũng đơn giản thôi mà, Fin. Nếu đã muốn là làm được.”
“Em không thấy anh suy nghĩ tìm cách gì hết.”
“Anh bận mà.”
“Bận?” Fin và Duncan đi sóng đôi với xe ngựa do một trong những gia nhân cầm cương. “À đúng rồi, bận - bận đếm thử có bao nhiêu con nhện trong những căn lều bên ngoài pháo đài với cô dâu mới của anh chứ gì.” Cậu đảo mắt. “Bận thật đấy nhỉ.”
Duncan im lặng.
“Sao? Không biết nói gì à? Không vặc lại hử?”
Duncan ghìm cương cho ngựa anh đi sau chiếc xe để cậu xà ích không nghe được câu chuyện giữa hai anh em.
“Anh lo lắm, Fin. Tara không được khỏe. Cô ấy nói với anh là cô ấy không sao, nhưng thực sự là không phải vậy.”
Giọng nó sầu não của Duncan khiến nụ cười trên môi Fin tắt ngóm. “Ừ chắc tại chị ấy lo lắng cho Myra ấy mà. Thì nhà mình ai chả lo cho con bé.”
“Anh hy vọng là sẽ không sao.”
Fin đổi đề tài để dứt anh trai ra khỏi chuyện phiền muộn. “Anh có biết chị ấy khuyên Myra điều gì trước khi con bé rời khỏi đây không?”
“Chú đang nói tới lời khuyên nào vậy?”
“Tara khuyên con bé cứ đánh mất đi trinh tiết của mình nếu gặp tình huống không lối thoát.”
“Anh không bất ngờ khi Tara bảo Myra làm vậy. Lẽ ra anh cũng nên nghĩ đến việc phải nói giống như thế.”
“Vợ anh rất cởi mở với em gái mình.”
“Chú không ủng hộ ư?”
“Không phải thế, chỉ là... Quái quỷ, Duncan, chẳng lẽ anh không thấy lo lắng rằng giờ này biết đâu Myra đã...”
“Nay, không có đâu”, Duncan nói, cắt ngang lời em trai. “Myra rất khôn ngoan và sẽ tự lo cho bản thân được. Anh rất biết ơn vì những chỉ bảo từ Tara.”
“Em hy vọng những kiến thức ấy sẽ có ích cho Myra.”
“Anh tin chắc là vậy. Nếu em ấy gặp nguy hiểm thì một trong chúng ta đã biết rồi.”
“Thế còn mối nguy hiểm ở đây thì sao?”, Fin hỏi, “Anh có nghĩ nó nghiêm trọng không?”
“Nếu mối nguy đó đẩy Myra ra xa chúng ta, thì hẳn là nghiêm trọng rồi.”
“Em muốn em ấy quay lại”, Fin tyên bố.
“Nhà mình không ai lại không muốn thế cả.” Duncan nhìn về phía pháo đài và mỉm cười.
“Gì đấy?”
“Tara hát trở lại rồi.”
***
Fin đi vào nhà bếp theo lối cửa sau. Duncan đưa ngựa vô chuồng, sắp đặt mọi thứ đâu vào đó trước khi vào nhà.
Anh chỉ mới đến của thì Tara đã lao ra, nhào vào lòng, rú lên và suýt nữa thì khiến anh ngã ra sàn.
“Tưởng anh không về nhà nữa.” Tara hôn như mưa xuống mặt Duncan, quấn hai chân quanh hông chồng trong khi cặp mông cô nằm trọn trong hai tay chồng. “Em nhớ anh quá.”
Anh cười ha hả.
Đám hầu gái nghe thấy tiếng rú của cô tất ta tất tưởi chạy đến với vẻ mặt hốt hoảng.
Thấy họ, Duncan nghiêm ngay nét mặt làm ai nấy ù té chạy biến ra khỏi phòng.
“Thấy em ổn hơn rồi đấy”, Duncan nói, hai tay vẫn đỡ lấy mông cô, cố lờ đi cái ‘phản xạ sinh học’ bên dưới.
“Rất ổn.” Cô trùm lên môi chồng một nụ hôn sâu rồi tụt xuống khỏi người anh cũng nhanh như lúc lao lên. “Và đói nữa. Đói ngấu luôn.”
“Không còn buồn ói nữa chứ.”
“Giờ chỉ còn biết hy vọng là sẽ không ói nữa thôi. Nhưng em đoán là em sẽ phải chịu nó thêm ít lâu nữa.” Cô nhoẻn miệng cười, kéo anh đến phòng ăn.
“Chịu cái gì? Đừng nói với anh là em bị ốm nhé, Tara?”
“Em không ốm đâu”, cô quay sang chồng. “Thực ra em chưa khi nào thấy ổn hơn lúc này.” Cô nắm lấy cả hai tay Duncan và ngước nhìn anh bằng đôi mắt mờ lệ. “Em có một bất ngờ dành cho anh.”
“Bất ngờ gì đấy, cô vợ tinh nghịch của anh?”
Cô áp sát người, tâm hồn và ý nghĩ để mở. Mình sắp có con.
Hai mắt Duncan vùng mở to, đưa tay sờ quanh chiếc eo thon gọn của cô. Miệng anh há hốc.
Anh nhìn trân trân, và không nói gì, cúi đầu xuống săm soi. “Em chắc chứ?”
Cô gật đầu, và khẽ nhún nhảy một điệu tươi vui.
Lòng Duncan vỡ òa vì sung sướng. Anh ghì chặt vợ vào lòng. Vừa rú lên vừa xoay cô.
Hầu gái, gia nhân, kỵ sĩ và người nhà - bất kỳ ai nghe thấy đều hối hả chạy đến. “Chuyện gì vậy?”, nhiều người đồng loạt cất tiếng.
Anh hôn cô nồng nàn.
Tara loạng choạng ngã về phía sau.
Duncan vội chộp lấy khuỷu tay cô, tim anh vẫn rộn ràng những nhịp đập hân hoan.
“Trời đất, con trai. Nên vào phòng chứ con”, Ian la lớn. “Bọn con làm cho hết thảy mọi người lo lắng đấy.” Ian đứng giữa đám người, ai nấy đều nói giống như vậy.
Em nói cho cha biết nhé? Tara hào hứng.
Chứ còn sao nữa.
“Xin lỗi, ‘ông nội’, tại bọn con vui mừng quá đấy.” Tara cúi đầu làm ra vẻ xấu hổ. “Bọn con sẽ không làm thế nữa đâu.”
“Ừ. Làm như thế trước... ‘ông nội’?”, Ian đột nhiên dừng phắt, giọng ông nghẹn lại trong niềm hạnh phúc vô biên.
Tara nhìn xuyên qua vài lọn tóc vừa rơi xuống che lấy mặt, rõ ràng là đang cố giữ nét nghiêm trang. Nhưng thất bại thảm hại.
Duncan cổ vũ những nỗ lực của cô.
“Ông nội?”, Ian bật cười lớn.
Tara lại nhún nhảy điệu tươi vui lúc nãy.
Ian ôm lấy Tara như cách Duncan đã làm. Khuôn mặt ông sáng bừng lên, ánh mắt lấp lánh hân hoan.
Đến lượt Fin thì Tara trông tái xanh.
Duncan, Ian, và Fin cùng xin lỗi một lúc.
Khi Lora đưa Tara vào nhà bếp để lấy thức ăn. Duncan liên tục nhận những cái đập lưng chúc mừng từ tất cả mọi người.
Chào đón một sinh linh mới, Duncan trầm ngâm. Đây đúng là điều chúng ta đang mong đợi. Hãy tạm gác lại những nỗi lo.
***
Vì mọi người cứ muốn nói về em bé sắp ra đời nên khi về đến phòng thì đã rất muộn. Duncan giúp Tara cởi áo, nới lỏng những sợi dây trong khi cô giữ mái tóc dài ra sau. Anh rất thích công việc này và lúc nào cũng làm nó hết sức say mê.
“Anh vui thật không?”, Tara hỏi.
Câu hỏi của cô khiến anh bất ngờ. Sao cô không biết anh vui đến ngần nào? Anh nhìn vợ trong gương, ôm cô sát vào mình. Tay mân mê chiếc bụng phẳng. “Chưa khi nào anh yêu em hơn lúc này.”
Duncan nhớ lại hình ảnh anh đã đặt vào đầu Tara ngay trước khi làm tình với cô lần đầu tiên. Nhìn vào cô lúc này anh thấy hình ảnh đó là một điềm báo trước cho tương lai của hai người.
“Anh có chắc đó không phải là do lời thề hôn ước mình đã đọc ở California không?”
Anh chau mày, nín thở.
“Lễ đính hôn ấy?” Tara quay lại nhìn chăm chăm vào mặt chồng. “Anh vẫn chưa quên, đúng không?”
“Nay, nhưng...” Làm sao cô ấy biết được...
Cô đọc được ý nghĩ của anh gần như trước khi nó hình thành. “Thực sự anh không nghĩ là em chẳng biết chuyện gì đã xảy ra khi đó đấy chứ?”
“À”, Duncan cố dò xem liệu cô có giận dữ hay tổn thương gì không. Đó là bí mật duy nhất anh vẫn còn giữ. Anh sợ điều cô sắp nói ra. Anh nuốt khan và chờ đợi, nhưng không thấy phản ứng gì như mình mong đợi cả.
“Ngay cả nếu Myra không nói cho em biết thì em cũng sẽ tìm hiểu ra. Chúng ta bắt đầu...” Nói chuyện với nhau bằng ý nghĩ ngay khi lời thề được đọc xong. Anh phải nghĩ là em biết rồi chứ.
Myra nói cho em biết ư?
“Vâng, vào đúng ngày cưới của chúng ta. Em kể cho cô bé nghe lời thề mình đọc ở California, và cô bé giải thích về sức mạnh ghê gớm của nó.” Cô thở ra. “Tại sao anh không nói cho em biết?”
“Lúc đó anh không thể nói cho em biết được, em sẽ không tin anh.”
“Thế còn sau đó thì sao? Khi chúng ta đã đến đây rồi đấy.”
“Có quá nhiều điều để em đón nhận trước đã. Anh không nghĩ để em biết thêm chuyện này là khôn ngoan.”
“Thế còn sau khi mình đính hôn thì sao?”
Anh hơn ngả đầu ra sau. “Anh không muốn mất em. Ngày đầu tiên em bỏ đi ấy anh sợ đến chết khiếp.”
“Em không bao giờ có thể rời bỏ anh được”. cô quàng hai tay quanh người chồng, ngả đầu vào ngực anh. “Khi nghĩ đến chuyện Grainna đã âm mưu sát hại anh, sát hại chúng ta là em thấy buồn nôn. Anh đã không phải làm lễ đính hôn đó với em. Lẽ ra anh đã có thể để em đọc lời thề đó rồi bỏ đi.”
“Không bao giờ có thể thế được.” Anh ôm ghì lấy vợ chặt hơn và nhìn vào mắt cô, “Từ giây phút anh vô tình ngồi trúng phải em, trong đầu anh chưa khi nào vắng hình bóng em cả.”
Cô cười khúc khích khi nhớ lại chuyện đó, rồi quay sang gương và nhìn chăm chú trong khi Duncan mân mê vùng hông cô. “Một đứa con, Duncan. Mình sắp có con.”
Anh vuốt ve vòng eo thon gọn của vợ. “Em nghĩ con mình có phiền gì không nếu anh tranh mẹ nó tối nay?” Lòng cô rộn ràng ham muốn dưới bàn tay chồng.
“Em nghĩ khoảnh khắc này con mình chẳng phiền gì đâu.”
Anh bế cô lên đưa vào giường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT