Cô tự làm tổn thương chính mình.

Trước kia nếu có người đa cảm như vậy mà nói với cô, cô nhất định sẽ đánh người đó thật mạnh, ngươi khốn nạn!

Hiện tại, cho dù tự đánh mình cũng không thể giải quyết được vấn đề.

Nếu không thể tránh được mà phải rời đi, cô cũng sẽ không quay đầu nhìn lại. Sau khi say rượu cô đã khóc, thu dọn hành lý, xách hành lý lên, trong một tháng, cô đến chỗ bạn học cũ đang ở, Đại Liên, Thượng Hải, Bắc Kinh, Hải Nam, Thâm Quyến. . . Mặc dù mọi người đều rất kỳ quái đang trong thời gian làm việc sao cô có thể đến đây, nhưng thấy cô vẫn như trước, cũng hết sức nhiệt tình tiếp đãi.

Là ai nói qua, mỗi ngày tạo cho mình một nụ cười, cười cười, bạn sẽ tin, tâm trạng của mình thực sự rất tốt. Mỗi ngày cô đều cười thật nhiều, trước khi ra ngoài, soi gương, quơ múa quả đấm, hô to Mạc Tiểu Mỹ, cố lên! Sau khi ra cửa, đều vui vẻ thoải mái với mọi người. . . .

Chỉ là vừa đến ban đêm, luôn rất khó ngủ, trải qua rất nhiều chuyện, lặp đi lặp lại giống như in sâu ở trong tâm trí mình, tưởng tượng đủ loại kết quả. Mỗi lần nhớ lại những lúc vui vẻ, thì hình ảnh Tiếu Bạch bị đánh cho mặt mũi bầm dập sẽ lập tức hiện ra, sau đó đến Thiến Thiến liên tiếp chỉ trích, anh trai Tiếu Bạch giảng đạo lý, chủ nhiệm Từ thất vọng. . . .

Thật ra đã hết tiền rồi. Cứ nghĩ tới có một ngày cuộc sống sau này đến cả bánh mì cũng trở thành vật cản của mình. Khi hết gạo hết tiền vẫn phải trở lại thành phố G, thật ra rất muốn về nhà, rồi lại sợ không biết nên nói với người nhà như thế nào. . . Tối hôm qua, ba ở trong điện thoại còn nói cô nên xem khai chút, không nên quá hiếu thắng, thực sự không được thì về nhà ba vẫn có thể nuôi nổi con vân vân. . . Cô nghĩ, đây chính là thần giao cách cảm, cho dù không biết có chuyện gì, cũng có thể cảm nhận được tâm tình của bạn. Con người, chỉ khi gặp phải khó khăn, mới có thể biết cái gọi là thân tình, tình bạn rất quan trọng.

Một tháng sau, trở lại trường học, tâm trạng. . . Không cách nào hình dung được. Đi ở dưới cây xoài cao, nhớ tới tâm trạng vui vẻ thoải mái khi vừa tới nơi này làm việc, trong lòng giễu cợt. Nhìn một chút, bây giờ cô đội mũ lưỡi trai, bịt khẩu trang, chỉ sợ người khác nhận ra, thoải mái? Đi nơi nào tìm.

Trên bảng thông báo của trường dán hình thức xử phạt về việc đánh nhau của Tiếu Bạch và Đại Dũng, hai người đều bị cảnh cáo và xử phạt. Cũng may, không đến mức bị đuổi học. Cho dù đã bị cảnh cáo, vẫn có thể thuận lợi tốt nghiệp cũng đã rất tốt rồi. Chắc lúc này, anh ấy đã tốt nghiệp. Nhớ tới một tháng trước quấn quít triền miên, Tiếu Bạch cầu hôn. . . Thời gian, thật sự rất kỳ quái, cô đợi một tháng, lại không nghĩ rằng kết quả là như thế này.

Lúc đi vào tòa nhà khoa nghệ thuật, khi đó đang là thời gian lên lớp, trong hành lang chỉ có tốp năm tốp ba sinh viên đang đi lại ở phòng nhạc. Cô đúng hẹn đi tới phòng làm việc của chủ nhiệm Từ ở phía trước, mở cửa đi vào, tâm tình đã rất bình thản.

Chủ nhiệm Từ đang viết chữ to nhìn thấy cách ăn mặc của cô hiển nhiên rất sửng sốt, sau đó hiểu rõ mà cười một chút. Suy nghĩ một tháng, cô cũng bình tĩnh rất nhiều, bỏ khẩu trang ra, cô cười xin lỗi với chủ nhiệm Từ: "Chủ nhiệm Từ, ngài thế nào rồi, đã lo lắng và tức giận rất nhiều phải không. Em tới khoa này, đóng góp không bao nhiêu, mà chọc tổ ong vò vẽ cũng không ít, xin lỗi ngài."

Chủ nhiệm Từ lại ở trước bàn trà ngâm nước pha trà đưa đến trước mặt cô: "Em đừng nói như vậy. Cuộc thi giáo viên lần trước, sau cuộc thi sơ khảo em vốn đứng thứ nhất. Đáng tiếc sau đó lại không tiếp tục tham gia nữa, bằng không, khoa chúng ta sẽ lấy được một danh hiệu về."

Sau đó chủ nhiệm Từ lại liên tục nói về một số chuyện xảy ra gần đây. . . Trong khoa công việc bề bộn như thế nào. . . . . Rất có xu thế không ngừng được. . . Cô vội vàng ngắt lời: "Chủ nhiệm Từ. . . . Cái đó. . . . Chuyện kia của em. . . . . Trường học quyết định xử lý như thế nào ?"

Chủ nhiệm Từ lập tức yên tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào cô hồi lâu, chậm rãi nói: "Về nguyên tắc, chuyện này em không được trực tiếp tham gia vào, trường học không thể trực tiếp xử phạt em. Lãnh đạo thẳng thắn với tôi, bảo tôi —— khuyên nhủ. Mạc Tiểu Mỹ, em muốn rời đi sao?"

Đã đoán được kết quả sẽ như vậy. Lấy đơn xin thôi việc từ trong túi ra: "Chủ nhiệm Từ, cám ơn thầy đã quan tâm em trong một năm nay. Em rất cảm ơn thầy."

Từ chủ nhiệm vỗ bàn một cái: "Các người những người tuổi trẻ này, gây ra chuyện rắc rối chỉ biết chạy trốn, trốn tránh có tác dụng không? Vấp ngã ở đâu hãy đứng dậy ở đó đạo lý này em có hiểu không hả?"

Phản ứng này của chủ nhiệm Từ, có chút kỳ quái . . ."Em hiểu. Nhưng cho dù da mặt em có dày hơn nữa, cũng không thể kéo khoa chúng ta cùng nhau xuống nước, mặt dày mày dạn làm như không có việc gì mà lên lớp như bình thường được."

Chủ nhiệm Từ chậm rãi đi tới trước bàn làm việc của mình, lấy một phần văn kiện ra: "Mấy năm nay trường đã được tham gia vào các kế hoạch phát triển quốc gia của Tây Nam, mỗi học kỳ có các giáo viên và lãnh đạo tham gia vào các hoạt động giảng dạy. Học viện (trường cao đẳng đào tạo một chuyên ngành đặc biệt) nghệ thuật của chúng ta, giáo viên mỹ thuật bị loại vài người, khoa âm nhạc bởi vì những hạn chế trong việc phát triển chuyên môn của giáo viên đã không được tham gia vào. Các hoạt động giảng dạy này, trong thời gian một năm về cơ bản đều do các giáo viên nam là chủ yếu. Tôi giúp em tranh thủ được một danh ngạch, phải xem em chịu khổ được hay không."

Cô ngỡ ngàng nhìn chủ nhiệm Từ, có chút không phản ứng kịp, chỉ có thể ngơ ngác nghe lãnh đạo nói tiếp: "Nếu như em có thể nhẫn nại một năm, sau khi trở về, cũng coi như lấy công chuộc tội. Một năm, đủ để người ta quên một ít chuyện, đến lúc đó sinh viên có liên quan cũng đã tốt nghiệp, chỉ cần em tiếp tục kiên trì, trong lúc tôi còn ở vị trí này nhất định sẽ để em quay lại làm việc."

Mẹ cô đã từng nói, từ nhỏ đến lớn, cô đều có quý nhân tương trợ, một đường thuận lợi, cô vốn không thông minh nhưng cuối cùng lại được quý nhân chỉ bảo. Chủ nhiệm Từ, tuyệt đối là quý nhân của cô.

Lệ nóng doanh tròng (nước mắt vui mừng) nhận lấy văn kiện, chỉ kém cho chủ nhiệm Từ quỳ xuống. Mặc dù trong một tháng này cô rất muốn mình có thể sống độc lập ở bên ngoài, bầu trời bên ngoài tự do hơn, nhưng chủ nhiệm Từ đối đãi với cô như thế, cô sao có thể làm Bạch Nhãn Lang mà không cảm kích chứ.

(Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.

Lang, trời sinh hung ác, là biểu tượng của hung tàn lãnh huyết, cũng chính là không hiểu nhân tính, đặc biệt, con lang có 'điếu bạch nhãn' thường hung tợn hơn cả.)

Sau khi rời đi khu nhà nghệ thuật, cô trở lại ký túc xá dọn dẹp hành lý. Đào tạo bắt đầu vào giữa tháng 6, kỳ nghỉ hè tháng 7 liền cùng sinh viên đại học tham gia hoạt động giảng dạy, tháng 9 sau khi khai giảng nhà trường trực tiếp xác định địa điểm đi giảng dạy. Trước đó, cô định thu dọn hành lý xong mang tới để ở nhà Tiểu Mễ, như vậy, cô sẽ không cần trở lại trường học nữa.

Gọi điện thoại bảo Cổ Dật Nam lái xe tới đón. Cô định nhân lúc buổi trưa ít người, nhanh chóng thu dọn đồ. Đúng lúc đang dọn dẹp đến nỗi thở không kịp, tiếng gõ cửa vang, cô còn nghĩ sao Cổ Dật Nam đi nhanh như vậy, mở cửa thì lập tức sững sờ.

Người ở ngoài cửa, gần như giống hệt cách ăn mặc vừa nãy của cô, đây không phải là đột kích sao? Mũ lưỡi trai, khẩu trang. Người tới đã đẩy cửa ra, nghiêng người đi vào, cánh tay dài chụp tới, kéo cô vào trong ngực ôm thật chặt.

Trống rỗng.

Không phải không nghĩ gặp lại. Chỉ là không đoán được sẽ gặp vào lúc này. Cô đã rất sợ, trước khi rời đi, lại đưa ra quyết định sai lầm, không đủ kiên định, không đủ ác. . . . Lại hại cả hai người. . .

Vẫn không nói gì, trời mưa tầm tã, lồng ngực phập phồng làm người ta lo lắng. Vừa muốn ngẩng đầu lên nhìn, liền bị Tiếu Bạch ấn đầu ở trước ngực. Mang theo nghẹn ngào nói: "Đừng. . . Nhìn, rất. . . Xấu. . ."

Có vài thứ, khi không nhìn thấy nó, bạn nghĩ rất rõ ràng, cũng thoải mái dứt bỏ được, nhưng khi bạn đối mắt với người ấy, trái tim bạn lại không kiên định được, giống như em bé mỗi ngày đi ngủ đều ôm búp bê. . . Biết rõ khi trưởng thành thì không thể ở chung một chỗ, vừa nhìn thấy cô ấy lại không bỏ được. . . .

Không khí nặng nề.

Nếu như nhất định phải rời đi, cô hi vọng, là cười chấm dứt. Nếu lúc bắt đầu vui vẻ như vậy, cần gì phải chấm dứt một cách đau đớn như thế.

Tránh không được sự ôm ấp của Tiếu Bạch, ở trong ngực của anh ấy nói chuyện: "Em cũng không khóc, anh khóc cái gì chứ."

Giọng nói thoải mái của cô lại không được đáp lại, chỉ có tiếng nức nở bị đè nén, Tiếu bạch nói rất nhỏ: "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi thật sự xin lỗi. . . . ." Vẫn không ngừng nói lời xin lỗi.

Cô vỗ vỗ eo của anh ấy ý bảo anh ấy buông cô ra, rốt cuộc buông lỏng tay ra, Tiếu Bạch lại cúi đầu, bỏ khẩu trang ra, cô rút cái khăn giấy cho đưa cho anh ấy. . . Một mảnh hỗn độn.

Anh ấy nhìn thấy cái thùng trên đất, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn cô: "Bọn họ muốn sa thải em sao?" Trên gương mặt đã không còn những vết bầm tím ngày đó, lại đẹp trai như trước, chỉ là râu mọc lởm chởm, mắt đỏ ngầu, che kín tia máu. Xem ra, anh làm tổn thương không chỉ là một người.

"Không, là tự bản thân em làm."

Tiếu Bạch đứng ở đó, như đứa bé đã làm việc gì đó sai trái : "Anh. . . Không phải cố ý. . . . Anh không ngờ là sẽ như vậy. Ngày ấy. . . Anh không thể khống chế được cảm xúc của mình, anh không nghĩ tới anh mới rời khỏi mấy ngày, Thiến Thiến lại làm cho dư luận xôn xao. . . . Lúc trước, anh còn cảm thấy chuyện không nghiêm trọng như vậy. . . . Kết quả một lần kích động, liền đánh cô ta. . . Sau đó, Đại Dũng lại lao ra, rồi. . . . Kết quả, chúng ta đều không có việc gì, lại làm hại em. . . ."

Không dám nhìn vào đôi mắt kia, cô đi tới phía trước thu dọn quần áo: "Em cũng không có việc gì. Công việc mà thôi, mất rồi có thể lại tìm. Em và Tiểu Mễ định mở một lớp học đàn của riêng mình."

Tiếu Bạch ôm cô từ phía sau, chọc vào lưng cô: "Em đừng lạnh nhạt như vậy có được không? Em đánh anh. . . Đánh anh có được không? Anh đã làm hỏng việc rồi. . ."

Cô vỗ vỗ mu bàn tay của anh ấy: "Đánh như thế nào đây? Anh đã xả giận cho em! Anh đánh Thiến Thiến rồi!"

"Tiểu Mỹ. . . Em sẽ không. . . Không cần anh nữa chứ. . . ."

Lưng cô cứng lại. . . Cô. . . Phải làm sao đây. . . .

Tiếng gõ cửa truyền đến, cuối cùng Cổ Dật Nam đã tới. Cô lôi anh ấy vào, giống như người không có việc gì chỉ huy Tiếu Bạch dọn dẹp giúp cô, ba người cùng nhau, rất nhanh liền dọn xong.

Dọn dẹp từng món đồ mang ra xe, ngẩng đầu nhìn ký túc xá cũ, cây xoài cao, không nhịn được cảm khái: "Thời gian trôi qua thực nhanh, nhớ tới lúc em và anh quen nhau, cũng là lúc kéo hành lý đấy. . ." Giọng nói thoải mái, ánh mắt thản nhiên. . .

Tiếu Bạch muốn nói lại thôi.

Khi mang hành lý cuối cùng lên xe, cô vẫy tay tạm biệt Tiếu Bạch. Anh ấy túm chặt quần áo của cô.

Cô vỗ vỗ tay của anh ấy "Được rồi, em mang hành lý đến nhà của Tiểu Mễ trước đã, đến nơi em sẽ gọi điện thoại cho anh!"

Thế nhưng anh ấy lại cố chấp không chịu buông tay, như đứa bé bị vứt bỏ, nước mắt sắp trào ra.

Cái mũi đi theo đau xót, không thể ở lại nữa, cô nghiêng người hôn một cái lên má anh ấy, mỉm cười nói với anh ấy "Đừng như vậy, chúng ta đều phải kiên cường, cố gắng lên!"

Thừa dịp anh ấy ngẩn người, vung tay mở cửa xe, đóng cửa xe lại.

Không dám quay đầu lại nhìn vẻ mặt của anh ấy, tác giả xe của Cổ Dật Nam, nhìn cây xoài bị bỏ lại phía sau, chuyện cũ ùa về. . . .

Rốt cuộc xe nhanh chóng rời khỏi trường học. Tất cả, đều kết thúc.

Nước mắt đã ngừng rơi. ( chưa xong còn tiếp )

Tác giả có lời muốn nói: viết đến đoạn này, đoán rằng sẽ có rất nhiều độc giả không thích. Phê bình gì đó ta đều dự đoán được. Chỉ là, ta muốn đem mình chuyện xưa trong lòng viết ra, cũng không thể viết văn vui vẻ mãi không phải sao. Mong đợi Tiếu Bạch mạnh mẽ lại! !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play