Cô gái sững lại, chết lặng đi, cơn tức giận dâng lên đột ngột. Sau lúc không lâu vùng vẫy, Linh hất mạnh con sói hung dữ vào thân cây dừa gần đó. Cô lồm chồm ngồi dậy lếch đến cạnh chàng trai, toàn thân run rẩy vì lo sợ. Miệng lắp bắp gọi tên anh, tay ịn giữ không cho vết thương chảy máu.

"Huy."

"Cậu không sao chứ?"

Chàng trai cười nhạt thều thào, tay gắng gượng chạm vào khuôn mặt người yêu nhỏ bé. Lũ quái vật lại toan tấn công hai người nhưng Vũ và Vân đã đến kịp lúc. Vân lao nhanh vào đối phương, tấn công dữ dội như một con thú rừng hoang dã. Vũ đưa cây đũa phép trong tay mình liên tục nhẩm thần chú.

"Rút."

Một mệnh lệnh vang từ miệng gã khát máu đã tấn công Huy, lũ quái vật chuyển hướng đi rất nhanh. Đợi chúng khuất sau màn đêm, Vũ và Vân chạy đến gần Huy và Linh. Dãi âm thanh tru réo của đám sói vẫn vang vọng đâu đó trong bóng tối.

"Đi thôi."

Cõng chàng trai lên lưng Vũ nói nhanh , chân bước vội vàng. Linh vẫn đứng im đó, xoay nhìn vào bóng tối, đôi mắt cụp xuống buồn rầu.

"Đi thôi."

Vân khoác tay xoa xoa vai cô nói khẽ, mắt đưa về hướng cô bạn thân đang nhìn, một cảm giác bất an khó tả. Hai cô gái quay rảo bước, bóng dáng nhỏ bé bị màn đêm nuốt chửng. Cuối cùng điều họ chờ đợi bao lâu nay đã đến, kết thúc chuỗi ngày bình yên hạnh phúc. Lời tuyên chiến đã phát, cánh cửa kết giới cũng sắp mở. Máu, nước mắt và mất mát sẽ bao trùm lấy nơi này.

o0o

Một đêm trôi qua thật khó khăn, vết thương của Huy hồi phục nhanh đến bất ngờ. Linh ngồi lặng trầm nhìn anh say giấc mà lòng nhói đau vô cùng. Đây là cuộc chiến vô nghĩa nhưng đã rất nhiều người hi sinh vì nó. Khang đã chết, cô không muốn Huy lại có kết cục bi thảm ấy. Cô yêu anh và biết bản thân mình không nên quá ích kỉ. Linh sẽ để anh đi, để anh rời khỏi cuộc chiến vốn chỉ thuộc về riêng cô. Cô gái nhỏ chồm người tới hôn lên môi anh, một nụ hôn thật ngọt ngào. Nụ hôn kết thúc mí mắt chàng trai run nhẹ, anh đã tỉnh, đã mở mắt nhìn cô gái mỉm cười. Linh nhìn anh, khuôn mặt lạnh lùng không chứa bất cứ cảm xúc nào của Hồng tiểu thư. Sự im lặng của cô gái làm anh hoang mang, bất an, gắng gượng ngồi dậy. Linh đi đến bên cửa sổ trông ra ngoài, tay khoanh trước ngực trầm tư một lát thật lâu rồi mới chậm rãi lên tiếng.

"Đến giờ tôi vẫn không tin Khang đã đi ... Tôi đã sai ... Hẹn gặp cậu ở nhà."

Một câu nói không đầu không đuôi, ngắt quãng và ngập ngừng. Huy sững lại và lặng đi, vết thương chẳng làm cậu đau nhói bằng câu nói của cô gái. Linh đang hối hận. Hối hận vì đã từ bỏ Khang mà chọn cậu, hối hận về tình cảm giữa hai người. Bóng Linh khuất sau cánh cửa, chàng trai nằm buông thỏng tuyệt vọng. Dù đau khổ như thế nước mắt vẫn không rơi trên khuôn mặt đó. Cậu là ma cà rồng làm sao có nước mắt để mà rơi được chứ. Thật buồn cười cho chính bản thân anh.

Linh từ trong phòng bước ra, nước mắt đã cô cạn trên khuôn mặt ấy. Đây là quyết định khó khăn nhất nhưng cô nhất định phải làm. Từ bỏ tình cảm của bản thân để cho Huy được bình an mà tiếp tục sống.

"Em về trước. Hai người chăm sóc cậu ấy cẩn thận."

Cô gáh nói, không đợi lời đáp lại đã bước đi thật nhanh.

Tia nắng sớm buổi bình minh soi rọi, sau hai tiếng rưỡi đồng hồ ngồi xe cô đã về tới nhà. Bà ngoại cô cùng một vài người của Hồng gia đang nói chuyện. Linh nhìn họ câu nói bật thốt dứt khoát nhưng trong giọng nói lại có gì đó đau thương.

"Họ đã tuyên chiến."

Câu nói của cô gái làm tất cả những người có mặt ở đây lặng đi. Vẻ mặt họ thoáng bối rối, lo sợ đưa mắt nhìn nhau. Linh cười mỉa mai bước tiếp về phía trước nhưng chợt nhớ đến điều đó cô dừng lại xoay nhìn bà ngoại hạ giọng.

"Hãy để Huy rời khỏi đây, xin bà hãy hiểu cho cháu."

Bà ngoại nhìn cô im lặng chốc lát rồi khẽ lên tiếng. Cái giọng trầm trầm đầy uy nghiêm, đôi mắt thoáng chút cảm xúc hiếm có.

"Được."

"Còn nữa ... Nguyệt đi rồi."

Linh lại nói câu cuối cùng rồi tiếp tục bước đi, những bước chân thật nặng nề. Người đàn bà vốn lạnh lùng nhưng vừa nghe câu đó đã ngã người ra phía sau. Thật may vì đã có người đỡ lấy bà, là cô em họ của anh em Linh. Nguyệt chết bà rất buồn nhưng bà chưa từng nghĩ có một ngày hồn cô sẽ rời xa bà. Lần đầu tiên trong suốt khoảng thời gian anh em Vũ trở về, người đàn bà ấy đã khóc. Khóc cho sự ra đi đầy bất ngờ ấy, khóc cho tai kiếp người thân đấu người thân của Hồng gia.

o0o

Vết thương của Huy đã hoàn toàn khỏi hẳn, ba người đã trở lại Hồng gia. Ngay từ hôm về, Linh đã nhốt mình trong phòng và không chịu gặp bất kì ai kể cả bà ngoại. Cô cần có thời gian cân bằng nỗi đau của mình để nhận tương lai sắp đến.

"Linh."

Đang mải chìm trong suy nghĩ của riêng mình, tiếng gọi của Vân làm cô giật mình. Vân mở cửa đi vào, bàng hoàng đưa tay ôm mặt trước cảnh tượng trước mặt.

"Linh."

Một lần nữa cô lại thốt gọi tên cô gái nhỏ lần nữa, nước mắt lăn chậm trên đôi gò má. Linh nằm sải dài dưới sàn đất lạnh lẽo, gượng cười đưa bàn tay da nhăn nheo về phía Vân, đợi chờ cái nắm tay thân thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play