Thời gian cứ nhẹ nhàng trôi qua, Linh tựa người vào lòng Huy đầu óc rỗng tuếch. Ở cành cây phía xa xa Khang nhìn họ, sự u uất không bật thốt thành lời. Anh đã làm gì tại sao những người anh yêu thương nhất người thì chết, người lại rời xa anh. Tiếng gà gáy khi trời vừa hững sáng, Khang quay người và biến mất.

Cô gái lặng lẽ quan sát Huy, lòng chất chứa tâm sự. Mắt anh he hé mở, nhìn cô và mỉm cười. Từ đêm qua đến giờ, dù đã ngủ thiếp nhưng anh vẫn nở nụ cười như kẻ đang mơ mộng đẹp. Anh áp sát người, vòng tay quanh eo, kéo cô sít vào mình và chậm rãi hôn lên môi cô. Đẩy nhẹ chàng trai cô khẽ nói, tay vệt một lằn dài lên trán anh

.

"Bẩn quá à, đi rửa mặt đi rồi mua đồ ăn sáng cho tui, đói gần chết nè."

"Ừ, đợi tí nhé."

Chàng trai nói, ngồi bật dậy, rửa mặt và đi nhanh ra ngoài. Linh nhìn theo khẩy cười thành tiếng, một cảm giác ngọt ngào ở trái tim. Đưa tay chạm vào bờ môi, mắt nhắm nghiền nhớ lại nụ hôn lúc nãy. Tiếng mở cửa vang nhẹ, cô đứng dậy, miệng nhếch môi để lộ một nụ cười, vừa đi ra vừa nói.

"Sao nhanh vậy? Không ... Là ông?"

Cô gái nhỏ sững lại, nụ cười trên môi tắt lịm, mặt đanh lại không cảm xúc, hai mắt liếc nhìn kẻ vừa đến. Trong khoảnh khắc cô quay ngoắc đi vào trong, giọng lạnh lùng buông câu nói xa lạ.

"Ông đến đây làm gì?"

Có chút ngờ ngợ, ông rảo bước theo sau, nói và thầm mong nghi ngờ của mình là sai. Giọng ông khàn khàn, hiện rõ sự lo sợ.

"Ta đến thăm cháu, cháu ..."

"Bớt giả tạo giùm chút đi."

Cô gái nói chen ngang, giọng lạnh lùng có chút oán hận. Ông chết sững nhìn cô cháu gái đau đớn nhận ra cô là ai. Cô là Hồng tiểu thư, là người mang trong mình một quyền năng mà theo lời tiên tri chính cô sẽ hại chết ông. Nhưng đó không phải lí do ông ra tay với cô lúc trước mà tất cả thù hận và ngọn nguồn xuất phát từ một người phụ nữ, vợ ông. Trần Nhược Mai. Linh ngồi xuống ghế, nhếch môi để lộ nụ cười nửa miệng, ẩn chứa sự mỉa mai và bỡn cợt.

"Thăm tui? Hì ... buồn cười thật đó, ông nghĩ tui là ai, Hồng nhị gia?"

"Linh ..."

"Đừng có gọi tên tui."

Cô gái quát lớn, giọng gằn xuống, nỗi uất hận dâng trào tột đỉnh. Người đàn ông lặng lẽ quay người bước đi, một dáng người đơn độc, lẽ loi. Một giọng nói bất chợt vang, cả hai xoay nhìn kẻ mới đến.

"Tốt nhất ông nên tránh xa em gái tôi ra."

"Anh hai."

Cô gái thốt gọi thoáng ngạc nhiên, người đàn ông nhìn chầm cậu một lúc rồi bật cười khanh khách. Bằng cái giọng khinh nhờn, người đàn ông nói, mắt lơ đễnh đưa về phía Linh.

"Ha ha, nếu trước đây cậu mạnh mẽ như thế thì em gái cậu đâu phải lưu lạc khổ cực đến bây giờ."

"Chuyện của tui không cần ông quản."

Linh nói nhanh, ông nhìn cô cười chua chát rồi quay người bước đi và biến mất sau cánh cửa. Vũ bước nhanh tới ôm chầm lấy em gái, cả người run nhẹ. Phải, Vol nói đúng, trước ông ta cậu đã từng sợ hãi nhưng bắt đầu từ hôm nay cậu sẽ không như thế nữa. Cậu sẽ làm tất cả để bảo vệ Linh cho dù phải chết anh cũng cam. Đẩy nhẹ anh trai ra, cô gái nhỏ mỉm cười nhìn anh rồi đi lướt lên cầu thang, Vũ vội rảo bước theo sau. Dừng chân trước cái va li đã được yểm bùa ở trong kho trên gác, Linh xoay nhìn anh trai nói như ra lệnh.

"Mở nó ra."

Vũ sững người nhìn cô thật lâu rồi cũng lặng lẽ làm theo. Anh biết rõ ngày hôm nay sẽ đến nhưng anh không ngờ nó đến nhanh như thế. Vũ chạm nhẹ đầu nhỏ của cây đũa trong tay mình vào va li, miệng lẩm bẩm điều gì đó. Khoá mở bung, cái áo choàng từ trong va li bay vụt ra khoác lên người cô. Linh cúi người cầm cây đũa phượng hoàng trong va li lên tay, chậm rãi đi đến trước gương. Mái tóc trải dài xuống sàn nhà, đổi màu bạch kim, đôi mắt trắng dã làm cô giật mình lùi lại một bước, ở bả vai bên phải, hình xăm con bướm đen in hiện. Đây chính là hình hài thật sự của Hồng tiểu thư.

Vũ nhìn chầm em gái, khuôn mặt ưu tư, cô không biết nên buồn hay nên mừng với sự trở lại ấy. Cậu không biết rằng tương lai sẽ ra sao nhưng cậu biết khi mọi chuyện kết thúc cậu sẽ đưa Vân và Linh rời khỏi đây. Đưa họ đến một nơi không thị phi, không ai săn giết anh em cậu, sống một cuộc sống thật êm đềm và hạnh phúc. Đang mãi chìm đắm trong suy nghĩ của mình, tiếng gọi vang của Huy làm hai anh em giật mình. Họ đưa đôi mắt nhìn về phía cửa, không suy nghĩ, không cảm xúc. Tiếng Huy thốt gọi vẫn vang lên đều đều.

"Linh ... Linh ơi ..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play