Tiếng giày cao gót vang lên trong hẻm tối, không khí hơi đông lại.

Như âm thanh bất ngờ sau khi dây đàn bị khẩy nhẹ, động tác khẩy đàn kéo lên bỏ xuống, phối hợp tuyệt vời mỗi bước không phải của nhân gian, bước vũ trên đất nhẹ nhàng như mèo, mãnh liệt như báo, hắn là loài vật tao nhã nhất họ mèo, con mồi hợp ý hắn đành phải co ro trong lưới khóc than vận mệnh, hắn không gây dấu tích, cũng không chảy xuống một giọt máu, không để rớt bất cứ chứng cứ gì.

Ánh mắt, ngón tay, làn môi hắn… Dụ dỗ ngươi, dẫn dắt ngươi, thậm chí là bức hiếp ngươi. Khi một thân thể tràn ngập sức hấp dẫn, mỗi cơ da gân mạch chuyển động cùng vóc dáng tràn đầy cảm giác kiêu ngạo kia, ngoại trừ cái hữu hình, còn có thể cảm thấy bên trong tràn ngập linh hồn cùng sức sống, hắn không còn là một cái xác rỗng, hắn cũng không phải một vật chứa đặc biệt dùng để chứa đựng linh hồn, hắn là những sợi những đường từ máu đặc từng chút ghép thành, ngươi vuốt qua làn môi hắn, ngươi hôn qua ngón tay hắn, ngươi đã thấy hắn rõ ràng đứng ở trước mặt.

Mà từ ánh mắt hắn nhìn ngươi, như dê con không cần cầu xin thương xót, ngón tay hắn bắt lấy con dao, ngươi sẽ biết ngay đây là vũ khí chí mệnh còn hơn vuốt nhọn của hổ, ở trước mặt ngươi, hắn sẽ mím môi hồng như đang ngóng vào gương, chậm rãi lộ ra nụ cười hoàng tử dắt tay công chúa.

Sao mọc lên, thiên sứ trong cổ tích giương cánh ra, bắt đầu thắp sáng từng niềm vui hạnh phúc.

Tiếng giày cao gót đi trên đất tựa như đồng hồ đếm ngược thông đến địa ngục, trong đồng tử thâm sâu có bóng ngươi hoảng sợ, hắn sẽ làm ngươi co rúm ở chân tường.

Chậm rãi giơ con dao lên, lạnh lùng hạ xuống thẳng tắp ——

—— hành hạ đến chết —— điên dại cuồng loạn ——

Phụ đề lóng lánh làm người ta hoảng sợ mở mắt.

Lý Tuấn Diệp lấy tay lau mồ hôi trên trán, đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường vừa vặn chỉ ba giờ.

Y há mồm thở hổn hển, nhìn chiếc điện thoại sao chép từ điện thoại Lương Tử Minh đang để trên bàn. Nghĩ đến Lương Tử Minh, y cảm thấy ngực ngọt ngào một trận, nụ cười đạm nhạt kia phảng phất như vẫn còn vẫy tay trong lòng y, hắn điềm tĩnh trầm lặng, lại mang tầng tầng bí mật thâm sâu như bi thương sầu muộn.

Rất khó làm người ta không có ý muốn bảo hộ hắn.

Ba giờ mười, không muộn cũng không sớm, y không biết phải rời giường làm một vài thứ hay cứ tiếp tục ngủ. Ngay sau đó, y đi đến trước máy phát nhạc cao cấp, ấn công tắc, để khúc hợp tấu bốn vĩ cầm Canon in D (*) khẽ khàng du dương trong không khí.

Y quay về giường nằm, nhắm mắt lại, thử thả lỏng mí mắt cứ nhảy lên.

Chân nhỏ lả lướt dây căng, cô gái Di-gan như nhảy múa trên dây đàn, bước nhảy ung dung vui vẻ lại dần biến mất trong đôi giày nhảy màu bạc của cô bé Lọ Lem, từ từ hóa thành một gợn sóng. Quét qua trái tim ngươi——

Tiếng nhạc đong đưa chảy vào tai kẻ đi đêm, truyền đến hai vật bọc thon thon đẹp đẹp, trong đôi giày cao gót kia ——

Nơi này đang trình diễn một liên hoan phiến tình đầy màu sắc, một người đàn ông sắm vai “ác ma”, bên cạnh gã vây quanh rất nhiều cô gái trần trụi, các nàng chính là nữ phù thủy đại diện *** tà, dưới ánh trăng *** với ác ma, để có được vẻ kiêu sa vĩnh cửu.

Chỉ có chàng trai kia tuy bộ dạng mỉm cười, nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo nhìn “liên hoan vui vẻ”. Suy nghĩ của hắn đi theo hai bên dây vĩ cầm, đong đưa qua lại bay tới chín tầng mây, chuyển hướng một cái trở lại điểm đầu. Trong không khí tràn ngập mùi rượu và thuốc phiện, còn một loại hương hoa đặc biệt, xông đến mức hắn sắp không thở nổi.

Ánh mắt những cô gái kia cũng không thích hợp, ánh mắt tràn ngập thèm muốn tham lam, như đang khát khao ác ma cùng phân thân vừa cương cứng.

“Ác ma” vừa cười vừa lắc đầu, gã để một cô trong đó liếm phân thân gã.

Chàng trai kia liền biến thành người ngoài, người ngoài hoàn toàn xa lạ với khung cảnh, nhưng người ngoài sẽ không khuất phục, hắn bực bội đứng dậy rời khỏi nơi này.

“Ác ma” cười hỏi hắn, không ở thêm một lát nữa sao?

Không được, hắn nói, sáng mai còn phải dậy sớm!

Giai điệu hợp tấu bốn vĩ cầm Canon in D vang vọng trong không khí, nhưng ánh mắt người nghe sớm đã bị sự vật khác hấp dẫn.

Cô gái mặc tang phục đen nỉ non khóc lóc thu hút hắn hứng thú.

Hắn tiến lên phía trước hỏi nguyên nhân, cô gái khóc sướt mướt nói ra tên của ác ma.

Cô gái này từng hiến dâng cho ác ma tất cả, ác ma lại nhẫn tâm vứt bỏ tín đồ trung thành, hắn không biết đã mấy chục lần nghe qua câu chuyện kiểu đó, nhưng cô gái này ít nhiều có một chút khác biệt, là sinh mạng người đàn ông của nàng bị tay ác ma lấy mất, thuốc phiện từ tay ác ma vận chuyển ra ngoài đã sát hại người đàn ông của nàng, cho nên nàng quyết chí phải tìm ác ma báo thù, đáng tiếc nàng không gặp được con trai của Chúa, ác ma vẫn cứ là ác ma, vẫn tổ chức yến hội ở chỗ trần gian giao thoa cùng địa ngục, thuê những người đàn bà đến để mua vui.

Đôi giày cao gót mang trên chân nàng làm hắn hứng thú, dù gót cùng đầu giầy kia sớm đã bị mài mòn, nhưng không mất đi âm thanh trong trẻo, mà quan trọng nhất chính là, đôi giày này được mang dưới chân một cô gái “đích thực”, trên người nàng còn tản ra mùi hương, quả là một cơ thể cân xứng.

Nhịp điệu Canon đập trong đầu hắn, còn tiếng bước chân cô gái rời xa.

Hắn lập tức liền khôi phục.

Tựa như giai điệu một nhanh một chậm, hắn chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn bóng lưng cô gái, một bước rẽ cô đơn khiến cho hắn không tìm thấy vị trí nàng.

Dây hợp tấu bốn vĩ cầm trượt qua ruy băng trên giày cao gót, dây đàn chắc nịch bước chân súc tích, hắn lại không tìm thấy bóng dáng cô gái kia.

Hắn từ bỏ, buông tay để cô gái đi xa.

Tối nay hắn là đàn ông, một người đàn ông phong độ và trí thức, hắn sẽ không để một cô gái bé nhỏ phá hủy hứng thú của mình.

—— Cô kia, tên của cô kêu thật phiền hà!

**

Biểu hiện thành tích làm việc của Lương Tử Minh rất tốt, trưởng phòng đặc biệt tìm hắn đến phòng họp ngợi khen một trận, nhưng hắn nhìn ra, trưởng phòng để lộ vẻ mặt xem thường đối với người như hắn.

“Anh không cần miễn cưỡng bản thân, ở chung một phòng với tôi rất khó hay sao?” Lương Tử Minh lượt đi lời khách sáo, rất không khách khí ngồi xuống ghế dựa, từ chối thuốc lá của trưởng phòng.

Trưởng phòng lấy khăn tay ra lau mồ hôi.

“Anh cảm thấy tôi là người thế nào?”

Trưởng phòng hoảng sợ, dường như không thể tin được Lương Tử Minh sẽ hỏi vấn đề này.

“Nhát gan, sợ phiền phức, yếu đuối vô năng, lắm miệng?”

Trưởng phòng không trả lời, rất sợ bất cẩn một cái sẽ giẫm trúng địa lôi.

“Hay dơ bẩn? Anh không phải muốn khen ngợi tôi sao?”

—— Dơ bẩn? Từ này thật tuyệt! Trưởng phòng nghĩ thầm, đối đãi với người dùng thân thể đi giao tiếp, lấy lòng con trai chủ tịch đối phương, từ này dùng thật hay, trưởng phòng nghiền ngẫm mấy lần mới dám mở miệng. “Tử Minh, cám ơn cậu đã hỗ trợ gia tăng thành tích…”

Lương Tử Minh nhịn không được cười to. “Trưởng phòng, anh dường như rất vui khi dốc sức đánh giá tôi. Nhưng…” Trưởng phòng cảm thấy đầu choáng não căng, phảng phất như không khí bên mình cũng không đủ dùng. “Nhưng, vì đạt được mục đích, tôi sẽ không từ bỏ một phương thức có thể sử dụng.”

“Vậy…” Trưởng phòng hiếu kỳ hỏi thêm. “Mục đích của cậu là gì?”

Vẻ mặt phức tạp của Lương Tử Minh làm trưởng phòng biết rõ mình không nên hỏi, nhưng Lương Tử Minh vẫn trả lời trưởng phòng. “Tôi muốn toàn bộ đàn ông trên thế giới chết hết! Mục đích này có đủ vĩ đại hay không?”

Trưởng phòng hoảng sợ, thở dồn dập.

“Nếu không có việc gì, tôi đi trước, đêm nay còn có hẹn với cậu ấm của đổng sự công ty A!” Lương Tử Minh đứng dậy rời khỏi phòng họp.

Trước khi đến nơi hẹn, Lương Tử Minh tới phố bán hoa ngày đó gặp một tiểu thư, nàng chính là cô gái bị ác ma vứt bỏ.

“Đêm nay, gã đàn ông lừa dối cô sẽ bị trừng phạt!”

Lương Tử nói như vậy.

“Thù của người đàn ông của cô, tôi sẽ thay cô báo!”

Lương Tử nói như vậy với cô gái mặc tang phục.

Giày cao gót giẫm trên giai điệu Canon in D, dây đàn kéo ra sắc màu loáng thoáng. Điểm và dây rốt cuộc ở cùng một chỗ.

—— Người lữ hành hỏi ngài dũng sĩ, đường đến chân lý phải đi như thế nào?

—— Ngài dũng sĩ trả lời: hướng đông đi một trăm bước, rồi lại hướng tây đi một ngàn bước, ngươi sẽ thấy một lâu đài…

—— Quá tốt rồi, không hổ là ngài dũng sĩ! Nhưng, nhưng thưa ngài dũng sĩ, tôi không biết hướng đông tây nam bắc.

—— Đừng lo, ngài dũng sĩ nói, dùng la bàn là được! Nói xong, ngài dũng sĩ cho người lữ hành một cái la bàn.

—— Quá tốt rồi, không hổ là ngài dũng sĩ! Nhưng, nhưng thưa ngài dũng sĩ, tôi không biết phía nam la bàn là bên nào.

—— Làm sao đây, phải làm sao đây…

—— Ngươi thử nói xem phải làm sao đây…

Âm thanh đóng cửa kia nói. “Tiếp tục dạy hắn đi…”

Lương Tử mặc đầm dài và áo choàng, quấn thêm mạng che mặt, từng bước một đi vào phòng ác ma, đây đương nhiên đã được hắn sắp xếp, hắn khéo léo làm ác ma cho lui tất cả những cô gái ***, làm vai chính tối nay chỉ có hai người họ.

Tóc dài gợn sóng màu nâu đứng trước mặt ác ma.

“Đến đây, để anh nhìn cưng, mau cởi mạng che cùng đầm của cưng ra…” Ác ma vừa xoa tay vừa nói.

Lương Tử nhấc nhẹ chân váy, giày cao gót màu bạc lộ ra hai đầu nhọn, hắn chậm rãi vươn bàn tay dưới áo choàng dài, bàn tay cầm con dao óng ánh, ác ma nhìn thấy cũng bất lực vì hàn quang dao động, áo choàng tung lên, máu ác ma phun ướt vách tường, lúc ác ma còn chưa kịp cảnh giác, tường đã nhuộm thành một mảnh máu hình phượng hoàng giương cánh bay cao.

Váy dài trắng thuần nhẹ nhàng bay múa, máu nóng điểm xuyến tay áo như hoa quỳnh nở rộ, hắn vẫn có thể tự nhiên đứng ở trong phòng, kéo kéo đầm màu trắng.

“Cô là ai?” Ác ma bịt vết thương kêu to, vội vàng ấn chuông báo động trên tường.

“Ta là “Lương Tử”, gọi ta “Lương Tử”…” Ác ma từng nghe giọng nói quen thuộc này, gã nhận ra đôi mắt lạnh lẽo kia.

Lương Tử nghe thấy tiếng chuông, vẫn không hề hoảng loạn, hắn một nhát găm trúng cánh tay ác ma. Nghe được tiếng bước chân bảo vệ, Lương Tử cũng chỉ bước nhanh rời khỏi phòng, để lại ác ma cùng cánh tay bị đóng ở trên tường, và tiếng ác ma la la hét hét.

Thật là đáng sợ, tin tức TV bắt đầu xáo động, một bản tin chen vào hàng đầu, vừa mới được một quý bà cung cấp, con trai chủ tịch công ty A lại truyền ra chuyện xấu, có thể thấy cảnh sát trong màn ảnh đang xử lý sự kiện con trai chủ tịch bị đâm, qua thông tin này mới khiến cảnh sát tra được con trai chủ tịch tổ chức ***-party cùng phụ nữ, hơn nữa ở hiện trường tìm ra một lượng lớn thuốc phiện…

“Thật là đáng sợ…” Hắn dùng một ly cà phê làm ấm tay. “Không thể tưởng tượng cậu ta lại làm ra chuyện như vậy, tôi vốn không ngờ được…” Bộ dạng đáng thương kia làm không ít nhân viên cảnh sát mắt phải trợn tròn, bởi vì… Vẻ đẹp đó…

“Cậu ta uy hiếp tôi, tôi cũng chỉ là người bị hại…” Ngữ điệu hắn mang tiếng khóc.

“Tử Minh? Cám ơn trời đất anh rốt cuộc tìm được em!” Lâm Lập Duy cũng xuyên qua xuyên lại trong đống nhân viên cảnh sát. Họ đã đưa con trai chủ tịch bị thương đi cấp cứu, nhưng bác sĩ cùng cảnh sát làm sao cũng không tin lời gã, cho rằng gã hút độc đang nói mê.

“Hey, chúng ta lại gặp mặt…” Nhưng nụ cười của Lương Tử Minh không duy trì được bao lâu.

“Nghe nói em giúp tìm phụ nữ cho hắn chơi? Em sao lại dính dáng tới hắn?” “Hắn”chính là chỉ con trai chủ tịch.

“Vì…” Lương Tử Minh không vui. “Vì đó là khách hàng trong công việc của em, em phải “tiếp đãi” họ.”

Lâm Lập Duy nghi hoặc.

“Dùng thân thể em…” Lương Tử Minh nói tiếp.

Lâm Lập Duy mở to hai mắt nhìn.

Lương Tử Minh lại nhỏ giọng bổ sung. “Em nói giỡn… Anh đừng tưởng thật…”

“Em… Nói chuyện đừng bừa bãi như vậy, lại nói tiếp, không giống đang nói giỡn…”

Hai người trầm lặng mãi một hồi lâu, Lương Tử Minh một lần nữa mở miệng hỏi. “Anh sao lại xuất hiện ở đây?”

“Anh là cảnh sát mà… Đúng lúc không đủ người…”

Lương Tử Minh ngại ngùng gật đầu. “Hỏi xong em có thể về nhà không? Em rất mệt.”

“Anh đưa em ra.”

Lúc rời khỏi, hắn trông thấy cô gái mặc tang phục kia, nàng bị hai nữ cảnh sát áp giải, vẻ mặt mệt mỏi, được đưa vào xe cứu thương.

“Cô gái kia chính là hung thủ…”

“Thật sự là ác ma giết người không chớp mắt…”

Người qua đường nói như vậy.

Thật sự tưởng rằng sát nhân có thể vô tội? Báo thù có thể đúng lý?

“Lập Duy, em thích anh nhất, em không muốn mất đi anh!” Đi qua xe cứu thương, thấy cô gái kia giãy giụa như một ả đàn bà chanh chua, liều mạng kêu người không phải do nàng giết, Lương Tử Minh đột ngột kéo cánh tay Lâm Lập Duy.

Nhưng Lâm Lập Duy đẩy Lương Tử Minh ra. “Đi đường cẩn thận!”

“Lập Duy, em thấy thi thể sẽ rất sợ hãi! Em rất sợ người đó chính là anh!”

Lâm Lập Duy cởi áo khoác mình khoác lên thân thể đơn bạc của Lương Tử Minh. “Không đâu, sẽ không xảy ra chuyện đó.”

“Lập Duy, anh phải nghe em nói, nếu em xảy ra chuyện gì, nếu em bị cảnh sát bắt đi, một mình anh phải vui vẻ sống tiếp…”

“Em đang nói bậy bạ gì thế, vừa rồi chỉ là do em quen biết nạn nhân, cho nên mới hỏi em một vài vấn đề, em thật sự ghét cảnh sát như vậy sao?”

“Em không thích!” Lương Tử Minh lắc lắc đầu. “Giống như chuột thấy mèo là không thích.”

“Em là chuột sao…” Lâm Lập Duy thở dài, y cũng là nhân viên cảnh sát, lại không thể lý giải tâm lý người dân, đây chính là thứ trên lớp học không có dạy.

**

“Thật là đáng tiếc!” Lương Tử Minh lướt qua trước bàn công tác của trưởng phòng, rót một ly nước, ngồi xuống trước mặt trưởng phòng. “Nghe nói cậu ta vẫn còn đang trong giai đoạn cấp cứu, thật là đáng tiếc, anh không thể thấy bộ dạng tên kia trước khi chết, thật sự là động lòng người…”

“Cậu… Cậu đang nói cái gì…” Trưởng phòng lấy khăn tay ra lau mồ hôi. “Có cái gì muốn nói, nên nói cho cảnh sát…”

“Cảnh sát?” Lương Tử Minh uống một ngụm nước. “Họ có thể làm gì tôi đây?”

Đôi mắt kia lạnh lùng, nhưng mang theo nhiệt tình như châm biếm. Đối với trưởng phòng, Lương Tử Minh tựa như mèo đang giỡn đồ chơi, đùa giỡn không ngừng, đối với con mồi của hắn, đối với con mèo lớn thích đùa của hắn.

“Anh có phải đang nghĩ, Lương Tử Minh chính là hung thủ?” Ánh mắt kiên định nhìn trưởng phòng, trưởng phòng muốn lảng tránh ánh mắt dơ bẩn hướng về gã, là dơ bẩn, gã nghĩ như vậy, là dơ bẩn, dưới bề ngoài hoa lệ của chàng trai này là ác ma khoác áo hóa trang. “Anh có phải đang nghĩ, cái thằng dùng thân thể đi giao tiếp này thấp hèn đến cỡ nào, tựa như con *** cao cấp trên bàn xã giao?”

“Tôi… Tôi không nghĩ như vậy…” Trưởng phòng trả lời, lảng tránh ánh mắt hắn.

Lương Tử Minh hừ một tiếng không tin. “Trưởng phòng à, sao giọng anh lại phát run?”

Trưởng phòng mở to hai mắt nhìn, không biết công ty A còn có thể làm theo hợp đồng với họ nữa hay không, gã chỗ nào cũng không dám đắc tội với công ty A, bây giờ công ty A bùng nổ xì căng đan, còn liên lụy mấy cái mình bố trí.

Lương Tử Minh cười thoải mái, hai hàng lông mi thật dài run run như cánh bướm, hắn cười như bông hoa lay động trong gió mát.

“Nếu tôi nói với anh: tôi chỉ có quan hệ xã giao với vị đại thiếu gia kia, anh chắc chắn sẽ không tin, anh quả thật nghĩ rằng thế giới này tối tăm như vậy, lại nói tôi làm chuyện không thể gặp người trong phòng hội nghị.” Lương Tử Minh vừa khảy tóc vừa chớp chớp mắt với trưởng phòng. “Cậu ta ngay cả phía dưới của tôi cũng chưa nhìn thấy!” Lương Tử Minh nhỏ giọng nói, lời nói từ trong môi luôn mang theo pháp lực.

Trưởng phòng vừa lau mồ hôi vừa sửa sang lại mặt bàn tán loạn để chuyển dời ánh mắt.

“Trưởng phòng, anh sẽ đuổi việc tôi sao?”

Trưởng phòng không trả lời.

Ánh mắt Lương Tử Minh lạnh lùng nhìn chăm chăm, lạnh lùng hất nước trong ly vào tài liệu của trưởng phòng.

**

Nếu ngươi đã không có dũng khí, ngàn vạn lần đừng ở cùng hắn ta!

Bạn trai đã chia tay hai năm yêu cầu tái hợp, làm Lương Tử Minh hết sức buồn rầu, hiện giờ đối phương có tiền có thế, là một người đàn ông độc thân hoàng kim lý tưởng, hắn không tin Lý Tuấn Diệp điều kiện đầy đủ sẽ không có phụ nữ đuổi theo.

Hắn và Lý Tuấn Diệp quen biết từ trên mạng, nơi đó nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, phảng phất như thoát không được phạm vi gót giầy.

Inte et là một thứ rất tiện lợi, hiện tại hồi tưởng lại, hai người không hẹn mà gặp cùng ở một chat room, sau đó Lý Tuấn Diệp hẹn hắn ăn cơm chiều. Hắn cùng y lên giường, cùng ra cùng vào rất tự nhiên. Lý Tuấn Diệp là một người lãng mạn, y có thể mỗi ngày mua một bó hồng dâng tặng Lương Tử Minh, nhưng đợi sau khi hoa hồng khô héo, uất giận của Lương Tử Minh không thể hình dung như nụ hoa bị cắt hái.

Hắn chậm rãi xa lánh y, hắn ngay từ đầu đã không đặt cả tâm tư trên người Lý Tuấn Diệp. Nhưng hắn vẫn theo hẹn đến nhà Lý Tuấn Diệp.

“Nếu có thể, em hy vọng không gặp nhau nữa…” Lương Tử Minh bất đắc dĩ nói, còn uống một ngụm rượu sâm banh Lý Tuấn Diệp chuẩn bị.

Lý Tuấn Diệp để CD nhạc hợp tấu bốn vĩ cầm vào máy nhạc, ấn công tắc.

“Anh có nghe không? Em hy vọng có thể không gặp nhau nữa, em có cuộc sống của em, anh có cuộc sống của anh, anh có thể tìm nam sinh, nhưng em đã không còn thích hợp với anh nữa…”

“Nghe thật bi thương.”

“Bi thương? Có ý gì?”

“Nghe tựa như quý bà đã kết hôn đưa tiền bịt miệng cho bạn trai cũ bần cùng.”

Trong không khí tung bay làn điệu Canon in D, Lương Tử Minh lại như đứng trên đống lửa.

“Anh là ám chỉ em gì đó hay sao?”

“Không đâu!” Lý Tuấn Diệp vô tội giơ ngang hai tay, cũng đến bên cạnh Lương Tử Minh ngồi xuống.

Lương Tử Minh lại uống một ngụm sâm banh, hắn vẫn thích mùi hương rượu nhẹ, mà Lý Tuấn Diệp cũng biết rõ hắn thích.

“Anh muốn em làm thế nào đây?” Lương Tử Minh nhỏ giọng thở dài một hơi. “Anh muốn bao nhiêu tiền?”

“Thật không may, em có lòng, nhưng anh bây giờ không thiếu thứ gì!”

Lương Tử Minh nhắm mắt lại, trong tay còn sức nặng ly thủy tinh cùng nhiệt độ lòng bàn tay Lý Tuấn Diệp.

“Em rất đẹp.” Lý Tuấn Diệp nói.

“Em biết.”

“Em có một vẻ đẹp đặc biệt.”

“Em biết.”

“Khiến người ta muốn âu yếm…” Môi y chậm rãi tiếp cận Lương Tử Minh, Lương Tử Minh dịch chuyển thân thể, né tránh y. “Anh khiến người ta chán ghét đến vậy sao?”

“Xin anh đừng có hành động vượt rào, được không?”

“Làm chuyện này với em, em một chút cũng không thích sao? Sao thế? Hiện tại có bạn gái à? Hay bạn trai?”

“Em có “tri kỷ” của em.” Lương Tử Minh uống hết sâm banh trong ly rượu. “Anh có gì thì nói nhanh lên.”

Nhưng Lý Tuấn Diệp khoác lên bả vai Lương Tử Minh, nhẹ ôm lấy hắn, Lương Tử Minh bất an bỏ ra.

“Em sẽ không ở cùng anh.” Lương Tử Minh nói.

“Vậy tại sao không cự tuyệt yêu cầu của anh, còn muốn tới nhà anh?”

“Đó là bởi vì…” Lương Tử Minh đẩy bàn tay Lý Tuấn Diệp đang vuốt ve đùi hắn. “Đó là bởi vì… Em muốn nói rõ ràng với anh.”

“Lời em nói đã quá rõ ràng…”

Thân thể Lý Tuấn Diệp chậm rãi dán về phía Lương Tử Minh, y nâng má hắn lên, hướng tới gần môi mình, một tay đè bả vai Lương Tử Minh lại. “Để anh hôn em…” Tiếng y kề bên gang tấc, Lương Tử Minh có thể cảm nhận được khí nóng y nói ra qua lại trên má mình, tay y chậm rãi cởi áo sơmi trắng của Lương Tử Minh, từ cổ vuốt ve xương quai xanh hắn.

“Xin anh buông ra…” Nhưng Lương Tử Minh chỉ xoay đầu.

“Em có thể trốn tránh, nhưng em lại không trốn, cứ như cố ý cho anh cơ hội.”

“Anh sẽ để em trốn hay sao?”

“Anh sẽ để, anh không phải cái loại đàn ông không biết buông tay.”

“Như vậy tại sao còn muốn tìm em tái hợp? Không phải nói muốn buông tay sao?”

“Để anh hôn em.”

“Em cự tuyệt.”

“Để anh hôn em!” Lý Tuấn Diệp đẩy Lương Tử Minh ngã trên sô pha, ly thủy tinh trong tay Lương Tử Minh rơi xuống vang một tiếng.

Y nhìn xuyên qua mắt hắn, y biết y không nhìn tới được tinh tú sau lưng Lương Tử Minh, ngay cả lúc ngã trên sô pha, hắn cũng có loại mỹ cảm như cánh hoa rơi rụng, hắn rất thích hợp với quan tài trong suốt của công chúa Bạch Tuyết, cánh môi màu hồng phấn làm đối phương có dục vọng muốn nếm thử quả ngọt trong đó.

Nhưng ánh mắt lạnh lùng nói thay môi mỏng khêu gợi. “Có thể buông ra không?”

Trong hơn một năm y rời khỏi, đã xảy ra những thay đổi gì? Y biết mình đã không thể châm được nhiệt tình trong mắt Lương Tử Minh, phảng phất như bị một tầng sương mù ngăn cách.

Trong phòng rong ruổi giai điệu Canon in D, hợp tấu bốn vĩ cầm hạ xuống một nốt cuối cùng.

“Người đó chỗ nào tốt hơn anh?”

“Thật sự là bi thương, anh nói như vậy tựa như gã đàn ông bần cùng đang chất vấn bạn gái cũ tìm được mỏ vàng tại sao phải chia tay.”

“Lương Tử Minh! Em không sợ anh giết em sao?” Lý Tuấn Diệp bóp cổ Lương Tử Minh, Lương Tử Minh khó chịu nhắm mắt lại, nhưng hắn không vươn tay đẩy Lý Tuấn Diệp ra. “Lương Tử Minh! Tại sao không đẩy anh ra?”

Nước mắt chậm rãi từ trong mắt Lý Tuấn Diệp nhỏ vào mắt Lương Tử Minh, trượt xuống gò má hắn.

“Tử Minh, đẩy anh ra! Đẩy anh ra!”

Lý Tuấn Diệp bóp chặt cổ Lương Tử Minh, đôi tay kia lại dần mất đi sức lực.

“Đẩy anh ra…” Y chậm rãi thu hồi tay.

Lương Tử Minh bi thương nhìn y, trong ánh mắt ảm đạm phảng phất như không nhìn thấy tương lai.

“Anh làm sai chỗ nào? Anh lúc nào bị mất đi em?” Lý Tuấn Diệp vô lực rũ hai tay, thân thể cao to kia như đá bị đẩy ngã, y chống đầu, bắt lấy tóc dựa vào sô pha.

“Anh không có sai, là em mất hứng, là trong lòng em có người đàn ông khác…” Lương Tử Minh hờ hững nói.

“Em có từng yêu anh không? Lúc anh cùng em làm tình, em cũng nghĩ tới người khác hay sao?”

“Em yêu anh, em đã từng yêu anh, lúc cùng đàn ông làm tình, em liền yêu người ấy, lúc em cùng người đàn ông khác kết hợp làm một, trong lòng em chỉ có người đó, như thế em sẽ có tình yêu, chỉ có tình yêu mới có thể làm em giao thân thể mình cho kẻ khác, anh có lẽ không tin, nhưng em chính là ngốc ngếch như vậy…”

“Tử Minh, em thậm chí không cho anh hôn em…”

“Chỉ duy nhất người này, em không muốn làm ra bất cứ chuyện “phản bội” gì.”

“Một nụ hôn cũng không được hay sao?” Cho dù y biết đôi môi này sẽ không nóng bỏng vì y nữa…

“Tuấn Diệp, em đã không còn thích hợp với anh.”

Lương Tử Minh chậm rãi bò dậy từ trên sô pha, tay hắn bất cẩn bị mảnh thủy tinh cắt một cái, máu ngọc chậm rãi thấm ra từ ngón tay, hắn ngậm ngón tay vào miệng, vị mằn mặn trải ra trong miệng.

Canon in D chạy lặp lại, như vũ nữ đong đưa váy nhảy, vặn vẹo eo mảnh làm đàn ông rét lạnh.

“Em bị thương?” Lý Tuấn Diệp lúc này mới nhận thấy, bắt lấy tay Lương Tử Minh, Lương Tử Minh cũng không đẩy y ra. “Anh đi lấy hộp sơ cứu!”

“Không cần phiền phức như vậy, ngậm nước bọt một chút là được…”

Lý Tuấn Diệp vẫn cầm hộp sơ cứu đến, lấy cồn i-ốt ra bôi vào vết thương của Lương Tử Minh, cũng dán băng keo cá nhân lên.

“Em phải cẩn thận, đừng để vết thương đụng tới nước.”

“Em biết, Tuấn Diệp, anh vẫn ân cần như vậy.”

“Tử Minh…” Lý Tuấn Diệp nắm tay hắn. “Em có thể ở lại không?”

“Xin anh buông tay được không?”

“Em luôn mập mờ đối xử với người khác như vậy sao? Cần thì cần, không cần thì nói không cần!”

Lý Tuấn Diệp chậm rãi buông tay hắn ra, trong con ngươi đen nhánh chiếu ra khuôn mặt u buồn của Lương Tử Minh.

“Em nói “không cần”, sẽ có người thật sự nghe sao? Anh cũng không biết em lớn lên trong hoàn cảnh gì…”

“Anh không có cơ hội sao?”

“Em không biết, nhưng em biết người đàn ông hiện giờ yêu em, muốn ôm, muốn hôn, muốn làm tình, muốn hiểu rõ anh ấy, muốn biết cảm nhận của anh ấy, muốn hy vọng anh ấy có thể cùng em sẻ chia tất cả…”

“Em yêu anh chỉ là chơi đùa?”

“Không có, khi kết giao với ai, em liền toàn tâm toàn ý yêu người đó, khoảng thời gian đó, cũng chỉ có một khắc cùng em mập hợp, em yêu người đàn ông đó.”

“Anh ta thật hạnh phúc.”

“Gì?” Lương Tử Minh ngẩn ra.

“Có thể gặp được một kẻ si tình như em.”

“Si tình? Thứ như tình yêu chẳng lã không phải dùng suy nghĩ rồi mới tới hành động, là cảm giác, một loại cảm giác tim đập mạnh, cái gọi là yêu đương không phải bắt đầu từ những việc nhỏ như nhìn thêm anh ấy một chút cũng rất thỏa mãn hay sao?”

“Tử Minh, em thật sự không cho anh hôn em?”

“Em phải đi!”

“Tử Minh… Em phải vui vẻ sống tiếp, nhất định phải hạnh phúc…”

“Em biết.”

Hắn biết, hắn luôn dễ dàng ứng phó loại tình huống này.

**

“Tại sao kẻ nên bị trừng trị không phải chịu báo ứng?” Cô gái mặc tang phục lớn tiếng hô to. “Tôi mới là người bị hại, là tôi!”

Thật sự cho rằng sát nhân có thể vô tội? Báo thù có thể đúng lý?

Đừng có nói đùa!

Chuyện của cậu sao vẫn chưa bị hắn phát hiện?

Lương Tử nhỏ giọng hỏi.

Một, hai, ba, bốn…

Cô đang đếm cái gì?

Số lượng cánh hoa rơi xuống, tốc độ biến mất của sinh mệnh… Một, hai, ba, bốn…

Hắn không thể bảo nàng ngừng tay, cánh hoa kia.

Như mỗi một nụ hôn buông xuống, tay hắn vuốt qua da thịt mình.

Vẫn rơi vào trong cánh hoa, hắn nói, con bướm kia…

****

(*) Canon cung Rê trưởng (tên gốc Kanon und Gigue in D-Dur für drei Violinen und Basso Continuo, nghĩa là Bản luân khúc cung Rê trưởng cho ba đàn vĩ cầm và bè trầm đánh số; còn được biết đến trong tiếng Việt qua các tên Canon hay Canon in D) là một trong những bản nhạc nổi tiếng nhất của Johann Pachelbel, được viết vào khoảng năm 1680, thời kỳ Baroque, như là một bản nhạc giao hưởng dành cho ba đàn vĩ cầm và bè trầm đánh, nhưng sau đó được hòa âm nhiều kiểu dành cho đồng diễn. Canon bản nguyên thủy được viết thành một đôi với một điệu jic cùng nốt, mặc dù bản này không được công diễn và ghi âm thường xuyên hiện nay.

Bản nhạc được đặc biệt nhắc tới vì kiểu chuyển hợp âm của mình, và được chơi trong các lễ cưới, được đưa vào nhiều dĩa CD nhạc giao hưởng. Canon trở nên nổi tiếng vào cuối thập niên 1970 qua một bản thu âm nổi tiếng của dàn nhạc giao hưởng Jean-François Paillard. Một đoạn nhạc biến tấu không dùng vĩ cầm cũng thường được thêm vào (thường là một ban nhạc dùng nhạc cụ dây hoặc một nhóm tứ tấu) trong khi đàn clavico hay organ thì không còn được sử dụng để gia tăng sự du dương cho cung trầm.

Ngày nay Canon và các biến tấu của nó được sử dụng trong rất nhiều thể loại nhạc: từ nhạc thánh ca, nhạc giao hưởng tới cả nhạc nhẹ, rock và hiphop.

Trong truyện viết hòa tấu bốn vĩ cầm là đã tính luôn cello đệm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play