Ta bị nước vây quanh —— nhưng không khó thở, phảng phất như nối liền, nước rót đầy trong cơ thể ta, như đại dương sinh mệnh thuở khai thiên lập địa, nước cũng cho ta tan vào trong đó, khắc hình lẫn nhau như vỏ trai song sinh.
Ta thẩm thấu vào trong suốt như máu loãng tản ra nhuộm đỏ tử cung, nhưng ta cũng không chán ghét, vì đây là dung mạo nguyên thủy của nước, cơ quan của ta sinh trưởng ở trong đó, hình thể của ta như hình nhân Nữ Oa (1) nặn ra, cấp cho thứ thấm nước này một hơi thở để nó tràn ngập sức sống. Hình thể của ta cấu thành từ gì? Bột mì? Hương liệu? Bùn? Bánh quy của Thượng đế? Một hơi thở?
“Nàng” nói có ánh sáng, ta liền nhìn thấy.
“Hắn” nói có ánh sáng, ta liền thấy rõ hơn.
Chúng ta tựa như mở ra đôi cánh chưa khô của chim non, mổ rách nước màu đỏ bọc quanh như vỏ trứng, thoát khỏi mùi vị tanh mặn kia, chúng ta bay về phía một cánh cửa khác. Vì Thượng đế đã đóng giùm chúng ta cánh cửa bên đây.
Không mở cánh ra nghênh đón thế giới thì sẽ tử vong. Bay ra thế giới bên ngoài, vô cùng cám dỗ con người, xa hoa trụy lạc, đèn đuốc rực rỡ, chúng ta mở hai mắt ra, lại không hiểu lựa chọn cùng cự tuyệt thế nào. Cho nên, chúng ta cần “nàng” dẫn đường, nàng là Eva, hoặc nói là Lilith (2) thì thích hợp hơn. Mà “hắn” không phải Adam, “hắn” là người qua đường trước nay không quen biết, lại đeo chuông cừu nắm lấy tay ta.
Ta rất thích ngón tay dài mảnh kia, cho nên chúng ta sau này lớn lên cũng muốn được như “hắn”. Có một đôi tay bay múa trên phím đàn. Chúng ta từng khờ dại cho rằng như vậy, cho đến khi “chuyện đó” xảy ra. “Hắn” phản bội chúng ta.
Nhưng ta thừa kế Lilith, ta là Lilith, ma nữ vĩnh viễn không già trong truyền thuyết, có dung nhan mỹ lệ cùng tóc dài màu hạt dẻ, ta là người phụ nữ đầu tiên trên thế giới, ta là người phụ nữ sinh ra từ một con én hoa đuôi bướm. Mà một ngày nào đó cũng sẽ phá nhộng mà sinh.
Đúng, ta chính là âm thanh kia. Nói như vậy, ta chính là “Lương Tử” ——
Lương Tử chính là âm thanh kia.
Cầm lấy, con dao kia, để chúng ta, đi săn bắn!
Đây là cái tên ta được giao cho.
Liếm môi đỏ bên miệng, mặc lấy duyên dáng gợi cảm, hai chân lộ ra bên dưới nối liền giày cao gót, giẫm rách mơ mộng thiên thần.
Bất tỉnh. Làm gã đàn ông bất tỉnh.
Bất tỉnh. Mọi khí thái đều đầu hàng, móng tay sơn màu đỏ xâm lược, khí thổi ra trong miệng mang mùi hương hóa học.
Cho nên, người đàn ông tự động nộp vũ khí, trước mặt hắn tháo xuống tất cả trói buộc, cà-vạt, âu phục, áo sơmi, dây lưng, quần dài, quần lót, chỉ vì để hắn cười trả lời một câu thỏa mãn, anh sẽ làm cưng cực đã, mấy lần cũng không có vấn đề gì.
Giày cao gót mềm mại lại kiên nghị như giầy hồng ngọc phép thuật của Dorothy (3), gót giầy gõ nhẹ mấy cái là có thể thực hiện được một nguyện vọng. Mũi nhọn trước ngực đẩy ngã gã đàn ông, âm thanh kia liếm liếm cánh môi màu đỏ sậm, cầm lấy con dao của ngươi, giết – gã, cầm lấy con dao của ngươi, cầm lấy con dao của ngươi, giết sạch tất cả đám đàn ông muốn Fuck! Ngươi đáng giá, Rapunzel (4) của ta!
Nói yêu đương là khó khăn, nói SEX là thú vị, gợi cảm, làm thân thể đàn ông thần hồn điên đảo vì ngươi, Rapunzel của ta, thả tóc ngươi xuống đây, ngươi vẫn là một tấm thân xử nữ!
“Ha ha ha ha…”
Chớ quên hồi ức mười năm trước, cậu muốn để kẻ gọi là “Dư Thanh” kia tiếp tục lừa mình năm thứ mười một hay sao? Cậu sẽ không bị kim xe sợi đâm vào tay mà say ngủ, nhìn thẳng vào sự thật đi! Lương Tử Minh của tôi! Rapunzel, thả tóc ngươi và để hoàng tử đi, hãy nhìn thẳng vào sự thật!
Cậu không phải công chúa, còn cái người bất kể tên gì kia cũng không phải là hoàng tử!
Cắt lấy đầu lưỡi gã, làm gã câm miệng lại! Đàn ông chỉ biết đi tìm gái ***, trở lại trong tử cung của mẹ đi! Móc con mắt gã ra, cậu căn bản không tìm được con mắt mới thay thế, cho nên cái thủy tinh thể như chảy mủ này, cầm ra ngõ nhỏ cho mèo ăn, cậu sẽ thấy ngay cả mèo hoang cũng phỉ nhổ. Cậu có thể nhanh nhẹn như báo trên đường trong đêm tối, nhưng cậu sẽ phát hiện người đàn ông này bất quá chỉ là một con cóc đòi hôn, bảo gã nuốt vào vật nôn mửa, gã sẽ không biết học ngoan như hoàng tử thích xác chết. (5)
Một trái tim thật sự yêu cậu sẽ không ẩn nấp trong hẻm tối. Không gian trong nước vô hạn tới đâu đi nữa cũng sẽ không làm cậu lớn lên, nếu cậu vẫn chưa học được cách mở cánh bay ra ngoài thế giới, như vậy cứ chờ bị chết ngộp bên trong vỏ trứng.
Đã hiểu chưa?
Người đàn ông này chẳng qua là một con kiến trong góc, dùng gót giầy cậu đạp vỡ khối dịch của gã như giẫm chết gián hôi.
Sau đó?
Gã đàn ông vô dụng này ngay cả kêu rên cũng không làm được, để chúng ta đắc ý nhìn tác phẩm nghệ thuật của mình đi…
Ơ?
Tiếng bước chân nghe thấy kia là ảo giác của chúng ta sao?
Cho gã một nhát cuối cùng làm gã tắt thở. Chúng ta nghe thấy tiếng bước chân chạy trốn mà qua. Theo nó đi về trước.
Hóa ra là một con chuột để sót… Đến đây, bé cưng của ta, ta sẽ không lấy táo độc cho ngươi thử…
“Không được cử động, cảnh sát đây!”
Gã đang nói cái thứ ngoài hành tinh gì?
“Ha ha ha…”
Gã rút súng ra quay về phía ta, chỉ dùng hai cánh tay run rẩy kia sao?
“Cảnh sát đây, không được nhúc nhích! Giơ hai tay lên!”
Chúng ta nắm con dao chậm rãi tiếp cận, lấy tốc độ ánh sáng cắt qua cổ họng gã như giết gà. Khẩu súng kia thậm chí không bắn trúng ta. Giày cao gót đá rách đầu gã, đụng vào vách tường, máu đỏ chảy ra từ khe nứt giữa đầu.
Chúng ta bước nhanh rời đi, đoạn nhạc đệm nhỏ này quấy rầy tâm trạng chúng ta. Chúng ta phải một lần nữa viết lại đoạn truyện, một lần nữa kể ra tình nghĩa bên gối, không cần lên mạng tìm một đối tượng ồn ào như vậy, đàn ông đợi chúng ta đến thăm buổi tối vẫn còn nhiều.
Lương Tử ngủ say. Chỉ vào lúc này hắn mới cảm thấy cầu nguyện cùng hy vọng là có ý nghĩa.
Con dao óng ánh trên bàn bù đắp lại khổ đau. Dùng nước tẩy rửa sạch sơn móng tay, nước ấm xông không tan máu tươi dỗ dành hắn ngủ, tối nay không có vòng tay ấm áp có thể ôm hắn.
Cho nên hắn cảm thấy rất khó khăn.
Cái này gọi là cảm giác gì? Yêu đương sao? Hắn không biết. Nhưng hắn muốn biết. Hắn muốn hoài niệm loại cảm giác này, loại cảm giác từng qua đi trong hồi ức, chăn bông ấm áp từng ôm cũng biết cảm thấy mất mác căng tràn ***g ngực, vành mắt cũng sẽ chìm ngập trong nước mắt.
Bị ai không cho có được? Cái loại cảm giác hạnh phúc đau thấu nội tâm?
Hắn hồi tưởng cái nắm tay đầu tiên, cái ôm ấp đầu tiên, cái hôn môi đầu tiên…
Ở buổi tối tự học cấp ba năm cuối, một khắc tắt đèn cuối cùng, không còn ai trong phòng học, hắn kéo tay Lâm Lập Duy dò hỏi. “Có thể hôn môi không?”
Dọa y nhảy dựng. Từ lúc học cấp ba đã ở cùng một chỗ, quen biết nhau từ cấp ba năm hai, từ năm ba bắt đầu hò hẹn, Lâm Lập Duy không biết giữa hai người có thể làm gì, đều là Lương Tử Minh chủ động yêu cầu, nhưng y đáp ứng. Lương Tử Minh muốn y nhắm mắt lại.
Vốn tưởng rằng môi là ướt át, nhưng lại là khô khốc, cũng không có mùi hương nồng nàn trong tưởng tượng. Hoặc triền miên hoặc là cái khác? Chỉ là cánh môi dán cùng một chỗ, chạm vào ngây ngô thơ dại. “Có cảm giác không?” Lương Tử Minh rời khỏi môi y, nhẹ giọng hỏi.
“Dường như không có gì…” Bất quá nhịp tim y đập rất nhanh… Đây xem như nụ hôn giữa người yêu sao? Họ tính là người yêu sao?
“Vậy em luồn lưỡi vào được không?”
“Em nói… Trong miệng?”
“Ừ! Nếu là em đề nghị, em sẽ đến làm!” Vẻ mặt Lương Tử Minh hết sức nghiêm túc, hắn nghiêm túc đối đãi với tình cảm này, không cần biết có thể gắn bó được bao lâu.
“Được…. Được rồi…” Lâm Lập Duy đáp.
Hắn dán vào môi y, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở không gian lẫn nhau, giống như thiếu niên mới nếm thử trái cấm, Lâm Lập Duy cũng ôm thân thể lả lướt trước mặt, lưỡi cùng lưỡi hút nhau, hơi thở giao quấn ngọt ngào, cùng không khí tối mờ ái muội. Lần hôn xâm nhập này cũng là lần đầu tiên có cảm giác diệu kỳ như vậy, cùng một người khác chia sẻ thân thể mình.
“A…” Lương Tử Minh đột ngột đẩy Lâm Lập Duy ra.
“Sao thế?” Lâm Lập Duy vội vàng hỏi.
“Không có gì, chỉ là cảm thấy rất kỳ quái…”
“Tử Minh, mặt em rất đỏ…”
“Anh mới đỏ!”
Dựa vào thân thể của nhau, cảm thấy hơi thở của nhau, nhìn ngắm lẫn nhau, trong con ngươi thấy được bản thân mình nghiêm túc. Không cần nhiệt độ cơ thể sưởi ấm trong giá rét, một chút đụng chạm nho nhỏ cũng có thể gợi lên ngàn câu vạn chữ.
“Em rất thích cảm giác anh hôn em…” Lương Tử Minh nói. Cánh môi kia tự động khép lại, cảm giác mềm mại và hương vị khô khốc trên môi…
“ Mấy học sinh kia! Sắp đóng cửa rồi!” Nghe ngoài hành lang có thầy đang gọi, họ không ngưng được nụ cười, cuối cùng khóa cửa, cũng khóa luôn hồi ức bí mật.
“Lập Duy, chúng ta nắm tay được không?”
“Em không sợ bị người khác thấy sao?”
“Đã trễ thế này rồi, có người khác nào nữa?”
“Em là cố ý sao?” Mặc dù nói như vậy, nhưng y vẫn để Lương Tử Minh nắm lấy cánh tay mình. “Chúng ta đi ăn khuya chút không?”
“Em thích anh nhất!”
(1) Theo truyền thuyết, Nữ Oa hình dạng đầu người thân rắn, một ngày nọ, bà tưởng nhớ Bàn Cổ khai thiên tích địa, tạo ra núi, hồ, động vật, thay đổi sự tĩnh lặng của thế giới. Tuy nhiên, Nữ Oa luôn luôn cảm thấy thế giới vẫn còn thiếu gì đó, nhưng không thể nghĩ ra là gì. Trong khi suy nghĩ, Nữ Oa nhìn xuống nước Hoàng Hà, lúc đó nước trong xanh, mặt nước như gương, in bóng hình bà. Khi đó bà đã ngộ ra thế giới thiếu “người”. Nữ Oa chiếu theo tướng mạo bản thân, sử dụng bùn của Hoàng Hà tạo ra thân hình con người, sau đó dùng pháp thuật để bùn đất đó có sự sống, thành con người thật sự.
Nhưng Nữ Oa không thể cứ mãi mãi nặn hình con người như thế, cần phải ban cho họ khả năng sinh sản để họ tự phát triển giống nòi. Thế là Nữ Oa thổi dương khí vào những bức tượng đất sét thân thể cường tráng, những bức tượng đó trở thành đàn ông, thổi âm khí vào những bức tượng trông yếu mềm hơn, thành đàn bà, ban cho hai giới tính đó bộ sinh thực khí để sinh sản. Nữ Oa còn nghĩ cách để con người phân bố rải khắp nơi thế giới, hất bùn dưới sông, cho bắn tung tóe lên khắp nơi trên mặt đất, tạo thành những lớp người phân bố khắp nơi.
(2) Theo truyền thuyết, nguyên thủy Thượng đế đã ban Lilith cho Adam để làm người vợ đầu tiên. Cũng giống như Adam, Lilith được tạo ra từ đất, cùng một chất liệu đã tạo ra Adam, và hệ quả là Lilith yêu cầu hoàn toàn bình đẳng với Adam. Không chịu tuân phục thẩm quyền của Adam, Lilith tự mình biến khỏi Vườn địa đàng. Thượng đế sai các thiên thần đi tìm, nhưng Lilith không chịu quay về. Từ đó, Lilith đi với quỉ vương Satan. Các thiên thần thề sẽ trừng phạt bằng cách mỗi ngày giết chết 100 đứa con quỉ của Lilith. Đối lại, Lilith cũng tìm cách trả thù bằng việc làm hại các trẻ sơ sinh của loài người. Thế nên thời cổ đại, các bậc cha mẹ thường cho con mang bùa để tránh cơn phục hận của Lilith. Trong các truyện dân gian khác, Lilith có tham gia với con rắn Satan để khiến cho Adam và Eva sa ngã rồi bị đuổi khỏi Vườn địa đàng.
Sau một thời gian dài bị xem là mê tín, ngày nay, Lilith lại được các học giả để ý tới với một cái nhìn mới vì trở thành biểu tượng của phong trào đòi quyền bình đẳng cho phụ nữ, cả hai phương diện quyền con người và tư thế ăn nằm.
(3) The Wizard of Oz (Phù thủy xứ Oz) là phim dựa theo tiểu thuyết thiếu nhi sáng tác năm 1900 The Wonderful Wizard of Oz của L. Frank Baum.Nhân vật chính trong phim là cô gái mồ côi Dorothy Galekhông bằng lòng với cuộc sống buồn chán trong trang trại ở Kansas. Dorothy mơ có ngày được đi trên cầu vồng đến một thế giới khác và mong ước này bất ngờ trở thành hiện thực, khi một cơn lốc cuốn cô và con chó nhỏ Toto đến Con đường gạch vàng (Yellow Brick Road) dẫn tới vương quốc đầy màu sắc Oznằm bên ngoài cầu vồng, nơi có các nhân vật thần tiên. Dù xúc phạm mụ phù thủy ác phương Tây Miss Almira Gulch, nhưng Dorothy được bảo vệ trước sự uất hận của mụ phù thủy già bởi đôi giày hồng ngọc cô mang theo ở chân. Thế rồi, theo đề nghị của Phù thủy tốt phương Bắc Good Witch of the North, Dorothy tiếp tục đi trên con đường gạch vàng đến thành phố Ngọc lục bảo, vương quốc của phù thủy xứ Oz Wizard of Oz đầy quyền năng, người duy nhất có thể giúp cô trở về quê nhà Kansas.Trên lộ trình đến thành phố Ngọc lục bảo, Dorothy kết bạn với Scarecrow, Người Thiếc Tin Man và con sư tử hèn nhát Cowardly Lion. Trong khi Scarecrow muốn có trí khôn thì Tin Man khao khát một trái tim, còn con sư tử thì muốn có lòng can đảm. Hy vọng phù thủy xứ Oz sẽ giúp đỡ, họ tham gia cuộc hành trình với Dorothy. Cuối cùng mụ phù thủy ác bại trận, nguyện ước của Dorothy và các bạn được Phù thủy xứ Oz đáp ứng và cô được trở về quê hương.
Đôi giày hồng ngọc vốn thuộc về mụ phù thủy phương Đông (em của phù thủy phương Tây) nhưng khi mụ bị ngôi nhà của Dorothy đè chết thì nó thuộc về cô bé. Glinda – vị phù thủy tốt phương Bắc đã căn dặn Dorothy nhất định không bao giờ được tháo nó ra vì khi đôi giày còn trên người thì cô bé vẫn được an toàn. Đây là một đôi giày mang đầy quyền uy, phép thuật, chỉ khi nào người chủ của nó chết thì kẻ giết người đó mới sở hữu được nó. Mụ phù thủy phương Tây đã từng lấy đi đôi giày khi còn ở trên chân của Dorothy và bị phép thuật của nó kháng cự lại, kể từ đó mụ dùng mọi thủ đoạn để hại cô bé, chiếm lấy đôi giày. Ngoài ra cuối bộ phim, chính đôi giày đã giúp cho Dorothy trở về nhà bằng việc gõ gót giày 3 lần và thầm mong ước được trở nhà, trở về trang trại Kansas với bác Henry và dì Em.
(4) “Rapunzel” – kể về cô bé tên Rapunzel bị mụ phù thủy bắt nuôi từ bé. Mụ nhốt Rapuzel trên tháp ngàđể nàng không thể trốn đi. Đến năm nàng 12 tuổi, mụ phù thủy hủy tất cả con đường lên tháp. Mỗi lần ghé thăm, mụ ta nhờ đến mái tóc vàng óng mượt của nàng, như một chiếc thang để đi lên. Cho đến một ngày, chàng hoàng tử nọ tình cờ nghe được giọng hát của Rapunzel và tìm thấy nàng.
(5) Theo một số suy luận về câu chuyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn, hoàng tử bị chứng bệnh gọi là Necrophilia hay tên tiếng Việt là “Ái Tử Thi“, bằng chứng là việc mê đắm cái xác Bạch Tuyết (dù thực tế lúc đó nàng chưa chết).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT