Đúng, phận con gái rất mỏng. Sống chung với ba mẹ từ bé đến lớn chẳng được bao nhiêu năm, rồi lại phải ra ngoài đời, ra ngoài xã hội. Có ai thích con cái mình bị vùi dập bởi cuộc sống khắc nghiệt này đâu, lại chẳng ai muốn con cái mình luôn xuất hiện trong trạng thái đầu tóc bơ phờ mệt mỏi vì những áp lực không tên.

Tôi đi học xa nhà, chẳng khác gì rút ngắn khoảng thời gian được bao bọc lại. Nghĩ đến mà tôi lại thấy nghèn nghẹn trong lòng, chẳng biết nói gì cho đến khi mẹ ra ngoài rồi vẫn lặng thinh.

Tôi đã đọc đâu đó rằng, khi bạn có quá nhiều vướng bận trong lòng và nó bắt đầu chia làm hai phe để khủng bố tinh thần bạn thì hãy lập một cái bảng để liệt kê hết ưu điểm của nó ra. Đến lúc này, thì tôi nghĩ tôi nên áp dụng điều ấy, để có quyết định sáng suốt nhất.

Tôi nhanh chóng liệt kê một loạt những ưu điểm khi mình bị trượt. Lúc đó tôi sẽ được học với một số người bạn cũ, được ở gần ba mẹ, học tập bớt áp lực hơn, cuộc sống cũng bớt bon chen hơn, tiền học phí ít hơn, có nhiều thời gian đi chơi hơn, ít phải đi học thêm hơn. Nhưng đến cột nếu Ghẹ đỗ, tôi lại bắt đầu phân vân và đắn đo, vì thực sự, không biết ghi cái gì. Loay hoay mãi, tôi mới ghi được hai điều: mụ Mít kì vọng và có nhiều cơ hội vào trường Đại học lớn. Thật ra, thì còn một điều nữa, khiến tôi lần chần mãi chẳng biết có nên ghi hay không, cứ muốn đặt bút, rồi lại thôi. Ừ thì... điều này có thể đánh bại tất thảy bảy điều ở cột "nếu tôi trượt", nhưng tôi lại không chắc chắn rằng việc tôi ghi vào là đúng hay sai, tôi cũng sợ người khác đọc được nữa.

Thật ra thì tôi là một đứa rất khó hiểu, tính cách tôi đã khó nắm bắt rồi mà tâm tình còn khó hơn. Thậm chí đôi khi tôi còn phát điên lên vì nó, chỉ vì một số thứ cứ bứt rứt mãi trong lòng. Cuối cùng, tôi quyết định gấp sách vở lại và leo lên giường nằm, chẳng suy nghĩ cái gì nữa. Ngày kia cứ đi thi, được ăn cả, ngã về không.

Lúc lên thành phố để chuẩn bị vào trận chiến, tôi và Linh Dương thuê phòng trọ gần chỗ thi để tránh tắc đường, muộn giờ thi, hay ti tỉ các lí do đen đủi khác. Nó có vẻ bồn chồn lo lắng lắm, thậm chí lúc ngồi trên phà và trên taxi nó cũng ngồi học bài đến mức tí nữa thì bị say. Nó muốn vào chuyên hóa, thậm chí còn muốn vào lớp chọn một. Mẹ nó thì có vẻ cũng kì vọng ghê, đến cả lúc đi ăn cũng liên tục nhắc nhở:

- Ăn nhiều vào nhé hai đứa, tí về có sức mà học. Mai thi rồi!

Mặt tôi nghệt ra tí nữa thì rơi cả miếng thịt nướng trong miệng, mẹ tôi đành đá chân nhắc khéo. Ơ, tôi tưởng gần ngày thi thì mới phải ăn chơi chứ nhỉ? Thay vì chăm chăm xem những kiến thức mà cả năm qua đã học đến bục sách bục vở thì cái thứ yếu quan trọng nhất chính là tinh thần. Tôi ghét những người trọng thành tích, và tôi càng ghét những người cứ thích tạo áp lực cho người khác.

Tôi liền gắp miếng thịt nướng vào bát Dương, rồi nói đủ lớn để cả ba người nghe thấy:

- Ăn đi em, hôm nay ngày cuối rồi! Nên là bung lụa đi, học hành không kịp nữa rồi. Tí chị dắt em ra trung tâm thành phố, đầy trò chơi.

Nói xong tôi không quên mỉm cười một cái với nó, và cả mẹ nó nữa. Chắc lại vừa nhăn mặt vừa nghĩ con cái giáo viên gì không chú tâm học hành, mai thi đến nơi rồi còn nghĩ đến chơi bời phè phỡn, không khéo tí lại cấm không được chơi với bạn Vân Anh nữa thì chết.

Nhưng Linh Dương hiền lắm, lành như cục đất ấy. Ở lớp cũ chúng nó hòa đồng nên không bao giờ bị bắt nạt, đa số toàn tôi bắt nạt nó. Nhiều lúc tôi lười nghe nó dạy Hóa quá bắt nó phải đưa vở bài tập ra cho tôi chép. Ban đầu không đưa đâu nhưng tôi cứ dọa khoe chuyện nó thích thằng Bảo ra là nó sợ. Giống chuyện tình yêu trong veo như buổi sáng sớm ấy, chỉ một mình mình biết, và tự mình tận hưởng và đắm chìm vào những gì thanh khiết thuần túy nhất.

Nó mỉm cười nói lại với tôi:

- Thôi, thi xong đi cũng được, đêm nay cố ôn cho xong mấy bài nữa rồi mai vào phòng thi cho tự tin. Xong xuôi mình đi chơi bù!

Nó nói mà không để ý đến cảm xúc của tôi tí gì, chỉ quan tâm mặt mẹ nó đang tươi phơi phới lên. Tôi nhanh chóng ăn xong trước rồi mượn máy mẹ nhắn tin với mụ Mít, ghét cái mặt không thèm nói chuyện nữa.

Bà ấy sắp về đây mua nhà trên phố rồi, ba mẹ tôi cũng hỗ trợ một ít nên cũng hạn chế tiêu pha lại. Kể cả tôi không đỗ thì bà ấy vẫn về và làm việc ở công ty mĩ phẩm của gia đình người yêu bà ấy. Bà ấy cứ hỏi đi hỏi lại mãi để chắc chắn tôi đã ôn bài kĩ chưa mà lại ngồi chơi facebook. Tất nhiên là kĩ rồi, mặc dù tôi buông đèn sách từ hai hôm trước.

Bỗng dưng có tin nhắn đến kêu "ting" một tiếng lớn, tôi giật mình ngó xem ai nhắn. Hóa ra là thằng Bin, lâu lắm rồi bọn tôi không nói chuyện, thậm chí nó còn chẳng về quê. Nó cũng thi chuyên Hóa như Linh Dương này, nên chỉ có ông bà nên thăm nó chứ chắc chẳng có thời gian. Tất nhiên là tôi cũng chẳng trách gì nó, vì chính tôi cũng chẳng có thời gian mà khóa facebook từ đợt Tết đến giờ.

"Lên Hải Phòng chưa"

Dòng tin nhắn chạy ngang trên màn hình, tôi nhanh chóng nhắn lại:

"Mới lên thôi, vừa về nhà nghỉ cất đồ, bây giờ đang ở quán ăn"

"Quán nào, ăn xong chưa"

Tôi ngán ngẩm chép miệng, xong thì xong rồi, no thì chưa, tại chẳng muốn ăn.

"Hỏi quán nào làm gì"

"Có việc quan trọng, nhanh lên gấp lắm"

Tôi đành ngó lên ngó xuống quanh quán xem có chỗ nào đề tên không rồi nhanh chóng gõ vào. Ấy mà thế chỉ thấy nó đã đọc rồi mất hút. Tự dưng tôi lại thoáng nghĩ đến việc thằng Bin sẽ phi xe đến chỗ tôi và quăng vào mặt bịch đồ ăn, nhưng lại nhanh chóng gạt đi vì mai thi rồi, chắc lịch học của nó hôm nay kín đến tận tối mịt ấy chứ.

Tôi ngồi thơ thẩn chơi Candy Crush đợi mọi người ăn xong, không hiểu sao hai bà phụ huynh vừa ăn vừa nói chuyện mà lâu thế, còn Linh Dương thì ôm bài vở ra một góc ngồi. Tôi khẽ xì một cái, thoải mái tí có chết ai đâu. Lúc gần thắng thì điện thoại lại "ting" lên một tiếng lớn, một dòng chữ chạy ngang màu xanh bên cạnh khung trò chuyện của thằng Bin:

"Ngồi bàn nào thế"

Tôi đọc xong mà không tin vào mắt mình, bây giờ là mười hai rưỡi trưa nắng chang chang, quán ăn này lại là ở trung tâm còn nhà Bin ở tít ngoại thành. Không tin, chắc nó trêu thôi, tôi liền nhắn cợt nhả lại.

"Bàn nào có bạn xinh đẹp nhất vũ trụ là có Ghẹ ở đấy nhé"

Tôi hí hửng chơi điện thoại tiếp thì tự dưng có cậu bạn chạy rất nhanh vào quán và nói to, đủ để mười hai bàn ăn chật kín trong quán nghe rõ:

- Chị ơi, bạn xinh đẹp nhất vũ trụ đang ngồi bàn số mấy hả chị?

Tôi ngại, nhục, không biết chui vào đâu. Mẹ tôi đang ăn cũng ngơ ngác nhìn lên vì nghe giọng quen quen, còn có lẽ tất cả mọi người trong quán thì ngước lên chỉ vì tò mò và tức cười. Đúng là tiền thoái lưỡng nan, bây giờ tôi không ra mặt thì Bin còn đứng gọi mấy phút nữa, mà ra mặt thì không biết chui vào đâu cho đỡ ngại, chỉ khổ chị phục vụ vừa khó hiểu vừa lúng túng.

Lúc này mẹ tôi mới lên tiếng trước, liễn vẫy vẫy tay gọi Bin, chắc là nhận ra nó.

- Ơ Bin à con, đi đâu thế? Vào đây ngồi với bác!

Nó đang vừa hỏi chị tiếp viên, mắt vừa ráo hoảnh nhìn quanh để tìm người thì nghe tiếng quen quen, quay sang lại thấy mặt tôi đang đỏ phừng phừng vì ngại và bực. Nó vác bộ mặt hớn hở chạy ra bàn tôi, chào mọi người.

- Đi đâu thế con, ăn cơm chưa ngồi xuống đây với bác!

Mẹ tôi một câu con hai câu con ngọt xớt, đấy, thằng Bin thông minh của mẹ đấy. Toàn khôn những cái đâu đâu, vừa nãy hỏi ngu không tả được.

- Dạ thôi cháu ăn rồi, cháu đến tìm Ghẹ!

- Ơ, sao biết nó ở đây mà tìm?

- Bạn ấy nhắn địa chỉ cho cháu mà!

Ấy thế mà mẹ quay sang mắng tôi mới lạ chứ:

- Đấy, cái con bé này! Mai bạn thi rồi không để bạn học lại còn rủ rê bạn đi chơi.

Tôi đang uống ngụm nước ngọt thì tí sặc. Đấy, mẹ tôi toàn tin người ngoài. Chán thế không biết! Linh Dương đang học bài, cũng ngước lên hết nhìn tôi lại nhìn Bin, chắc nó thấy có lỗi, vì không đi chơi cùng để tôi phải rủ người khác. Tôi vội vàng xua tay:

- Đâu con có rủ đâu...

- Cháu đến tìm bạn ấy có tí việc, cháu xin phép hai bác cho bạn ấy đi với cháu một lát. Đến hai giờ cháu sẽ trở bạn ấy về nhà trọ bác thuê.

Tôi đang tính thanh minh thì nó ngắt lời tôi, thậm chí còn có ý định lôi kéo tôi đi khi chưa trao đổi qua với tôi luôn. Mẹ tôi thì vừa cười vừa gật đầu, tay xua xua ra ý hiệu đi đi, không quên gọi với theo nhắc nhớ đi đứng cẩn thận.

Nó lôi tôi ra cái xe đạp điện, chắc là nó lại mượn của bạn. Quăng tôi cái mũ bảo hiểm rồi liên tục thúc nhanh lên. Khổ ghê, đang ngồi máy điện hòa mát như thế lại bắt người ta ra nắng, mà lại đi từ trung tâm thành phố ra tít ngoại thành chứ.

Tôi ngồi sau xe hết làu bàu thứ nọ đến thứ kia, lúc thì than nắng gắt, lúc thì than đường bụi, chán rồi trách thằng Bin lôi tôi đi vội làm tôi không kịp lấy khẩu trang. Làm nó điên quá, quát lên một tiếng rõ to, trong khi đang đứng đợi đèn đỏ:

- Thế mày có muốn thi đỗ không?

Tôi giật cả mình, khẽ đập đập vai nó nói nhỏ:

- Mày nói bé thôi, người ta đang nhìn kia kìa!

- Không quan trọng! Quan trọng là  mày có quyết tâm thi đỗ không?

Giữa trời nắng nóng, ai cũng đang mau mau chóng chóng về nhà mà đứng đợi đèn đỏ cũng không yên khi thằng Bin cứ oang oang cái miệng quát nạt. Tôi đành chép miệng trả lời:

- Ừ thì... Có! Có muốn đỗ!

- Thế thì ngồi im! Sắp về đến nhà rồi!

Nghe bảo sắp về mà tôi giật cả mình, tôi nhớ là còn lâu lắm mà. Ở tít ngoại thành cây cối mát mẻ lắm không khói bụi như này đâu. Đến một ngã tư đèn đỏ nhưng có tín hiệu cho phép rẽ phải, Bin nhanh chóng vít ga, lách qua mấy con đường lớn rồi vào cái ngõ nhỏ, nhưng nhà hai bên lại rất to và đẹp. Nó dừng xe trước một cái cổng sắt màu trắng, vội vàng bảo tôi trèo xuống rồi kéo lên nhà.

Ban đầu tôi còn nghĩ Bin dắt tôi đến nhà bạn nó, nhưng không, tôi còn thấy bác giúp việc đang loay hoay dọn dẹp ở bếp mà. Nó kéo tôi vào phòng rồi bắt ngồi lên giường đợi, còn nó thì đang lục tung bàn học để tìm cái gì đó. Tôi đưa mắt nhìn quanh một hồi rồi hỏi:

- Nhà mày chuyển nhà rồi à?

Bin vừa tìm kiếm, vừa trả lời tôi:

- Ừ, ba tao chuyển công tác, tít phía bên kia thành phố mà nhà lại ở bên này. Mỗi lần đi làm không khác gì đốt xăng quanh Hải Phòng, nên chuyển về đây cho gần.

Tôi gật gật đầu ra vẻ hiểu chuyện rồi đưa mắt nhìn quanh. Nó khác rồi, phòng không toàn Spider Man hay tủ truyện toàn Doraemon. Thay vào đấy là những màu sắc nhã nhặn và những quyển văn học nước ngoài nổi tiếng dày cộp. Tôi khá bất ngờ khi Bin lại đọc những quyển như "Không gia đình" vì tôi đã từng cố thử đọc, nhưng kết cục là bỏ dở giữa chừng. Có lẽ tôi chỉ hợp những quyển mang tính trào phúng như "Số đỏ". Đang mải mân mê bìa sách còn mới cứng, cảm giác như mua về chỉ để trưng thì Bin reo lên:

- Đây rồi đây rồi, Ghẹ ra đây tao bảo!

Tôi chạy ra chỗ bàn học thì nó đưa cho một xấp tờ giấy A4 photo rồi bảo:

- Về học đi, đêm nay học được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Tài liệu ôn thi của bọn chuyên đấy.

Tôi khẽ lật lật mấy tờ giấy, đây chắc chắn là chữ con gái, vừa đẹp vừa đều, có chỗ viết nhanh mà tôi vẫn thấy đẹp. Nhưng hình như là hình chụp lại rồi đem đi in, tôi liền hỏi:

- Mày ăn cắp vở nó để chụp à?

- Ừ, chúng nó vừa gớm vừa keo kiệt, tao cống sạt nghiệp đồ ăn mới lừa được nó vào nhà vệ sinh rồi cướp cặp lấy vở đấy. Thôi thôi, đi nhanh nhanh tao lai mày về nhà trọ rồi học bài đi. Mai gặp ở địa điểm tập trung.

Tôi chưa kịp phản ứng gì thì nó lại lôi đi, từ sáng đến giờ đi tới đi lui chóng hết cả mặt. Chưa kịp thở đã lại bắt đi tiếp, mệt đến mức không thèm phản ứng.

Tôi mệt mỏi đi về phòng trọ, lúc này mọi người đã đi ngủ, còn mỗi Linh Dương đang ngồi học bài. Tôi rón rén đi về giường của mình, rồi tìm một chỗ nằm nghỉ mệt.

- Vừa đi đâu về đấy Vân Anh?

Linh Dương thấy động quay sang hỏi tôi, tôi tiện tay cầm luôn xấp photo A4 lên quạt cho đỡ nóng.

- Nó đưa cho tài liệu ôn thi, thà đến quán ăn đưa luôn đi lại còn dắt về đến tận nhà, mệt muốn chết.

- Có người quan tâm thế còn gì, vừa cao vừa đẹp trai, lại còn tâm lí, không đổ nhanh đi đứa khác nó hốt mất.

Tôi đập vào đầu nó một cái, rồi mắng:

- Linh tinh liên thiên cái con này, học đi mai thi rồi đấy!

Nó cười lớn làm tôi suýt đập nó phát nữa vì mẹ tôi và bác đang ngủ, con gái con đứa.

Tôi nằm thẩn thơ xem qua đống tài liệu, lật tới lật lui rồi không kìm được mà bật cả dậy. Thật sự, là nhiều cái tôi chưa biết, chưa được học quá, không kìm được liền vội vàng ngồi dậy học bài luôn. Thật ra thì ai cũng giống như tôi thôi, khi mình đã học đến phát ngán những kiến thức cũ, cảm giác nhắc đến có thể nói vanh vách, nhưng khi có những cái mới lạ, thậm chí là rất hay ho thì tâm lí muốn chơi cũng nhủ lòng đi học.

Hai đứa ngồi học đến năm giờ chiều thì bụng đói meo, tôi với Linh Dương đành ngồi đợi mẹ tôi và bác đi mua đồ ăn về. Có thức mới vực được đạo mà nó đói đến sôi cả bụng vẫn ngồi làm bài tập ôn luyện cho được. Tôi đành cất giọng hỏi:

- Ê, mày học như thế không thấy mệt à?

Nó dừng bút lại, khẽ xoay người rồi thở dài đánh thượt:

- Hơi mệt tí thôi! Nhưng không sao!

- Không sao cái đầu mày, người mày sắp quắt lại bằng con tép khô chưa. Vừa phải thôi, quan trọng là tinh thần thoải mái mai vào phòng thi. Mà tao thấy mẹ mày ép mày quá đáng quá.

Linh Dương không đáp lại tôi, tay liên tục mân mê cái bút trên tay, tôi lại được đà nói thêm.

- Chẳng bù cho mẹ tao, đưa tao đi thi cho đúng nghĩa vụ, học không ép, sống chết mặc bay. Khôn thì vùng vẫy trên phố, ngố thì lặn lội ở quê. Nhưng mình còn bé, mình đáng được hưởng nhiều thứ hơn là đám sách vở này.

- Thì tao cũng có muốn đâu, nhưng mày biết đấy. Ba mẹ thì có mỗi mình tao, lại sinh muộn nên chẳng có ai cả. Tao biết họ kì vọng vào tao lớn lắm, không phải họ ác, không phải họ không thương tao, mà là họ nhìn xa hơn tao, hơn cả mày nữa. Họ sợ sau này họ già rồi, không còn sức khỏe để nuôi tao nữa, họ sợ họ vất vả cả tuổi trẻ, để đổi lại tuổi già lại không được một ngày an yên. Tao cũng không chắc nữa, nhưng tao chỉ sợ tao chưa kịp thành công thì ba mẹ tao... đã bỏ tao đi mày ạ!

Nó nói bằng cái giọng nghèn nghẹn khiến tôi vừa bất ngờ vừa sợ. Hóa ra là bao lâu nay tôi sống chưa hề nghĩ đến cảm xúc của ai, chưa hề nghĩ đến ai, đến cả tương lai tôi cũng phó mặc cho tuổi trẻ. Và hóa ra, lâu nay tôi vô tâm đến bản thân mình cũng bất ngờ...

- Cả chuyện tao thích thằng Bảo, mày cũng biết mà! Tao không thích mày cứ lấy chuyện tình cảm ra đe dọa tao mãi đâu, nó làm tao khó chịu. Nhưng mày ạ, có chuyện làm tao đau hơn nữa kìa!

Lúc này tôi thấy mắt nó long lên như những cơn sóng chỉ trực vỡ òa, tôi liền vội vàng ra ôm nó, vuốt vuốt nhẹ mấy sợi tóc tơ mà sống mũi thấy cay cay.

- Ừ ừ, tao xin lỗi. Tao hứa tao không trêu mày nữa đâu!

- Mày à, Bảo nó tỏ tình với tao. Nhưng tao sợ quá, tao chẳng dám nhận lời. Tao sợ tao vì quá để tâm đến nó mà quên mất việc học, tao sợ tao quá thương nó mà quên mất rằng bố mẹ cũng cần tao thương. Tao sợ cả tao sẽ không thi đỗ nữa, rồi chẳng may bồng bột quá tao với nó lại chia tay. Tao sợ bọn tao lại như hai đường thẳng, chỉ cắt nhau đúng một điểm, tao sợ mất nó, để đến sau này còn không gọi nhau một tiếng "bạn" được. Nó quá tốt, nó xứng đáng được yêu nhiều người hơn tao phải không mày?! Nó quá tốt, thật sự tốt để phải bận tâm về tao, chỉ trách là tao không xứng... mày ạ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play