Hết nửa học kì đầu là tôi đã dần thích nghi với guồng quay mới. Đúng là khó hơn thật, nhưng vẫn phải cố gắng. Mụ Mít bảo cuối năm nay mụ về ăn Tết sẽ mua cho thật nhiều chocolate nếu tôi đạt học sinh giỏi. Tôi nghiện nó lắm.
Hết học kì I, tôi và Bin đều đạt đúng nguyện vọng. Tôi phẩy cao hơn nó có 0,1 thôi. Mà thằng Bin nhiều bạn thích lắm, nó giỏi Toán mà. Cứ đến giờ ra chơi là cái Ngọc mới chuyển về cứ sáp sáp vào hỏi lia lịa:
- Phong ơi Phong, bài Hình này khó quá, giúp tớ với!
- Phong ơi Phong, tớ không hiểu bài này!
- Phong ơi Phong...
Có khi nào nó gọi thằng Bin khoe nó bị táo bón luôn không! Mà xấu tính lắm, kiểu người đâu mà nhờ Bin giảng nhưng mắt không chịu nhìn vào vở, cứ nhìn mặt nó làm gì?! Ánh mắt lại kiểu bắn tim tung tóe nữa cơ, xinh gái thế mà bị lác!
Hôm thứ sáu học về, tôi đang ngồi sau yên xe thằng Bin thì tự dưng cái Ngọc vít ga lên hỏi thăm:
- Sao Vân Anh hay đi với Phong thế?!
Tôi ghét nhất là đang nói chuyện mà có người khác nhảy bổ vào họng ngồi nhé, đặc biệt là đang nói chuyện với Bin.
- Tớ với Mây là bạn từ bé rồi Ngọc!
Tôi ngồi đằng sau cứ làm mặt kiêu, kiểu không quan tâm đến thế giới xung quanh luôn.
- Ơ, Mây nào? Vân Anh ấy à?
- Ừ, mà không có việc gì thì tớ đi về trước nhé!
Nói rồi thằng Bin phóng nhanh về, gần đến ngõ nhà tôi nó với tay lại sau và xoa đầu nói giọng rất đểu:
- Đang dắt thú cưng đi dạo tự dưng có người phá đám.
Ban đầu tôi còn ngơ ngơ không hiểu gì, mấy giây sau tôi mới nhận ra và gõ thật mạnh vào đầu nó. Dám gọi chị là thú cưng này!
______________
Mụ Mít hứa là có chocolate thì đúng là có thật. Một balo to đùng đựng toàn chocolate thôi. Kit Kat có đầy đủ hai mươi vị và bao nhiêu loại khác nữa. Nhìn là biết năm nay tôi ăn Tết ngon rồi. Mẹ cứ bảo mang một ít ra đãi khách nhưng còn lâu nhé, tôi chỉ cho mỗi thằng Bin ăn thôi. Nể tình bạn bè chí cốt mười mấy năm nay.
Mà mụ Mít về y như rằng tôi bị bắt nạt, nào là tôi để quần áo bừa bộn, nào là rửa bát tráng không kĩ, nào là phòng ngủ không sạch sẽ, rồi bàn học không ngăn nắp. Nhưng tôi thề, ngày nào tôi cũng dọn dẹp kĩ lắm, nhưng lại không vừa ý mụ ấy. Người đâu mà khó tính, thế mà vẫn có anh gì đẹp trai ơi là đẹp trai theo sang tận bên Hàn, mụ ấy về Việt Nam cũng về cùng cơ mà!
Hôm mụ về nhé, mọi người bảo đi đón, nhưng bà ấy bảo không cần. Hóa ra là có người đi ô tô lai về tận đến nhà.
Người đâu khó tính như ma ấy, đến đồ đạc trong nhà còn sợ bà ấy. Rõ ràng hôm lâu, bà ấy sai tôi tìm cái kéo để bà ấy tỉa hoa mà tôi tìm mãi không thấy. Bà ấy vào vừa tìm vừa mắng tôi như niệm thần chú ấy lại xuất hiện lù lù trước mặt luôn.Thần kì, quá là thần kì!
Năm nay dọn nhà đón Tết cũng là cả một quá trình nghe mắng tới tấp tơi tả. Như kiểu bà ấy đi lâu ngày không được mắng tôi nên về mắng bù ấy.
- Ghẹ! Tao không hiểu sao gầm giường mày lại có hột ô mai luôn?!
- Sao bàn học lúc nào cũng bừa bộn thế! Chỗ học chỗ hành mà không biết dọn đi à?!
- Cái tủ quần áo của mày toàn lấy kiểu bới lên ấy hả?!
Nhưng, đến lúc bà ấy tìm được đống đồ hồi học cấp ba của bà ấy thì tự dưng im lặng hẳn. Đấy là bộ tổng hợp gần như đầy đủ truyện của bác Nguyễn Nhật Ánh. Trước khi đi, bà ấy cất kĩ trong cái hộp to lắm, rồi dán băng dính niêm phong. Bà ấy bảo bà ấy về mà mất quyển nào hay có dấu vết bị bóc là liệu hồn. Tôi nào có dám động đến, biết thừa tính mụ Mít gớm xác lại ki bẩn, có biết bao nhiêu là truyện nhưng chẳng bao giờ cho em đọc ké.
Bà ấy về mua rất nhiều quần áo cho tôi, mà quần áo chắc phải đại hàn mới cần dùng đến. Nó dày, mà nóng lắm. Thế mà mua cho thằng Bin bộ vest vừa in, mặc rất tiện đi chơi Tết. Nhưng nó lại nghe theo lời dụ dỗ của tôi, sáng mùng một mặc bộ đồng xu màu đỏ với xanh đi khắp xóm chúc Tết, được mừng tuổi bao nhiêu là lì xì.
Bà Mít về nửa tháng rồi đi, bà bảo bà còn học nữa, xin nửa tháng là nhiều rồi. Vẫn là anh đẹp trai ấy đến đón, và cũng chẳng cần ai tiễn. Trước khi đi mụ ấy còn bảo:
- Con tự đi thì con tự về được, mọi người không phải lo!
Khổ thân anh ấy, chịu được mụ Mít nhà tôi thật sự rất kì tích!
Sinh nhật Bin vào đúng ngày Quốc tế Thiếu nhi, tức là sau tôi hai tháng. Cứ đến mấy ngày này là tôi lại cứ trêu Bin:
- Gọi tao bằng chị đi!
- Kém hai tháng vẫn phải gọi bằng chị?
- Kể cả kém tao một ngày vẫn phải gọi tao bằng chị luôn!
Tôi chỉ trêu dai mỗi hôm sinh nhật nó thôi, còn gọi mày tao quen rồi, đổi cách xưng hô ngượng lắm!
Mọi năm sinh nhật nó toàn hai đứa dắt tay nhau lên Hải Phòng rồi ăn sinh nhật mà ba Bin tổ chức cho ở Cung Văn hóa cơ. Chẳng hiểu sao năm nay lại tổ chức ở nhà, mà mời đông đủ lắm, bạn bè trên lớp gần như mời hết. Mẹ nó cũng dắt cả em nó sang dự nữa cơ mà.
Bao nhiêu năm từ ngay cô chú li dị, tôi mới thấy em của Bin. Tôi cứ nhớ mãi cái ngày hôm đấy, một đứa bé vài tháng tuổi khóc đến nịm đi trong vòng tay cô Hà mà lại thấy ám ảnh. Em bây giờ cũng gần năm tuổi rồi, bụ bẫm trông yêu lắm. Nhưng, đúng thật là không giống Bin!
Tôi thấy hơi lạ, vì năm nay sinh nhật nhiều người thật đấy. Mọi năm chẳng bao giờ đông đủ như này đâu! Tôi khẽ huých tay hỏi Bin:
- Sao năm nay sinh nhật mày nhiều người thế?
Nó cười cười, đáp lại một câu rất không ăn nhập:
- Nếu sang năm học mới, tao không lai mày đi học nữa thì sao?
Không lai đi học nữa á, sợ bạn gái nào ghen à. Không lai nữa thì thôi, tôi trả lời luôn:
- Không lai nữa thì tao lấy xe cũ của mụ Mít đi học!
- Thế nhỡ mày phải đi học một mình mà không có tao đi bên cạnh, mày có buồn không?
Hôm nay thằng Bin bị làm sao ấy, toàn hỏi những câu rất là... khó hiểu.
- Mày không đi bên cạnh thì mày đi đằng sau hoặc đằng trước tao! Càng tránh được va chạm xe.
- Thế nhỡ, tao không còn học với mày nữa thì sao?
Tôi giật mình ngước lên nhìn nó. Thằng Bin cũng nhìn thật sâu vào mắt tôi bằng ánh mắt vô cùng khó hiểu. Đôi mắt ấy, hình như có chút đượm buồn, có chút lấn cấn, có chút gì đấy thật khó tả. Hình như, có gì đó không ổn, chính xác là rất bất ổn.
- Sao mày... lại hỏi thế? Có phải... mày chuẩn bị chuyển trường à?
- Ừ! Năm lớp bảy, tao không còn học ở đây nữa đâu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT