_______

"Anh rể (ỢwỢ)> may quá anh còn sống, huhuhu...."


Hữu Bân chán ghét đẩy ngay cái bản mặt đang chu miệng đòi nhào vô của cậu trai.


"Ê con kia, anh mày bất tỉnh được bao lâu rồi?"


Cô em gái ngồi bên cạnh, tay cầm táo chốc chốc lại cạp một nhát, tay kia cầm cuốn boy's love của tác giả Trang Sơ, cứ đoạn lại ôm bụng cười ha hả.


Tùy tiện đáp:"Tầm 4 hôm á á... đau em..."


Cong ngón trỏ, gõ một hit lên đầu con em. Hữu Bân bắt đầu suy tư, chính là cậu ờ trong đó gần 4 tháng, thế mà ở đây chỉ là 4 ngày. Tức là 1 tháng ở đó bằng 1 ngày ở đây...


"Anh rể, anh ăn táo đi nà. Loại này trước anh nhờ em mua đó! Hàng cực phẩm!"


Đưa ngón út ngoay ngoáy tai, Hữu Bân phục cái kiểu lắm mồm của thằng nhóc này, đinh tai nhức óc. Đúng là kết hợp với con em mình, vừa đúng cặp đôi hoàn hảo.


Lười biếng nhận lấy trái táo đỏ mọng, ghé sát môi, gặm một miếng.


Ngay 1 giây sau liền chán ghét nhả ra.

"Mày mua táo tàu hả?? Ăn dở như hạch!" - Cậu cáu bẳn quát.


"Ưm a ưm... on à.. o... iiii..." (Ưm à ưm, ngon mà oniii.) - Cô em gái táo đầy ứ trong miệng, song vẫn cố gắng đưa ý kiến cá nhân.


Cậu trai mặt tái nhợt, mắt bắt đầu ngập nước, trốn sau lưng cô em gái, oa oa ăn vạ rất thảm hại.


Xoa xoa cái trán, Hữu Bân vơ lấy cốc nước bên cạnh làm một ngụm. Chắc hẳn cậu quen ăn táo ở nơi kia rồi, giờ nhiễm nặng luôn...


"Chiều anh sẽ xuất viện."


"Ò ò ò, vốn anh chỉ bất tỉnh rồi ngủ li bì 4 ngày, có nguy hại cái gì đâu? Về đi, em ghét cái bệnh viện."


Cậu trai mặt lo sợ nhìn cô em gái, vội vàng đi đến đặt hai tay lên vai cô, vội vàng hỏi han quan tâm.


Nhìn đôi trẻ tình tứ, Hữu Bân hận không thể lập tức tung cước đạp chết hết chúng nó!


Lũ người yêu nhau thật đáng ghét mà!!


"Thằng kia! Mày cút xuống làm thủ tục xuất viện đê!"


Tiện tay đang cầm quả táo cắn dở, cậu không thương tiếc chọi vô đầu thằng bé.


Cô em gái xuýt xoa, vỗ vỗ vai cậu trai rồi mặc kệ, dành sự quan tâm tuyệt đối cho cuốn boy's love.


_____ ______


Ngay khi trở vể nha điều đầu tiên cậu nói là.


"Cuốn "Chàng trai quàng khăn đỏ." của mày đâu?"


"Em làm gì có cuốn đó."


"Hả??? Mày rõ ràng còn giới thiệu kêu anh mày đọc mà???"


"Làm gì có." - Nói xong, cô em lười biếng lết vào phòng.


Hữu Bân gãi gãi tai, cậu bắt đầu có điểm nghi ngờ. Cấu bắt đầu nghi ngờ rằng không phải mình xuyên thư, chắc chỉ là mơ...


Nhưng mà, cái cơn đau ở nơi ấy quá rõ ràng, cậu cũng đã kiểm chứng qua rồi mà!


Thôi kệ đi, Vi Hữu Bân cũng lết vào phòng. Khẽ mở laptop.


Đập vào mắt là hàng trăm cái thông báo đến từ gmail!


Tiêu biểu:


- Anh xem bản kế hoạch còn chỗ nào sai sót? [Tệp đính kèm].


- Ộp pa, cái này nên bổ sung sao? [Tệp đính kèm].


- Trưởng phòng, cái này xử lí thế nào? Khách hàng phàn nàn dữ quá Ọ v Ọ) [Tệp đính kèm].


......


- Anh Bân, anh mau khỏe nhé... Khỏe nhanh còn xem dùm em...


- Huhuhu Bân anh đi xa quá...


- Ộp pa thật tội nghiệp...


... Bla... Blo.


Day day thái dương, Hữu Bân đã lường trước được điều này! May là 4 ngày đấy! Giả như là 4 tháng thật chắc là cậu sẽ bị bọn này spam nổ máy!

Mở hộp kính, lấy kính đeo lên. Cậu bẻ ngón tay răng rắc. Bắt đầu lao vào công việc.


_____ _____________


Ngay ngày hôm sau cậu đã đi làm bình thường.


Vừa mới đẩy cửa bước vào phòng làm việc, bỗng có tiếng kêu lộp bộng, đèn bật sáng trưng.


"Hú hú hú!!! Sếp về rồi!!"


"Trưởng phòng em nhớ anh!! Hào sáng niii!!!!"


"Ai mít diu sô mắc!!!"


Tưởng như sẽ cảm động, nhưng không, Hữu Bân tiện đang cầm cặp tài liệu, đập cho mỗi đứa một nhát. Rồi mới mở ra, lấy một sấp văn kiện đặt lên bàn.


"Anh mày tổng hợp đẩy đủ hết rồi đấy. Cầm lấy rồi té hết ra ngoài, ai cho tụi mi vào đây???"


Khỏi cần nhắc, tất cả nhân viên chạy hết ra, hò reo vui mừng!!! Đúng là có Hữu Bân là có động lực!! Việc gì cũng dễ dàng!!


Hữu Bân trong này nghe thấy tiếng mấy đứa kia ôm nhau khóc nức nở thì cảm thấy vui lây. Đã lâu rồi không thấy bọn nhóc này.


Đẩy gọng kính, vừa mới bật vi tính lên thì.


"À trưởng phòng!!! Người mới đến rồi!!"


Chỉnh lại cổ áo, caravat, Hữu Bân mặt nghiêm đi ra ngoài.


"Chào cậu, tôi là Vi Hữu Bân, trưởng phòng kế hoạch."


Người mới này biết điều, rất ngoan ngoãn, tiếp thu tốt khiến cậu thấy an tâm.


Chỉ là, ngay khi tan ca, vào WC rửa tay thì Hữu Bân bất ngờ bị cậu này dồn vào góc tường.


"Trưởng phòng, có ai nói rằng anh rất xinh đẹp không?"


Nói đến đây, Hữu Bân lại nhớ mình đã gặp trường hợp này trên facebook một lần.


Chàng trai: Chào em!

Cô gái: Vâng!

CT: Có ai nói rằng em rất xinh đẹp không?

CG: Hjhjhj... ngại quá... không có ai ạ..

CT: Ờ đúng rồi, em có xinh đẹp đ*o đâu.


Cậu rút kinh nghiệm sâu sắc để tránh mắc bẫy, khẽ lách qua người cậu này.

Thế nhưng, cậu ta lại ngoan cố dùng cả hai ray chống lên tường, chặn đi đường lui của cậu.


"Trưởng phòng, anh thật thú vị."


Lại nói tiếp.

Xưa xửa xưa, Hữu Bân thường hay gặp phải mấy truyện teen rất ư là xàm xí. Kiểu như là:


Nam 9: Cô đụng tôi sao không xin lỗi??

Nữ 9: Tại sao chứ?

Nam 9: Abc!

Nữ 9: Bca!

2 người cãi nhau tóe lửa, xong, nữ 9 chịu hết nổi phất mạnh tay áo bỏ đi.

Còn nam 9 nhếch khóe môi vẽ lên ý cười.

"Em gái, em thật thú vị."


Và sau cùng, Vi Hữu Bân đã đưa ra kết luận chuẩn nhất quả đất, rằng: Thằng nhân viên mới này rất ư là ảo tưởng sức mạnh và CDSHT.


Không nên chấp nhặt với hậu duệ trẻ trâu này! Không nên!


Bỗng Hữu Bân thấy thứ gì đang từ xa phi tới, cậu vội vàng ngồi thụp xuống.


"Ồ cậu đang làm gì với Hữu Bân em yêu tôi thế?" - Một chất giọng khác vang lên.


Ngay sau đó, cậu thấy nhân viên mới đang rút cây bút máy vừa cắm vào mu bàn tay của mình, đầu ngòi bút còn dính chút máu, mắt đỏ ngàu nhìn người vừa phi tới.


"Ra là tình nhân của Bạch thiếu gia, trưởng phòng rất có mắt nhìn người. Tôi đây đành từ bỏ." -Nói xong liền nằm chặt tay bỏ đi.


Vâng, Mèo ca đã xuất hiện! Thật không tưởng mà!


"Mèo ca!"


"Ăn hại!"


"Vi Dung!"


"Ăn hại"


"Bạch Vi Dung!"


"Max Ăn Hại!"


"Aaaa!!! Sao anh lại nhẫn tâm đến thế!! Tổn thương em so suck :'("


Vươn tay vỗ vỗ cái đầu nhỏ, Vi Dung cảm thấy khá là ngạc nhiên khi bắt gặp cậu ngay ở đây.


Vi Dung đã tính đi tìm cậu thế mà chưa kịp tìm đã thấy ngay trước mắt.

Nhìn vào thẻ nhân viên đeo trước ngực của cậu, Vi Dung miết miết cằm.


"Nghĩ không ra mi cũng vô đây làm được. Lại còn làm trưởng phòng cơ đấy."


Hữu Bân phồng má.


"Anh khinh em quá đấy! Mà công ty sắp tới sẽ hợp tác với công ty em hôm nay sẽ cử đại diện đến, không lẽ là anh???"


Vi Dung vênh mặt tự hào, hận đời vô đối.


Bỗng, từ ngoài một người khác đi đến ghé sát tai thì thầm to nhỏ với Vi Dung rồi gấp gáp đi luôn.


"Anh đây bàn xong lâu rồi, giờ có chút trục trặc lên chỉnh lại. Mi ra quán cafe ngay đối diện chờ anh rồi nói chuyện tiếp."


Gật gật đầu, Vi Hữu Bân quay trở lại phòng làm việc thu dọn tài liệu vào cặp rồi đi ra.


Cậu vừa nhận ra một điều:.. Thằng thợ săn... cũng là người hiện đại... Hơn nữa... còn là người quen của Vi Dung.


Vâng, chính là thằng cha đô con vừa nãy mới thì thầm với Vi Dung...


Hầy, cái mông nồi nào cũng có thể sảy ra - Mai Nô.


Chậm rãi chọn lấy chỗ ngồi thoải mái nhất, đặt mông xuống, Hữu Bân gọi trước cốc cafe sữa.


Tay chống cằm, ngẩng ngơ nhìn ra ngoài kia - Đường xá tấp nập người qua lại.


Ngoài kia, thật khó để tìm thấy chỗ đứng cho riêng mình, thật khó để tìm thấy người thương. Thế nhưng, không khó để thấy mấy cặp tình nhân đang quấn quýt nhau, nhìn mà thấy nóng thay.


Vi Hữu Bân cũng có người thương cậu và người cậu thương đấy chứ.


Chỉ tiếc là, anh ấy không ở đây. Có lẽ cậu sẽ cố gắng để quên đi anh ấy.


Có lẽ sau khi quên được, cậu cũng sẽ hòa mình vào dòng người kia, vội vã đuổi theo nhịp sống thường nhật. Tất cả sẽ về đúng với quỹ đạo của nó thôi.


Ngoài kia, gió bấc vi vu thổi, lém lỉnh len qua từng kẽ hở để truyền đến cái lạnh.


Ở đây, gió lạnh không thể xâm phạm, thế nhưng, tim cậu lại lạnh buốt...


"Đẳng Tước... Em nhớ... anh."


Run run cánh môi, Hữu Bân khẽ nhấp một ngụm cafe sữa, nó ngọt ngào đến vậy thế mà, nhẹ chảy vào thanh họng cậu, liền đắng ngắt.


Giữa lúc này bỗng vang lên bản nhạc thật hợp tâm.


"Mùa đông là quá lạnh để có thể chia tay


Vì mùa đông rất cần có đôi vòng tay.


Người ta ôm lấy nhau.


Người ta quấn quýt nhau.


Tại sao em và anh cứ phải quên nhau.


Mùa đông là quá lạnh để có thể quên anh.


Sự thật là em vẫn nhớ anh bất kể đêm ngày.


Cứ chỉ mong, những ngày qua.


Chỉ là cơn mơ đến lúc thức giấc.


Chỉ vậy thôi."


"Quý khách. Điện thoại reo kìa."


Giật mình, ra là nhạc chuông điện thoại.


Là một tin nhắn đến từ số lạ:[Anh bận không đến được, hẹn hôm khác =3= - Mèo đẹp trai.]


Hầy, cậu có chút tiếc. Ngẩng đầu lên tính cám ơn người phục vụ một tiếng thì...

Chết rồi, nước mắt cậu đó giờ vẫn chưa khô, giờ lại khóc tiếp.


"Cún con, cafe sữa pha muối hẳn là không ngon."

_____

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play