Đoạn đường từ Charlottenburger về tới Grunewald thường mất nửa giờ xe. Nếu Kassandra đi nhanh với chiếc xe Ford của nàng thì chỉ mười lăm phút, nàng đã quen với việc lái xe thật nhanh trên đường về. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay, lòng hơi lo lắng.

Hôm nay nàng về trễ hơn thường lệ, tuy nhiên vẫn còn đủ thời giờ để thay y phục. Nàng bực mình thấy sao cứ luôn luôn phải lo sợ như một cô gái mười lăm tuổi đi trễ quá giờ giới nghiêm...

Những con đường nhỏ của Grunewald đã hiện ra. Bên phải nàng mặt nước hồ gợn sóng, tiếng chim gọi nhau bay về tổ. Bên trái nàng những ngôi nhà lớn sau các cổng sắt và tường gạch nằm yên lặng dường như đã lên đèn. Nhưng nàng vẫn chưa trễ quá, vẫn còn đủ thời giờ.

Nàng thắng xe nhanh trước cổng, và nhảy vội ra khỏi xe, tra nhanh chìa khóa vào cổng sắt, mở rộng cả hai cánh cửa và lái xe từ từ vào. Trễ rồi. Sỏi kêu xạo xạo dưới bánh xe, nàng đưa mắt nhìn vào nhà, lấy làm lạ sao đèn bật sáng cả. Bỗng nàng sực nhớ, đưa tay lên bịt trước miệng, kêu:

- Thôi chết rồi... chết! - Nàng bỏ xe chạy nhanh lên bực thềm. Sao nàng lại có thể quên được nhỉ? Nàng đẩy nhanh cửa trước, đi vào thì gặp ngay Berthold, người trưởng bếp đang chỉnh tề thắt nơ đen, sau lưng ông ta là một người hầu gái đang mặc đồng phục lo dọn bàn.

- Chú Berthold! - Nàng gọi.

Berthold rập chân chào:

- Thưa bà.

Kassandra lo âu nhìn vào phòng khách chính. Lạy Chúa, mọi việc sẵn sàng cả rồi. Bữa dạ tiệc cho mười sáu người đã sẵn sàng. May mắn là nàng đã thảo luận trước với người quản gia sáng hôm qua rồi, nên mọi việc ông ta lo chu tất. Ông ta bao giờ cũng thế.

Nàng gật đầu với các gia nhân rồi đi nhanh lên lầu. Nàng đứng lại ở đầu cầu thang và nhìn suốt lượt căn phòng dài trải thảm và trang trí cực kỳ sang trọng. Rồi đi nhanh qua phòng về phía phòng riêng của nàng. Gần đến cửa thì nàng nghe có tiếng nói của Walmar:

- Kassandra à? - Nàng quay lại nhìn ông. Ông cao, bảnh bao, mặc dù đã năm mươi tám tuổi nhưng còn tươi trẻ. Cặp mắt xanh, tóc đã điểm bạc, nét mặt cân đối đẹp như tượng. Nàng nói ngay:

- Thật đáng tiếc... em trễ quá...

- Tôi hiểu. Thôi em lần sau đừng trễ nữa.

- Vâng, em hứa. - Nàng nhìn ông có vẻ buồn. Nhưng không phải buồn vì nàng quên mất bữa tiệc, mà buồn vì giữa hai người không còn được nguồn vui ngày nào.

Ông ở phía xa mỉm cười và bảo:

- Thôi, em nhanh lên đi, Kassandra...

Ông ngừng một lát rồi lại hỏi:

- Em lên trên lầu thăm các con chưa?

Nàng lắc đầu rồi nói:

- Chưa ạ! Em sẽ lên xem xét lại rồi trở xuống.

Walmar Von Gotthart gật đầu, rồi quay vào phòng ông. Phòng của ông là căn phòng riêng hết sức sang trọng, đồ dùng toàn đồ cổ của Đức và Anh. Thảm Ba Tư trải dưới sàn, kế cận có phòng thay đồ và phòng tắm riêng.

Phòng của Kassandra cũng thế, mà còn rộng hơn cả của Walmar nữa. Tất cả đồ đạc đều loại quý giá sang trọng. Phòng thay đồ của nàng còn rộng bằng nguyên cả phòng ngủ của ông. Nàng có cả một tủ áo, giày dép lớn. Vô số mũ nón các thứ. Trên vách có những bức họa ấn tượng, và những chuỗi ngọc của nàng treo đó đây. Kế tiếp phòng riêng của nàng còn có phòng nhỏ, mở cửa sổ nhìn ra được hồ nước của công viên. Có ghế bàn và sách để nàng ngồi đọc sách nhìn ra hồ...

Kassandra vội vã cỡi áo ngoài, đến mở tủ áo để chọn áo mặc dự tiệc. Nàng đứng lặng người nhìn tủ áo. Thực tế hiển hiện trước mắt nàng. Nàng là vợ của Walmar, thế tại sao nàng còn hy vọng gì mà sống với Dolff nữa? Nàng đã làm gì thế này?

Nàng lấy Walmar từ năm nàng mười chín tuổi. Lúc ấy ông ta bốn mươi tám. Ông ta là người làm ăn thân cận với cha nàng, là ngừơi đứng đầu ngân hàng của bà cô nàng. Cuộc hôn nhân giữa nàng và Walmarlaf rất hợp lý. Họ cùng ở trong một khu vực xã hội với nhau, lối sống giống nhau. Hai bên gia đình cũng đã có những cuộc hôn nhân gắn bó nhau vài thế hệ trước. Chuyện ông ta già hơn nàng những hai mươi chín tuổi là chuyện bình thường. Mà cho dẫu ông ta có lớn hơn nữa, hay gần chết đi nữa, cũng không là vấn đề quan yếu. Ông ta là người rất năng động, mau mắn. Ông lại hiểu Kassandra. Hiểu nàng từ lúc nhỏ, hiểu cuộc đời kín cổng cao tường của nàng. Ông có khả năng bảo vệ cho nàng khỏi những khắc nghiệt của cuộc sống.

Walmar thương quý bảo vệ Kassandra, lo lắng chỉ dẫn cho nàng, và tiếp tục tạo cuộc sống "tổ kén vàng son" không khác gì lúc nàng ở với cha mẹ.

Kassandra Von Gotthart như thế là không có gì phải lo phải sợ cả. Sợ chăng, nàng sợ chính bản thân nàng! Bây giờ đây rõ ràng nỗi sợ đó.. đáng sợ. Nàng đã xé một lỗ hổng của chiếc tổ kén để trốn ra. Trốn bằng tinh thần rồi bằng thể xác. Song mỗi tối thì nàng phải trở về tổ kén, để thủ cho đúng vai trò, giữ đúng là người vợ của Walmar Von Gotthart!

Nàng nghe có tiếng động sau lưng. Nàng quay vội lại:

- À, Anna... Cám ơn chị. Tôi không cần gì đâu.

- Thưa bà, các em muốn gặp bà trước khi ngủ.

- Tôi lên ngay! Cám ơn chị!

Người tớ gái đi ra ngay. Chị nghe giọng nói của bà chủ là biết phải làm gì. Kassandra biết cách điều khiển qua giọng nói. Không cộc cằn hay nặng nề, nhưng luôn luôn có uy nghiêm của một mệnh phụ. Vì đây là thế giới quen thuộc của nàng từ tấm bé.

Gia đình Walmar bây giờ là gia đình nàng: với ông Walmar và các con. Nàng không có gia đình nào nữa. Cha nàng đã chết. Mẹ nàng cũng đã chết sau cha nàng hai năm. Nàng đâu còn ai để hỏi han gì, hay còn ai nói cho nàng những sự thật...

Ngay từ lúc đầu giữa nàng và Walmar vẫn giữ một khoảng cách trang trọng. Walmar đề nghị mỗi người có phòng ngủ riêng.. Khi nào ông qua phòng nàng cũng là để uống rượu sâm banh ngâm lạnh. Rồi mới cùng nhau ân ái. Nhưng năm nàng hăm bốn tuổi đẻ đứa con cuối cùng thì đau nặng suýt chết. Ông Walmar lo lắng cho nàng, ông ít qua phòng nàng nữa. Và dần dần bỏ hẳn. Ông biết nàng đi bác sĩ mấy lần, nàng bị đau. Ông không nói gì, ông hiểu. Cuộc đời nàng đến đó không còn hứa hẹn gì nữa sao?... Kassandra đứng nhìn tủ áo.. Nàng thấy mình là người vợ đã phản bội chồng, phản bội lối sống cố hữu của đời mình.. Rồi Dolff có bỏ cuộc không? Anh phải bỏ thôi...

Kassandra thở dài, bây giờ đây dù có cảm thấy thế nào thì nàng cũng phải ăn mặc trang điểm, để đúng phong cách cho một bữa dạ tiệc của Walmar. Khách toàn là những nhà ngân hàng thân quen và vợ họ. Và nàng bao giờ cũng là người trẻ nhất. Nhưng nàng cư xử đúng điệu.

Lúc này nàng lại không muốn thay đồ vội, muốn chạy lên thăm con đã. Chúng là niềm vui kỳ diệu của nàng. Những lúc dạo ngoài công viên nhìn thấy bọn trẻ chơi đùa nàng thường nghĩ đến con nàng. Có điều nàng rất buồn là do hoàn toàn giao cho vú nuôi nên nàng rất ít hiểu các con. Đối với chúng thì vú Fraulein Hedwig là mẹ chúng hơn là chính nàng! Và chúng giống ông Walmar nhiều hơn giống nàng!...

Ngày nàng sinh bé gái Ariana, ông Walmar thuê vú nuôi. Nàng bảo để nàng nuôi con. Ông nói:

- Đừng có vô lý, em không có thì giờ săn sóc con được đâu!

- Nhưng em muốn tự tay săn sóc con. Nó là của em mà!

- Nó không phải là con em, mà là con của chúng ta. Em sẽ kiệt lực mất. Đừng có vô lý... - Ông mỉm cười nhung coi bộ không thích để nàng nuôi con..

Và bà vú đã lãnh phần nuôi con nàng trên lầu ba. Có đêm nàng lên thăm con, bà vú không cho nàng quấy rầy em bé đang ngủ. Walmar dặn là khi nào nàng muốn thăm con thì để bà vú bồng xuống, nàng đừng lên làm gì. Từ đó mỗi ngày vú chỉ bồng con xuống cho nàng thăm một lần vào buổi sáng. Cả ngày Kassandra quanh quẩn trong phòng của nàng thôi.. Walmar bảo:

- Chờ khi con lớn hơn một chút thì em muốn đùa với con lúc nào chả được.

Nhưng đến lúc đó thì giữa con và nàng đã như là người xa lạ! Bà vú trở thành mẹ nó hơn là nàng.

Ba năm sau, với đứa con thứ nhì cũng vậy nữa. Nàng không thể nào thuyết phục được Walmar. Nàng rất thất vọng. Nàng biết không bao giờ nàng thắng được Walmar trong việc này. Đối với con mà nàng trở thành như một bà khách mặc đồ đẹp, đến thăm cho kẹo bánh, cho đồ chơi tuyệt vời. Còn lại thì tất cả đều do bà vú.

Kassandra nghĩ mà ứa nước mắt.. Nàng bèn thôi không định chạy lên thăm con nữa.. nàng mở tủ chọn áo để mặc, rồi chọn đôi giày màu đen để mang. Tất cả đồ dùng của nàng đều quý giá và đắt tiền. Đây là cuộc sống thực của nàng. Nàng có cảm tưởng như không hề có thế giới của Dolff! Mà chỉ có thế giới của Walmar Von Gotthart đây. Nàng là vợ của ông ta, không thể nào là cái gì khác được nữa.

Nàng mặc chiếc áo đen tuyền tay dài, cổ cao, làm cho hình ảnh nàng đẹp một cách huyền ảo. Phía sau lưng có một khoảng hở lộ nước da trắng ngà của nàng, tựa ánh trăng trên biển đen một đêm mùa hạ...

Nàng cẩn thận chải tóc, cài những chiếc kẹp san hô. Rồi thoa hồng đôi má, kẻ lại bờ mi. Soi vào gương, đeo thêm đôi hoa tai kim cương lấp lánh. Và trên tay nàng vẫn là chiếc nhẫn kim cương. Chiếc nhẫn đã bốn thế hệ qua làm xinh đẹp những bàn tay phụ nữ trong dòng họ nàng... Nó có khắc dấu hiệu của bà cố nàng ở một mặt kim cương. Mỗi khi gặp ánh sáng lấp lánh có thể nhận ra dấu hiệu ấy.

Liếc nhìn một lần cuối trong gương soi, Kassandra hài lòng với vẻ đẹp trầm tĩnh trang nhã của mình. Không ai có thể ngờ bên dưới vẻ đẹp trầm buồn đó là một tâm hồn đang bốc cháy dữ dội. Không ai có thể nghĩ là nàng vừa say đắm trong vòng tay Dolff...

Chuông đồng hồ vừa gõ bảy giờ. Khách sẽ đến lúc bảy giờ ba mươi phút. Nàng còn nửa giờ để lên thăm con, bé Ariana và Gerhard, trước khi chúng đi ngủ như thường lệ. Chỉ có ba mươi phút cho tình mẹ. Nàng vừa đi lên cầu thang vừa suy nghĩ, không hiểu thời gian ngắn ngủi đó thêm được gì vào đời chúng? Nhưng chính bản thân nàng có được nhìn thấy mẹ nàng nhiều hơn đâu? Chỉ có chiếc nhẫn kim cương nàng đeo ở tay là gợi nhớ về mẹ nàng nhiều nhất mà thôi.

Nàng gõ cửa phòng của con. Nàng nghe tiếng trẻ la cười trong đó. Có lẽ chúng đang tắm. Chắc bà vú đang bảo chúng cất đồ chơi để tắm, và cô người ở đang giúp chúng tắm. Chúng vừa mới nghỉ hè ở miền quê về. Năm nay Kassandra không rời khỏi Berlin để đi với con, vì nàng muốn ở lại với Dolff. Nhưng nàng viện cớ là có công tác từ thiện.

Nàng gõ cửa lần nữa. Bà Hedwig mời nàng vào. Bé Gerhard chạy bay lại định ôm nàng, thì bà Hedwig vội bảo:

- Gerhard, không được! Mẹ mặc đồ dự tiệc, đừng động vào dơ đồ mẹ!

Nó vội dừng lại và kêu:

- Má, bữa nay con bị đau ở tay này. - Nó đưa tay ra cho Kassandra xem. Mặt nó bụ bẫm dễ thương, tuy đã năm tuổi nhưng phúng phính như chưa biết gì. Mắt xanh như mắt của Kassandra, nhưng khuôn mặt giống hệt Walmar. Tóc vàng ngỗ nghĩnh. Nàng nói:

- Đâu, đưa má xem nào! Ồ, sao ghê thế này, con có đau lắm không? - Đấy là một vết trầy và hơi bầm, nhưng đối với nó là quan trọng lắm.

- Có. Đau lắm. Nhưng con không khóc!

- Con gan dạ lắm!

Nó có vẻ hài lòng, rồi chạy đi lấy một món đồ chơi mà nó bỏ quên ở góc phòng. Chỉ còn Ariana đứng cười với mẹ. Kassandra bảo:

- Tới hôn má xem nào. - Nó bước tới. Nàng hôn và hỏi: - Hôm nay con ra sao?

- Cám ơn má, con mạnh khỏe.

- Không có bị trầy xước gì cả cho má hôn há? - Nó lắc đầu. Ariana khác với Gerhard. Nó trầm tĩnh và nhút nhát, chứ không nghịch vui như em. Kassandra nhiều khi tự hỏi có lẽ tại bà vú làm con bé sợ quá chăng? Nàng hỏi:

- Hôm nay con đã làm gì nào?

- Con đọc, con vẽ.

- Đâu, cho má xem nào!

- Chưa xong má à! - Không bao giờ cô bé vẽ xong cái gì cả.

- Kệ, không sao, đưa má xem thử! - Nhưng nó đỏ mặt và lắc đầu.

Bỗng Gerhard ôm một con chó bông chạy lại khoe:

- Con có cái này má!

- Ai cho con vậy?

- Bà Nam Tước Von Vorlach. Bà ấy cho con khi chiều nay.

- Thế à? - Kassandra bỗng tái mặt.

- Bà ấy nói má sẽ uống trà với bà ấy, nhưng má quên.

Kassandra nhắm mắt, lắc đầu:

- Bậy thật. Má quên. Má sẽ gọi điện thoại cho bà ấy. Con chó bông của con đẹp lắm. Nó tên gì nào?

- Bruno. Và chị Ariana có một con mèo trắng to lắm.

Dưới nhà có tiếng chuông đồng hồ đánh nhạc. Kassandra nhìn các con. Gerhard nhìn nàng và hỏi:

- Má phải đi hả?

Nàng gật đầu:

- Má phải đi. Ba đãi tiệc.

- Má cũng đãi tiệc hả? - Gerhard nhìn nàng có vẻ tò mò.

Nàng đáp:

- Ờ, má cũng đãi tiệc. Nhưng toàn những người làm nhà ngân hàng cả.

- Sao chán má nhỉ?

- Gerhard! - Bà Hedwig cảnh cáo nó. Nhưng Kassandra thì cười lớn. Nàng hạ giọng nói nhỏ với con:

- Ờ, chán lắm.. nhưng con đừng nói với ai như thế nhé.

Nó bỗng nói:

- THấy má đẹp ghê lắm!

Nàng hôn hai má bụ bẫm của nó và bảo:

- Giỏi lắm. Thôi con đi ngủ. Con có ôm chó bông để ngủ không?

- Bà Hedwig bảo không được.

Nàng nhìn bà ta và mỉm cười bảo:

- Cho cháu ôm ngủ.

- Vâng, thưa bà.

Gerhard tươi hẳn nét mặt. Kassandra hỏi Ariana:

- Con có ôm mèo bông ngủ không?

- Dạ có.

Kassandra hôn con gái, vẫy tay cho cả hai con rồi đi ra, khép cửa lại.

Kassandra xuống vừa tới chân cầu thang thì những người khách đầu tiên cũng vừa tới, nàng kịp cùng Walmar đón họ.

Đấy là bữa tiệc thịnh soạn, có rượu Pháp rất sang. Thực khách toàn nói chuyện về ngân hàng, du lịch. Không nói chuyện con cái hay chính trị, mặc dầu đó là năm 1934, Tổng Thống Von Hindenburg vừa chết và Hitler đã lên làm Quốc Trưởng. Ngân hàng rất quan trọng cho ông ta nên ông ta duy trì địa vị các nhà ngân hàng như cũ. Hitler không hề động đậy gì đến ngành ngân hàng. Vì thế nhiều nhà ngân hàng bằng lòng với Đế chế của Hitler.

Walmar tuy không thích Hitler nhưng cũng chia sẻ quan điểm của một số người vừa nói. Ông ngạc nhiên hết sức khi Nazi nắm được quyền hành, ông báo với bạn ông rằng thế nào cũng có chiến tranh. Tuy nhiên họ không bàn nhau trong bữa tiệc.

Đến một giờ rưỡi khuya người khách chót mới ra về. Ông Walmar quay qua nhìn Kassandra, vừa ngáp vừa nói:

- Em ạ, bữa tiệc rất thành công. Anh thích món vịt hơn món cá.

- Thế à? - Nàng ghi nhớ để sáng hôm sau dặn người trưởng bếp. Lúc hai vợ chồng bước lên lầu, ông hỏi:

- Tối nay em có hài lòng không?

- Dĩ nhiên em hài lòng. Thế còn anh?

- Bữa tiệc ích lợi lắm. Vụ làm ăn ở Bỉ có lẽ suôn sẻ. Tối nay có Hofmann đến, anh rất vui lòng.

- Vâng. Nếu anh thấy thành công thì em rất vui.

Nàng lặng lẽ đi bên ông. Nàng nghĩ là đối với Walmar hay với Dolff, mục đích của nàng cũng là cổ vũ sự nghiệp của họ. Nàng nói:

- Em thấy bà vợ Hoffmann rất đẹp.

Walmar nhún vai. Lúc lên tới đầu cầu thang ông đứng lại, nhìn nàng, và mỉm cười bảo:

- Anh không thấy bà ấy đẹp gì lắm. Anh nghĩ là em làm cho anh thấy ai cũng xấu, khi nhìn lại em.

- Cám ơn anh. - Nhưng nàng thoáng thấy một nỗi buồn mênh mông trong mắt Walmar.

Họ đứng một lát lâu. Hình như khó xử. Ngày thường, ông dùng bữa tối xong, lặng lẽ một mình lên phòng đọc sách, dễ dàng thôi. Nhưng những bữa có tiệc như thế này, khi hai người cùng đi lên cầu thang rồi chia tay nhau ai về phòng nấy thì buồn vô hạn, vì họ biết trong tâm họ sẽ không gặp nhau ân ái như trước đây nữa. Rất khó nói lời chúc trong đêm.

Cuối cùng Walmar mỉm cười dịu dàng nói:

- Lúc sau này trông em rất đẹp, sức khỏe em có vẻ tốt hơn trước phải không?

- Vâng, em thấy khỏe hơn trước. - Nhưng nàng nhìn chỗ khác, không nhìn vào mắt ông. Hai người yên lặng nghe đồng hồ đổ nhạc chuông hai giờ kém mười lăm phút.

- Thôi khuya lắm rồi, em đi nghỉ. - Ông hôn nàng rồi yên lặng đi về phòng ông.

- Chúc anh ngủ ngon. - Nàng nói theo, rồi đi về phòng mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play