Vé vào cửa khu vui chơi sẽ hết hạn vào tháng sau, Kiều Hân Hân bỏ vé vào ngăn kéo, định chọn một ngày để ra chơi thật đã.
Nếu muốn tới khu vui chơi, cô nhất định phải thiết lập lại thời gian phát sóng trực tiếp.
Khán giả hẳn là sẽ tò mò, bọn họ thường thôi thúc cô đến nhiều nơi khác nhau. Nghĩ đến khán giả, Kiều Hân Hân vô thức nhoẻn miệng cười.
Lý Mục đã rời đi, cô nấu một bát mì hải sản cho mình, nguyên liệu nấu nướng phong phú, còn nhiều hơn cả trong nhà hàng.
Sau khi hay tin Kaka đã bình an, cảm giác thèm ăn của Kiều Hân Hân lập tức trở về. Cô đứng húp mì sùm sụp trong phòng bếp, cuối cùng cũng có thể cảm nhận hương vị nóng hổi của đồ ăn.
—— May mà anh không có việc gì, Kaka.
Một ngày mới lại đến, Kiều Hân Hân bắt đầu hăng say chiến đấu với bản thảo truyện tranh của mình. Những lời thoại quan trọng nhất đã được xác định, thời điểm trang web chính thức bắt đầu hoạt động đang cận kề. Sau khi giao bản thảo cho Tranh Tử kiểm tra, cuối cùng cũng được chấp thuận.
Đúng 12 giờ trưa, vô số khán giả tràn vào phòng. Kiều Hân Hân vừa ăn cơm xong, đang dọn dẹp phòng bếp.
Đây là lần đầu tiên nhiều fan mới xem phát sóng trực tiếp cuộc sống thường ngày của cô, cảm thấy rất mới lạ.
[Oa ~ Đây chính là phòng bếp của trái đất phải không?]
[Thật ấm áp ~]
[Quả thực muốn rớt nước mắt khi thấy chủ kênh vẫn có thể tiếp tục phát sóng trực tiếp ngày thường.]
[← Tôi cũng vậy.]
[May mà chủ kênh vẫn còn sống.]
[Xin chào chủ kênh, em là fan mới của chị đây ~~]
[0-0 Rất muốn biết tình trạng của Ka thần.]
[Thực không dám giấu diếm, tôi tới đây là vì lo cho Ka thần...]
[Chào buổi trưa ~~ Kiều Kiều - chan ~~]
[Đồ ăn trái đất nhất định ngon muốn chết, hâm mộ ghê!]
Khán giả trong phòng nói rất nhiều điều, khi trò chuyện với bọn họ, Kiều Hân Hân cũng càng ngày càng ung dung tự tại.
Thấy có người hỏi tình huống của KaKa, Kiều Hân Hân trầm mặc trong chốc lát, đoạn nói: "Tôi cũng không rõ lắm."
Cho tới nay, Kaka vẫn còn chưa tỉnh lại, tất cả mọi người đều đang đợi anh.
[Chủ kênh ~ Chắc quan hệ giữa chị và Ka thần tốt lắm nhỉ!]
[Anh ấy đã dùng mạng sống của mình để che chở cho chị đấy!]
[Mau thành thật khai báo, có phải hai người đã lén hẹn hò rồi không?]
[23333 em là fan cp của hai anh chị nè.]
[Chủ kênh đừng quá khổ sở, nhất định anh ấy không có chuyện gì đâu.]
Dù đêm qua đã ngủ một giấc ngon lành, trên mặt Kiều Hân Hân vẫn có quầng thâm khó lòng che đậy, khiến khán giả cảm thấy chủ kênh nhà mình nom gầy hơn lúc trước, được cái thần thái vẫn không tệ lắm.
Kiều Hân Hân khẽ mỉm cười, nói: "Chúng tôi chỉ là bạn thôi."
Cô và Kaka... Là bạn bè.
Dù khoảng cách giữa hai người rất lớn, trước khi tham gia tử chiến, cô chưa bao giờ nghĩ là mình có thể nhìn thấy anh. Nhưng, cô vẫn nhớ rõ buổi tối hôm ấy, Kaka nói, bọn họ chính là bạn bè.
Giữa làn sóng trêu chọc của mọi người, Kiều Hân Hân lại rất thành thật, chẳng hề che che lấp lấp.
Có lẽ, trong mắt cô, hai người bọn họ quả thực "trong sạch".
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bình luận mắng cô, đó là những kẻ buồn chán tới gây chuyện hoặc ghen ăn tức ở. May thay, vì phòng có một lượng khán giả hùng hậu nên những bình luận ấy nhanh chóng bị áp đảo.
Sau giờ nghỉ trưa ngắn ngủi, cô tiếp tục làm việc.
Rất nhiều người tò mò vây xem, tuy số người xem trực tuyến không ngừng giảm xuống... Được rồi, với một vị chủ kênh sinh hoạt, có hơn hai triệu người xem cuộc số hàng ngày của bạn đã là rất lợi hại rồi đấy!
Khán giả nhìn thấy một Kiều Hân Hân hoàn toàn khác so với khi tham gia tử chiến, hiện tại, cô chính là một cô gái bình thường, đang nghiêm túc vẽ tranh.
Kiều Hân Hân mặc bộ quần áo ở nhà thoải mái, buộc tóc đuôi ngựa, nom có vẻ dịu dàng mát mẻ.
Dường như đây mới là nơi thích hợp với cô nhất.
[Kiều Kiều là chủ kênh còn sống duy nhất sau trận tử chiến vừa rồi đấy.]
[Việc này không phải trò đùa đâu...]
[Nhưng vẫn còn có những trận tiếp theo mà, phải làm sao bây giờ?]
[QAQ Đau tim quá, tôi chỉ mong phòng phát sóng có thể hoạt động mãi mãi]
[Hân của tôi đẹp như tranh ấy.]
[Chủ kênh chủ kênh, em thích nhìn dáng vẻ làm việc chăm chỉ của chị nhất đấy!]
Kiều Hân Hân vùi đầu vào công việc, thoắt cái đã đến 8 giờ tối. Cô mải miết tô màu cho bản vẽ, hoàn toàn quên nhìn đồng hồ, phòng phát sóng đã đóng cửa.
Nếu chuông di động không vang lên, có lẽ cô vẫn sẽ đắm chìm trong công việc.
Kiều Hân Hân sửng sốt, nhìn thấy một dãy số lạ trên màn hình.
Do dự ba giây, Kiều Hân Hân vẫn nhận cuộc gọi.
"A lô."
Đôi mắt đã làm việc cả ngày trở nên chua xót, trước kia, cô sẽ đặt đồng hồ báo thức mỗi tiếng một lần để thoáng nghỉ ngơi, hôm nay lại quên mất.
Thời gian trôi qua thật mau.
Cô vừa xoa bóp cổ, vừa chờ đầu bên kia đáp lời.
"A lô, xin hỏi cô có phải là Kiều tiểu thư không ạ?" Một giọng phụ nữ vang lên.
"Đúng là tôi đây."
"A... Chào Kiều tiểu thư, tôi là Tina, hiện tôi đang ở cạnh Lâm Tử Thần. Ừm... Cô ấy uống rất nhiều, xe đang dừng ở ngay đầu đường, cô có thể tới đón cô ấy không?"
"Cụ thể là nơi nào thế?"
"Đầu đường nhà cô."
"Được, tôi qua đó ngay đây."
Mấy ngày nay, Lâm Tử Thần được nghỉ ngơi nhưng không ở nhà. Sau khi tiếp điện thoại, Kiều Hân Hân lập tức thay đồ, gồm quần áo thể thao cùng giày chạy bộ.
8 giờ đêm hè, đường phố vẫn náo nhiệt như ban ngày.
Kiều Hân Hân chẳng hề do dự khi nhận được cuộc gọi này, giao thông ở phố Nam Hậu vô cùng thuận tiện, nếu người gọi thực sự là kẻ xấu thì sẽ không chọn nơi này để gây án.
Hơn nữa, kỹ năng cận chiến của cô cũng đủ để bảo vệ tính mạng.
Quả nhiên, có một chiếc xe đen dừng ở đầu đường, một người phụ nữ đang đứng ở ngoài.
Cô có một mái tóc ngắn gọn gàng già dặn, dáng người cao gầy, mặc đồ công sở, xấp xỉ tuổi Lâm Tử Thần.
"Cô là người vừa gọi tôi phải không?"
Kiều Hân Hân bước tới trước mặt người phụ nữ, mở miệng hỏi.
Hiện tại, cô không còn ngại tiếp xúc với người khác nữa.
Cũng phải thôi, lúc còn tham gia tử chiến, cô đã thấy quá nhiều xác chết rồi, chẳng nhẽ còn sợ người sống chắc?
"Kiều tiểu thư?"
"Đúng vậy."
Sau khi xác nhận thân phận của cô, người phụ nữ mở cửa, quả nhiên trông thấy Lâm Tử Thần mặt đỏ gay đang nằm trong xe.
Kiều Hân Hân đứng nhìn người phụ nữ tên Tina nâng Lâm Tử Thần đang ngủ mơ màng ra.
"Đừng... Đừng kéo tôi..."
Lâm Tử Thần say bất tỉnh nhân sự muốn tránh khỏi Tina, đương lúc nửa tỉnh nửa mê, cô nhìn thấy Kiều Hân Hân đang đứng cạnh xe.
Cô vô thức cười khúc khích.
"Hân Hân... Tới đón tôi đấy à?"
"Ừ, tôi tới đón cô đây."
Kiều Hân Hân chủ động tới nâng Lâm Tử Thần, mà sau khi nhìn thấy cô, Lâm Tử Thần cũng ngoan hơn nhiều. Cô nàng ôm chặt Kiều Hân Hân, hận không thể dính lên người cô.
"Tôi không say!"
"Ừ, cô không say."
"Nhưng ai cũng nói tôi say rồi... Bọn họ nói dối!"
"Phải, bọn họ nói dối."
Bất kể Lâm Tử Thần nói gì, Kiều Hân Hân cũng hùa theo. Nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ, người phụ nữ thở phào một hơi.
Tina ngồi vào xe, gọi một cuộc điện thoại.
"A Ngọc, tôi đã đưa chị cậu về nhà rồi."
"Ừm... Kiều tiểu thư tự tới đây."
"Yên tâm, nơi này gần nhà bọn họ lắm, sẽ không có vấn đề gì đâu."
Có đôi khi, cô thực sự không hiểu vì sao quan hệ giữa hai chị em lại có thể tệ như vậy. Tuy nhiên, nếu nói bọn họ không có quan hệ tốt, rõ ràng hai bên lại rất để ý tới nhau.
Sự nghiệp của Lâm Ngọc Dương đang trên đà phát triển, trên trang web, bài hát của anh ta luôn đứng đầu về lượt tải, nhóm fan anh tích lũy được khi còn ở nhóm nhạc Hàn cũng ủng hộ anh ta chẳng chút do dự.
Giới truyền thông trong nước gọi anh ta là "Tiểu thịt tươi", nghe nói anh ta đã nhận hai bộ phim không tồi, hợp tác cùng rất nhiều người nổi tiếng.
Đề tài về Lâ Ngọc Dương mà mọi người bàn luận nhiều nhất là lịch sử tình cảm. Khi trả lời phỏng vấn, anh ta nói mình chỉ để tâm đến luyện hát và vũ đạo, chưng từng nghĩ đến chuyện như vậy, nếu có duyên thì cái gì nên đến cũng sẽ đến.
Nếu thực sự thích người nào đó, anh sẽ nói cho mọi người biết.
Các fan nữ đương nhiên không hy vọng thần tượng của mình hẹn hò, nếu không bọn họ sẽ khó lòng ảo tưởng nhiều chuyện.
Kiều Hân Hân cũng sẽ thường xuyên nhìn thấy tin tức về Lâm Ngọc Dương, những lúc ấy, cô không có bất kỳ cảm giác gì. Đặc biệt là ba ngày này, cứ mở tivi ra là nghe thấy MC nhắc đến anh ta, nhìn khuôn mặt quen thuộc tựa như người dưng kia, Kiều Hân Hân đã chẳng còn rung động nữa.
Con người luôn chọn cách lãng quên.
Những chuyện đã qua, dù là tốt đẹp hay tàn khốc... Kiều Hân Hân đều không muốn nhớ lại.
Vết thương trong lòng cũng từ từ lành lặn.
Nếu không chạm vào nó, hẳn là sẽ vĩnh viễn không thấy đau.
Có lẽ, chính Kiều Hân Hân cũng không ý thức được rằng, cô càng ngày càng nhớ tới người nào đó nhiều hơn, vượt xa cả sự tốt đẹp cô từng có.
*
Lâm Tử Thần say đến bất tỉnh nhân sự, khi Kiều Hân kéo cô về nhà, cô còn đang không ngừng lẩm bẩm.
Không thể nghe rõ những lời Lâm Tử Thần nói, Kiều Hân Hân trực tiếp đưa cô nàng lên giường trong phòng ngủ.
Lâm Tử Thần nằm trên giường, lúc thì khóc, lúc thì cười. Sau khi Kiều Hân Hân cởi giày thay Lâm Tử Thần, cô không nhịn được mà ngồi bên mép giường, sửa sang lại tóc của cô nàng.
Dù nhìn từ góc độ nào, Lâm Tử Thần cũng rất xinh đẹp, nom còn có phần quen mắt.
Lâm Tử Thần tựa như một đứa trẻ, thường xuyên chu môi phàn nàn, Kiều Hân Hân mềm giọng dỗ dành, khom lưng đắp chăn thay cô nàng.
Trong ấn tượng ủa cô, Lâm Tử Thần là một cô gái có cuộc sống rất hạnh phúc...
Nói thế nào nhỉ? Cô ấy có một công việc lương cao, có thể bay vòng quanh thế giới, nhiều bạn bè, năng đi chơi, tỉ lệ người đi đường quay đầu nhìn cô ấy là 80%.
Dường như cô cùng Kiều Hân Hân hoàn toàn là người của hai thế giới khác nhau.
Cuộc sống của Lâm Tử Thần vô cùng đặc sắc, Kiều Hân Hân đã từng mong ước một cuộc sống như vậy.
Có lẽ, vì khi ấy cô không biết phải giao thiệp với người khác như thế nào, cô không thể đáp lại ý tốt của Lâm Tử Thần. Nhưng, sau khi dạo một vòng quanh quỷ môn quan, cô đột nhiên cảm thấy, ở nhà một mình thực sự rất tịch mịch.
Cho dù người ấy chỉ nằm ở đây, ý thức mông lung, chỉ cần nhìn dáng vẻ say giấc nồng của Lâm Tử Thần, Kiều Hân Hân sẽ cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
"Tiểu Ngọc... Thằng nhóc này... Thật đúng là..."
Lâm Tử Thần ngủ không yên, còn đạp tung chăn mền, Kiều Hân Hân chỉnh trang lại giúp cô. Trước khi ra ngoài, vì sợ Lâm Tử Thần bị lạnh, cô còn nâng cao nhiệt đồ điều hòa.
Kiều Hân Hân nhẹ nhàng đóng cửa.
Chúc cô ngủ ngon.
Bận rộn cả ngày, cơm tối cũng chưa ăn, hiện tại mới là 8 rưỡi, hẳn là quán bar vẫn còn rất náo nhiệt.
Hay là đi "ăn ké" nhỉ?
Kiều Hân Hân nói đi là đi ngay, dù sao nơi này cũng rất gần quán bar Ngư Lam. Cô còn đang ở trên đường, Lý Mục đã gọi đến.
Kỳ thực, anh rất ít khi gọi cho cô, còn chưa nhận điện thoại của anh, Kiều Hân Hân đã có linh cảm về điều anh muốn nói.
"Tỉnh rồi sao?"
Giọng Lý Mục nhẹ nhàng hơn lúc trước rất nhiều, anh nhấp một ngụm rượu, bùi ngùi nói: "Thấy bảo là đã đi lại được rồi, năng lực tự lành của cậu ta đáng sợ thật..."
"Vậy à."
Kiều Hân Hân dừng bước.
Đứng cạnh ngọn đèn chập chờn trên con phố cổ kính, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm lấp lánh đầy sao, vẻ nhớ nhung đong đầy đôi mắt.
Kaka, bây giờ anh đang ở ngôi sao nào?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT