Kiều Hân Hân ngồi nhìn mọi người nói chuyện, hình như trong phòng đang xảy ra chuyện gì đó cực kỳ khủng khiếp. Trên màn hình, từng hàng bình luận chồng lên nhau, khiến người ta không nhìn rõ bất kỳ bình luận nào.
Còn chưa kịp lục khu bình luận, Kiều Hân Hân đã nghe được một tiếng rên nũng nịu.
Cô hơi hơi sửng sốt.
Sau đó, cô nhanh chóng hiểu hai người gần đó đang làm gì...
Tiếng động càng lúc càng lớn, nữ sinh cũng mãnh liệt rên rỉ, tựa như đang khóc, lại như nhuốm vẻ vui thích cực hạn.
Trán Kiều Hân Hân sắp đổ mồi hôi...
Quả đúng là phiên bản ghi âm H tại chỗ...
Ở giây phút cực hạn, gã đàn ông còn chửi tục hai câu vô cùng ê tai.
Kiều Hân Hân nghe mà xấu hổ tới mức suýt mắc bệnh ung thư. Trong một thoáng, cô rất muốn trực tiếp xách ba lô rời đi, dù gì, có lẽ hai người đang pặc pặc pặc kia cũng không đuổi kịp cô.
*
Khán giả ở trong phòng phát sóng trực tiếp đang đùa giỡn đủ kiểu, Kiều Hân Hân hơi cử động thân thể, vì giữ nguyên một tư thế quá lâu nên chân cô hơi tê.
Hai người kia đã xong việc, nữ sinh ngồi dậy sửa sang quần áo xốc xếch, gò má đỏ ửng, mồ hôi đầm đìa.
Mới vừa rồi, hai người bọn họ cùng hợp tác giết người, còn chưa xử lý thi thể mà đã làm loại chuyện này... Chỉ có thể nói, dưới tình huống đặc thù, con người thực sự rất điên cuồng.
Gã đàn ông nghiện thuốc lá, chẳng qua hiện tại không có đồ ở trên người. Sau khi mặc quần áo, gã đứng dậy từ mặt đất.
"Có người tới."
Tính cảnh giác của gã rất mạnh, gã trực tiếp kéo nữ sinh vào sâu trong phòng thí nghiệm, giấu mình đằng sau kệ đồ.
Quả nhiên, tiếng súng máy càn quét truyền tới từ bên ngoài, âm thanh cực kỳ kinh người.
Hai người hoảng sợ nhìn nhau, không ngờ còn có loại vũ khí mạnh như vậy, nếu người này phát hiện ra bọn họ thì... Hỏng bét!
Mà Kiều Hân Hân trốn ở phía sau cùng cũng mang sắc mặt nặng nề.
Vũ khí của cô là một chiếc rìu, nếu kẻ địch có súng máy thì cô khó có khả năng đánh bại kẻ đó.
"Ầm!" Cửa phòng thí nghiệm bị phá, có người lảo đảo chạy vào, vấp phải thi thể trên mặt đất.
Người nọ ngã xuống, vô số lọ thuốc rơi khỏi kệ đồ mà y va nghiêng.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, phòng thí nghiệm trở nên cực kỳ hỗn loạn.
"Kiều Ân, anh không sao chứ?"
Nữ sinh theo sau quan tâm hỏi han, nam sinh run rẩy nói: "Mau đóng cửa vào!"
Cửa phòng thí nghiệm lập tức bị đóng lại, nữ sinh quan sát bốn phía, nhìn thấy băng gạc chưa bị lấy đi thì kinh hỉ nói: "Nơi này có đồ y tế kìa!"
Cô gái kia từng làm y tá, cô vẫn chưa tới thành thạo băng bó vết thương trên người nam sinh.
Kiều Ân nhìn qua còn chưa đến 20 tuổi, y hít sâu một hơi, kiểu giải phẫu lấy đạn mà không tiêm thuốc tê này quả thực là muốn mạng người!
Cuối cùng, nữ hài thắt một cái nơ trên miệng vết thương, lã chã rơi nước mắt: "Không ngờ vũ khí của tên kia lại tốt như thế... Lần này chúng ta chết chắc rồi."
"Ôi chao." Kiều Ân than nhẹ một tiếng.
Đúng vậy, chính y cũng chẳng ngờ tới điều này.
Trong bốn mươi ba người bọn họ, Nar là kẻ gây chú ý nhất, không ai nghĩ loại vũ khí mạnh như vậy lại được phát cho hắn.
Người khác phải sống kiểu gì bây giờ?
Đôi nam nữ vừa pặc pặc ở trong phòng thí nghiệm cẩn thận bước ra từ sau kệ đồ.
B hơi chau mày: "Kẻ mà hai người vừa nhắc đến... Là ai thế?"
Y tá nhỏ hoảng sợ, cô ta lập tức móc ra một chiếc dùi cui điện, cũng chính là vũ khí của cô ta.
B giơ hai tay lên: "Đừng kích động, tôi không có ác ý, ba lô sinh tồn của chúng tôi còn đang ở chỗ các người đấy."
Y tá cúi đầu, quả thực nhìn thấy hai chiếc ba lô trên mặt đất.
Cô ta đã nghĩ là sao lại có băng gạc ở chỗ này, xem ra, trước khi bọn họ tới, đã có người chiếm được phòng thí nghiệm.
Cánh tay của Kiều Ân bị thương, y ngồi trên mặt đất, đau tới mức không động đậy nổi.
"Là Nar, kẻ đuổi giết chúng tôi chính là Nar!"
Sắc mặt nữ sinh B trắng bệch.
Ả cũng nghe được tiếng súng vừa rồi... Chỉ có súng máy mới có thể bắn liên tiếp như vậy.
Y tá quấn từng vòng băng gạc, hai mắt rưng rưng: "Chốc nữa hắn sẽ lại đây, tới lúc đó, chúng ta... Đều sẽ phải chết!"
"Vũ khí của các người là gì?" Gã đàn ông pặc pặc nhịn không được mà hỏi.
"Của tôi là dùi cui điện."
"Dao găm." Kiều Ân ném con dao dính máu trong tay cho y tá: "Em cầm để phòng thân đi, hiện tại anh không thể chạy thoát được nữa, em mau xem xem có đường nào khác không."
Ví dụ như cửa sổ chẳng hạn.
Nữ sinh B trực tiếp lắc đầu: "Vô dụng thôi, tôi đã kiểm tra rồi, toàn bộ cửa sổ của phòng thí nghiệm đều bị bịt kín."
Trong phòng thí nghiệm có năm người sống cùng một thi thể lạnh băng.
Kiều Hân Hân nghe được tiếng cười của Nar, gã đang đi về phía này. Bốn người trong phòng nhìn nhau, hoàn toàn không biết phải làm gì.
Khán giả ở trong phòng phát sóng trực tiếp cũng sợ chết khiếp.
[Mẹ nó, gã đàn ông súng máy tới rồi!]
[Lúc trước hắn vốn nhằm vào chủ kênh mà...]
[Kiều Kiều - chan, chị trốn kĩ vào, nhất định không được ra ngoài nhé!!]
[Trốn tránh mãi cũng có phải cách hay đâu?]
[Dứt khoát đứng dậy ném rìu đi!]
[← Cậu khẳng định cậu không tới để chọc mọi người cười chứ?]
[...]
"Hay là chúng ta đoạt súng của hắn?" Pặc Pặc đề nghị.
B là người lắc đầu trước tiên: "Không khả thi đâu, chúng ta còn chưa tới gần thì đã bị hắn bắn thành cái rây rồi ấy chứ."
"Nếu chúng ta cũng có súng thì tốt rồi..."
"Có lựu đạn cũng không tồi."
"Ôi..."
Kiều Hân Hân không nhịn được mà mở miệng: "Vậy thì chúng ta giả vờ như có những loại vũ khí ấy đi."
Bốn người sửng sốt, nhanh chóng cảnh giác nhìn vào góc trong cùng.
Y tá run rẩy hỏi: "Ai đó!?"
"Tôi cũng được phát một vũ khí vớ vẩn như các người vậy, ít nhất hiện tại chúng ta đang đứng trên cùng một con thuyền."
Cuối cùng, Kiều Hân Hân cũng chui ra từ dưới gầm bàn. Cảm thấy cổ vô cùng căng cứng, cô chậm rãi xoay cổ hai vòng.
Phù, quả nhiên ra ngoài xong thì thoải mái hơn nhiều.
Một tay cô cầm ba lô, tay kia cầm rìu, xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Y tá lập tức nhận ra Kiều Hân Hân: "Là cô!"
Là vị nữ chủ kênh tới từ trái đất kia!
Kiều Ân nhìn chiếc rìu trong tay cô, ừm... Thứ vũ khí này quả thực không tốt lắm, nhưng nếu dùng để chém người thì sẽ rất mạnh!
"Cô nói đúng, hiện tại, chúng ta có chung một mục tiêu nên phải cùng nghĩ cách giết Nar."
Nar là kẻ mạnh, bọn họ là kẻ yếu. Chỉ khi đoàn kết lại, kẻ yếu mới có thể giết chết kẻ mạnh.
"Cô tới từ lúc nào thế?" B mang vẻ mặt xấu hổ hỏi.
"Tôi ở đây khá lâu rồi."
B không nói gì nữa.
Rõ ràng Kiều Hân Hân là người đầu tiên đạt chân tới phòng thí nghiệm, nên vừa rồi cô... B hơi hơi nghiêng người, nhìn thoáng qua gã đàn ông ở bên cạnh, ý bảo gã nói chuyện.
Gã mở miệng hỏi: "Cô có cách gì?"
Kỳ thực, ý tưởng của Kiều Hân Hân rất lớn mật, nhưng còn đỡ hơn ngồi chờ chết.
Nếu không bắt đầu hành động, Nar mà đến thì tất cả đều phải chết.
Bốn người nhìn nhau, Kiều Hân Hân đi về phía bọn họ, ngoắc ngoắc tay, ý bảo bọn họ tới gần.
[Lanh trí và gan dạ thực sự có tác dụng sao? Tôi lo quá.]
[Cố lên a a a! Tuyệt đối không thể gục ngã ở chỗ này!]
*
Vất vả lắm Nar mới tìm được con mồi, sao gã có thể để cho bọn họ chạy?
Gã chắc mẩm hai kẻ kia đã tiến vào tòa nhà này. Trước khi tiến vào, gã đã dùng súng càn quét một vòng, thấy không có chuyện gì khác thường mới đẩy cửa bước vào.
Ở bên trong, Kiều Hân Hân ngồi ghế đang đùa nghịch mấy viên thuốc. Sau khi phát hiện ra Nar, cô nói mà chẳng ngẩng đầu: "Tới chậm thật."
Nar nhìn Kiều Hân Hân, hóa ra là người mà gã biết.
"A, là chủ kênh người trái đất à."
Kiều Hân Hân quay đầu, cô nở nụ cười với gã.
Đây không phải là nụ cười mà một người sắp chết nên có.
Nar phát hiện vài thi thể được cất giấu trong phòng thí nghiệm đã lâu chưa có người dùng. Gã nhận ra cặp nam nữ mà gã từng truy sát, ba người còn lại thì chưa từng gặp mặt.
"Là cô giết hết bọn họ sao?"
"Đúng vậy."
Kiều Hân Hân thờ ơ nói: "Không phải tôi cố ý cướp con mồi của anh đâu, mà là anh... Quá chậm."
"Bọn họ chết kiểu gì?"
"Anh đoán thử xem?"
Nar vác súng đến gần những người kia, gã phát hiện, hình như trên người bọn họ không có vết thương, chết rất bình thản.
Những người này nằm im không nhúc nhích, Kiều Hân Hân đã sớm dặn bọn họ phải giả chết.
Nếu bọn họ đã là người chết thì Nar sẽ không phí sức để giết bọn họ đâu nhỉ?
Về phần Kiều Hân Hân...
Tựa như đã sớm quen biết với Nar, cô cười híp mắt hỏi: "Đoán ra không?"
Không phải bị vũ khí sắc bén tổn thương.
Vậy thì sẽ là cái gì?
Gã chú ý tới lọ thuốc trong tay Kiều Hân Hân, lưỡng lự nói: "Vũ khí của cô... Là thuốc độc sao?"
"Anh thông minh đấy."
Kiều Hân Hân lắc lắc cái chai ở trong tay, cô lẩm bẩm: "Anh nói xem, lọ thuốc này có đủ độc chết những người còn lại không?" Hơi ngừng giọng, cô còn bổ sung: "Đương nhiên là trừ anh ra rồi."
"Tôi thấy người cô muốn độc chết nhất chính là tôi mới đúng chứ?" Nar cười âm trầm, tuy Kiều Hân Hân rõ ràng nói những lời này để lấy lòng gã, nhưng... Vừa nhìn đã biết cô nàng không phải kẻ ngồi không, ai sẽ ngu ngốc mà tin cô ả chứ?
Kiều Hân Hân nhún vai: "Tôi biết ngay là anh sẽ nghĩ như vậy mà, nhưng... Giết anh thì tôi được gì? Đừng quên quy tắc của trò chơi lần này cho phép hai người sống sót chứ. Anh lại là người chơi lợi hại nhất, ai mà chẳng muốn lập đội cùng anh, tôi cũng không ngoại lệ."
Chẳng ai là không thích lời khen ngợi.
[1] 千穿万穿, 马屁不穿 – Hán Việt (Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên): Có thể hiểu là "Ngàn vạn thứ có thể đâm thủng, chỉ có mông ngựa là không thể đâm thủng được". "Vuốt mông ngựa" ở đây được hiểu là khen, nịnh bợ, ý chỉ rằng ai cũng thích việc mình được khen.
Nar lộ vẻ đắc ý, gã khinh thường nói: "Tôi không cần phải lập đội với bất kỳ kẻ nào hết.
"Đúng vậy, anh đã lợi hại thế thì mang tôi đi cùng đi. Anh xem này, tôi có nhiều vũ khí như vậy..." Kiều Hân Hân vén tấm vải trắng lên, trên mặt bàn bày rất nhiều "vũ khí", có sợi dây, dao găm, nắp vung...
Nar ghét bỏ nói: "Mấy thứ đồ chơi gì đây, chả có tác dụng gì sất."
"Thuốc độc có ích mà, cho anh đấy."
Kiều Hân Hân đẩy lọ thuốc về phía trước, vẻ mặt chẳng chút sợ hãi: "Dù sao tôi cũng không đánh lại anh, tất cả mọi thứ ở chỗ này đều là của anh đấy. Nhưng anh thực sự không suy xét về đề nghị của tôi sao? Tôi đảm bảo mình sẽ không kéo chân anh đâu."
Hiện tại, Kiều Hân Hân chỉ một lòng một dạ muốn lập đội, những người trong phòng cũng đã "chết", nếu Nar không muốn mang theo cô, có lẽ kết quả của cô sẽ rất thảm.
Đương nhiên, Kiều Hân Hân không thực sự muốn ôm đùi gã.
Với một người đàn ông như Nar, cho dù hiện tại gã nhất thời cao hứng dẫn theo cô, nếu sau đó thấy cô nên chết thì gã vẫn sẽ giết. Đợi khi nào tìm được thời cơ thích hợp, Kiều Hân Hân nhất định sẽ không do dự mà chạy trốn.
Đây chính là cách mà cô nghĩ ra.
Tình huống tốt nhất là tất cả mọi người đều có thể sống.
Thế nhưng, lòng tốt của cô lại bị người khác xem như một âm mưu.
Nằm trên mặt đất nghe đoạn đối thoại của hai người, trái tim B đập thình thịch.
Nar! Đây chính là Nar đấy!
Cô ta đã từng chứng kiến biểu hiện xuất sắc của Nar trên màn ảnh lớn trong trò chơi lần trước. Không ngờ, trong trò chơi kiểu mới, bọn họ lại được ghép đến cùng nhau.
Đúng như lời Kiều Hân Hân đã nói, nếu có thể con thuyền tên Nar này thì nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió... Gã mạnh hơn người mà cô ta tìm được rất nhiều.
Ả chủ kênh người trái đất kia đúng là một con điếm tâm cơ. Ả lợi dụng cái chết của mọi người để thể hiện giá trị sử dụng của mình với Nar, nếu Nar thực sự muốn mang theo cô ta... Chết tiệt, dựa vào cái gì chứ! Ả làm gì có bản lĩnh đó, rõ ràng là một tên lừa đảo mà!
Nar vẫn luôn tự cho mình là kẻ siêu phàm, trong tay lại có súng máy, gần như đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Nhưng...
Biết đâu còn có loại vũ khí mà gã không biết trong phó bản "Cuộc chiến sinh tử"? Nếu mang theo ả chủ kênh người trái đất này, có khi gã còn có thể lợi dụng cô ta ở thời khắc then chốt ấy chứ.
Huống hồ, Nar không cảm thấy cô ả có khả năng tạo ra mối nguy hại nào cho mình.
Đương nhiên, cô ả mà dám làm chuyện không thích đáng thì cũng chỉ như gia tăng thêm chút kích thích cho trò chơi mà thôi.
Ha ha, nếu thực sự tổ đội với cô ả chủ kênh người trái đất này thì cũng không tệ lắm.
Gã vác súng, cười sang sảng nói: "Thế thì tôi nên chào khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp chứ nhỉ?"
Gã đồng ý rồi!
Kiều Hân Hân không ngờ Nar sẽ dễ dàng đồng ý với đề nghị của mình như vậy, nhưng cô cũng không tỏ ra kinh ngạc mà nói thẳng: "Ừm, rất nhiều người đang chào anh đấy."
"Đi nào."
"Còn những thứ này..."
"Một đống phế phẩm mà thôi."
Kiều Hân Hân vốn không muốn mang vũ khí của những người kia đi, tuy chúng không tốt nhưng có còn hơn không.
Cô cầm ba lô cùng rìu của mình, Nar phỉ nhổ nói: "Ném rìu đi, cầm hết mấy cái ba lô kia lên, nhất định trong đó có rất nhiều thức ăn."
Kiều Hân Hân có phần do dự, nếu mang thức ăn của mọi người đi...
Lần này, B không kiềm chế nổi nữa, cô ta đột ngột bật dậy hô lớn: "Tiền bối Nar! Anh đừng lập đội với cô ta! Cô ta là kẻ lừa đảo đấy!"
Giờ khắc này, ngay cả Kiều Hân Hân cũng phải đen mặt.
Nói thế nào nhỉ?
Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!
Trong thoáng chốc, ánh mắt Nar lạnh xuống, gã nhìn cô ả vừa ngồi dậy kia rồi lại nhìn Kiều Hân Hân.
Giọng gã tràn đầy vẻ giễu cợt.
"Không phải cô nói họ đều chết hết vì độc sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT