Một đêm này Kiều Hân Hân hầu như không ngủ nổi, ở trên giường lăn qua lăn lại, nghĩ tới việc sắp được gặp anh khiến cô cảm thấy vừa kích động, vừa khẩn trương.
Rất nhiều hồi ức một mạch dâng trào.
Thường ngày, lịch làm việc và nghỉ ngơi của cô đều rất ổn định, có lẽ là do lúc ban ngày, cô luôn vội vàng viết bản thảo, nên khi nằm dài trên giường, sẽ thiếp đi trong chốc lát.
Ngay cả lần đầu tiếp xúc với vị quản gia của TV Thái Dương cũng không khiến cô mất ngủ, nhưng lúc này đây, cô không tài nào ngủ được.
Rạng sáng, vào lúc 5 giờ, cô mang đôi mắt gấu trúc bò dậy, mở văn bản trên máy tính, bắt đầu gõ chữ.
Còn 5000 chữ nữa...
Nếu đã đồng ý giao bản thảo cho biên tập viên trong ngày hôm nay, cô nhất định sẽ làm được, huống hồ hiện tại cô đang túng thiếu không chịu nổi, có tiền sớm một chút mới có thể khiến lòng cô kiên định hơn.
Thời gian phát sóng trực tiếp ngày hôm nay vẫn như cũ, từ 9 giờ sáng tới 5 giờ chiều, quản gia trí năng giúp cô thay ảnh đại diện có hình “Cây đã nảy mầm”, tên của phòng cũng đổi thành...
[Hẹn hò ngược cẩu(*), không ngọt không lấy tiền ~(≧▽≦)/~.]
(*) Ngược cẩu: 1 cụm từ lóng trong tiếng Trung, ý chỉ việc trái tim con dân độc thân bị xát muối khi thấy những cặp đôi tình tình tứ tứ ở nơi công cộng.
Đúng 9 giờ sáng, phòng phát sóng trực tiếp vừa mở ra, trong nháy mắt Kaka liền tiến vào. Hắn liếc mắt nhìn tên của gian phòng, cùng ảnh đại diện hình cây cỏ mang vẻ mặt hạnh phúc, liền biết Kiều Hân Hân đã đồng ý với người kia.
Liên tục gõ chữ trong 4 tiếng khiến Kiều Hân Hân cảm thấy mệt mỏi vô cùng, cô nhấp một ngum cà phê để nâng cao tinh thần.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, tim cô đập thình thịch.
Cách 12 giờ trưa...
Càng ngày càng gần.
[Chào buổi sáng, cô thức đêm à?]
Vành mắt đen trên mặt Kiều Hân Hân hết sức rõ ràng, ai bảo da cô sinh ra vốn trắng trẻo.
Đang uống cà phê, liền nhìn thấy ID quen thuộc kia, Kiều Hân Hân cứng ngắc gật đầu: “Đúng vậy.”
Nếu còn tiếp tục nói ra sẽ rất mất mặt... Cô lại có thể mất ngủ cả đêm chỉ vì một tin nhắn ngắn ngủi, cuối cùng không thể không ngồi dậy viết bản thảo.
Có điều, Kaka tới đúng giờ để chờ như vậy, Kiều Hân Hân nghĩ, hẳn là cô nên nói thêm đôi câu nhỉ?
Suy nghĩ một chút, cô mở miệng nói: “Tôi vẫn phải sửa lại bản thảo, nhưng về cơ bản thì không có vấn đề gì, có lẽ sẽ hoàn thành trong nửa tiếng nữa.”
[0-0 Ừ, cố lên nhé!]
Kiều Hân Hân bắt đầu chuyên tâm sửa bản thảo, máy quay vô hình tự điều chỉnh góc độ, toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp chỉ còn lại âm thanh gõ phím lách cách.
Kaka ngẩn người nhìn chằm chằm vào màn hình.
Bài trí trong phòng tuy đơn giản, nhưng lại rất sạch sẽ, chỉ riêng cái bàn Kiều Hân Hân để máy tính có hơi lộn xộn, những con thú bông lớp nhỏ được xếp thành hàng tại kệ trên đầu máy tính.
Ở đó còn có một chậu xương rồng xanh.
Bầu không khí trong phòng phát sóng vẫn ảm đạm như trước, nhưng Kaka cũng quen rồi. Hiện tại hắn không có việc gì làm, cũng lười đi tìm những chủ kênh người trái đất khác.
Đại khái là hắn vẫn hy vọng Kiều Hân Hân có thể thông qua kỳ thực tập một cách thuận lợi. Suy cho cùng, hắn muốn thấy nhiều việc liên quan tới trái đất hơn nữa.
Sau khi sửa xong bản thảo, gửi vào hòm thư của biên tập viên, công việc của ngày hôm nay coi như đã được hoàn thành triệt để. Kiều Hân Hân duỗi người đứng dậy, phát hiện chân mình có chút tê dại.
Đã 9 giờ 40 phút, cô muốn chỉnh trang một chút để chuẩn bị ra ngoài.
A, đúng rồi!
Kiều Hân Hân ngẩng đầu nhìn về một bên của màn hình nhỏ, số người xem trực tuyến là 1. Cô phóng lớn màn hình một chút, nhìn càng thêm rõ ràng.
“Anh vẫn còn ở đây chứ?”
[Có nha 0-0.]
“Có thể giúp tôi chọn một bộ quần áo được không?”
[Được...]
Kiều Hân Hân đem toàn bộ quần áo từ trong ngăn kéo ra, trừ 5 bộ áo ngủ, quần áo để mặc khi ra ngoài cũng có vài cái.
Cô trải rộng quần áo lên giường, hè năm nay, cô vẫn chưa mua một bộ quần áo nào, mà những bộ đồ này đều rộng thùng thình... Cô thở dài, sớm biết như vậy, hồi trước lúc bản thân vẫn còn chút tiền, nên đi mua thêm mấy bộ mới phải.
Cho dù phải ăn mỳ một tháng cũng được.
Bây giờ đột nhiên muốn ra ngoài gặp người, một chút chuẩn bị cũng không có.
Nhưng, Lâm Ngọc Dương thật vất vả trở về, cô không nỡ cự tuyệt.
“Anh cảm thấy bộ nào đẹp?”
Màn hình chiếu vào những bộ đồ trên giường, Kaka trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi đánh ra vài chữ.
[Cái nào cũng xấu =-=.]
Đúng vậy, cái nào cũng xấu!
Mặc dù hiện tại Kaka đang bị giam, nhưng thẩm mỹ của hắn vẫn rất bình thường! Quần áo thời trang chẳng phân biệt bất cứ hành tinh nào, không phải sao?
Mấy bộ đồ này của Kiều Hân hân không thể phối hợp cùng nhau, chiếc váy vàng duy nhất cũng bị giặt đến bạc màu... Nếu hôm nay cô thực sự muốn tới chỗ hẹn, nhất định không thể mặc quần áo xấu như vậy!
Trong phòng lại vô tình nhiều thêm mấy người, bọn họ nhìn hình ảnh của phòng phát sóng trực tiếp, tò mò hỏi --
[(☆▽☆) Chủ kênh đang chuẩn bị thay quần áo hả?!]
[Đây là quần áo mà phụ nữ trái đất thường mặc sao?]
[Tôi cảm thấy rất lạ nha...]
“À, tôi... Tôi đang nghĩ xem nên mặc gì mới tốt.” Giọng của Kiều Hân Hân rõ ràng truyền tới, vừa đúng lúc màn hình chiếu lên khuôn mặt của cô.
[Chủ kênh đánh mắt khói thực đậm nha!]
Có người châm chọc hai quầng mắt đen của Kiều Hân Hân.
Kiều Hân Hân: “...”
[Cô còn bộ nào khác không?] Kaka dò hỏi.
Suy nghĩ một chút, cô gật đầu nói: “Có.”
Biểu cảm của cô không quá tự nhiên, một bộ muốn nói lại thôi. Cô đến trước tủ quần áo, ngồi xổm xuống, lấy ra một chiếc hộp.
Sau khi mở hộp ra, hai phần quần áo xuất hiện.
Ở trên là áo sơmi lụa màu trắng, phía dưới là quần dài màu xanh biển, bộ đồ vừa mới vừa sạch, giống như chưa bao giờ bị mặc qua.
[Cô thử xem! 0-0]
Kaka vẫn tiếp tục nhẫn nại.
[A a a a a a, vừa mới tới liền được chủ kênh cấp cho quyền lợi xem một màn nóng bỏng, ngài quản gia đừng chặn hình, tôi rất muốn thấy đó QAQ]
[← Dấu chấm câu bị cậu ăn mất rồi à?]
Người qua đường Giáp không nhịn được châm chọc nói.
[Cậu tới rồi sao.]
Kaka thấy được một gương mặt quen thuộc.
[Ừm ừm, chủ kênh Lỵ Lỵ hôm nay xin nghỉ, không có cô ấy ở đây, những ngày cuối tuần của tôi rất tịch mịch QAQ]
Hôm qua người này thấy Kiều Hân Hân chỉ liên tục gõ chữ, còn nghĩ sau này cô cũng sẽ không ra ngoài, ai biết được hôm nay cô lại khiến người nọ kinh ngạc mừng rỡ không thôi.
[Thật đáng để mong đợi, 2333, lại có thể ngắm đường phố trái đất vốn đã náo nhiệt từ xưa thêm lần nữa rồi ~]
Sau khi Kiều Hân Hân thay xong quần áo, hình ảnh của phòng phát sóng trực tiếp khôi phục lại như thường. Cô nhìn vào gương, chầm chậm chải tóc.
Có lẽ bởi vì tên phòng hôm nay khá hấp dẫn người xem, không bao lâu sau, trong phòng liền tụ tập hơn mười mấy khán giả.
Kiều Hân Hân chải một kiểu tóc đơn giản, dùng một chiếc kẹp tóc màu xanh nhạt, giữ chặt một nửa đầu tóc dài.
Hình như đã rất lâu rồi, cô không cẩn thận chỉnh trang bản thân như thế này.
Mặc dù đây đã là mốt từ mấy năm trước... Nhưng, so với những món đồ khác của cô, cũng đã tốt hơn rất nhiều.
Kỳ thực cô không muốn mặc bộ đồ này ra ngoài, chung quy vẫn cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Bộ quần áo này... là Lâm Ngọc Dương tặng cô.
Ngày đó là ngày sinh nhật mười bảy tuổi của cô, cũng là ngày anh rời đi.
Thứ mà anh đưa, Kiều Hân Hân vẫn luôn cất giữ, lần nào dọn nhà cũng sẽ mang theo nó, chưa bao giờ quên.
Bởi vì anh nói, lần sau gặp mặt, hãy mặc cho mình xem.
Lúc anh nói lời này, có lẽ vẫn cho rằng hai người rất nhanh rồi sẽ gặp lại, không nghĩ thoáng một cái, chính là 5 năm.
Nhịp tim của Kiều Hân Hân đập rất nhanh, cô cầm khẩu trang, đẩy cửa ra ngoài.
Lần cuối cùng ăn cơm chung với người quen là khi nào nhỉ?
Cô đã không còn nhớ nổi nữa.
Trong trí nhớ của cô, năm ấy, khi anh trai gặp chuyện không may, cô cũng vừa tốt nghiệp trung học, sau nhiều lần trằn trọc liền tới Đông Xuyên.
Ngành nghề tạp chí ở đây tương đối phát triển, dùng tranh minh họa làm kế mưu sinh, cô có thể miễn cưỡng ăn no. Bình thường việc gửi bản thảo đều dựa vào internet, thỉnh thoảng mới cần tới tòa soạn một chuyến. Kiều Hân Hân cầm điện thoại di động, dùng ứng dụng bản đồ tìm đường tới chỗ hẹn với Lâm Ngọc Dương.
Cách nơi này không xa, ngồi tàu điện ngầm số 4 một chuyến là đến.
Kiều Hân Hân liên tục nghĩ tới việc gặp Lâm Ngọc Dương, không có thời gian để ý tới phòng phát sóng trực tiếp. Mà màn hình đã bắt giữ những cảnh tượng xung quanh, khán giả đều có vẻ hết sức hưng phấn.
[Oaa, tôi rất thích nhà cổ ~ Thật muốn vào nhìn một cái QAQ]
[Nghe nói người trái đất rất nhiệt tình hiếu khách, không lạnh lùng giống mọi người ở kỷ nguyên mới.]
[← Tuy rằng khoa học kỹ thuật lạc hậu, nhưng vẫn đem lại cảm giác rất tuyệt.]
[Nếu có thể đi du lịch ở trái đất một chuyến thì tốt rồi! Đáng tiếc, để bảo vệ những hành tinh cũ, đường sắt ngân hà không cho phép chúng ta ghé qua QAQ]
Phòng phát sóng trực tiếp dần dần náo nhiệt hẳn lên, nhưng Kaka vẫn không nói gì.
Tại thời điểm có lượng người xem trực tuyến cao nhất, con số lên tới 45 người.
Tuy Kiều Hân Hân đã hoàn toàn quên chuyện này, nhưng cũng không làm giảm đi sự hiếu kỳ của mọi người đối với "Hành tinh cổ xưa".
Bởi chủ kênh người trái đất thực sự quá ít, hiện tại tìm khắp cả đài Thái Dương cũng không có người thứ hai.
Vậy nên, cho dù chủ kênh rất nghiệp dư, khán giả cũng có thể tự mình tiêu khiển.
[Tàu điện ngầm đông ghê! Nghe nói trái đất là hành tinh có lượng dân cư nhiều nhất đó!]
[Bao nhiêu người?]
[Khoảng vài tỷ nha =V=.]
[A a a a mọi người mau nhìn bên kia kìa! Có người đẹp!]
[23333(*), chân của em gái kia thật đẹp...]
(*) 2333: Một biểu tượng cảm xúc rất phổ biến bên Trung Quốc, tương đương với LOLOL, ý chỉ một sự việc rất buồn cười. Có thể hiểu theo cách khác là nhân vật đang cười ha ha.
[Ta kháo ( ‵o′) Ông chú bên kia đột nhiên dựa vào gần như vậy làm gì? Muốn ăn đậu hủ sao!?]
Hình ảnh trong phòng phát sóng trực tiếp đều do quản gia trí năng điều khiển, anh ta luôn tìm kiếm những cảnh đáng được lên tuyến trong tàu điện ngầm, nhưng quả nhiên, dù là phái nam của hành tinh nào, cũng đều thích ngắm người đẹp nhất.
Sau khi tới ga tàu, Kiều Hân Hân dễ dàng tìm được nhà hàng kia, cô đứng ở ngoài, nhìn cửa nhà hàng không động đậy.
Hai chân giống như dính liền với mặt đất, căn bản không nhúc nhích được.
Cô nghĩ tới rất nhiều chuyện hồi trung học, trong lòng đều là Lâm Ngọc Dương.
Người thiếu niên kia vẫn luôn sống ở trong trí nhớ của cô, mà hiện tại, cô cuối cùng cũng có thể thấy anh rồi. Không phải ở trong mơ, không phải ở trong video trên máy tính, không phải ảnh chụp trên tập san giải trí... Mà là một Lâm Ngọc Dương bằng xương bằng thịt.
Lâm Ngọc Dương ở tuổi 22.
“Chờ mình trở về từ Hàn Quốc, nhất định sẽ tới tìm cậu đầu tiên! Chẳng mấy chốc mình sẽ trở lại ngay thôi, Hân Hân, đến lúc đó... Mình, mình có lời muốn nói với cậu.”
Kiều Hân Hân từ từ điều chỉnh hô hấp, khuôn mặt cô chậm rãi lộ vẻ tươi cười, có chút ngượng ngùng, lại mềm mại cực kỳ.
Vị quản gia thông minh tất nhiên sẽ không bỏ qua một màn này.
Nền tảng của Kiều Hân Hân rất tốt, cho dù không trang điểm, vẫn có thể giết sạch một đống phụ nữ đã phẫu thuật thẩm mỹ trong nháy mắt, làn da quá mức tái nhợt, ngược lại mang theo vẻ đẹp của người bệnh.
Khi cô cười, đôi mắt trong suốt như sóng dập dờn, vẻ hạnh phúc vì sắp gặp được người trong lòng cảm hóa toàn bộ khán giả.
Trong nháy mắt, phòng phát sóng trực tiếp bùng nổ.
[ A a a a a a a có thể thấy được nụ cười của chủ kênh thực không dễ dàng nha!]
[Chủ kênh thật xinh đẹp! So với mấy em gái dọc đường còn xinh đẹp hơn!]
[← Nụ cười thật ngọt ngào, tiêu rồi, tôi thích khoản này nhất! Làm sao bây giờ, thật có lỗi với Lỵ Lỵ - chan QAQ]
[23333, cùng là em gái mà tôi còn cảm thấy chủ kênh xinh đẹp nữa là, trái đất dưỡng người thật tốt ~.]
[Ta kháo, có em gái!]
[Có em gái ở đây à!?]
[↑ Em gái đừng đi! Nói cho anh nghe vì sao em muốn xem vị chủ kênh xinh đẹp này, quả nhiên bây giờ bách hợp(*) lên ngôi rồi QAQ]
(*) Bách hợp: Chỉ truyện có cặp đôi nữ x nữ.
[Tôi bị tên phòng hấp dẫn mà vào nha, không phải chương trình phát sóng trực tiếp hôm nay tên là không ngọt không lấy tiền sao (cười), có điều chủ kênh rất đáng khen ngợi, tự nhiên lại không làm bộ, rất có cá tính! Tôi liền lưu trữ ~ hì hì.]
Không phải Kiều Hân tự nhiên lại không làm bộ, mà là, cô đã hoàn toàn quên mất chuyện phát sóng trực tiếp.
Số người trong phòng ổn định ở con số 50, mọi người đều rất tò mò về chuyện sắp xảy ra.
[Tôi thích nhất là xem cảnh hẹn hò, 233333, chẳng biết vai nam chính có đẹp trai không nhỉ?]
[Nhỡ là vai nữ chính thì sao ~.]
[QAQ Không muốn đâu! Nếu thực sự nhìn thấy hai em gái xinh đẹp hẹn hò, đêm nay tôi sẽ không ngủ được!]
Kiều Hân Hân một lần nữa hít sâu, giơ chân đi về phía nhà hàng.
Người phục vụ đứng ở bên trong kéo cửa ra.
“Hoan nghênh tiểu thư đến với nhà hàng, xin hỏi tiểu thư đã đặt hẹn chưa ạ?”
“Tôi tìm một vị tiên sinh họ Lâm.”
“Được, mời tiểu thư đi theo tôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT