Editor: Xám

Ăn bữa cơm này vô cùng gian khổ. Giả bộ nhìn mà không thấy đồ ăn ngon bên cạnh còn tính là đơn giản. Tốt xấu gì còn có thể tập trung tinh thần, nhắm mắt bịt tai trước lời ca tụng của hai người kia. Nhưng mùi thơm tràn ngập cả căn phòng làm cho người ta khó mà chống chọi, cộng thêm hai người đàn ông này vừa nói vừa cười, ăn uống thong thả ung dung say sưa ngon lành, thật sự khiến người ta phát điên.

Một mình Hàn Đan gặm hết toàn bộ chiếc pizza hải sản mười hai tấc, không thể nhịn được nữa, tức giận nói: "Hai người các anh ăn xong chưa?"

"Cô có việc gấp?" Người đẹp Lạc hỏi.

"Ừ."

"Người sắp từ chức vẫn vội thế à?" Kỷ Vân Dực liếc xéo cô một cái.

"Làm sao anh......" Muốn hỏi anh làm thế nào mà biết được, mới phản ứng lại nhất định là anh đã nhìn thấy lá thư từ chức mình đặt trên tủ giày, cãi thành: “Ai quy định rằng không có việc làm thì cả ngày chơi bời lêu lổng, tôi đi đón con tôi không được sao?"

Thấy hai người đều nhìn cô bằng vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng không khỏi dâng lên chút đắc ý nho nhỏ, (cầm thú Mặc: Cô cũng chỉ có chút tiền đồ này thôi à, tôi mất hết mặt mũi vì cô rồi......) ló đầu gọi to: “Tính tiền ——"

Một bữa cơm tiêu hết ba ngàn đồng bạc lại còn không vét được một miếng, Hàn Đan nhìn túi tiền chợt xẹp lép mà rút kinh nghiệm xương máu, ôm đống pizza chưa ăn hết, kéo Lạc Tiêu lập tức muốn ra khỏi cửa.

Anh đi theo cô, cười quyến rũ: "Đang muốn dẫn tôi đến nơi hoang vu vắng lặng để muốn làm gì thì làm sao?"

Hàn Đan đã thấy bộ dạng yêu nghiệt của tên nhãi này nhiều lần, đã có sức chống cự, không đếm xỉa đến ánh mắt người đi đường liếc tới, kéo anh đến bên cạnh xe, nhỏ giọng nói: "Đưa tôi đến vườn hoa Xuân Trì đón một một người được không?" Ăn một bữa cơm DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn còn đắt hơn ngồi máy bay, cô đau lòng muốn chết, tốt xấu gì trước mắt cũng phải tiết kiệm phí thuê xe.

"Được thôi." Lạc Tiêu híp mắt cười, học dáng vẻ của cô nhỏ giọng nói bên tai: “Có điều ông chủ của tôi rất hẹp hòi, cô muốn dụ dỗ tôi thì cậu ta sẽ ghen đấy."

Cô im lặng cứng đờ, nhìn Kỷ Vân Dực không tỏ vẻ gì một cái, ra vẻ đau xót: "Tại sao các anh có thể bỏ tôi lại như vậy......"

Giọng nói này, khiến quần chúng ta đi qua đều run lên một cái, lòng sinh ra vô số liên tưởng.

"Đừng gào nữa, lên xe." Ông chủ hẹp hòi sốt ruột bỏ lại một câu.

Thứ gọi là “con” mà Hàn Đan muốn đón, thật ra là con mèo trắng mềm nắn rắn buông kia.

A Khiết dị ứng lông mèo đã chàng chàng thiếp thiếp dọn đi cùng Trình Uyên rồi, trong lúc này căn nhà nhỏ trống trải, cô muốn đưa ngài Đường Bá Hổ lâu ngày không gặp đến bầu bạn, không ngờ chuyến đi đến nhà Lão Phật Gia này lại gặp được khuyến mãi lớn mua một tặng một.

Ba năm trước anh họ Hàn Đan qua đời vì tai nạn giao thông bất ngờ, chị dâu họ Tống Tuệ Ngưng sống cùng con trai Huống Hoành. Mỗi khi chị ấy đi công tác thì gửi con trai ở nhà Lão Phật Gia, cho nên thằng bé rất thân quen với chị em Hàn Đan. Lần này Lão Phật Gia và Hàn Kỳ Trung đều bị cảm cúm, đang sợ thằng bé này cũng bị lây. Nghe nói Hàn Đan “đã nghỉ tết”, bèn đóng gói Tiểu Hoành nhét vào trong tay cô đẩy ra ngoài.

Hàn Đan một tay xách thức ăn cho mèo và bát đựng thức ăn, một tay dắt thằng bé trắng mập xuất hiện ở bên cạnh BMWX5, khuôn mặt Kỷ Vân Dực đen đi một nửa: "Em xách con mèo bẩn và thằng nhóc phá phách này lên xe thử xem......"

Giọng còn chưa dứt, chỉ thấy Tiểu Hoành nhanh nhẹn ném Đường Bá Hổ ôm trong tay qua cửa sổ xe.

Sau một tiếng mèo kêu thê lương, trên áo sơ mi màu xanh dương nhạt của Kỷ Vân Dực xuất hiện ba vết mèo cào, lần này cả khuôn mặt của anh đã đen thui.

"Tiểu Hoành, sao con lại ném Đường Bá Hổ vào?" Hàn Đan co giật khóe miệng nhỏ giọng hỏi.

"Chú đó nói muốn thử xem mà." Huống Hoành chớp chớp mắt, gương mặt vô tội.

Cô nhìn gương mặt sắp nổi gió mưa của Kỷ Vân Dực, nhanh chóng nhét thằng nhóc trắng mập vào chỗ ngồi phía sau, đồng thời túm con mèo trắng nhảy lên ghế lái phụ, biểu cảm gan dạ "Chết cũng không xuống"  đã làm cảm động tài xế đại nhân, anh nhấn chân ga cưỡi mây đạp gió chở ma đầu, mèo yêu, tiên đồng và đạo cô về nhà.

Cân nhắc đến trẻ con phải cân bằng dinh dưỡng mới có thể khỏe mạnh trưởng thành, sau khi Tiểu Hoành đến Hàn Đan đã tốn chút tâm tư để làm cơm, chuẩn bị bữa tối rất phong phú. Đang định ăn cơm, lại có khách đến.

Hàn Đan mở cửa, Kỷ Vân Dực đi dép lê lập tức đi vào vô cùng thuần thục, ngồi bên cạnh bàn nhìn cô một cái: "Lần sau cơm xong nhớ gọi anh."

Hàn Đan giật giật khóe miệng: "Anh định coi nơi này là quán ăn sao?"

"Ừ." Anh ăn thong thả ung dung.

"Tôi thất nghiệp rồi, anh lại có thể mất hết nhân tính tới ăn chực!"

"Chỉ ăn bữa ăn tối, mỗi tháng chi ba ngàn." Đến đầu anh cũng không ngẩng lên.

"A...... Không phải chỉ là nhiều thêm một đôi đũa thôi sao, láng giềng với nhau phải đồng ý chứ." Trong nháy mắt Hàn tham tiền cười đến mức mặt như hoa đào.

Ăn một bữa cơm mà chồng chất tình huống gà bay chó sủa.

Không biết tại sao hai người đàn ông một lớn một nhỏ này thấy ngứa mắt lẫn nhau, ban đầu so xem bát ai dùng lớn hơn, đến cuối cùng sa vào cuộc chiến ấu trĩ “so xem ai ăn nhiều mà lại nhanh hơn”, chiếc đũa bay múa khắp bàn khiến người ta không ứng phó nổi.

"Dì Đan Đan, chú ấy cướp bánh bí đỏ của con!" Cuối cùng người bạn nhỏ đã bại trận, kiên quyết muốn chơi xấu, vì vậy kéo Hàn Đan làm quân cứu viện, rưng rưng tố cáo việc ác của Kỷ biến thái.

"Tiểu Hoành là đứa bé, anh không thể để......" Hàn Đan bị náo loạn đến mức choáng váng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Kỷ Vân Dực ngậm một cái bánh bí đỏ nhìn về phía mình. Tóc đen mềm mại che khuất lông mày, được nhuộm lên ánh sáng ấm áp ôn hòa. Đôi đồng tử màu hổ phách kia phát sáng, tràn đầy ý cười lan ra như sóng nước, đắc ý giống như một đứa trẻ to đầu.

Vẻ mặt này khiến Hàn Đan đã quen với trạng thái vô lý bá đạo của anh không tìm được hình thức phản ứng tương ứng, rơi vào trạng thái đơ tạm thời, cứng đờ ở tại chỗ quên mất mình muốn nói gì. 

Đợi đến khi hồi hồn mới phát hiện mình lại nhìn chằm chằm người đàn ông kia lâu như vậy, mà đối phương vẫn mỉm cười ngồi đó, mặc cho cô nhìn. Hàn Đan lập tức hận không thể dùng muôi xào mổ bụng tự vẫn, quay mặt đi nói: "Tiểu Hoành ngoan, đừng tranh với chú ấy nữa, một lát nữa dì bổ dưa hấu cho con ăn."

"Dì thiên vị!" Thằng nhóc trắng mập đau tim nhức óc: “Dì Đan Đan, sao dì có thể bị loại mỹ nhân kế này mê hoặc chứ, dám chắc con trưởng thành sẽ đẹp hơn chú ấy nhiều!"

Cô sặc một ngụm canh, ho đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng. Kỷ Vân Dực cắn bánh bí đỏ nở nụ cười gió xuân hóa tuyết. 

Ăn xong bữa cơm vô cùng náo nhiệt, Hàn Đan nhận được điện thoại của A Khiết.

"Hôm nay mình đi tìm cậu, gặp được Thẩm Luật, nói cậu đã xin nghỉ phép, cơ thể không khỏe sao?"

"Không, mình định ở nhà nghỉ ngơi một thời gian."

"Sao thế, đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Cũng không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy công việc này không phù hợp với mình lắm, muốn đổi sang việc khác xem sao."

"Sao đột nhiên như vậy? Hơn nữa cậu muốn đổi việc thì cũng nên chờ có đầu mối rồi mới nhảy việc chứ...... Không đúng, nhất định các cậu đi công tác đã xảy ra chuyện gì rồi phải không!"

"Thật sự không có gì. Nhìn cậu kìa, nghi thần nghi quỷ." Hàn Đan biết rõ tính tình A Khiết nóng nảy, từ khi học trung học dinendian.lơqid]on đã vô cùng bảo vệ cô, nếu như cãi nhau với Thẩm Luật nhất định sẽ ảnh hưởng đến tương lai của cô ấy, cho nên hời hợt dẫn qua: “Sao hôm nay lại rảnh rỗi tìm mình thế?"

"Hàn Đan, mình sợ rằng phải tái hôn với tên họa sĩ thối kia rồi."

Cô nghe vậy lập tức bật cười: "Ha, ai đó vẫn luôn mạnh miệng nói sẽ không tái hôn cơ mà, sao lần này lại đột nhiên tỉnh ngộ vậy?"

"Mình...... Có rồi."

"Thật sao?!" Cô kích động phản ứng lại suýt chút nữa làm rơi điện thoại xuống mặt đất, liên tục nói mấy câu "Quá tốt rồi!"

"Haizz." A Khiết thở dài: “Có em bé cũng là một chuyện phiền phức, không thể bay tới bay lui đi công tác thế này cả ngày nữa rồi, Trình Uyên còn đề nghị muốn mình từ chức cùng anh ấy di dân đến châu Úc."

"Cậu định đi sao?"

"Vẫn chưa nghĩ xong." Có lẽ là có người gọi cô ấy, A Khiết vội vàng nói: “Cậu nghỉ ngơi thoải mái một thời gian cũng tốt, đợi mình có thời gian sẽ đến thăm cậu."

"Được." Cúp điện thoại, thấy hai quý ông một lớn một nhỏ đang thay giày, Hàn Đan kinh ngạc nói: "Hai người muốn đi đâu?"

"Chú nói đưa con đi mua Bumblebee*."

*Bumblebee: nhân vật trong phim Transformers (người máy biến hình).

"Sao có thể khiến chú mua đồ chơi cho?" Cô gõ nhẹ vào cái đầu tròn của thằng nhóc trắng mập.

"Chú ấy nói đền bánh bí đỏ cho con." Vẻ mặt Huống Hoành vừa nhu thuận vừa uất ức.

Transformers bao nhiêu tiền bánh bí đỏ bao nhiêu tiền, Kỷ Vân Dực, nếu như anh làm tổng giám đốc công ty sẽ không thua lỗ nặng nề chứ? Không đúng, trước đây anh ta vẫn luôn keo kiệt muốn chết, mỗi lần gặp anh ta mình đều phải tổn hao tài sản, sao lúc này lại hào phóng như thế? Từ những sự việc bi thảm mình đã trải qua ngày trước do bị anh chỉnh, Hàn Đan tổng kết ra kinh nghiệm, lập tức cảnh giác che chở Tiểu Hoành ở trước ngực: "...... Có phải anh muốn đưa nó ra ngoài rồi bán đi không?"

"Nếu không yên lòng như vậy, chi bằng cùng đi." Người đàn ông ung dung nhìn cô.

"Tôi vẫn chưa rửa bát đâu." Cô quay đầu lại nhìn phòng bếp một cái, chỉ cảm thấy trên lưng có thứ gì đó lướt qua, nhất thời cả kinh, quay đầu nhìn.

Dùng ngón tay thon dài cởi dây buộc tạp dề ở sau lưng cô ra, Kỷ Vân Dực thản nhiên nhìn cô: "Đi thôi."

Bầu trời sẩm tối biến thành từng lớp xanh lam khi mờ khi tỏ.

Ba người đi bộ đến bách hóa JT của khu thương mại, thằng nhóc trắng mập vừa vào cửa hàng đã xông thẳng lên khu đồ chơi trẻ em ở lầu năm.

Có lẽ là đang tổ chức hoạt động gì đó, trong tiếng nhạc vui vẻ dòng người đông nghịt ở lầu năm nhao nhao ầm ĩ. Hàn Đan đang hỏi nhân viên cửa hàng Transformers ở vị trí nào, lại bị Tiểu Hoành kéo tay ra sức lôi vào trong đám người.

Vừa kéo, vừa hưng phấn chỉ đến nơi cách đó không xa kêu to: "Dì xem dì xem!"

Chẳng biết từ lúc nào khu vui chơi trẻ em đã dựng một sân khấu tạm thời. Ánh đèn tập trung chiếu vào một người máy Bumblebee cao cỡ nửa người, khí thế hùng dũng oai phong lẫm liệt, trên bảng hiệu dưới chân viết hai chữ “Giải nhất”. Còn có một số phần thưởng khác chất đầy trên đất.

MC đứng trên sân khấu trong vòng vây của đám người, cầm micro hô với bên dưới sân khấu: "Hoạt động hôm nay của chúng ta lấy gia đình một nhà ba người làm đơn vị, trải qua ba vòng thi đấu rất đơn giản, gia đình có thể kiên trì đến cuối cùng sẽ có thể nhận được giải thưởng lớn của chúng tôi —— người máy nhập khẩu vừa lắp ráp xong phiên bản số lượng có hạn. Các bạn nhỏ tham gia sẽ có thưởng, mau kéo ba mẹ của các bạn lên sân khấu đi!"

Ánh mắt Huống Hoành vẫn dừng trên con Bumblebee kia, nghe nói trò chơi cần một nhà ba người tham gia, ánh mắt tối đi, bàn tay nhỏ túm lấy cô buông ở bên người.

Hàn Đan có chút đau lòng, vội vàng an ủi: "Dì đi mua cho con một cái giống thế, có được không?"

Nó khẽ ừm một tiếng, nhìn con Bumblebee kia một cái, quay người định đi.

"Nhóc muốn à?" Kỷ Vân Dực vẫn luôn im lặng đi theo phía sau hai người đột nhiên hỏi.

Tiểu Hoành ngẩng đầu nhìn anh một cái, lắc lắc đầu.

"Nam tử hán muốn thì nên ra sức thực hiện." Người đàn ông cúi đầu nhìn thằng bé.

"Sao anh....." Hàn Đan cau mày muốn ngăn cản, lại bị anh cắt ngang. "Hỏi một lần nữa, nhóc muốn không?" Anh hỏi lại.

"Vâng." Tiểu Hoành gật đầu rất nhanh: “Muốn."

"Vậy đi thôi, đi dự thi." Kỷ Vân Dực đi về phía giữa sân khấu.

Hàn Đan ngẩn ra, chỉ nghe thấy thằng nhóc trắng mập bên cạnh hô to một tiếng “Vạn tuế”, cũng kéo cô chạy lên sân khấu. Vì thế cô lập tức rất vinh dự trở thành “người mẹ” của gia đình tham dự số 37.

Quả thực cuộc thi không khó.

Vòng thứ nhất là chơi domino chữ số, mỗi nhà cử một đại diện tham gia, MC nói một con số, số này và bội số khác cần thay thế bằng từ “Qua”, một khi nói ra miệng sẽ thua ngay. Ví dụ MC nói "7", vậy thì những số như 7, 14, 17, 21 cần kêu “Qua”. Từ trước đến giờ toán của Hàn Đan không tốt, vì vậy mục này do Kỷ Vân Dực tham gia, lại liên tục cầm cự được đến cuối cùng.

"Thật là lợi hại!" Tiểu Hoành cảm thán.

"Giở mỹ nhân kế gì đó." Người họ Hàn nào đó tỏ vẻ khinh thường.

Kỷ Vân Dực vừa đứng ở phía trước, đã hấp dẫn vô số ánh mắt của thiếu phụ (phụ nữ đã có chồng), khiến cho những người phụ nữ tham dự cuộc thi điên đảo thần hồn tính sai số, những người đàn ông tham gia thấy vợ điên đảo thần hồn không khỏi bừng bừng lửa giận, càng dễ xảy ra sơ suất. Cho nên, Hàn Đan cảm thấy thắng không vẻ vang. 

Vòng thứ hai vẫn còn lại mười nhóm gia đình, chơi trò chơi người lớn ra dấu trẻ con đoán từ, đoán trúng chín trên mười cái trở lên sẽ thắng. Gia đình số 37 dựa vào sự ăn ý nhiều năm qua của Hàn Đan và nhóc con trắng mập nên chiến thắng nhẹ nhàng. Chỉ có điều khi đoán đến từ “Bí đỏ”, Hàn Đan chỉ vào anh nói “Cái bánh chú ấy cướp của con để ăn là bánh gì”, khiến sắc mặt Kỷ Vân Dực thật sự đen đi vài phần.

Vòng thứ ba triển khai ở năm gia đình cuối cùng, tên trò chơi là 3210. Bốn chữ số “3”, “2”, “1”, “0” đại diện cho số người có thể ở trên mặt đất, MC hô “Ba” thì ba người đều có thể đứng trên mặt đất, hai thì có một người cần được ôm lên, một thì có hai người cần được ôm hoặc cõng lên, không lại là ở trạng thái vốn có nhảy lên khỏi mặt đất một lần.

Đối với gia đình tạm thời này mà nói, quy tắc của trò chơi kia khiến Hàn Đan đã hóa đá hoàn toàn. Vì thế ở giai đoạn thử nghiệm quy tắc đã được giảng giải, khi MC hô “Một”, cô cứng đờ trên sân khấu nhìn Kỷ Vân Dực không biết làm sao.

MC thấy thế cười nói: "Có lẽ người mẹ trẻ tuổi này sợ người ba mệt nhọc, không muốn để anh ấy cõng. Nào, người bạn nhỏ, cổ vũ thêm cho ba mẹ đi!"

Tiểu Hoành thường diễn trò cùng Hàn Đan, cho nên nói "Mẹ cố lên" rất thuận miệng, chắc là nhớ tới người ba qua đời vì tai nạn xe cộ, không nói ra nổi chữ “ba”, lúc này đang được Kỷ Vân Dực ôm, quay đầu úp lên người anh kêu một câu "Cố lên" thật thấp.

Nhất thời Hàn Đan vô cùng quẫn bách. Không ngờ MC lại đưa micro sát vào khóe miệng Kỷ Vân Dực, nói: "Mau cổ vũ vợ đi!"

Kỷ Vân Dực nhếch môi cười: "Từ lúc nào bà xã lại xấu hổ như vậy?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play