“Trường tiểu học hy vọng Hoàng Hà là do anh quyên sao?” Tôi hỏi Cẩn Du.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, đôi mắt Cẩn Du ánh lên những tia sáng rạng rỡ, khuôn mặt tuấn tú chìm trong bóng đêm, rồi anh cúi đầu nhìn tôi, mở miệng nói: “Triều Ca, anh cho em thời gian nhưng anh cũng muốn cách em gần một chút.”

Tôi lặng im không nói lời nào, sau đó hỏi tới Lê Tử.

“Lê Tử anh nhờ mẹ trông rồi, em yên tâm, Lê Tử rất thích cuộc sống trong trường, cô giáo và các bạn đều rất yêu quý con bé, con bé ở đó tốt lắm.”

Tôi cười, cảm giác nặng nề những ngày này dần tiêu tan.

Bây giờ căng tin đã sớm hết sạch đồ ăn, tôi đang nghĩ không biết nên đưa Cẩn Du đi đâu ăn, nghĩ một lát nhớ ra tôi còn mang tới mấy gói mì ăn liền từ thành phố Z mà vẫn chưa ăn.

“Còn chưa ăn cơm tối phải không?” Tôi hỏi.

Cẩn Du: “Đúng vậy, anh đói lắm.”

Đưa Cẩn Du vào nhà, Phó Dương Dương còn chưa quay lại, tôi đun một ấm nước, đúng lúc này, cô giáo Vương tới gõ cửa, báo cho chúng tôi biết buổi tối hiệu trưởng mời khách, địa điểm là ngay tại nhà trưởng thôn.

Cẩn Du đứng trước cửa, mắt anh khẽ liếc tới ấm nước trong tay tôi sau đó xoay người nói với cô giáo Vương: “Nhờ cô cảm ơn ý tốt của hiệu trưởng hộ cháu nhưng cháu không đi được.”

Cô giáo Vương thoạt tiên còn sửng sốt sau cũng không miễn cưỡng: “Được, tôi sẽ đi nói với hiệu trưởng, Diệp tiên sinh cứ tự nhiên, có gì cần cứ liên hệ với chúng tôi, lần này Hoàng Hà có thể xây trường mới ít nhiều là nhờ có Diệp tiên sinh quyên tặng.”

Vẻ mặt Cẩn Du thản nhiên, gật đầu: “Giúp mọi người làm chút chuyện, cháu cũng rất vui.”

Cô giáo Vương rời đi, tôi ngồi dưới đất đun nước, Cẩn Du xắn ống tay áo lên lại gần hỗ trợ, tôi nở nụ cười, ngẩng đầu lên nói: “Hiệu trưởng mời thì không đi, sao còn ở lại chỗ em ăn mỳ gói làm gì?”

Cẩn Du mỉm cười, đầu mày cuối mắt đều rạng rỡ, dừng một lát, anh mới nhẹ nhàng chầm chậm nói: “Mỳ gói em nấu, anh còn chưa ăn bao giờ.”

Tôi thoáng thất thần, bất chợt nhớ tới năm tốt nghiệp lúc vừa thi vào trường cao đẳng, trong nhà trọ của Cẩn Du, anh nói muốn ăn cơm tôi nấu, cho dù là mỳ gói cũng được. Nhớ lại 2 năm ở bên Cẩn Du, chuyện bếp núc trong nhà đều là Cẩn Du phụ trách, anh học cái gì cũng giỏi, bây giờ còn nấu ngon đến mức cái miệng kén chọn của Lê Tử cũng thích nhất là đồ ăn anh làm.

Tôi cười khẽ, rồi chỉ vào túi đồ dưới bàn: “Mỳ gói ở trong đấy, mau đến lấy đi.”

Cẩn Du phủi tay đứng dậy, đúng lúc này cửa bị đẩy ra, Phó Dương Dương bước vào.

“Có khách à chị.” Phó Dương Dương cười hỏi tôi.

Tôi gật đầu, giới thiệu đơn giản: “Anh ấy tên là Diệp Cẩn Du, chị…” Chồng của chị, người chồng ghi trên hộ khẩu, nửa câu sau tôi nhất thời không thể thốt lên.

Nước sôi, Cẩn Du cầm mỳ ăn liền tới, tôi xách cặp lồng cơm trường học phát cho đến, xé bỏ bao bì bên ngoài gói mỳ, lúc trút gói gia vị vào trong nhớ đến Cẩn Du không thích ăn nhạt, cũng không thích cho gói cay vào, từng thói quen trong cuộc sống, bởi vì ở bên nhau quá lâu mà biết rõ thói quen ăn uống của đối phương, khẩu vị, thói quen nghỉ ngơi…

“Thêm cái này nữa.” Phó Dương Dương đứng bên cạnh nói, sau đó cô ấy lấy một túi đùi gà muối ở trong túi mình ra đưa cho Cẩn Du, “Chú Diệp, cháu mời chú ăn đùi gà.”

“Cám ơn, không cần.” Vẻ mặt Cẩn Du hờ hững.

Chú, tôi quay đầu nhìn vào mắt anh, khẽ cười ra tiếng.

Phó Dương Dương nói bây giờ đang lưu hành mốt gọi người đàn ông lớn tuổi hơn mình là “chú”, Phó Dương Dương năm nay 21 tuổi, Cẩn Du lớn hơn cô ấy 6 tuổi, nói thật ra thì cũng khá phù hợp với cách gọi “chú” đấy chứ.

“Chú Diệp, chú với chị Triều Ca có quan hệ gì vậy?” Phó Dương Dương mở miệng khép miệng là chú chú, theo sát Cẩn Du hỏi: “Chú tới đây là vì chị Triều Ca đúng không ạ?”

Cẩn Du hơi nhướn mày lên, tôi xoay người nói với anh: “Bên ngoài có ao nước.”

Ăn cơm xong, Cẩn Du đi rửa cặp lồng cơm, tôi liên lạc với cô giáo Vương, không biết vấn đề chỗ ở của Cẩn Du nên giải quyết thế nào.

Phía bên trái dãy nhà mái bằng còn có một gian phòng trống, cô giáo Vương đã cùng với một nhóm học sinh sửa sang lại, thay đệm chăn màn mới, tuy rằng đơn sơ nhưng lại được cái thanh tịnh sạch sẽ.

Vùng núi nhiều muỗi, tôi đã thể nghiệm quá đủ, bên tôi có nhang muỗi nên tôi quay lại mang một ít cho Cẩn Du, lúc quay trở lại, còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy giọng nói hơi to của Phó Dương Dương: “Chú ơi, cho mượn cái bật lửa một lát, cháu đốt nhang muỗi đây, chú không biết ở đây nhiều muỗi kinh khủng, chú xem cánh tay cháu này…”

Bước vào trong, Phó Dương Dương đang cuộn ống tay áo lên để Cẩn Du xem cánh tay cô ấy, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu lên, vẻ mặt và động tác vô cùng trẻ con.

Tôi có chút nhức đầu, Phó Dương Dương không phải còn có người yêu tình cảm thắm thiết ở đại học sao, vì sao nhanh như thế đã có hứng thú với Cẩn Du, chỉ hy vọng là tôi đã quá nhạy cảm.

“Dương Dương, cô giáo Vương đang tìm em đấy, bảo là nói chuyện chấm điểm thực tế lần dạy học này của em.”

“Rốt cuộc cô giáo Vương cũng nhớ ra chuyện này, em cứ tưởng rằng cô ấy đã quên mất tiêu rồi.” Phó Dương Dương ai thán thở dài, sau đó cười sang sảng, “Vậy em đi trước tìm cô giáo Vương, chú ơi gặp lại sau nhé, với cả… chị Triều Ca, em không mang theoo chìa khóa, buổi tối chị nhớ để cửa cho em.”

“Không có việc gì, em cứ đi đi.” Tôi nói.

Phó Dương Dương rời đi, tôi lấy bật lửa vừa mang theo ra đốt nhang muỗi, bây giờ Cẩn Du đã không còn thói quen mang bật lửa trên người bởi vì đã lâu rồi anh không còn hút thuốc, ít nhất là trong hai năm chúng tôi sống ở Thụy Sĩ, tôi chưa từng thấy anh hút một điếu nào.

“Mấy ngày qua em tới đây dạy đều ở chỗ này sao?” Cẩn Du mở miệng hỏi.

Đốt nhang muỗi xong, tôi ngước mắt nhìn anh: “Làm sao, Diệp tiên sinh ghét bỏ hoàn cảnh thiếu thốn ở đây à?”

Cẩn Du kéo tôi: “Em cũng biết anh không có ý này.”

Tôi ngồi bên cạnh Cẩn Du, nhang muỗi vừa mới đốt, tiếng ong ong đã vang lên từ bên dưới chân, Cẩn Du cúi người đập muỗi, “Bụp” một tiếng, Cẩn Du xòe tay ra, nằm bên trong là một con muỗi to béo đã bẹp dí.

Cẩn Du thoáng nhíu mày, nhìn cũng thấy, anh rất bất mãn với hoàn cảnh ở đây.

“Tuy ở đây có chút thiếu thốn nhưng bọn trẻ ở đây rất đáng yêu, mà cũng thật đáng thương.” Tôi nhấc chân lên bên cạnh giường, ôm đầu gối nói.

“Muốn cải thiện cuộc sống sau này thì chỉ có thể dựa vào chính chúng, cho nên giáo dục hiện tại là rất quan trọng.” Ánh mắt Cẩn Du rất sáng, muỗi nhiều lắm, anh buông màn xuống, anh dài tay dài chân, chỉ có thể ngồi xếp bằng trên cái giường đơn nhỏ hẹp thôi.

Chưa bao giờ nói chuyện với Cẩn Du về vấn đề này, những ngày qua dạy ở đây bất chợt có những ước muốn khác, nghĩ tới những ngày sống ở đây chứng kiến cuộc sống của mọi người, nỗi chua xót khẽ trào dâng trong lòng.

“Trong lớp em có một bé gái cực kì thông minh, đặc biệt là viết văn nhưng ngày hôm qua bố em ấy lại tới đây yêu cầu nghỉ học, thực ra không chỉ có mình em ấy, cô giáo Vương bảo chuyện như vậy đã xảy ra rất nhiều rồi. Đi qua Hoàng Hà còn có thôn Độ Liêu, ở đây có rất nhiều người gọi thôn đó là thôn kỹ nữ, cô giáo Vương bảo một nửa số con gái ở đó đều không đến trường mà …” Tôi ngẩng đầu hít sâu một hơi, “Mặc dù có 9 năm giáo dục bắt buộc, nhưng ở đây có rất nhiều ga đình tình nguyện không nhận lấy.”

Cẩn Du im lặng, sau đó anh vươn tay sang xoa đầu tôi, “Triều Ca, thực ra em có thể làm chuyện em muốn làm.”

Tôi: “Em muốn dùng số tiền Hạ Ngang để lại lập thành một quỹ.”

Cẩn Du vuốt cằm: “được.”

“Em cần anh giúp.” Tôi nói, tôi biết mấy năm trước Cẩn Du đã thành lập một quỹ từ thiện – quỹ Bác Xa.

Cẩn Du kéo tôi vào trong lòng anh, tựa vào lồng ngực anh có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ vô cùng quy luật, bất chợt cảm thấy cứ thế này cả đời cũng là tốt rồi.

“Ngày mai anh đi nghe em dạy được không?” Cẩn Du hỏi, cằm tì lên tóc tôi.

“Ngày mai anh không tới Hoàng Hà sao?” Tôi quay đầu hỏi.

“Cứ nghe em dạy xong đã rồi tính.” Cẩn Du vùi đầu ngửi hương tóc tôi, tôi cúi gập xuống, “Đã mấy ngày không gội đầu rồi…”

Cẩn Du: “Thảo nào có mùi chua.”

Tôi vỗ mạnh một cái vào đùi Cẩn Du, uy hiếp anh: ‘Có mùi chua thật sao?”

Cẩn Du sửa ngay: “Là mùi bánh rán dầu, mùi bánh rán dầu…”

Mùi bánh rán dầu, tôi cười đến đau bụng, đúng là đã lâu rồi chưa cười vui vẻ như vậy, đây là lần đầu tiên sau khi nhớ lại biết Hạ Ngang gặp chuyện không may tôi có thể thoải mái cười to như vậy.

Ngừng cười, ánh mắt trong suốt của Cẩn Du cứ chăm chú nhìn tôi, Cẩn Du kéo tay tôi, vuốt ve đầu ngón tay tôi, giọng nói đầy từ tính của anh gần trong gang tấc.

“Triều Ca, anh tới nơi này ngoại trừ vì lo lắng em sống ở đây thế nào, quan trọng hơn, anh muốn nói cho em biết những lời mà anh đã suy nghĩ rất lâu.”

“Chúng ta từ khi học nhà trẻ đã quen biết nhau, khi đó em rất cao.” Cẩn Du cứ nói, tôi không quay lại nhìn vẻ mặt anh nhưng từ giọng nói của anh tôi có thể nghe ra giờ phút này gương mặt anh nhất định đang mang theo nụ cười.

“Ở trong nhà trẻ bao nhiêu người như vậy, anh chỉ thích nhất là ở bên cạnh em, chơi trò chơi cũng thích cùng một tổ với em, không thích bạn nam khác nói chuyện nhiều với em, chỉ thích thể hiện trước mặt em. Rồi tới tiểu học, chúng ta cũng học cùng nhau, thời tiểu học em lớn rất nhanh, đến sau khi tốt nghiệp thì lớn chậm đi một chút.” Cẩn Du dùng tay để mô tả, tôi cúi đầu cười, nói chen vào: “Đến năm lớp 3 em cũng vẫn cao hơn anh đấy.”

Cẩn Du nhéo tay tôi, nói tiếp: “Tiểu học không hiểu rõ cảm giác thích một người, mỗi ngày đều chỉ nhớ tới em, cũng thỉnh thoảng nói chuyện nhiều với em, nhưng mỗi khi tới giờ ra chơi em lại lập tức chuồn ra khỏi lớp chơi trò chơi: nhảy dây, dán hình…” Cẩn Du nói rất từ tốn, từng trò chơi thời tiểu học tôi mê muội đều được anh kể hết.

Ký ức của tôi cũng dần dần mở ra, hòa vào trong lời nói của anh.

“Sau đó Hà Tiểu Cảnh chuyển trường tới phải không?” tôi nói, “Khi cô ấy rời đi còn viết cho anh một phong thư tình nữa, trên phong thư còn dán hình thủy thủ mặt trăng nữa.”

“Em ấy.” Cẩn Du nghiêng đầu cười, trong quá khứ cứ khi nào tôi nhắc tới Hà Tiểu Cảnh, thần kinh của anh lại căng thẳng, không giống như hiện giờ, tôi với anh đều có thể thoải mái không có chút nặng nề nào trò chuyện về những người đã qua.

“Thế à, lá thư này cũng không nhớ rõ lắm, còn về Hà Tiểu Cảnh, anh với cô ấy đến đại học mới gặp lại.”

Tôi cầm lấy bàn tay trái của Cẩn Du, khóe miệng vểnh lên: “Không ngờ anh từ thời tiểu học đã có ý với em rồi.” Tôi quay đầu nhìn anh, “Anh trưởng thành sớm quá đấy.”

Cẩn Du mỉm cười, mắt anh chợt lóe, lại nói tiếp: “Lên sơ trung chúng ta không thể học cùng nhau, chuyện đó anh vẫn luôn để bụng, nhưng mà giờ ngẫm lại, chúng ta đâu chỉ bỏ qua 3 năm sơ trung thôi, hồi Lâm Tương kết hôn có nói nếu sớm biết ngày sau sẽ ở bên nhau vậy sẽ không yêu sớm.” Ngừng một lát, ngón tay thon dài của Cẩn Du cuốn lọn tóc dài của tôi thành một cuộn.

“Nếu anh sớm biết vậy, anh hy vọng bản thân sẽ không phạm phải sai lầm ngây thơ khờ dại kia, sẽ không dễ dàng buông tay em, sẽ không để em chịu nhiều đau khổ như vậy, anh sẽ dùng năng lục của mình cho em một đời an ổn, không có xa xứ, không phải sinh non, không có hiểu lầm và ruồng bỏ của anh cùng với nỗi đau mất con…”

Bên ngoài phòng, ánh trăng dịu dàng, hai má chẳng biết từ lúc nào chợt truyền đến cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo, đến lúc muốn nói gì đó thì bên ngoài cửa vang lên tiếng tựa như mèo kêu mà là giọng nữ.

“Chú Diệp, chị Triều Ca vẫn còn đang ở chỗ chú sao?”

Tôi đứng dậy, vén màn lên rồi bước xuống giường: “Em về ngủ đây.”

“Ngủ ngon.” Cẩn Du nói.

Tôi gật đầu.

Đi ra khỏi phòng Cẩn Du, Phó Dương Dương vẫn còn đứng bên ngoài, thấy tôi, cô ấy nở nụ cười, kéo tay tôi: “Em còn cho là chị Triều Ca sẽ không quay lại ngủ.”

Tôi rút tay mình ra, thản nhiên đáp: “Chúng ta trở về đi.”

Nhưng Phó Dương Dương chợt dừng bước, sắc mặt cô ấy tối sầm lại, giọng nói mang theo ý chất vấn: “Chị Triều Ca, chị có ý kiến gì với em sao.”

Tôi: “Dương Dương, em hiểu lầm rồi.”

Trong phòng chợt vang lên tiếng bước chân xuống giường, Diệp Cẩn Du, anh muốn đi ra làm cái gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play