Hạ Ngang thoáng ngượng ngùng, nhưng cũng chỉ là một phút thoáng qua, chốc lát sau, anh đã bắt lấy tay tôi đè tôi xuống dưới. Đôi con ngươi đen sâu thẳm nhìn tôi chằm chằm, sau đó yết hầu anh thoáng động, đang chuẩn bị cởi bỏ áo ngủ của tôi thì tôi chợt “Ái…” một tiếng.

“Làm sao vậy?” Hạ Ngang lo lắng hỏi tôi.

Tôi đau khổ kéo tay Hạ Ngang đặt lên bụng mình nói: “Vừa rồi cục cưng đá em một cái.”

Hai chữ “cục cưng”, đột nhiên khẽ đâm nhẹ vào lòng tôi, không đau nhưng cũng không phải không có chút cảm giác nào. Từ lúc mang thai tới nay, đối với đứa con trong bụng, tôi bình tĩnh lớn hơn là vui sướng.

Thậm chí lần đầu tiên sau khi làm xét nghiệm phụ sản về, tôi mơ thấy đứa con của tôi với Cẩn Du đang khóc rất to, tôi muốn vươn tay ôm nó nhưng ngay sau đó nó liền biến mất trước mắt tôi.

Tôi tỉnh mộng, hai má ẩm ướt, sau đó là một bàn tay ấm áp dịu dàng phủ lên má tôi.

“Gặp ác mộng sao?” Hạ Ngang hỏi tôi rồi anh xoay người rút mấy tờ khăn giấy ở đầu giường nhẹ nhàng lau khô nước mắt trên mặt tôi, “Được rồi, đừng sợ đừng sợ, đều đã trôi qua hết rồi…”

Nửa câu sau Hạ Ngang nói rất nhẹ, mang theo sự khoan dung vô tận.

Về giấc mơ kia, tôi không nói với Hạ Ngang. Tôi không biết đây là tâm tư gì, chỉ cảm thấy mắc nợ cục cưng đã qua đời, cũng mắc nợ đứa con trong bụng.

Lòng bàn tay Hạ Ngang dán lên bụng tôi, vuốt ve một chút, sau đó anh khom người, mặt cũng dán lên chỗ hơi nhô ra trên bụng tôi. Rõ ràng là một người đàn ông trưởng thành mang vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhưng lại làm chuyện khiến người khác không khỏi bật cười.

“Con à, ba là ba con, Hạ Ngang.”

Tôi phì một tiếng cười vui vẻ, chưa bao giờ nghe thấy Hạ Ngang đọc tên mình. Giọng của anh trầm khàn, trong buổi đêm yên tĩnh mang lại chút cảm giác khác lạ, tựa như một cây huyền cầm bị kéo nhẹ xuống, phát ra âm thanh lay động lòng người.

So với lần đầu tiên ngây ngô khi tới Pháp, lần này Tần Bạch Liên đã quen thuộc hơn nhiều, bà đăng ký vào một lớp học tiếng Pháp cấp tốc, sau vài tuần lễ, bà đã có thể nói chuyện với hàng xóm đôi câu.

Nhưng với người mỗi ngày đều nói chuyện trên mạng với bà thì bà vô cùng kín miệng, nếu có hỏi bà sẽ nói: “Chỉ là một người bạn bình thường mà thôi, bọn mẹ nói chuyện tán gẫu về mấy vấn đề xã hội.”

Thật sự là bốc phét, mỗi ngày lấy đâu ra nhiều vấn đề xã hội thế cho cả hai nói chuyện cơ chứ, hơn nữa bà đâu có sống ở trong nước.

Rốt cuộc tới một ngày bà cũng lựa chọn thành thật khai báo.

“Ông ấy là một giáo sư đại học, vợ đã qua đời hơn 10 năm, không có con cái.”

“Giáo sư đại học?” Tôi hỏi.

“Dạy kiến trúc.”

“Đúng là tài năng hơn người mà.” Tôi nói.

Tần Bạch Liên liếc xéo tôi một cái, không thèm để ý tới tôi nữa.

Ngày lại ngày trôi qua, bụng cũng càng lúc càng lớn, cục cưng trong bụng không phải là một đứa trẻ an phận tẹo nào, thường hay chọc phá tôi một chút, mà Hạ Ngang, mấy ngày này cũng càng lúc càng bận việc.

Tôi có nảy ra đôi chút bất an, nhưng Hạ Ngang mặc dù bận việc thì mỗi đêm vẫn luôn về nhà, chỉ có điều anh đi sớm về trễ. Ngày hôm sau tỉnh dậy, dựa vào hơi ấm lưu lại bên cạnh mới có thể phát hiện ra tối hôm qua anh có trở về.

Càng ngày càng thêm bất an nhưng Tần Bạch Liên lại cho rằng tôi suy nghĩ quá nhiều, bà nói đàn ông phải bận rộn mới tốt. Sự nghiệp của Hạ Ngang rất lớn, mấy ngày hôm trước ba anh lại phát triển thêm nghiệp vụ mới, đương nhiên là anh lại bận rộn.

Nói đến ba Hạ Ngang tôi cũng chưa gặp qua được mấy lần, Hạ Ngang cũng chẳng mấy khi đề cập tới ông, tôi biết đến ông bởi ông là Hạ Khương Sách rất nổi tiếng trong giới doanh nhân tại Pháp, rất nhiều tiền và cũng vô cùng phong lưu, tái hôn với một cô gái người Pháp, hơn nữa còn sinh được một đứa con trai.

Lúc tôi với Hạ Ngang kết hôn có gặp qua ông một lần, nói chuyện được đôi câu, nhận được quà gặp mặt giá trị xa xỉ, ngoại trừ lần đó ra cũng chẳng có gì.

Về phần mẹ Hạ Ngang, tôi chỉ nhìn thấy ảnh chụp của bà. Hạ Ngang cũng không kể nhiều về bà, chỉ nói bây giờ đang định cư ở New Zealand, cũng đã xây dựng một gia đình mới.

Hạ Ngang nhờ người mang theo chút đặc sản từ trong nước sang, trong đó có cả tôm nõn và tảo biển Thanh Đảo, chỉ là vài món nhỏ nhưng lại làm cho Tần Bạch Liên rất vui, tự mình xuống bếp làm cơm tối.

Hạ Ngang cũng rất biết nịnh nọt, anh trở về từ rất sớm. Mở chai rượu ngon anh mang về từ chuyến công tác ở Venice, trong bữa cơm tối Hạ Ngang còn cùng Tần Bạch Liên uống liền mấy ly.

Sau khi ăn xong, Tần Bạch Liên đưa ra một đề nghị.

“Tiểu Ca, hay là con theo mẹ về nước dưỡng thai, gần đây cơ thể bà ngoại con không tốt, cậu con đã đưa bà tới thành phố Z nằm viện, mẹ muốn trở về mấy tháng.”

“Cơ thể bà ngoại không tốt sao?” Tôi hỏi.

Tần Bạch Liên gật đầu: “Bệnh tiểu đường, nhưng cũng vì cậu con quá lo lắng nên mới đưa bà tới thành phố Z kiểm tra.”

Tôi còn đang do dự thì lúc này Hạ Ngang cũng mở miệng nói:

“Hay là cứ quay về nước ở một thời gian.” Dừng một chút, “Bây giờ anh bận rất nhiều việc, có lẽ không thể về cùng em được.”

Phụ nữ có thai là một sinh vật vô cùng mẫn cảm, tâm trạng tôi chợt chùng xuống. Sau khi ăn xong, Hạ Ngang nắm tay tôi còn quay sang nở một nụ cười tươi trấn an tôi.

“Qua giai đoạn này anh sẽ trở về nước với em.”

“Không nói dối đấy chứ?” Tôi hỏi.

Hạ Ngang lắc đầu: “Có bao giờ anh dối gạt em đâu.”

Có lẽ Tần Bạch Liên thực sự thích cuộc sống ở trong nước, trước khi về nước một thời gian bà đã sớm gửi hành lý về trước. Thấy bà nhiệt tình như thế, tôi cũng khó mà nói thêm gì, huống chi nếu bà ngoại thật sự nằm viện ở thành phố Z, tôi về nước thăm bà ngoại là đúng rồi.

Hạ Ngang đưa tôi với Tần Bạch Liên tới sân bay, lại giúp chúng tôi đăng ký thủ tục, sau khi đăng ký xong, anh hôn lên trán tôi rồi nói: “Phải chăm sóc bản thân cho tốt, còn cả con của chúng ta nữa.”

Tôi ôm Hạ Ngang, ngửi hương gỗ tùng luôn giúp cho người khác an tâm trên người anh, đột nhiên thoáng chút không muốn tách ra, ăn vạ: “Em không muốn đi nữa.”

“Vậy thì đừng đi nữa.” Hạ Ngang khẽ cười, theo thói quen tính xoa đầu tôi nhưng bởi vì tôi đội mũ lưỡi trai cho nên anh chỉ đành thu tay lại rồi chỉnh lại mũ giúp tôi.

Tôi: “Những đã đăng ký rồi.”

Hạ Ngang mỉm cười, không quyết định giúp tôi.

Tuy ngoài miệng tôi nói không muốn về nước nhưng cũng chỉ nói thế thôi. Trong lòng tôi tự nói với mình đây đâu phải là sinh ly tử biệt, hơn nữa Hạ Ngang đã đồng ý với tôi, anh sẽ nhanh chóng trở về đón tôi, sẽ rất nhanh thôi.

Sân bay ở thành phố Z, Tần Bạch Liên kéo hành lý, tôi đi theo bên cạnh bà, lúc vào trong thang máy, trông bóng người hiện rõ trên mặt gương trong thang máy, tôi vô tình nhìn vào, sau đó quay sang trêu Tần Bạch Liên.

“Mẹ, chúng ta không giống như mẹ con.”

Tần Bạch Liên nhỏ giọng phụ họa, “Con là đang khen mẹ trẻ sao?”

Tôi kéo tay Tần Bạch Liên: “Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, các bạn học hâm mộ con nhất ở điểm nào mẹ có biết không?”

Tần Bạch Liên hỏi: “Cái gì?”

“Có một bà mẹ vô cùng xinh đẹp.”

Từ sân bay trở về căn nhà tôi đã ở 2 năm trước, căn nhà này Tần Bạch Liên dùng làm nơi ở sau khi về nước. Bởi vì bà từng ở đây một khoảng thời gian nên căn nhà vốn không có sức sống nay lại mang vẻ độc đáo mát mẻ tự nhiên.

Trong phòng khách vẫn là tổ hợp sô pha màu đỏ vốn có, tôi liếc mắt nhìn, vậy mới nhớ, bộ sô pha này chính là quà cưới Cẩn Du tặng cho tôi với Hạ Ngang mà.

Nghĩ lại, từ lúc tôi chính thức đặt quan hệ với Hạ Ngang, cũng sắp được 2 năm rồi.

Vừa trở về không bao lâu thì chuông cửa liền reo lên, Tần Bạch Liên đi ra mở cửa. Là hàng xóm nhà đối diện, một người phụ nữ lớn tuổi hơn Tần Bạch Liên mang theo một túi đồ ăn màu xanh lá mạ tới.

“Là nhà chồng vừa đưa tới, thấy em về, chị liền mang sang cho em một ít.” Người phụ nữ vừa bước vào mỉm cười nói.

Tôi không nhịn được nhếch miệng, xem ra Tần Bạch Liên ở quê nhà vẫn tốt hơn.

“Cảm ơn chị nhé, em sao lại không biết xấu hổ mà nhận được. Em có mang ít đồ từ Pháp về, chốc nữa chị về nhớ mang cho con nếm thử nhé.” Nói xong, Tần Bạch Liên mở bao hành lý ra, bên trong đều là đặc sản bà chuẩn bị từ trước. Lúc trước tôi còn không rõ phải mang theo mấy đồ này làm gì, xem ra là tôi sơ sót.

“Đây là con gái em sao, trông xinh quá, cũng có nhiều phúc khí, gả cho con rể người Pháp.” Dì hàng xóm vào nhà thấy tôi không khỏi quan sát tôi vài lần, “Đang mang thai à? Trông bụng thì cũng sắp sinh rồi nhỉ?”

“Con rể là người Trung Quốc, làm việc ở Pháp, cả năm đều ở nước ngoài.” Tần Bạch Liên cầm mấy hộp chocolate đặt vào tay dì hàng xóm, vừa cười vừa giải thích: “Bụng nhìn thì to nhưng mới chỉ được mấy tháng, lần này nó về nước để dưỡng thai.”

“Đúng là chuyện mừng.” Dì hàng xóm nhìn tôi hỏi, “Thế bố đứa bé đâu?”

Tôi ngẩng đầu cười đáp: “Vẫn đang bận việc, sau đó mới tới.”

Ngồi máy bay hơn 10 tiếng đồng hồ, tôi hơi mệt, đi vào trong ngủ. Lúc ngủ dậy thì đã là 6,7 giờ tối ở thành phố Z rồi. Lệch múi giờ nên mãi vẫn chưa quen, sau khi tỉnh dậy, ngồi thật lâu cho tới khi điện thoại di động reo.

“Đến rồi à?” Hạ Ngang hỏi.

“Ừ.” Tôi đáp.

Hạ Ngang khẽ cười ở đầu bên kia, lại hỏi tiếp: “Vừa tỉnh ngủ sao?”

“Ừ.” Tôi xoa xoa đầu tóc rối bù, “Anh đang làm gì?”

“Ăn cơm trưa.” Hạ Ngang nói.

Tôi khẽ day khóe mắt, bởi vì vừa mới tỉnh ngủ nên cả người vẫn còn chút mơ màng, chưa nói với Hạ Ngang được mấy câu đã phải ngắt điện thoại.

Tần Bạch Liên làm cơm tôi, tôi ăn được vài miếng, không có khẩu vị.

“Cũng chỉ có mấy ngày, cố chịu đi.” Tần Bạch Liên liếc mắt nhìn tôi nói.

Tôi ngẩng đầu nở nụ cười thật tươi: “Mẹ không hiểu.”

Tần Bạch Liên cười nhạo: “Mẹ mà còn không hiểu.”

Mùa hè thành phố Z, trời nóng đến phát điên. Vì Tần Bạch Liên không muốn để tôi bị cảm nên tuy trong nhà có bật điều hòa nhưng nhiệt độ vẫn để khá cao, tôi cảm thấy ở trong nhà hay đi ra ngoài cũng chẳng có gì khác nhau cả.

Sau khi ăn xong, tôi đứng bên ngoài phòng khách nhìn con đường kéo dài dằng dặc đằng xa. Vào mùa hè, bên dưới khu chung cư chính là nơi náo nhiệt nhất, bên dưới có rất nhiều người đi ra hóng mát.

Tần Bạch Liên liếc mắt nhìn tôi: “Có muốn đi xuống một chút không?”

Tôi đáp: “Không muốn.”

Tần Bạch Liên: “Đi ra ngoài một chút mới tốt cho đứa bé.”

Tôi “Vâng” một tiếng: “Vậy đi xuống một chút.”

Lúc thay giày tôi chợt nhớ tới Hạ Ngang. Từ sau khi tôi mang thai, giày cao gót trong tủ đều bị anh đổi hết, đúng là chủ nghĩa độc đoán mà.

Thấy tôi mỉm cười vô cớ, Tần Bạch Liên không chịu nổi lắc đầu.

Tuy lúc trước tôi mua căn nhà này là vì môi trường sống ở đây rất tốt nhưng tôi đối với khu chung cư này rất xa lạ. Đằng sau khu nhà có một hồ nước nhân tạo, gọi là Nguyệt Hồ. Xung quanh Nguyệt Hồ có trồng rất nhiều hoa hồng có thể ngắm thoải mái cho nên bên Nguyệt Hồ có rất nhiều người hóng gió ngắm hoa.

Đi mệt rồi tôi ngồi lên ghế dài nghỉ ngơi, sau đó tôi nghe thấy có người gọi tên Tần Bạch Liên.

Nhìn về phía phát ra tiếng, cách đó không xa quả có một người đàn ông trung niên dáng vẻ nho nhã đang đứng.

Tôi nhìn ông ấy, lại nhìn Tần Bạch Liên, nghĩ tới vị giáo sư kia thì không nhịn được mỉm cười.

“Về nước khi nào vậy?” Giáo sư tiên sinh hỏi.

“Vừa mới về không lâu.” Tần Bạch Liên nói, dừng một chút lại hỏi, “Sau ông cũng về thành phố Z, được nghỉ à?”

Giáo sư tiên sinh cười: “Tôi đến thành phố Z vì có dự án lớn ở đây.”

Tần Bạch Liên: “Thật là trùng hợp.”

“Đúng là trùng hợp thật.” Một lát sau, rốt cuộc vị giáo sư này mới chú ý tới tôi đang ngồi bên cạnh.

“Con gái của tôi.” Tần Bạch Liên giới thiệu.

Tôi ngẩng đầu mỉm cười với giáo sư, chưa nói được gì, điện thoại của giáo sư chợt vang lên. Ông xin lỗi rồi đi sang một bên tiếp điện thoại, một lát sau, ông quay lại, giải thích: “Là đứa học trò cũ của tôi gọi tới, giờ nó chính là nhà đầu tư cho dự án này của tôi ở thành phố Z, nói muốn tới đây đưa tài liệu cho tôi.”

Tần Bạch Liên cười bảo: “Học trò của giáo sư Lý giỏi quá.”

Giáo sư nói rất khiêm tốn nhưng nhìn vẻ mặt của ông, nét cười trên mặt rõ ràng là niềm tự hào dành cho học trò.

Tần Bạch Liên: “Nếu không ông cứ đi trước đi?”

Giáo sư: “Hay là tôi giới thiệu cho hai người luôn, nó cũng là người thành phố Z, nó tốt lắm. Lần trước không phải bà nói bà có một đứa cháu gái sao, nếu nói chuyện hợp chưa biết chừng còn có thể giật dây.” Dừng một chút, giáo sư liếc mắt nhìn tôi một cái rồi nói với Tần Bạch Liên: “Nếu con gái của bà còn chưa kết hôn, học trò của tôi với con gái của bà xem chừng cũng xứng đôi lắm.”

Tần Bạch Liên cười ra tiếng: “Con rể của tôi cũng giỏi lắm đấy.” Cậu ở Thanh Đảo vẫn luôn sốt ruột vì chuyện kết hôn của em họ, đề nghị của giáo sư rõ ràng là gãi đúng chỗ ngứa của bà.

Không cần suy nghĩ nhiều, Tần Bạch Liên liền vui vẻ đồng ý.

“Khi nào học trò của ông tới?”

“Nó vừa rời khỏi công ty, chắc chừng nửa giờ nữa sẽ tới.” Giáo sư bất giác than thở, “Nó là đứa cuồng làm việc, giờ này mới tan làm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play