Nhiều năm trôi qua trong lòng cô vẫn luôn có một người con trai, người con trai đó có một cái tên rất hay – Diệp Cẩn Du, một người mà lúc nào nhớ tới tên anh cô cũng sẽ mỉm cười, Cẩn Du, Cẩn Du, khẽ gọi trong miệng vừa ngọt ngào vừa du dương.
Cô từng xem trong từ điển, biết “cầm cẩn hoài du” ngụ ý chỉ người có phẩm tính như mỹ ngọc, mà sở thích sưu tầm mỹ ngọc của cô cũng có từ đó.
Năm thứ năm bậc tiểu học, vì ba phải chuyển công tác nên cô cũng chuyển đến học trường tiểu học thành đông, chính ở đây, cô đã gặp Diệp Cẩn Du, còn có… Tần Triều Ca.
Bởi vì muốn nịnh nọt ba cô nên giáo viên cố ý xếp cho cô một chỗ ngồi thật tốt, để cô ngồi bên cạnh học sinh có thành tích học tập tốt nhất lúc ấy, mà người học sinh đó chính là Diệp Cẩn Du.
“Xin chào, tớ là Hà Tiểu Cảnh.”
Bạn nam đó ngẩng đầu nhìn cô một cái, cũng không để ý xem người bên cạnh mình là ai, sau đó anh vỗ lưng cô bé ngồi phía trước.
“Tần Triều Ca, bút chì của cậu gọt xong rồi này, cầm lấy.”
Cô bé xoay người nhận lấy cái bút chì trong tay Cẩn Du, sau đó tầm mắt chuyển đến người cô, đôi mắt to tròn quan sát cô, mỉm cười nhìn cô rồi nói: “Cậu là Hà Tiểu Cảnh phải không, tớ tên là Tần Triều Ca, bạn học lạnh như đá bên cạnh cậu tên là Diệp Cẩn Du, một tên cuồng tự đại.”
Cô xoay qua đối mặt với cô bé miệng đang oán giận “tên cuồng tự đại” mỉm cười, sau đó lấy mấy tấm poster nhân vật hoạt hình đưa cho cô bé ngồi trước: “Tặng cậu này, hy vọng cậu thích nó.”
Đúng như cô nghĩ, cô bé kia rất thích những tấm poster cô đưa cho. Đó đều là món quà ba cô đi công tác nước ngoài mua cho, trước kia mấy bạn học nữ trong lớp đều tranh nhau xin cô.
Cô bé cất poster vào cặp, sau đó lục tìm một lát rồi lấy ra hai quyển truyện tranh: “Cho cậu mượn này, xem xong chúng ta cùng thảo luận nội dung nhé.”
Cô luôn không thích kết bạn với những bạn nữ xinh xắn, lúc đó kết bạn với Tần Triều Ca bởi vì cô ấy rất có duyên, kết bạn với cô ấy, cô mới có thể quen thêm nhiều bạn.
Tần Triều Ca rất thích đá cầu, nhảy ô vuông, chạy tiếp sức. Hình như tất cả đều là sở trường của cô ấy vậy, tự đáy lòng cô thực sự hâm mộ Tần Triều Ca, xinh đẹp, học giỏi, giáo viên quý, hơn nữa lại có mối quan hệ tốt với Diệp Cẩn Du, cả hai giống y hệt như một cặp đôi trong miệng các bạn học vậy.
Mỗi lần Tần Triều Ca đi chơi đều gọi cô cùng, khi đó bạn nữ nào thân thiết với nhau đều tụ lại thành một nhóm, mà khi ấy cô với Tần Triều Ca cũng cùng một nhóm, cả hai đều chơi các trò rất giỏi, dần dần hai người được các bạn trong lớp gọi là Thường Thắng Nữ Vương.
Thực ra cô không thích chơi mấy trò ngoài trời, bởi vì mẹ bảo cô phơi nắng nhiều sẽ làm da đen đi mà da của cô đã đen lắm rồi, mẹ cũng rất hay tiếc nuối bảo: “ Nếu Tiểu Cảnh di truyền làn da của mẹ nhất định sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp.”
Cô thật sự muốn làn da của mình trắng hơn, bởi nếu cô trở thành một cô gái xinh đẹp, cô nghĩ bạn ngồi cùng bàn với cô nhất định có thể nhìn cô nhiều hơn một lần.
Năm thứ năm tiểu học là một năm vô cùng lúng túng, đối với phương diện nam nữ, dù vẫn còn ngây thơ không biết một số chuyện nhưng trong lòng cũng có bí mật nhỏ của chính mình. Có một ngày trong lớp rộ lên tin tức, Trương Hoan “mập” yêu thầm Diệp Cẩn Du bởi vì bạn ấy lén viết tên Cẩn Du lên trên cục tẩy nên bị một bạn nam nghịch ngợm phát hiện. Sau đó bạn nam đó viết lên trên bảng đen bảy chữ to “Trương Hoan “mập” thích Diệp Cẩn Du”, kết quả tất cả các bạn trong lớp đều biết cả.
Cô đẩy tay Diệp Cẩn Du: “Trương Hoan thích cậu đấy?” Lúc đó cô với Diệp Cẩn Du đã quen thân hơn nhiều, thỉnh thoảng cô cũng sẽ nhờ anh gọt bút chì cho giống như với Tần Triều Ca vậy, ngày hôm sau cô mang thêm ít đồ ăn vặt nhập khẩu tới lớp cảm ơn nhưng lúc ấy, một nửa số đồ ăn vặt đều vào miệng Tần Triều Ca.
“Nhỏ đen, đừng nói lung tung.” Diệp Cẩn Du nâng mắt nhìn cô. “Nhỏ đen” là biệt danh bạn học trong lớp đặt cho cô, thực sự cô không hề thích bị bọn họ gọi là “nhỏ đen” nhưng cô vẫn có thể chấp nhận Diệp Cẩn Du gọi mình như thế, nhất là anh lại dùng giọng điệu thân thiết gọi cô, điều này khiến lòng cô ngọt như quệt đường mật vậy.
~
Đến học kì 2, ba lại được điều về chỗ công tác cũ, cô lại phải quay về trường tiểu học trước đây. Lúc biết mình phải chuyển trường, tâm trạng của cô xuống thấp kinh khủng.
“Tớ phải chuyển đi rồi.” Cô thở dài nói với Cẩn Du.
Cẩn Du “ừm” một tiếng, không nói gì thêm.
“Tớ rất nhớ các cậu…”
Cẩn Du mỉm cười, sau đó xoay mặt sang nói: “Thực ra tớ cũng rất nhớ cậu, nhỏ đen.”
Tha thứ cho cô, khi cô nghe thấy câu nói này tim cô như nhảy ra khỏi cuống họng vậy. Cẩn Du nói anh cũng rất nhớ cô, đây là lời nói khiến cô vui sướng biết bao nhiêu. Cho đến sau này, đã rất nhiều năm trôi qua, cho dù vào một năm cô rốt cuộc cũng được ở bên Cẩn Du, cô vẫn cảm thấy những lời này là lời ngọt ngào nhất Cẩn Du nói với cô.
Trước khi chuyển trường, cô dùng hết tiền mừng tuổi mua cho các bạn học mấy món quà nhỏ giống nhau ngoài ra còn tặng cho Trương Hoan một quyển sổ khóa, Tần Triều Ca là một hộp màu nước…
Còn Cẩn Du, cô tỉ mỉ chọn lựa một cây bút máy hiệu Pike, đắt đến mức cô phải dùng hết toàn bộ tiền mừng tuổi nhưng cô không hề tiếc chút nào.
Ngoài trừ cây bút máy hiệu Pike, cô còn viết cho Cẩn Du một bức thư, bên trên dán hình thủy thủ mặt trăng cô thích nhất, ám chỉ “mình sẽ dùng ánh trăng hạ gục cậu”. Nghĩ đến đây, tai cô liền đỏ lên.
Sau khi ở bên Cẩn Du, cô từng hỏi anh còn nhớ rõ bên trong viết cái gì không, Cẩn Du xoa xoa đầu cô nói không nhớ rõ. Cô làm bộ tức giận cắn lỗ tai anh, cho đến khi anh giữ lấy đầu cô hôn cô, sau đó anh với cô bắt đầu làm tình, làm đến điên cuồng.
Sau khi chuyển trường, cô dần dần mất liên lạc với Tần Triều Ca, trái ngược lại, cô lại liên lạc lại với Trương Hoan. So với Tần Triều Ca, cô cảm thấy mình với Trương Hoan có nhiều đề tài chung hơn, cô phải trắng hơn còn Trương Hoan phải giảm béo đi, huống hồ, cả hai còn có chung một bí mật tên Diệp Cẩn Du.
Trên bức thư cô có viết địa chỉ nhà mình, cuối thư cô còn viết: Hy vọng có thể nhận được hồi âm của anh nhưng mỗi lần mở hộp thư của nhà mình lại là một lần cô cảm thấy mất mát.
Rồi sau đó, cô ngoài ý muốn trở thành bạn học cùng sơ trung với Cẩn Du. Tuy không cùng lớp nhưng cũng đủ khiến cô vui vẻ thật lâu. Cô đến lớp Cẩn Du tìm anh, mỗi khi bạn cùng lớp hỏi cô vì sao biết Cẩn Du, cô chỉ thản nhiên nở nụ cười, nói: “Chúng tớ chỉ là bạn học cùng tiểu học thôi.”
Hà Tiểu Cảnh thủa sơ trung để ý chăm chút cho bản thân nhiều hơn nhiều so với Hà Tiểu Cảnh thời tiểu học, cô bắt đầu nuôi tóc dài, bắt đầu chọn những bộ đồ lót xinh đẹp phối với bộ đồng phục xấu xí, bắt đầu luyện tập mỉm cười trước gương.
Năm hai sơ trung cô bắt đầu nhận được một bức thư tình, là của bạn cùng lớp cùng bàn viết cho cô, cô im lặng giao bức thư cho chủ nhiệm lớp, sau đó tiếp tục chuyên chú tạo từng lần “tình cờ gặp gỡ” với Cẩn Du ở trong trường.
Năm ba sơ trung, cô đã có một tình yêu đầy đủ hỉ nộ ái ố, dù chỉ có thể hiểu hết chúng trong lòng nhưng đối với cô tất cả đều là vui là sướng.
Cho đến khi trung học, cô với Cẩn Du không học cùng trung học với nhau nữa, cô nghe nói Cẩn Du có bạn gái mà người bạn gái này lại chính là Tần Triều Ca.
Khi đó thế giới của Hà Tiểu Cảnh, hoa nở hoa lại tàn, tĩnh lặng không một tiếng động.
Sau đó cô càng ngày càng chú ý ăn mặc hơn, ngoài việc đó, mỗi ngày cô còn đọc rất nhiều sách, mẹ nói đọc sách có thể khiến con gái thêm khí chất hơn, mà cô rất muốn trở thành một cô gái hấp dẫn.
Cô thường nghe ngóng chuyện về anh, thực ra cô cũng chỉ dựa vào nghe ngóng mới biết chuyện của anh, rốt cuộc có một lần cô không nhịn được chạy đến trường anh, cô không dám đi tìm anh, cô chỉ muốn nhìn thấy anh ở trướng học thế nào thôi, nếu có thể gặp được, cô sẽ nói một câu: “Diệp Cẩn Du, thực trùng hợp.”
Sau đó cô đi tới sân thể dục trung học Z nhìn thấy anh hôn bạn gái mình, nước mắt đong đầy khóe mắt, cô gái trong lòng anh chính là Tần Triều Ca phải không? Ba năm không gặp, hình như cô ấy còn xinh đẹp hơn nhiều so với thời tiểu học.
~
Vào đại học, bạn học trong ký túc xá đều hâm mộ Hà Tiểu Cảnh cô, xinh đẹp, gia thế tốt, còn có một bạn trai tuyệt vời, nhưng các cô ấy đều không biết, Hà Tiểu Cảnh cũng từng hâm mộ một cô gái y như vậy.
Rồi sau đó, khi cô nhìn thấy một Tần Triều Ca mặt xám mày tro, cũng thực kinh ngạc vì sao trước đây mình lại hâm mộ lại ghen tị với cô ấy.
Nói thực ra, đối với Tần Triều Ca khi đó, cô đã không còn hâm mộ nữa, chỉ có thương hại.
Sau lần đâm xe đó, Cẩn Du chỉ canh giữ bên ngoài phòng cấp cứu thất thần hỏi mình một câu: “Vì sao lại không nhận ra cô ấy…”
Đúng vậy, không chỉ có Diệp Cẩn Du, cô cũng không thể nhận ra người đó lại chính là Tần Triều Ca. Tần Triều Ca lúc nào cũng xinh đẹp rực rỡ, Tần Triều Ca có một người mẹ lúc nào cũng thích chưng diện cho con gái cho nên hồi bé lúc nào cô ấy cũng là cô bé xinh đẹp mặc quần áo đẹp nhất trong lớp.
Nhưng Tần Triều Ca khi đó đâu rồi? So sánh với cô, nếu cô không cảm thấy mình vượt hơn hẳn thì quá dối trá rồi nhưng cảm giác nhiều hơn cả chính là thương hại.
Cô đến bệnh viện thăm cô ấy, vẻ mặt cô ấy ngây dại, thỉnh thoảng còn cười với cô một chút nhưng nụ cười đó rất cứng ngắc. Thật sự cô rất tò mò, Tần Triều Ca có nụ cười tươi như nắng sớm đó đã đi đâu mất rồi?
~
Cô học cùng một chuyên ngành với Cẩn Du ở trường đại học, chuyên ngành kiến trúc nơi mà tỉ lệ nam nữ mất cân đối nghiêm trọng, từ ngày vào đó cô liền hào sảng tuyên bố muốn theo đuổi Cẩn Du.
Ngẫm lại Hà Tiểu Cảnh khi đó đã có đầy đủ khả năng để nói ra những lời khoa trương này, ít nhất người khác sẽ không cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình như Trương Hoan. Rồi sau đó khi cô ở bên Cẩn Du, người xung quanh ai cũng nói là xứng, giống y như khi xưa Cẩn Du cùng với Tần Triều
Ca vậy.
“Em không nói đùa đâu, em thật sự theo đuổi anh.” Mỗi ngày cô đều theo phía sau Cẩn Du, dù là lên căng tin ăn cơm hay là lúc đi học, dần dần, cho dù cô không đi cùng với anh, mọi người cũng mặc định rằng họ là một đôi.
Cô biết Cẩn Du vẫn còn tìm Tần Triều Ca, cô biết trong lòng Cẩn Du không có cô, cô biết nữ theo đuổi nam cách một tầng sa nhưng cô vẫn muốn đứng bên cạnh Cẩn Du, đây chính là giấc mộng cô mơ đã lâu lắm rồi, cô thật sự hy vọng có một ngày mộng đẹp có thể trở thành sự thật.
Có một lần cô thức thâu đêm cùng hoàn thành một hạng mục với Cẩn Du thì chợt ngủ quên mất, lúc tỉnh lại cô phát hiện trên người mình có thêm một cái áo khoác, cô vờ ngáp nhìn Cẩn Du đang chuyên chú xem mô hình kiến trúc trong tay, hạnh phúc giống như có được cả thế giới.
Cô nghĩ, cứ lại gần một chút rồi một chút, chỉ cần một chút nữa thôi, cô có thể bước vào lòng Cẩn Du rồi.
Nghỉ hè về thành phố Z, mỗi ngày cô đều mang sách chuyên ngành đến hỏi Cẩn Du,có một lần cô giúp anh đi tìm một loại vật liệu xây dựng mà bị thương ở chân, từ đó cô thấy trong mắt Cẩn Du đã tồn tại sự thân thiết với cô.
Lúc đó cô đã nghĩ rằng có lẽ mình đã bước được vào lòng anh rồi, lấy một cách thức không hề hay biết lặng lẽ bước vào lòng anh.
“Cẩn Du, nhất định trong lòng anh có em.” Cô vui vẻ đùa anh.
Anh sửng sốt, không có phản ứng gì nhưng chính điều đó đã khiến cô hiểu được cố gắng trong một năm của mình có hiệu quả rồi.
Sau đó Tần Triều Ca trở về, cô thừa nhận bởi vì sự xuất hiện của cô ấy đã khiến mối quan hệ của cô với Cẩn Du phát triển nhanh chóng.
Cô với anh xảy ra quan hệ đúng vào ngày 15 tháng 12, lúc chấm dứt, anh và cô dựa lưng vào nhau không nói lời nào.
Sau đó cô hỏi: “Cẩn Du, đây là lần đầu tiên của anh sao?”
Rất lâu sau, cô nghe tiếng anh đáp: “Không phải.”
Cô không hỏi thêm gì nữa, chỉ xoay người ôm eo anh, mặt dán vào lưng anh, thầm thì: “Em yêu anh, Cẩn Du…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT