Ngồi sau tay lái chiếc xe chạy trốn là một người mới, và sự có mặt của anh ta khiến Miro lo ngại.

- Tôi thấy không yên tâm với anh ta - Jaime bảo Felix Carpio - Nếu anh ta đánh xe đi, bỏ chúng ta ở lại thì sao?

- Yên tâm đi. Cậu ta là anh rể của đứa cháu tôi. Cậu này tin được. Cậu ấy van vỉ dược đi theo chúng mình một lần.

- Tôi cảm thấy lo lo - Jaime nói

Đầu buổi chiều hôm đó họ tới Seville và chọn được mục tiêu tấn công sau khi xem xét kỹ lưng sáu nhà băng. Mục tiêu nằm ở một phố nhỏ, không có mấy xe cộ đi lại gần với một nhà máy chuyên sản xuất két bạc.

Mọi thứ dường như hoàn hảo, trừ một số người đàn ông đang ngồi trong xe.

- Có phải chỉ vì hắn mà cậu lo không? Felix hỏi.

- Không phải thế.

- Thế cái gì nữa?

Một câu hỏi khó trả lời.

- Linh tính ấy mà - Anh cố gắng nói tự nhiên, và tự dối mình như thế.

Felix thì lại thấy quan trọng:

- Hay ta hoãn vụ này lại, nếu cậu muốn?

- Chỉ vì tớ nhát gan như thỏ đế sao? Không bạn ạ. Mọi việc sẽ êm mượt như lụa.

Lúc đầu, điều đó đúng.

Trong nhà băng có khoảng sáu, bảy khách hàng và Felix cầm khẩu tiểu liên không cho ai đến gần, trong khi Jaime vét sạch sẽ các ngăn kéo đựng tiền. Mượt như lụa.

Khi hai người quay gót đi ra phía chiếc xe chạy trốn, Jaime quay lại nói với đám người trong ngân hàng.

- Các bạn, xin hãy nhớ cho, tiền này chỉ dành cho một sự nghiệp chính nghĩa.

Chính ở bên ngoài, mọi việc mới bắt đầu trục trặc. Cảnh sát có mặt khắp mọi nơi. Người lái xe đang quỳ trên vỉa hè, một khẩu súng cảnh sát chĩa vào đầu.

Vừa thấy Jaime và Felix xuất hiện, một viên thanh tra hô to:

- Bỏ vũ khí xuống.

Jaime ngần ngừ một giây, rồi anh giơ súng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play