Viên Tố Châu đã bị xúc động đến chảy nước mắt bởi những tiếng hoan hô rầm trời đó.
Lãnh Hàn Trúc nói với Khô Mộc :
- Bùi Khương đã trưởng thành rồi!
Lãnh Khô Mộc gật đầu đáp :
- Chúng ta cũng nên rời đây cho rồi!
Lãnh Hàn Trúc nói :
- Còn cuộc đánh cá thì sau?
Lãnh Khô Mộc mỉm cười hân hoan đáp :
- Cuộc đánh cá gì nữa? Dù thắng hay bại cũng chẳng quan hệ gì nữa.
Hai vị lão quái nhìn nhau, cất tiếng cười vui vẻ, hài lòng nhất trong đoạn đường phiêu bạt giang hồ đã qua, rồi cả hai cùng đi lẫn vào đám đông mất dạng.
Thần Thủ Chiến Phi đứng trước tình cảnh này lại có cảm tưởng mình đã quá già rồi và đã bị bỏ rơi hoàn toàn. Chiến Phi đứng than một mình :
- A ha! Cuộc đời ta kể như đã qua rồi!
Thốt xong, Thần Thủ Chiến Phi con người đã mang cả tâm cơ mưu trí để cố mưu đồ cho mình một chỗ đứng vững chãi trong chốn giang hồ võ lâm. Nhưng nào ngờ, tất cả đều hết, tất cả đều như dã tràng xe cát. Bao nhiêu mưu trí những tưởng để vun đắp cho mình, ai ngờ giây phút vinh quang lại đến cho người.
Thật là một bài học chua chát, một bài học quá đắt giá. Cũng chẳng qua mọi bất chính trái đạo đều nhận đước mốt hậu quả ê chề thật chẳng than trách ai được.
Thần Thủ Chiến Phi thở dài một tiếng thật ngao ngán rồi lầm lũi đi vào đám đông mà không ai chú ý đến lão. Chiến Phi sẽ đến một chỗ có thể an ủi cho lão.
Chỗ này là một người đàn bà với nụ cười duyên dáng và vòng tay êm ái. với đôi mắt nuột nà.
Đã từ lâu Chiến Phi vẫn cố chinh phục bọn mày râu giang hồ. Nhưng lần này lão lại muốn chinh phục một người đàn bà.
Trong khi đó, Nhiếp Hồn Đao La Nghĩa vẫn nằm yên một góc tường, khóe miệng còn dính máu. Gã cũng đang có rất nhiều ý nghĩ về những tiếng hoan hô.
Gã đang tìm cách để quyết định đường hướng tương lai của gã, mà gã sẽ phải hành động thế nào cho được đắc sách.
Còn Bát Quái Chưởng Liễu Huy, Khoái Mã Thần Đao Công Thanh Dương và Trường Kiếm Biên Thiếu Hằng, ba người cũng đã len lén vào đám đông và họ đi rất nhanh đường ra ngoài thành Hán Khẩu.
Biên Thiếu Hằng nói với đồng bọn :
- Lão Đàm Minh chạy rồi. Chúng ta phải làm sau đây?
Công Thanh Dương nói :
- Chắc gì lão trốn khỏi?
Liễu Huy tiếp :
- Lão đã tự thú giết Xương Kiếm Vô Địch thì Bùi Khương đâu chịu tha lão. Trước sau gì lão cũng phải chết.
- Nếu Đàm Minh chết! Ha! Ha! Những sổ sách, nghiệp vụ, tài sản của Phi Long tiêu cục đều do lão cai quản giữ hết. Như vậy tôi sẽ là một nhân vật quan trọng.
Khoái Mã Thần Đao Công Thanh Dương nói :
- Chúng ta đã kết bạn với Đồng Minh Giang Nam thì tương lai Phi Long tiêu cục chắc sẽ vững lắm.
Liễu Huy mắt hơi nặng nói :
- Như vậy, thì cái ghế Tổng tiêu đầu chắc phải thuộc về Dương huynh rồi?
Công Thanh Dương cười khan mấy tiếng nói :
- Không dám! cái ghế Tổng tiêu đầu dĩ nhiên là của Liễu huynh rồi!
Biên Thiếu Hằng xen vào nịnh bợ :
- Liễu tổng tiêu đầu, không biết tôi có chỗ dung thân trong Phi Long tiêu cục không?
Liễu Huy cười gằn đáp :
- Đừng nói vậy! Căn cứ theo tiếng tăm và võ công thì cái ghế Tổng tiêu đầu phải do Biên huynh nắm giữ mới đúng!
Biên Thiếu Hằng bật cười khoái chí.
Nhưng tiếng cười chưa dứt, thì đột nhiên Khoái Mã Thần Đao Công Thanh Dương bỗng kêu lên một tiếng thật thê thảm.
Biên Thiếu Hằng và Liễu Huy hoảng hốt quay nhìn lại, thì đã thấy Công Thanh Dương quằn quại đau đớn và cả thân hình ngã nhào xuống đất, sau lưng còn có một con dao ghim vào. Hai người đồng quát lên :
- Ai?
Nhìn lại, thấy một người từ từ bước đến, vừa đi vừa nói :
- Hai người tính toán ngon lành quá!
Liễu Huy ngập ngừng nói :
- Ồ! Báo huynh... Huynh lại hồi nào?
Miêu Báo nói giọng lạnh lùng :
- Đừng có hỏi nhiều vô ích!
Liễu Huy vẫn ấp úng nói :
- Báo huynh... Muốn làm gì? Huynh đệ chúng ta lâu nay...
Miêu Báo chận lời quát lớn :
- Không có huynh đệ gì cả? Ta lại đây để giết bọn ngươi!
Thấy tình thế không động thủ tất không xong nên Biên Thiếu Hằng đã nhanh nhẹn rút kiếm ra, đâm một nhát về phía trước, trong khi đó Liễu Huy cũng ra quyền tấn công đối phương.
Miêu Báo tay không đánh với hai người vẫn xem như không. Song chỉ đánh ra phía Liễu Huy, còn chân thì lập tức tung ngọn tuyệt cước vào cánh tay cầm kiếm của Biên Thiếu Hằng.
Biên Thiếu Hằng tự biết võ công của mình không bằng Miêu Báo, nhưng thấy còn có Liễu Huy, lấy hai địch một, nên cũng chẳng e sợ gì cả, mà liền tấn công liên tiếp ba kiếm nhanh như ánh chớp.
Nhưng bất ngờ, Bát Quái Chưởng Liễu Huy thừa lúc Miêu Báo đang phải chống đỡ đường kiếm của Biên Thiếu Hằng, thì liền quay đầu bỏ chạy.
Biên Thiếu Hằng thấy vậy cũng hoảng hốt rối loạn.
Miêu Báo một tay đón đỡ đường kiếm, còn tay kia lấy ra ba mũi phi đao, nhắm Liễu Huy phóng tới.
Bát Quái Chưởng Liễu Huy vừa chạy được chừng một trượng nghe sau lưng có tiếng gió, liền tránh ra.
Nhưng vì Liễu Huy đang hoảng sợ, nên chỉ tránh được hai ngọn phi đao, còn một ngọn phi đao khác cắm trúng vào lưng gã. Liễu Huy chỉ kêu lên một tiếng đã ngã chúi xuống liền.
Biên Thiếu Hằng càng hoảng hốt hơn nữa, chỉ được năm chiêu đã bị Miêu Báo đánh một chưởng vào ngực. Biên Thiếu Hằng cảm thấy choáng váng mặt mày, thân hình lảo đảo rồi phun ra một bún máu tươi.
Miêu Báo không bỏ lỡ cơ hội, liền bồi thêm một cước.
- Hự!
Thân hình của Trường Hồng Kiếm Biên Thiếu Hằng bay cao lên, rồi rớt ra ngoài một trượng nằm chết cạnh xác Bát Quái Chưởng Liễu Huy.
Tuy tay trái của Miêu Báo cũng bị trúng một nhát kiếm của Biên Thiếu Hằng nhưng Miêu Báo cũng chẳng để ý đến, mà phóng chạy vụt vào trong bóng đêm mất dạng.
* * * * *
Những khách sạn, quán ăn đều chật cả khách.
Những anh hào đang ăn uống vui mừng cho Đồng Minh Giang Nam đã đại thắng. Họ đổ dồn về đây và rồi họ lại cũng sắp tản mác ra đi.
Lãnh Cúc song mộc đã mất biền biệt.
Long Hình Bát Chưởng tuy chưa chết, nhưng không ai biết lão đi đâu.
Còn Phi Long tiêu cục kể như đã tan rã.
Có thể nói cuộc đại hội ở Giang Nam lòng vòng mãi cho đến hôm nay mới gọi là kết thúc.
Có nhiều người vui mừng và cũng có nhiều kẻ thất vọng. Nhưng họ đều công nhận một điều. Đó là, võ lâm đã có một nhân vật mới, một Tổng thủ lãnh hay nói một cách khác là đã có một Minh chủ võ lâm.
Tất cả đang mừng cho nhân vật ấy.
Nhưng lúc này nhân vật đó, đang ở trong một căn phòng và chỉ có một mình mà thôi. Căn phòng này thuộc ngôi nhà của Thất Khảo Truy Hồn Mã Phi Hồng.
Cửa phòng được đóng chặt lại.
Chàng đi lui đi tới ra chiều suy nghĩ rất nhiều.
Bao nhiêu người rất muốn đến ngồi chung với chàng để chúc mừng một ly rượu, nhưng chàng đều từ chối.
Viên Tố Châu và Ngô Thế Minh cũng đến phòng ấy, và chỉ nhìn qua cửa sổ, nhưng chàng cũng từ chối và nói :
- Đêm nay quá mệt, xin để cho sáng mai.
Họ đi rồi, thì chàng cũng chẳng ngủ được, mà chỉ ngồi suy tư một mình.
Chàng nhớ đến Lãnh Cúc song mộc, chàng biết rằng sẽ rất khó khăn mới có cơ hội để được gặp gỡ hai vị lão quái đáng mến đó.
Rồi chàng nhớ đến chuyện cựu thù của chàng. Kẻ thù đã đi đâu rồi?
Chàng cũng lo lắng đến trách vụ của chàng trong tương lai đối với giang hồ võ lâm. Chàng lên giường cố dỗ giấc ngủ, nhưng không tài nào nhắm mắt được.
Chợt chàng ta nghe có tiếng gọi tên của chàng nơi xa xăm. Chàng ta hết sức ngạc nhiên thì tiếng gọi lại vẳng lên :
- Bùi Khương! Bùi Khương!
Chàng mở cửa sổ nhìn ra ngoài thì tiếng gọi lại rõ hơn. Chàng nhẹ nhàng nhảy qua cửa sổ, liếc qua thấy cửa phòng Ngô Thế Minh bỏ mở, hình như y đã đi đâu rồi. Chàng không còn thì giờ để suy nghĩ nữa, mà liền nhảy ra khỏi hàng rào.
Chàng cứ theo tiếng kêu mà phóng mình lướt đi. Đi khá xa mà tiếng kêu cứ văng vẳng phía trước. chàng suy nghĩ có nên theo tiếng kêu này không, chàng vẫn cố theo một đoạn nữa rồi sẽ hay.
Nhưng được một lúc nữa, thì chàng đã thấy trước mắt có một cái hồ, bên cạnh hồ này lại có một căn nhà. Vừa lúc đó, thì tiếng kêu kia mất hẳn.
Chàng nghĩ thầm :
- “Không lẽ tiếng kêu đó là do ai muốn mình đến căn nhà này chăng?”
Chàng liền chạy đến căn nhà trước mặt, căn nhà này là do ba chiếc ghe cũ được ghép lại thành một căn nhà trên mặt nước.
Chàng liền nhảy lên chiếc ghe thứ nhất. Vì ghe đã cũ nên có nhiều chỗ hở.
Bùi Khương ghé nhìn qua chỗ hở, thấy trong phòng có một cái giường. Trên chiếc giường có một thiếu nữ mặt trắng, tóc dài và rất quen thuộc.
Bùi Khương suýt phải kêu lên, vì thiếu nữ ấy là Tôn Cẩm Bình. Nàng ốm hơn lúc trước nhiều, mắt xanh xao, nhưng vẫn rất đẹp và dễ thương.
Cạnh chiếc giường có đặt một cái bàn và có hai người ngồi cạnh bàn này.
Một lần nữa Bùi Khương lại giật mình đánh thót một cái, vì một người là kẻ thù không đội trời chung của chàng, tức là Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh.
Còn một người nữa là lão già họ Tôn, tức Đoạn Hồn Đao Tôn Bân, mà cánh tay mặt của Tôn Bân đã mất rồi.
Hai người này không nói chuyện với nhau. Nhưng lão Tôn Bân đang cầm một vật trong tay quan sát rất kỹ lưỡng rồi bỏ xuống trên bàn.
Bùi Khương phải giật mình vì vật ấy, chính là viên “Bích Ngọc Xiêm Du”.
Lại nghe Tôn Bân ho sù sụ mấy tiếng rồi nói :
- Bảo vật thường mang lại xui xẻo. Tôi cũng vì bảo vật này mà phải chạy trốn giang hồ, còn bị tàn tật, cả Tôn Cẩm Bình cũng...
Lão nói đến đây, thở dài một tiếng, liếc qua Tôn Cẩm Bình đang nằm trên giường.
Long Hình Bát Chưởng an ủi :
- Đó cũng là số mạng thôi.
Tôn Bân lại nói :
- Tôi bị như vậy cũng do tôi, nhưng lão huynh tại sao lão huynh không chịu nói ra sự thật?
- Lúc tôi bị mất viên “Bích Ngọc Xiêm Du” tôi tưởng là Hoài Dương tam sát đánh cắp. Tôi không điều tra kỹ lưỡng lại đi giết họ. Đây cũng là một sự lầm lỗi và như vậy tôi phải mang tội hay không? Tôi chịu hậu quả như thế này cũng là đáng!
Đàm Minh đáp :
- Tôi thì chỉ muốn trả viên “Bích Ngọc Xiêm Du” cho chủ cũ thôi.
Lão thở dài rồi tiếp :
- Mười mấy năm trước, tôi còn rất hăng hái. Lúc đó võ lâm xuất hiện một người bịt mặt rất tàn ác. Tôi quyết tâm phải tìm cho ra sự thật. Tôi lại nghe lão huynh đang hộ tống viên bảo ngọc này, nên tôi tính chắc là người bịt mặt, thế nào cũng sẽ tìm đến lão huynh.
Lão ngưng chốc rồi nói tiếp :
- Nhưng lúc tôi đến Hà Bắc, thì tôi lại phát hiện Hoài Dương tam sát cũng có mặt ở đó. Tôi sợ họ cũng muốn hạ thủ người bịt mặt, nên tôi cũng theo dõi họ luôn.
- Nhưng đêm đó, khi tôi nghe thủ hạ của lão huynh kêu lên thê thảm, nên tôi vội chạy lại thì lại thấy hai bóng người chạy ra. Tôi liền đi theo và biết hai bóng người đó chính là Xương Kiếm Vô Địch Bùi thị song hiệp.
Bùi Khương nghe tới đây muốn nín thở luôn, chàng không dám tin thân phụ của chàng lại làm những chuyện ác như vậy được.
Long Hình Bát Chưởng lại nói tiếp giọng đều đều :
- Tôi tưởng hai anh em đó là người bịt mặt, nên tôi tìm cách theo dõi đến thành Bảo Định và giết họ để lấy lại những bảo vật...
Đàm Minh lại thở hắt ra một cái rồi nói tiếp :
- Sau này, tôi biết tôi lầm lẫn. Viên “Bích Ngọc Xiêm Du” đó là một món gia bảo của một thư sinh nhưng bị một triệu phú sang đoạt, rồi đem gởi cho lão huynh hộ tống. Bùi thị song hiệp muốn lấy lại, để trả cho chàng thư sinh là nguyên chủ của viên bảo ngọc bị sang đoạt. Nhưng vì tôi sơ ý gây ra chuyện động trời này. Mãi đến sau này thư sinh chết vẫn không biết viên “Bích Ngọc Xiêm Du” ở đâu. Còn triệu phú kia cũng bị phá sản, con trai duy nhất của ông ta, nghe nói cũng phải lưu lạc giang hồ.
Bùi Khương theo dõi câu chuyện thấy nhẹ nhõm vì thân phụ chàng đã vì bênh vực kẻ yếu nên muốn lấy lại bảo vật, chứ không phải thân phụ chàng làm điều ác. Chàng thấy hãnh diện trong lòng.
Tôn Bân lên tiếng hỏi :
- Tôi nhớ triệu phú họ Hoa, ông này là nguyên do của mọi tai họa. Không biết con ông ta có bị trời trả báo không?
Long Hình Bát Chưởng nói :
- Có! Con ông ta tên Hoa Ngọc, chuyên đi săn tin tức để bán kiếm tiền. Người ta gọi y là Khoái Tín Hoa Ngọc. Sau này y bị giết chết ở cạnh Lãnh sơn trang của Thần Thủ Chiến Phi, nhưng sự việc đến nay vẫn không biết do ai giết?
Bùi Khương hơi giật mình vì chàng đã giết Khoái Tín Hoa Ngọc, tuy chỉ là vô tình, nhưng chàng cũng thấy ái ngại vô cùng.
Long Hình Bát Chưởng giọng chán chường nói :
- “Trong đời tôi, ngoài việc giết Bùi thị song hiệp một cách lầm lẫn, còn một việc nữa cũng làm tôi ái ngại chẳng ít. Đó là, sau khi tôi hạ sát Bùi thị song hiệp, tôi trở về kinh thành thì gặp lại Trung Châu Nhất Kiếm Âu Dương Bình đến.
Tôi rất kính trọng Âu Dương huynh nên có lưu ông ta ở lại trong tiêu cục. Rồi đến tối hôm sau, tôi và Âu Dương Bình cùng nhau uống rượu, nhưng khi tôi đứng lên để đi rót rượu, chợt tôi nhìn vào tấm kiếng thì phát giác được là ông ta lật đật bỏ một ít bột màu trắng vào trong ly rượu của tôi. Tuy đã thấy, song tôi vẫn giả bộ như không thấy gì và tôi chỉ lén đổ rượu ấy đi mà thay vào rượu khác để uống.
Một lúc sau, tôi giả bộ say và xin phép về phòng ngơi nghỉ. Đến khoảng canh ba, tôi nghe Âu Dương Bình đứng ngoài cửa sổ mà gọi tôi. Lúc đó tôi có nghỉ một điều là nếu ông ta muống hại tôi thì cứ hạ thủ, chứ làm gì phải mất công quá.
Nhưng tôi muốn biết sự thật như thế nào, nên tôi liền ra theo ông ta ngay. Tôi cứ theo Âu Dương Bình, cho đến khỏi thành Bắc Kinh thì mới ngừng bước tại khu đất bỏ hoang. Đêm hôm đó trời rất lạnh. Sau khi đứng lại nhìn tôi, Âu Dương Bình bỗng cất tiếng cười rồi hỏi tôi: “Đàm huynh có biết người bịt mặt là ai không?” Tôi chưa kịp đáp lời thì Âu Dương Bình đã nói: “Người bịt mặt chính là tôi, là Âu Dương Bình này đây!” Tôi hết sức kinh ngạc nhưng ông lại nói: “Từ nay về sau, người bịt mặt sẽ không còn nữa, vì Đàm huynh là tiêu đầu cuối cùng mà tôi phải giết...” Tôi đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, chưa biết nói sau, thì Âu Dương Bình lại nói tiếp: “Đàm tiêu đầu đã uống thuốc độc của tôi rồi, thì võ công Đàm huynh đã bị mất đi một nửa. Tôi chỉ cần một chưởng là Đàm huynh chết ngay”. Âu Dương Bình bỗng cười đắc ý nói tiếp: “Sau đó, tôi dẽ tìm một khách đi đường nào đó, giết chết đi và làm nát mặt ra, thay vào bộ áo đen của tôi mang theo đây thì sáng mai, khi có người phát giác sẽ cho là Long Hình Bát Chưởng đã chết chung với người bịt mặt... Hà! Hà! Dĩ nhiên là tôi không còn trở ngại và tôi sẽ là bá chủ võ lâm, còn Đàm huynh cũng được cái tiếng anh hùng hiệp nghĩa.” Nghe Âu Dương Bình nói đến đây làm tôi nổi nóng, nên không đợi cho ông ta nói hết, liền đánh ra một chưởng. Âu Dương Bình lại ỷ y, nên không sở dụng nhiều sức trong chưởng để đỡ, vì ông ta ngờ rằng chưởng lực của tôi đã yếu. chính vì thế mà Âu Dương Bình đã bị thương ngay từ chưởng thứ nhất. Tôi vận dụng toàn lực đánh thêm mười chiêu nữa thì Âu Dương Bình đã bị tôi giết chết”.
Đàm Minh có vẻ nghĩ ngợi rồi nói :
- Lúc sắp chết, Âu Dương Bình còn trợn mắt ra như muốn hỏi tại sao thuốc độc không hại được tôi? Lúc đó tôi lại thi hành như phương cách ông ta đã nói để trừng trị ông ta. Nên tôi tìm một khách đi đường, giết chết rồi thay luôn bộ áo đen của Âu Dương Bình đã đem theo. Hừ! Không ngờ lúc đó tôi lại hành động một cách ngu ngốc như vậy, thì dù giờ đây tôi có nói sự thật ra đi nữa, có ai chịu tin đâu?
Đến đây có một hán tử đi vào. Hán tử này ăn mặt rách rưới, bưng bình rượu đem vào, để trên bàn của hai người rồi quay ra ngay.
Long Hình Bát Chưởng nghi ngờ hỏi Tôn Bân :
- Người này là ai? Hắn có nghe câu chuyện của tôi nói hay không?
Tôn Bân đáp :
- Hán tử ấy vừa khờ vừa khùng, cả ngày không nói chuyện với ai, dù có nghe cũng chẳng sao cả. Từ khi cha con tôi bị Thiên Thủ thư sinh đánh trọng thương được Kim Đồng Ngọc Nữ cứu sống rồi may được hán tử ấy săn sóc mới khỏi bị chết đói.
Long Hình Bát Chưởng cũng nói theo :
- Hai tiền bối Kim Đồng Ngọc Nữ thật là hai nhân vật kỳ tài của võ lâm, chuyện gì họ cũng biết hết.
Tôn Bân lại nói :
- Vụ án này ai cũng bị quả báo cả, chỉ có Xương Kiếm Vô Địch Bùi thị song hiệp là chết oan uổng.
Long Hình Bát Chưởng đáp :
- Họ được thiên báo là con của họ là Bùi Khương đã thành một nhân vật đệ nhất võ lâm hiện nay rồi.
Đàm Minh bưng chung rượu uống một hơi rồi để xuống. Bỗng Đàm Minh quắc mắt nhìn Tôn Bân đồng thời tay đánh xuống bàn làm cái bàn nát gãy cả.
Đàm Minh quát :
- Tôn lão huynh...
Vừa nói đến đây thì từ cửa sổ có ba đường ánh sáng như ba ánh chớp bay vào trúng cả vào người của Đàm Minh.
Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh la lên một tiếng rồi ngã nhào trên cái bàn gãy nát.
Tôn Bân thì cũng quát lên :
- Ai?
Tức thì có một người chạy vào.
Người này chính là Thất Khảo Đồng Tử Ngô Thế Minh. Mặt chàng hiện đầy sát khí, bước lại kéo Đàm Minh lên. Lúc này Đàm Minh máu đã chảy cùng mình.
Nàng Tôn Cẩm Bình cũng đã hoảng hồn, nhưng vì chân nàng đã bị gãy, nên đi không được.
Tôn Bân đứng bên cạnh giường để bảo vệ cho nàng.
Thất Khảo Đồng Tử nói :
- Đàm Minh biết ta là ai không?
Đàm Minh giọng yếu ớt :
- Ngô Thế Minh... tôi không thù oán gì với ngươi... tại sao lại ám hại ta?
Ngô Thế Minh cười lớn :
- Ha! Ha! Ha! không thù oán gì ư? Giờ lão trúng ba ám khí có độc của ta, dĩ nhiên lão sẽ chết bây giờ. Nhưng ta cũng nói ra để lão yên tâm nhắm mắt... Hừ! Ta không phải là Ngô Thế Minh Ta là con của Trung Châu Nhất Kiếm Âu Dương Bình, tên thật là Âu Dương Thù, mà ngay cái đêm thân phụ ta bị ngươi sát hại mẫu thân ta hay tin nên đem ta chạy trốn...
Bùi Khương thầm nghĩ :
- “Hèn gì Ngô Thế Minh tức là Âu Dương Thù, lúc nào cũng muốn Đàm Minh chết, mà không khi nào cho ai biết lý lịch của y cả”.
Bao nhiêu nghi vấn từ trước đến giờ lần lượt được giải đáp hết.
Vừa lúc đó, gã hán tử bưng rượu vào lúc nãy lại chạy vào, và lần này gã lên tiếng nói với Âu Dương Thù :
- Hừ! Đàm Minh chưa chắc chết vì tay các hạ. Đó là tôi đã cho thuốc độc vào rượu và chính vì ông ta phát giác mình bị trúng độc nên mới bị ám khí của các hạ đánh trúng.
Âu Dương Thù ngạc nhiên hỏi :
- Như vậy anh là ai?
Hán tở cười đáp :
- Ha! Ha! Tôi là con của người khách đi đường, bị Đàm Minh giết chết, để làm thành người bịt mặt giả hiệu đó. Vì tôi mồ côi cha mẹ nên giúp việc cho cha con họ Tôn đây này.
Gã ngước nhìn lên nói say sưa :
- Ôi! Ông trời có mắt, nên cho tôi nghe hết câu chuyện của lão Đàm Minh kể, nên tôi vội bỏ ngay thuốc độc mà tôi có dự trữ sẵn để lão ta uống... Ha! Ha! Tôi đã trả thù rồi! Tôi đã trả thù rồi!
Trong khi gã hán tở say sưa với sự vui mừng vì trả được thù thì Long Hình Bát Chưởng Đàm Minh cố nói mấy tiếng :
- Thì... ra... ngươi bỏ độc... vào rượu...
Đàm Minh nói đến đó là bật người ra trút hơi thở cuối cùng.
Bỗng lúc đó, gã hán tử cũng lăn đùng xuống đất, vừa gào vừa la, được một lúc cũng chết luôn.
Thì ra trong lúc gã quá mừng, gã say sưa nên đã cầm ly rượu của Tôn Bân để nơi góc chân giường của Cẩm Bình, ly rượu có thuốc độc này mà Tôn Bân chưa uống một giọt nào và vội chạy lại bảo vệ cho Tôn Cẩm Bình lúc nãy, nên để nơi ấy. Rồi giờ đây, gã hán tử lại bưng lên uống hết sạch, trong say sưa mừng rỡ tột cùng của gã... để lại phải thiệt mạng. Thật đáng thương cho gã hán tử, vừa trả được thù cha cũng vội chết theo liền.
Bùi Khương xem đến đây, nhịn không được, nên cũng nhảy vào phòng.
Nhưng bỗng nghe sau lưng có tiếng gọi :
- Bùi Khương!
Bùi Khương quay lại thấy Kim Đồng Ngọc Nữ đã đứng ngay cửa từ lúc nào.
Kim Đồng nhìn thấy xác chết, rồi nhìn Bùi Khương thở dài nói :
- Trễ rồi, chúng tôi lại trễ quá!
Ngọc Nữ nói :
- Đó là số trời, ông trời cái gì cũng sắp sẵn, không ai sửa đổi được.
Bà ta thở dài quay nhìn Kim Đồng rồi nói :
- Coi bộ chúng ta cũng nên tìm một chỗ yên tĩnh để ẩn cư cho xong.
Kim Đồng quay sang nói với Bùi Khương :
- Lúc nãy, lão dùng phương pháp truyền âm nhập mật để gọi Bùi thiếu hiệp và Thất Khảo Đồng Tử ra đây, chúng tôi cũng không ngờ sự việc biến chuyển quá mau như vậy.
Bùi Khương đáp :
- Cám ơn nhị vị tiền bối! Nhưng giờ đây thù của tại hạ đã trả xong, tại hạ muốn đi theo hai vị tiền bối.
Kim Đồng la lên :
- Thiếu hiệp muốn đi theo chúng tôi ư? Thiếu hiệp có biết còn bao nhiêu công việc và trách nhiệm ở võ lâm phải làm không chứ?
Ngọc Nữ tiếp lời :
- Thiếu hiệp đi không được đâu. Đàm Tiểu Kỳ đang đợi thiếu hiệp nơi căn phòng thiếu hiệp đấy. Chúng tôi vì đưa cô ta đến đó, nên mới bị trễ như vầy.
Bùi Khương giựt mình, bao nhiêu bi ai, hận thù đau khổ đều quên hết, Chàng đang nóng lòng muốn gặp nàng. Chàng quên hết thực tại trong giây phút bất thần chợt một tiếng hú vang lên, Bùi Khương nhìn lại đã không còn Kim Đồng Ngọc Nữ nơi đó nữa. Bùi Khương liền phóng người theo nhưng tiếng hú đã mất biệt. Chàng ngừng chân nói một mình :
- Ta phải đi gặp nàng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT