Câu chuyện của Thần điện Nương nương ám ảnh tâm trí Băng Vân khiến cô mệt mỏi nhưng cả đêm chẳng hề chợp mắt nổi dù chỉ một phút.
Thực sự ẩn ý bà ta gửi gắm trong câu nói kia, cô nửa hiểu nửa không. Cô lo sợ hai chữ “cuối cùng” ấy.
Nếu là trước đây, chắc chắn cô sẽ mặc kệ, còn hiện tại cô có trong tay quá nhiều thứ, cô sợ sẽ mất đi mà thâm tâm thì không muốn như vậy
Khó khăn lắm cô mới nhận được hạnh phúc, không thể nào để chớp mắt bị cướp đi.
Nghĩ vậy, cô rời phòng đi tìm Nhĩ Trâm.
- Cô đang làm gì vậy? Băng Vân vào bếp và kịp thấy Nhĩ Trâm đang cho gì đó vào trong những ly trà, một thứ bột màu trắng không mùi, không vị.
- Chất độc. - Nhĩ Trâm chẳng hề né tránh, ngược lại còn giải thích tường tận về loại độc dược này. - Tôi mới chế ra nó và muốn tìm người thử nghiệm. Nếu không có gì sai sót thì người uống vào tinh thần hưng phấn, tính cách đột nhiên thay đổi, mà thực chất cô có thể hiểu rằng loại độc dược này giúp con người bộc lộ bản chất thực tiềm ẩn bên trong. Tất cả những gì xấu xa nhất, độc ác nhất đều bộc phát ngay sau khi uống vào.
- Ngươi phải dừng lại. Nhĩ Trâm, không thể làm như thế.
- Ta lại rất thích băng Vân ạ Ta muốn nhìn Lâm Kiệt Phong sau khi uống vào sẽ trở thành kẻ như thế nào.
- Choang! Băng Vân hất đổ khay trà xuống đất, dù Thần điện có quản cái mạng nhỏ bé của cô và muốn giết chết cô nếu muốn nhưng cô không cho phép bà ta làm hại tới Phong.
Băng Vân không muốn hắn phải chịu tổn thương.
- Ngươi làm gì vậy? Độc dược của ta…!? Grừ!... Alitera!!!
Câu thần chú phát huy tác dụng, Băng Vân ngã xuống đất, chất độc kia lại bắt đầu theo sự chỉ đạo của bà ta ăn mòn từng chút trong cơ thể cô.
“Không được!” Hơi thở ngắt quãng, Vân cảm tưởng mình không thể trụ vững nữa, chút ý chí còn sót lại cô cổ vũ bản thân không được gục ngã trước mặt Thần điện.
Chợt nhiên, một thứ ánh sáng kì ảo màu tím bao phủ quanh Băng Vân. Màu tím đậm dần, nó phát ra từ chiếc vòng tay cô luôn đeo bên mình.
- Tử quang! (Ánh sáng tím) Nhĩ trâm lẩm bẩm.
Băng Vân thấy cơ thể tỉnh táo, khỏe mạnh trở lại. Lúc này cô mới để ý tới chiếc vòng. Đây là Vương Mẫu đưa cho cô trước khi cô rời khỏi tiên giới.
- Băng Vân, chiếc vòng này phát ra tử quang huyền diệu. Nó sẽ phong ấn sức mạnh của nàng nhưng một ngày nào đó khi có lệnh, nó cũng sẽ khôi phục lại phép thuật, bảo vệ nàng khỏi mọi nguy hiểm.
- Vương Mẫu, vật quý như vậy thần sao có thể nhận.
- Trên thế gian này, không ai xứng với Tử quang ngoài con. Hơn nữa chiếc vòng này đã chọn con, cũng chẳng thể không nhận. Vương Mẫu cười hiền từ, đeo chiếc vòng cho nàng. Chỉ cô tâm hồn trong sáng, thuần khiết nhất mới có thể tiếp nhận Tử quang. Ngược lại những kẻ tâm tư tồi tệ không bao giờ có thể tới gần, nếu như tiếp tục mạo phạm sẽ bị hủy hoại từng chút trong cơ thể.
“Chẳng nhẽ phép thuật đã trở lại?” Băng Vân ngạc nhiên tột độ, như vậy chẳng lẽ cô phải rời nhân gian để trở về tiên giới. Lệnh? Vương Mẫu bảo rằng có lệnh thì phép thuật trở lại? Vậy thì lệnh gì đây? Rốt cuộc Thiên cung đã xảy ra chuyện gì?
- Thần điện, mau nói xem nơi ấy đang gặp chuyện gì?
Chắc chắn gấp rút nên mới triệu hội người đang chịu tội như nàng.
- Hừ. Ta ngỡ tưởng bọn họ có sáng kiến gì tốt hơn, nào ngờ gọi ngươi về. - Ngừng một lát, bà ta tiếp tục. - Khi nào về tới nơi đó. Ngươi sẽ biết tất cả thôi. Giờ ta phải đi rồi. Không rảnh ở lại nơi phàm trần chơi đùa ngươi!
Thoắt cái, lời còn vang bên tai mà bóng dáng Thần điện đã biến mất. Bà ta dùng phép dịch chuyển, nhờ gió đưa mình đi mất rồi. Vậy còn hiện tại, và cô nên làm sao?
Nếu như tiên khí phục hồi, chuyện ở lại nhân gian là không thể. Nhưng cô không muốn rời xa nơi này dù rằng cô nhớ sư huynh, sư tỷ và Hằng Nga, Thỏ Ngọc.
Hiện tại trong tim cô, Lâm Kiệt Phong đã chiếm giữ mọi vị trí, cô không muốn rời khỏi hắn ngay cả một khắc cũng không. Hơn nữa cô còn có cha mẹ, có những người bạn tốt như Kiệt Vũ và Tĩnh Nhi.
Không thể, Băng Vân cô còn quá nhiều thứ để lưu luyến, cô chẳng hề muốn từ bỏ đâu. Một chút cũng không!
- Alit! Băng Vân thì thầm, cô muốn thử nghiệm lại xem sự thật thế nào. Vừa rồi là câu thần chú khiến cho mọi vật ngừng tất cả hành động lại.
Và kết quả… gió ngừng thổi, lá ngừng đu đưa, tiếng chim hót cũng im bặt…
“Ta không can tâm!”
- Ngọc hoàng, Vương Mẫu, Băng Vân công chúa đã hoàn toàn phục hồi tiên khí.
- Nàng đã biết chưa.
- Thưa, đã.
Vương Mẫu không nén được tiếng thở dài, người biết được tâm tư tình cảm của Băng Vân rồi. Nàng yêu con người phàm trần ấy rất sâu đậm, nàng không nỡ rời xa hắn.
- Ngọc hoàng, người nghĩ xem chúng ta làm vậy nên chăng?
- Vương Mẫu, nàng đừng nghĩ nhiều quá. Chuyện gì tới sẽ tới. Huống chi Thiên cung náo loạn phen này cũng chỉ vì Băng Vân…
- Thiếp rất thương Băng Vân, không hề muốn nàng đau buồn.
- Tình thế bắt buộc mà thôi. Chúng ta làm thế là bảo vệ thiên nữ. Thần tiên thì không được phép yêu thương, trước đây phá lệ chỉ vì muốn nhờ vả Diêm la, nàng không lẽ muốn thiên nữ tiêu tán linh hồn mãi mãi không tái sinh? Đừng quên, lần này Diêm la cũng sẽ quay lại!
“Băng Vân, đắc tội với nàng rồi.” Vương Mâu than trong lòng, bà và Ngọc Hoàng bất đắc dĩ phải dùng phương pháp xấu xa ấy để thiên nữ hoàn toàn quên đi yêu thương, nàng cần hận hắn ta.
- Tiểu đồng tử, mau dùng phép thao túng đám thuộc hạ của kẻ đó.
Tuy nhiên, chuyện tình cảm có ai điều khiển được? Ngay cả người cai quản thế gian cũng không thể đoán trước hay sắp xếp định mệnh nhân duyên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT