Tiếng chuông báo vô lớp
học y như báo cáo rằng Mamako và Huyệt Anh sắp bị hành hình vậy đó. Học gì mà
triền miên , chán nản. Nhưng Huyệt Anh còn đỡ vì có Kaishito ngồi cạnh, có
hoàng tử của mình đi học cho thêm vui.Còn Mamako, hoàng tử của cô sao tới giờ
này vẫn chưa chịu xuất hiện nữa .
Chỗ ngồi của Phong thật
là hiu quạnh, trông nó thật cô đơn, nó làm cô buồn quá. Cảm giác như thiếu mất
những tiếng nói hài hước của Phong vậy , cô thấy trống trãi quá.
-Thầy vô lớp rồi mọi
người ơi!
Nguyên tập đoàn lớp 11.7
vô vị trí an toàn để đối phó .
Thầy vô rối sao Phong
vẫn chưa vô? Cậu ấy tới sớm lắm mà?
-Hôm nay, trò Phạm Trương
Hoàng Phong xin nghỉ!
-Hả? Cái gì? Sao hoàng tử
của chúng ta lại nghỉ?
-Cậu ấy bị ốm chăng?
- Ôi Phong baby của chúng
ta ơi!
…
Sét đánh ngang tai,
Mamako như bị cực hình, Phong của cô đã có chuyện gì xảy ra với anh?Ngày hôm
qua, khi vừa đưa món cô nấu xuống bàn, Phong có những hành động kì lạ: Anh bớt
chợt ôm siết lấy cô vô người, nói những câu cảm động rồi sao đó khi ăn xong thì
bỏ đi không chịu nói gì hết. Cái bất thường ở Phong là khuôn mặt anh không hề
có hồn, nó lạnh mà băng giá như Kaishito vậy.
-Nè Mamako, Mamako . Hôm
qua bà và Phong cãi nhau hay sao à?
Huyệt Anh khi nghe tin
này cũng có phần lo lắng, điều cô lo lắng nhất là Mamako sẽ phải suy nghĩ rất
nhiều mà không ngừng. Cô quay sang dò xét cô bạn.
-Đâu có, tôi cũng không
biết nữa! Hôm qua Phong đột ngột về nhà mà chẳng nói lời nào.
-Chắc chắn là nó có liên
quan chuyện Phong không đi học….Để tôi hỏi Kaishito thừ xem.
Mamako mừng rỡ mong là
có chút manh mối về anh. Kaishito dù trầm nhưng là người bạn chí cốt của Phong
nên chắc chắn anh biết nguyên nhân. Huyệt Anh quay qua nói xì xào, xì xào nhiều
câu nói, văn chữ. Kaishito chỉ mỉm rồi nói đúng một chữ duy nhất làm cô hồi hộp
quá!
-Sao? Kaishito biết
không?
-Cái tên mắc dịch đó cũng
không biết luôn!
-Hừm….thôi không sao
đâu Huyệt Anh, chắc Phong có chuyện bận nên nghỉ đó mà!
-Tôi không sao nhưng
bà……
-Không sao thiệt!
Kaishito tuy mắt hướng
vào cuốn sách dày cộp mà nhỏ đang cầm nhưng vẫn nghe được cuộc đối thoại giữa
hai cô nàng. Anh xoa đầu mà mệt mỏi, ai nói anh không biết nguyên nhân chứ.Biết
nhưng không được nói đặc biệt đối với Mamako. Anh không biết Phong sẽ xoay sở
sao đây nếu như Mamako biết được sự thật.
Giờ ra chơi….
Mamako chạy nhanh thẳng xuống phòng
giáo viên để gặp thầy phụ trách, cô muốn xin địa chỉ Phong để đi thăm anh. Nói
vậy chứ cô khá lo về anh, cô dành hết tiết chơi này mà mò ra địa chỉ hoàng tử
của cô. Ông thầy phụ trách chỉ cười gian xảo nhìn Mamako.
-Haha! Lại thêm con
nhỏ mê trai đẹp mà xuống xin địa chỉ. Không biết em là đứa thứ mấy ta? Hoho,
đây thầy chúc em chinh phục được Phong. Haha nói vậy thôi chứ có chinh phục
được đâu. Hahahaha.
Ông thầy bằm trợn,
ông có biết cô là ai không? Cô là bạn gái, bạn gái của Phong đó, ở đó đâu ra mà
…..
-Dạ , em cảm ơn
thầy. À thầy ơi, con là bạn gái anh Phong ạ!
-….
Mamako ra khỏi
phòng giáo viên vui vẻ, còn ông thầy thì mặt nhăn nhó . Dám nói vậy với Mamako
sao ?
Reng……
Sau mấy tiếng đồng
hồ ê chề , cuối cùng các tù nhân 17 tuổi cũng được thả ra mà đi về nhà. Mamako
lật đật dọn cặp sách chạy nhanh tọt ra lớp thay vì chậm rãi dọn để cô bạn Huyệt
Anh đứng chờ hằng ngày. Hôm nay cô phải về sớm vì để đi thăm Phong. Huyệt Anh
đứng bơ vơ nhìn theo nhỏ bạn hấp tấp vì trai mà bỏ nó đến phát bực .
Địa chỉ của Phong
là: số nhà XX/XC, đường X, quận Z, phường ZZ. Vậy là đủ tất cả để kiếm ra nhà
Phong, không biết giờ hoàng tử của cô sao nữa? Có thể anh bị ốm hay có chuyện
xảy ra? Càng nghĩ càng thấy lo , vận hết tốc lực trên chiếc xe đạp mà Huyệt Anh
mua cho hồi sinh nhật. Cô chưa bao giờ mà chạy nhanh đến thế, chỉ có thể vì
người mà cô rất yêu quí, sau Huyệt Anh. Nhỏ heo, sorry nha!
-Ơ…..phía trước có
bà cụ đang đi bán ve chai?
-Ôi da, khổ nỗi cái
xương tôi!!Hic!
-Oái bà ơi, bà có
sao không?
Đi đường cô bớt chợt
thấy một bà lão tội nghiệp khoảng gần tám mươi tuổi, hai bên vai gánh nhưng
chai nước ngọt uống rồi, những xấp giấy to đùng trong cái gánh.Ai lại để cho
một bà lão lớn tuổi làm những công chuyện nặng nhọc này?Mamako thắng xe gấp
chạy tới đỡ bà dậy khi bà cụ trượt chân ngã. Trông bà đáng thương làm sao!
-Bà ơi, bà không sao chứ?
-Ôi cháu gái, bà
không sao, cảm ơn cháu!Thôi để bà đi gánh tiếp bán hết mấy cái này rồi về nhà,
cháu bà đang đợi ở nhà.
Bà lão được Mamako
đỡ dậy, tiếp tục hành trình của mình. Mamako thương xót, chắc nhà chỉ có hai bà
cháu, đứa cháu gái còn đang thơ dại, đi học. Người bà phải đi kiếm tiền, máu
thương người của Mamako nổi lên. Đành gác chuyện đi thăm Phong sang bên, cô
nhanh tay tới giúp bà gánh xấp ve chai. Giờ côi mới nhận ra, chơi với Huyệt Anh
cũng có ích ghê! Nhờ nó mà cô đã mạnh lên, khỏa lên rất nhiều đủ sức giúp bà
cụ.
-Bà ơi, hay là để
cháu gánh phụ cho!
-Ồ cảm ơn cháu,
cháu thật là tốt bụng, vậy bà sớm bán được nguyên đống này mà về nhà sớm với
cháu bà!
-Dạ, cháu cũng
mừng, thôi ta đi bà!
Cuối cùng cũng tới
nơi, Mamako thở hổn hểnh muốn đứt hơi. Cô gánh nổi cái xấp này nhưng đường xa
quá ! Tội nghiệp bà lớn tuổi , xương không chắc khỏe, ngày nào cũng mang với
đoạn đường thế này chắc cực lắm.Bà và Mamako đưa hết cho một chị khoảng hai mấy
tuổi, mạt nhìn gian dễ sợ. Đợi ôc ta cân xong rồi trả tiền công cho bà.
-Đống ve chai của
hai người là hai mươi ngàn.
-Ồ! Cảm ơn con.
-Khoan đã thưa chị!
-Gì mày?-“Mày” ?
Thật sự Mamako chả ưa cái kiểu xưng hô này lắm.
-Gánh của bà lão
rất nhiều và nặng, em là người vác nên biết, vậy sao chỉ có hai mươi thôi?
-Tại mày yếu chứ
tao nhằm nhò gì?
-Không đúng nếu em
có yếu nhưng với những lon nước ngọt, xấp giấy là phải hơn năm mươi!
-Con nhãi ranh này,
mày muốn chết à?
-Cô kia dừng lại!
Lời cô gái tóc vàng nâu kia nói rất đúng, nếu cân chính xác thì bà lão phải
được chin mươi cơ!
Mamako quay lại xem
ai vừa cứu mình. Woa! Cô gái nào có một mái tóc dài đen mượt được buộc gọn gang
thành tóc đuôi ngựa. Khuôn mặt tuy ngâm ngâm nhưng nhìn rất dễ thương, đôi mắt
trông thật trong sáng, lùn hơn Mamako chút xíu.Nói chung cô bé rất đáng yêu và
có khí thế.
-Ê con Hoa, sao mày
biết?
-Có cần tôi gọi ông
chủ của cô để xác nhận không?
-Grừ….Đây, tao thêm
tám mươi cho mấy người đó!
Cái chị ăn nói thô lỗi
ném tờ tám mươi ngàn xuống đất rồi bỏ đi. Mamako khâm phục với cô bé dễ thương
này quá! Nhưng …. Cô ta chắc chưa bằng cái lí lẽ, cãi vọ của Huyệt Anh đâu!
-Bà không sao chứ
bà? Bà đừng dễ tin người quá!
-Hoa, sao cháu không
ở nhà đợi mà tới đây chi?
-Bà à, bà lớn tuổi rồi mà làm mấy chuyện
nặng nhọc này thôi để cháu làm. Anh hai biết được mắng cháu đó!
-Uả vậy em là cháu
của bà lão à?
-Dạ đúng , em chào
chị, cảm ơn chị, chị tên gì?
-À! Chị là
Nhật-Việt, tên là Mamako Ioku.
-Tên đẹp quá!
-Cảm ơn em! Thôi em
dẫn bà về nhà đi, chị có công chuyện phải đi gấp, chào em, cháu chào bà!
-Chào chị!
-Chào cháu!
Chào xong hai bà
cháu, Mamako gấp gáp quay lại vị trí để phi tiếp con ngựa sắt đi thăm Phong,
giờ không biết còn đủ thời gian không nữa? Sắp tới cái xe đạp, Mamako bắt gặp
một người con trai điềm tĩnh đi bộ về hướng này, nhìn có vẻ cao hơn cô cái đầu.
Làn da trắng mịn như kem ấy, những đường nét trên khuôn mặt thật chính xác. Anh
chàng này đẹp trai thiệt nhưng có đẹp hay không thì giờ cô đang rất bận, không
thể lo mấy chuyện khác.
Ngồi lên cái xe đạp
mà cưỡi , giờ mấy giờ rồi? Oái , sáu giờ! Vậy không đi thăm được rồi thôi đành
về nhà vậy chắc mai Phong sẽ đi học trở lại. Không cần lo lắng nhiều đâu!
Reng….
-Trời ơi, giết con
luôn đi, học quài à!!
Tiếng than thở của
Huyệt Anh mệt nhoài lan lẫn trong không gian, nhưng không lọt qua kết giới bao
xung quanh Mamako, cô vẫn nhỉn ngắm ra cửa không ngắm cửa thì lại ngắm cái bàn,
chỗ mà tràn đầy những câu “ vợ ơi, chồng nè, yêu vợ lắm” , những tiếng nói dí
dỏm của chủ nhân nó. Hôm nay Phong cũng không đi học, một cảm giác sợ sệt pha
lẫn những suy nghĩ tâm tư làm Mamako hao hụt một cách rõ rệt. Cô trông thật ẻo
lả.
Huyệt Anh lo lắng ,
xót thương cho Mamako. Cái tên Phong chết bầm kìa hiện giờ đang ở đâu nhỉ? Nhắc
tới hoàng tử nhỏ bạn, cô mới để ý, đã rang chuông rồi mà sao hoàng tử của Huyệt
Anh vẫn chưa tới? Kaishito hôm nay cũng chả đi học, cô cảm thấy có gì thiếu
thiếu trong lòng mình. Thay vì ngày nào cũng thấy cái bản mặt khó ưa , lạnh như
đá lạnh ngồi vênh mặt ngắm ra cửa sổ thì hôm nay là một bộ bàn ghế trống không,
vẫn còn vương vấn ám khí, chất độc của chủ nhân nó.
-Cả lớp trật tự!-Thầy
giáo vô hồi nào không hay biết chỉ vì hai con nhỏ lo cho hai hoàng tử của riêng
họ quá.
-Hôm nay lớp chúng ta có hai học sinh
nam mới!
-Hả???-Nguyên lớp “Ồ”
một cái , các bạn nam ai ai cũng muốn đập đầu cho tới chết, sao nam quài vậy mà
không phải nữ? Các bạn gái mê mẩn lại chắc mấy thằng nhái ếch chứ gì, lớp có
hai mỹ nam rồi thì chắc không có thêm đâu, nguyên tắc các mỹ nam là thế mà…
Tất cả suy nghĩ của
các bạn nữ đều dập tắt khi bạn học sinh mới vừa bước lên bảng. Có hàng trăm cái
cung tên từ thần tình ái đâm xuyên qua những trái tim tội nghiệp , chết đứng
bởi nhan sắc của anh bạn mới.
-Tớ tên là Bảo
Hưng-Anh chàng lịch sự, nụ cười sáng chói như ánh mặt trời làm ngất ngây các cô
nàng. Tuy mặc đồng phục trường nhưng tướng tá to cao, oai phong, bên ngoài có
chiếc áo khoác jean đen trong thật phong độ. Một bên tai có cái khuyên bạc rất
cool và ngầu. Anh chàng Hưng này thật tuấn tú , ai ai cũng được chiêm ngưỡng
nhan sắc anh ấy trừ bốn người là :Phong, Mamako, Huyệt Anh và Kaishito. Hai anh
chàng kia vì nghỉ thì không chiêm ngưỡng đương nhiên còn hai cô nàng vẫn đang chìm
đắm trong những suy nghĩ.
-Trò đây còn trò kia
đâu!
-Dạ con không biết chắc là lát nữa mới tới.
-Ừ,trò tự chọn chỗ
cho trò đi !
-Vâng!
Bảo Hưng chán nản đứng
trên bục , giờ mới được giải thoát. Anh nãy giờ mệt với những tiếng hét của các
bạn nữ , anh chỉ cần có một bạn nữ quan tâm tới anh nhất thôi. Anh chàng liền
chạy lẹ tới người con gái nãy giờ anh để ý.
-Chào, Huyệt Anh!
-Hả? Cậu là ai, học
sinh mới à?Chào cậu, sao cậu biết tên mình?-Huyệt Anh giờ mới dứt khỏi những
suy nghĩ tâm tư trong đầu mà quay lại chào hỏi cậu bạn học sinh mới .Woa, anh
chàng này trông thật dễ thương khác hẳn với Kaishito.
-Huyệt
Anh…..cậu….-Bỗng dưng khuôn mặt dễ thương tối sầm lại, ánh mắt thất vọng và
buồn bã làm Huyệt Anh ngạc nhiên.Cô đã nói gì sai?
Hưng không quan tâm
tới những con gái đang gào thét anh mà vẫn chăm chú nhìn Huyệt Anh. Khuôn mặt
dễ thương, vui vẻ vừa nãy giờ trông buồn quá, chắc còn buồn hơn Huyệt Anh nữa.
Nó làm cô khó hiểu quá!
Mamako mệt mỏi, cô
nên đi ra rửa mặt cho tỉnh táo. Cô xin thầy đi ra, chưa kịp vô nhà vệ sinh. Cô
bắt gặp một anh chàng học sinh khác đang đi lanh quanh trong khối 11 hình như
anh ấy đang tìm kiếm gì đó. Mamako suýt ngất bởi vẻ đẹp của cậu học sinh này,
con trai gì đâu mà trắng như sữa, trông thật vạm vỡ, cao bằng Phong thì phải.
Sóng mũi, đôi mắt, cái miệng đều rất hoàn hảo. Anh chàng có vẻ băng khuăng ,
trên tay cầm tờ giấy nhưng khuôn mặt vẫn rất điềm tĩnh.
-Cậu gì ơi, cậu có
cần mình giúp không?-Có vẻ anh ta đang tìm kiếm vật gì đó, Mamako liền tới đó
giúp.
-Cô cho tôi biết lớp
11.7 ở đâu không?
-A! Thì ra cậu là học sinh mới thứ
hai của lớp, tớ cũng học lớp đó nè, đi theo tớ!
Cậu bạn không nói gì
hết, chỉ đi theo sau Mamako, người đâu mà trầm thế như Kaishito vậy, chỉ khác
Kaishito đáng sợ hơn.Thật không thể chịu nổi cái bầu không khí im lặng thế này,
cô bắt chuyện với cậu chàng học sinh mới trước.
-À….Cậu tên gì?
-Vậy cô tên gì?
-Mamako Ioku.
-Tôi là Bùi Đắc Long! Trông cô
quen quá nhỉ?
-Mình hả? Mới gặp lần
đầu mà quen cái gì, thôi vô lớp!
Đắc Long vừa vô thì
cảnh tượng cũng như lúc Bảo Hưng vô lớp. Mamako ngờ nghệt khi thấy Bảo Hưng vẫn
đang đứng đối diện nhìn Huyệt Anh chưa chịu vô chỗ, chuyện gì xảy ra vậy?
-Đắc Long và Bảo
Hưng vô chỗ đi!
-Ế chỗ này có người
rồi Bảo Hưng/Đắc Long!
Hai cô nàng cùng
đồng thanh lên tiếng khi thấy hai học sinh mới vô chỗ ngồi của hai chàng hoàng
tử. Hưng ngồi chỗ Kaishito, Long ngồi chỗ Phong. Hai anh chàng này cố ý ngồi
cạnh hai cô nàng nhưng chỗ đã có người ngồi.
-Phong và Kaishito
xin đơn nghỉ học mấy ngày rồi quay lại, hai trò cứ ngồi đó đi. Chừng nào hai
trò đó quay lại rồi tính, giờ học!
Hưng vui vẻ khi
thầy cứu nạn cậu ấy, giờ anh có thể ngồi kế bên Huyệt Anh. Đắc Long điềm tĩnh,
khá trầm , không biết nhiều nên ngồi kế con nhỏ vừa mới quen cho chắc ăn.
Xong một buổi học,
Huyệt Anh giận đùng đùng về nhà, sao cái tên Bảo Hưng khoái đi theo cô thế
nhỉ?Anh ta là ai sao biết tên cô mà còn lèo đèo đi theo cô không chịu buông.
Mamako ngạc nhiên với anh bạn mới vô, không lẽ anh ấy thích Huyệt Anh? Chưa kịp
suy nghĩ đầy đặn thì cô bị Đắc Long kéo mạnh ra lớp tới chỗ để xe. Cô sợ hãi
hét lên:
-Này này, ông dẫn
tôi đi đâu vậy, tôi phải về nhà nhanh để thăm một người quan trọng. Thả tôi ra!
Bớ người ta có…MMM!
-Suỵt ! Cô ồn ào
quá, tôi đây 10 năm là học sinh xuất sắc. Tôi mới vô lớp mà sắp thi học kỳ II
rồi, cô về nhà tôi hướng dẫn những bài tập bấy lâu nay đã học cho tôi đi!
-Hả?-Cậu bạn này
thật kinh dị, 10 năm là học sinh xuất sắc. OMG! Thôi, đành giúp người ta vậy,
là học sinh mới nên cô cũng nể tình hướng dẫn.
Bấy giờ Mamako cảm
thấy bắt đầu sợ hãi , mới một ngày mới quen biết nhiêu mà cậu ấy biết…số điện
thoại nhà, ba mẹ Mamako, biết địa chỉ nhà cô, hồ sơ lí lịch của cô. Trời ơi,
định bắt cóc thiệt hả. Anh gọi gia đình cô lên lấy xe đạp cô về vì tối đích
thân Đắc Long sẽ đưa cô về bằng môtô. Anh chở với vận tốc là 60km/giờ làm khổ
nỗi Mamako muốn rìa hồn khỏi xác, cô ôm chặt Đắc Long suốt đoạn đường. Tới nơi,
Mamako phát hiện là cô đang ở cái nơi mà hôm qua cô đã gặp bà cụ và em Hoa.
Long dẫn Mamako tới một ngôi nhà không nghèo mà không giàu , đơn giản . Bên
trong phát ra một giọng nói ôn tồn nhưng quen thuộc.
-Long, cháu vừa mới
về à, hôm qua bà, hoa và một cháu gái xinh đẹp lắm đã giúp bà bán ve chai được
chin mươi nè!
-Cô bé đó là ai vậy
bà?-Đắc Long hỏi.
-Ơ! Bà là bà cụ hôm
qua?
-Ôi! Là cô bé hôm
qua mà? Long sao cháu kiếm ra được cháu gái này thế?
Mamako ngạc nhiên
khi cậu học trầm tính , đẹp trai này chính là cháu trai của bà cụ bán ve chai
ngày hôm qua, vậy là anh hai của cô bé Hoa. Long tuy bất ngờ nhưng bên ngoài không
tỏ ra chút cảm xúc nào hết, Long quay lại nhìn Mamako chăm chăm làm cô xấu hổ.
Đúng lúc Hoa vừa chạy ra mừng anh hai của cô về.Có vẻ Hoa rất yêu quí anh trai
mình, nụ cười cô rạng rỡ khi được anh trai mình về nhà, được gặp anh. Cô dung
những lời nói thật dễ thương, nhẹ nhàng chứ không khí thế như ngày hôm qua. Hoa
cũng bắt đầu ngừng cười khi phát hiện ra bà chị tóc nâu vàng về cùng với anh
mình.
-Ơ, là chị Mamako,
sao chị quen được anh em vậy?
-Tình cờ thôi em,
anh ấy cùng lớp với chị.
-Trùng hợp ngẫu
nhiên thế? Long, có vẻ cháu gặp được người đi cùng cháu suốt cuộc đời rồi đó,
tình duyên đó.
Mamako đỏ mặt tía
tai, cô vội giải thích cho bà nhưng có vẻ bà không chịu nghe. Long vẫn không
chút cảm xúc , bình thản tới bàn khách ngồi xuống, ra dấu hiệu cho Mamako tới
ngồi kế để giảng bài. Mamako loáng thoáng nhìn qua Hoa khi đi tới chỗ Đắc Long,
cô thấy Hoa có vẻ sầu buồn, không nói năng gì hết, Mamako có linh cảm không
được tốt. Nguyên tối hôm đó, cô giảng bài nhiệt tình cho Long , công nhận Long
thông minh thật nên giảng xơ qua cậu ấy hiểu hết không cần tốn sức. Hoa
cứ bưng trà , bánh ra cho hai người ăn để có sức nhưng hầu như đều mang nhiều
phần hơn cho Long, kệ anh em mà!Bà cụ cứ ngồi đó nhìn Mamako giảng cho Long mà
cười lòng vui sướng!Bà ghé sát vào tai Hoa thì thầm.
-Hai đứa đó xứng
ghê ha Hoa!
-Dạ, cũng…….xứng
ạ!-Mặt Hoa càng tối sầm lại.
-Chuyện hôn nhân,
xem mắt của con sao rồi?
-Dạ, anh chàng đó
cũng đẹp trai, nhà giàu nhưng tính tình hơi khó gần.
-Trước sau thì con
với cậu ấy cũng cưới nhau nên đừng lo!
-Dạ…..-Giọng Hoa
nhỏ dần buồn bã, cô cứ đứng nhìn anh hai , thì thầm một mình: “Anh hai, anh……để
yên sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT