Ký ức hồi
lại, nó ngừng ngay lúc cô biết tin Hoa là vị hôn thê của Phong, một cú sốc nặng
hiện ra. Nó làm cô choáng voáng, những bước đi không hề vững và ngay lúc đó ,
cô không còn nhớ gì nữa. Cảm giác buồn bã, sợ hãi dâng trào trong lòng Mamako,
cô có nên tin vào hay không cô vẫn phải đi kiếm anh. Giờ là mười hai giờ vậy là
còn bốn lăm phút nữa, đủ thời gian đi kiếm anh. Cảm ơn Long vì đã giúp cô,
Mamako vừa bước tới cửa phòng, một giọng nói không cảm xúc vang lên nhưng mang
nhiều sự bất ngờ.
-Mamako, tớ
yêu cậu!
Giọng nói
này không ai khác là Long, trong phòng chỉ có cô và anh không phải cô thì anh
chứ ai. Có thể được xem là lời tỏ tình không, biết Long là người lạnh nhưng nếu
tỏ tình thì cũng phải mang một chút sự ấm áp sao Mamako chả nhận thấy chút nồng
ấm nào hết!
-Tại sao
cậu yêu tớ?
-Tớ rất lo cho cậu khi cậu gặp nguy hiểm , ở
bên cậu rất thoải mái, khi nghĩ tới người con gái đầu tiên thì tớ nghĩ về cậu
và tớ rất ghét những kẻ làm cậu buồn nên tớ chả hề ưa tên Phong đó!
-Tớ…..Tớ…..Khoan đã! Vậy cậu biết chuyện Hoa và…..Phong?
-Nó là em
gái tớ sao tớ không biết.
Thấy khuôn
mặt buồn bã của Mamako trở lại, Long bực mình mệt mỏi, anh muốn làm gì để cô
hết buồn đây. Long đâu giỏi hài hước như Phong, ít nói như Kaishito hoạc còn
hơn sao mà biết làm Mamako vui đây?
Mamako không quan tâm tới thái độ của Long
đang nhăn nhó , lấy tay gãi đầu lien tiếp làm mái tóc hoàn hảo trở nên rối bù
như ổ quạ. Trong đầu cô giờ chỉ nghĩ tới Phong, Mamako liền chạy nhanh ra khỏi
phòng đi kiếm anh, bỏ mặc Long đằng sau gọi tên cô lien tiếp.
-Mamako!
Mamako! Chết tiệt! Mình có gì không hơn thằng Phong đó chứ?
Vừa chạy,
Mamako không ngừng nghĩ tới Phong hay Hoa, còn nghĩ tới việc cô sẽ làm phù dâu
cho hai người, nghe tiếng đám cười rồi câu: “Phong và Hoa chính thức là vợ
chồng!” . Trời! Nghĩ tới Mamako đập loạn xọa lên đầu, sao tự nhiên nghĩ tới vụ
này coi chừng thành thật giờ!
-Á!
Do chạy lẹ
mà không quan sát kĩ nên vấp phải vỏ chuối làm cô có màn trượt tuyệt vời và kết
thúc khi đâm sầm vào một bức tường gần đó. Nguyên cục u nổi trên đầu Mamako
thật đau gớm. Kẻ nào mà xả rác bừa bãi vậy ? Vỏ chuối nữa mới kinh!
-Xong lớp
mười hai là tao với con nhỏ đám cưới, mày biết ai mà…Con Bùi Đắc Hoa đó!
Mamako mừng
rỡ, tạ ơn cái vỏ chuối này vì nhờ nó giờ cô gặp được Phong rồi nhưng nụ cười đã
dập tắt khi nghe giọng nói đến việc cưới Hoa . Vậy…nghĩa là có thật ! Cậu ấy đã
phản bội Mamako, cô buồn lắm!Nhưng Mamako đã rang kèm lại để nghe tiếp anh nói
gì bởi vì những điều Huyệt Anh nói luôn luôn đúng: “ Nghe lén nghĩa là chúng ta
sẽ hiểu rõ tình hình hơn nên nghe lén khô hề xấu!”. Nghe thì tức cười và vô lý
nhưng quả là đúng đó!
-Mày nói
gì?Không….Không ….Làm….làm sao tao có thể thích con nhỏ Lai Nhật đó được!
Đoàng….ngay
tai Mamako…
-Tao chỉ
giả vờ thôi ! Bởi vì tao nghĩ nó có thể giúp tao không cần đám cưới con kia nên
tao mới kêu nó làm bạn gái mà giờ có giả vờ hay không cũng thất bại nên……
-Tao….tao
….nhớ nó chi! Tao chỉ sử dụng nó thôi! Mày hiểu chưa? Ok bye!
Mamako
không tin vào tai mình những điều này….đều là sự thật sao? Phải tất cả đều do
chính miệng Phong nói, chính miệng anh ấy nói một cách trung thực không hề giả
dối.
Bỗng
trong lòng nhói lên một cơn đau buốt , Mamako đau, rất đau mà lại trong lòng
nữa. Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má , những giọt nước mắt thật cô đơn .Cô
không dám khóc thành tiếng vì sợ anh phát hiện nhưng cho dù có muốn khóc to ra
cô cũng không còn sức nữa. Cô không thể kìm nổi cái sự đau khổ này. Huhuhu! Nó
bắt đầu thành tiếng…
-Ai vậy?
Kẻ nào đang nghe lén chuyện của tôi vậy?- Nghe thấy có tiếng động , Phong giật
mình lên tiếng.
-Phong…-Không muốn chơi trò trốn tìm nữa, Mamako tự lộ diện ra cho người
con trai làm cô đau đớn.
-Mamako…..vợ
đi đây?
-Đừng
xưng hô như thế nữa, tớ nghe hết rồi .Cách xưng hô đó nên để lại cho Hoa, em
gái của Long.Tớ có quen nó và khá thân. Mọi chuyện tới cuối là…hic…..anh sử
dụng tôi đúng không? Hic!
-Mamako
….Ha! Phải, tôi lợi dụng cô đó, đúng là con gái thấy trai đẹp là nhảy bổ vô.
Haha! Công nhận cô ngốc ghê mà còn dễ tin nữa. Nghĩ sao người như tôi mà thích
cô? Xem lại mình đi!Mà con nhỏ Hoa cũng tệ thiệt , giống hệt cô!
-……….Hic! Huhuhu!Phong, không được
nói Hoa như thế, tôi cấm anh !
-Cô làm
được gì tôi ? Tôi thích nói đó!
-Anh
không được xúc phạm con bé! Anh tưởng anh giỏi lắm à? Không phải tôi và Hoa không xứng đáng với anh ! Mà anh mới là người
xứng đáng với tôi , kể cả Hoa!
Chát! Ai
là người tát, tahy vì trong chuyện này lẽ ra Mamako chính là người đánh thẳng
vô mặt Phong nhưng lần này ngược lại. Mamako ngẩn ngơ nhìn về phía má chưa bị
tát , ánh mắt bi thương , nước mắt dàn dụa như sóng biển ngoài đại dương, trong
tích tắc cuốn đi bao hoang mang , cảm xúc của Mamako khiến cô như người mất hồn
.
Tay
Phong run bần bất, anh mở to mắt nhìn tác phẩm mình vừa tạo ra. Anh không cố ý
nhưng những điều Mamako nói làm anh phát điên . Có cảm giác trong tim anh nhiều
vách ngăn , bỗng nhiên những vách ngăn đó bị rách , ứa máu ra làm anh không
khỏi đưa tay đặt trước ngực.
-Dù
sao…..cũng chúc anh vui vẻ bên Hoa!-Nói rồi, Mamako chạy đi , chạy thật nhanh
để tránh xa Phong ra , nhìn anh là tim cô lại lên cơn đau. Những giọng cay đắng
ấy, những tưởng tượng ấy đã thành sự thật , lục đục nói ra dù lòng không muốn
nhưng…đây không phải là mơ.
-Hahahaha!Hahahaha……..hic!A!!!!!!!!!!!-Mamako bỏ sau, Phong đứng trời
trồng cười tức tởi như điên rồi lại hét lên cơn điên cuồng dại làm ai cũng phát
kinh, sợ hãi.
Mamako
chạy vô phòng vệ sinh nữ để xóa đi khuôn mặt nhem nhuốc đầy nước mắt của mình
thì bớt chợt gặp Huyệt Anh đi vệ sinh đang rửa tay. Huyệt Anh hoảng hốt khi
thấy cô bạn thân của mình khóc, khóc rất nhiều. Mamako tuy yếu đuối nhưng hiếm
khóc, rất ít khóc. Sự thật suốt mười một năm học chung , đây là lần thứ ba
Huyệt Anh thấy Mamako khóc mà còn khóc to nhiều, và nghe rõ tiếng , hai lần kia
chỉ là khóc nhẹ thôi chứ không kinh khủng như hôm nay.
-Mamako
, có chuyện với cậu vậy? Chuyện gì xảy ra!
-Huyệt Anh….Hic…..Huhu…Thật
sự……Phong không hề yêu tớ……không hề thích tớ…hic! Huhuhu- Cuối cùng phải ráng
lắm, Mamako mới kể hết câu chuyện.
Huyệt
Anh đứng hình, cô thật sự phẫn nộ khi nghe tin cái tên đào hoa đó dám làm vậy
với cô bạn tội nghiệp của cô. Huyệt Anh không thể nào tin nổi một tên tính tình
như trẻ con mà lại mưu mẹo, thâm độc như thế. Khoan đã! Chuyện hôn thê, rồi lợi
dụng giống hết chuyện cô đang định hỏi Kaishito không lẽ là thật?
Huyệt Anh chia tay Mamako đi kiếm
Kaishito, có hai chuyện cô muốn nói với anh. Một là nói về chuyện Mamako và tên
vô tình kia, hai là chuyện cô và anh. Cô chạy vô lớp và thấy anh ngồi đọc cuốn
sách hôm bữa đằng sau chỗ cô ( Chỗ cũ bị Hưng lấy , Phong cũng bị y chang!) .
-Kaishito ! Ra đây tôi biểu!
-Nà ní
?(Nhật : cái gì?)
Huyệt Anh
hung hổ kéo tay Kaishito ra ngoài với bao ánh mát khó hiểu trong lớp. Dẫn anh
tới nơi ít người để dễ nói chuyện bởi vì cô biết cô và anh sẽ to tiếng với
nhau. Tâm trạng cô giờ không ổn, không hề tốt, muốn đấm cái gì đó thật cũng
không thể, cô chỉ có thể siết thật mạnh tay Kaishito vậy mà hắn vẫn câm lặng,
không kêu la. Đáng ghét!
-Cô kêu
tôi ra đây có việc gì?
-Này, sao
bạn anh , Phong nỡ lòng nào làm vậy với Mamako? Anh nói tôi nghe xem!
-Phong ?
À! Chuyện nó lợi dụng nhỏ bạn cô để nó khỏi đám cưới ấy à?
-Anh…..anh
biết à?
-Biết tuốt! Ay ya, bình thường thôi có gì
đâu? Bởi vì nó không muốn đám cưới thì phải nhờ ai đó giả làm bạn gái để đừng
có bị kết hôn!
-Anh nói
vậy mà nghe được hả? Cái gì mà bình thường ? Tại sao không nói mà lợi dụng để
Mamako đau buồn ? Có biết bạn tôi yêu bạn anh lắm không?
-Nó yêu kệ
nó , con gái ngộ ghê thấy được làm bạn gái nghĩa là được Phong thích sao không
nghĩ cái khác?Bạn cô cũng hám trai ghê, con nhỏ hôn thê đó cũng vậy. Haiz! Con
gái đúng là….
Chát!
Một âm thanh sắc gọn vang lên!Trên mặt
Kaishito in rõ “ngũ hành sơn” đỏ tươi, ánh mắt ngạc nhiên, khuôn mặt đờ đẫn.
Kaishito lấy tay xoa xoa vừa bị đánh , nhếch môi cười nhìn Huyệt Anh. Cái nhếch
đó làm cô phát điên, anh còn không biết lỗi mà còn tiến tới. Tay
Huyệt Anh dù có run vì bỗng nhiên có gì đó nhói trong lòng nhưng vẫn mạnh mẽ
đối phó.
-Anh là đồ
quá đáng! Sao lại dám khinh tụi tôi như thế? Vậy…..có phải những gì Hoa Âm nói
là đúng, anh cũng chỉ……giống Phong?-Những lời cuối , Huyệt Anh nghẹn ngào nói
ra tới nỗi có thể dùng từ “ không rõ” nhưng có vẻ vì trong đó có tên Hoa Âm
,Kaishito đã hiểu ra. Anh chỉ đáp lại cái tát của cô là nụ cười chọc tức, tựa
người vào tường.
-Vậy là cô
biết hết rồi! Biết rồi thì đừng làm phiền tôi.Thật tình, tưởng cô có ích ai
dè…cũng như không . Biết vậy từ đầu khỏi nhờ cô làm ….
Chát! Lại
thêm lần nữa bên má kia cho đều, cho đúng với cái sự ác ôn, quỷ quyệt của anh.
Bậy giờ hai bên mặt Kaishito là “ đôi ngũ hành sơn” màu đỏ cực tươi. Anh đờ đẫn
nhìn Huyệt Anh, những câu nói , lời nói đều lọt vô tai Huyệt Anh, đều là dao
đâm thẳng vào trái tim cô. Tim cô từ từ rỉ máu thật đau, nỗi đau ấy khiến cô
không chịu nổi. Không biết từ lúc nào, mắt cô đã ướt đẩm vì những giọt pha lê
chứa những chất đau buồn, khổ sở.
Kaishito lại
cười, mỉm cười nhìn cô mà vỗ tay, khen ngợi, sỉ nhục cô. Anh nói cô cũng giống
như những đứa con gái khác có đặc biệt gì đâu! Bị chia tay là đòi tát , khóc,
chả hay ho gì cả! Anh lại cười khinh cô thế nào cũng lãng quên rồi có người mới
nên đừng buồn mà khóc , để dành cho thằng mới đi. Huyệt Anh lại định vung tay
để đánh anh ví tội quá xem thường cô nhưng bị Kaishito kiệp thời nắm lấy. Anh
đè cô vào tường, khuôn mặt cười mỉm, ác độc giờ trở nên giận dữ , hung tàn.
-Cô nãy giờ đánh tôi đủ chưa? Cũng có sức
giới hạn nha!
-Ha! Với
người là võ sư của ba môn võ, anh làm gì có giới hạn?
-Con ranh !
Kaishito giơ
nấm đấm định cho cô trận nhưng khi thấy gương mặt tổn thương đầy nuớc mắt, anh
bị cản lại mà nhìn . Khuôn mặt tươi cười , chu mỏ chọc ghẹo anh thường xuyên,
còn vô tình khiến anh lên cơn , luôn luôn ngớ ngẩn ngoài tự nhiên khiến anh
buồn cười giờ đây đã bị tổn thương bởi chất độc, người gây ra chất độc đó là
anh. “Thịch”, một tiếng phát ra trong anh, anh cảm thấy thật khó chịu .
Đôi mắt cô đã
nhấm lại vì sợ , toàn thân cô run lên, hai tay che mặt . Hình ảnh khiến anh không hài lòng chút nào,
con người cá tính , mạnh mẽ giở nên hèn
hạ , nhút nhát chỉ vì anh . Anh chưa bao giờ mình lại suy nghĩ nhiều vậy, bận
tâm như thế, xem xem anh đúng hay sai?
Bốp !
Tiếng va chạm
mãnh liệt giải cứu cho Huyệt Anh, Kaishito té ngửa xuống sàn. Lần này anh không
chồm dậy nhìn tên nào to gan mà anh biết đó là ai, và anh biết anh xứng đáng
cho cú đấm này. Kẻ to gan đó chính là Hưng, anh không thấy Huyệt Anh đâu, hỏi
mọi người trong lớp thì thấy Huyệt Anh cấm tay Kaishito ra ngoài mà mắt đầy cãm
phẫn nên Hưng liền đi kiếm hai. Anh chứng kiến hết , nghe hết, lòng lên cơn
thay cho Huyệt Anh . Những gì đụng vô cô , hoặc người thân cô cũng đồng nghĩa
là đụng vô anh.
Kaishito mỉa
mai nói cô, cũng như Kaishito mỉa mai nói anh. Anh đưa khuôn mặt kinh khủng
chiếu thẳng vào Kaishito đang nằm dưới sàn mà ngủ, rồi tới lượt Huyệt Anh đang
run rấy thân mình. Anh kéo tay Huyệt Anh vô lớp .Trên đường đi, Huyệt Anh cú
thắc mắc tại sao anh lại làm vậy.
-Thằng đó
dám sỉ nhục cậu nên tớ cho hắn trận!
-Nhưng có
liên quan gì tới cậu đâu!
-Chuyện liên
quan tới cậu cũng liên quan tới tớ!
-Tại sao?
-Vì tớ yêu
cậu!
Cả hai không
chạy nữa mà đứng im, Hưng đứng đằng trước, Huyệt Anh đằng sau, hai người vẫn
nối liền nhau vì cả hai vẫn đang nắm tay. Huyệt Anh mặt đỏ lên vì lần này cô
được tỏ tình, cả thế giới choáng voáng, lời tỏ tình không hề giả dối, cô cảm
nhận được sự chân thật mà e ngại.
Hưng quay đầu
lại , tiến tới trước mặt Huyệt Anh.
-Làm người
yêu tớ nhá!
Mamako mang
cơ thể mệt mỏi, đau khổ đi trên hành lang thí gặp Long. Long ngạc nhiên khi
thấy dáng vẻ ủy mị của Mamako nhưng anh biết lí do, mặt anh nhăn lại vì rủa kẻ
làm Mamako như thế và anh biết đó là Phong. Long choàng tới ôm Mamako vô lòng
để cô có một nơi có thể tựa, có thể thoải mái. Anh vẫn lặp lại câu nãy.
-Làm người yêu tôi nhé! Mamako!
-Tớ….tớ……
-Huyệt Anh
trả lời đi! –Hưng nôn nóng!
-Tớ…..đồng ý!
– Huyệt gạt đi đau khổ mà mỉm cười với Hưng, cô chạy tới nhảy ôm vào lòng Hưng.
Hưng vui mừng đáp lại cô , điều ức của mười một năm trước của anh đã thành sự
thật. Không uổng công anh tìm kiếm cô.
-Tớ..đồng
ý!-Mamako nói xong ngất lịm vào lòng Long, cô quá mệt mỏi, anh cũng cảm nhận
vậy.
Long cười
ngước lên nhìn khuôn mặt tối sầm của Phong. Phong đã nghe rõ, Mamako sẽ là bạn
gái Long. Anh không hài lòng chút nào.Khi Mamako bỏ đi không lâu, anh đã chạy
theo tìm cô, anh không muốn làm cô đau nhưng giờ người đau là anh và kẻ gây anh
đau là cô.
Kaishito
đứng dậy , ngồi tựa vào tường. Anh không khỏi nghĩ tới việc làm Huyệt Anh rơi
nước mặt. Không nghĩ tới những giây phút ngộ nghĩnh bên cô. Sao , anh thấy lòng
mình trống trải thế, thiếu sót gì đó! Có phải cô không ?
-Sarari, anh
phải làm sao đây ? Tình cảm anh dành cho em thật chân thật, tình cảm anh dành
cho những đứa con gái khác chỉ trêu cợt, anh có thể chia tay không suy nghĩ. Mà
sao lần này………Anh lại quá nghĩ ngợi với việc chia tay với cô gái này, anh còn
hoang mang không dám đánh cô ta nữa vì không muốn làm cô ta tổn thương thêm.
Sarari, em nói xem, anh nên làm gì?
(Chúng ta đi được 1/4 cậu truyện òi!!! ^_^!! Cố gắng lên nếu các bạn thấy hay!! không thì Isa không ép!! )
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT