Đại khái là, qua ba, bốn tháng sau, Khang phủ bỗng nhiên bắt đầu dọn dẹp, quét tước. Con thỏ tinh Cư Nguyệt cũng không rõ là có chuyện gì, vội vàng hỏi Tiểu Mạc, thì được trả lời: “Hai bằng hữu của gia mang theo thê tử và nhi tử đến đây làm khách, hình như là bằng hữu vô cùng tốt, cho nên gia rất cao hứng, sai người quét tước trong ngoài phủ thật tốt để khoản đãi khách quý.”
“Là dạng khách nhân gì vậy?” Cư Nguyệt nghi hoặc, Khang Kiện từng nói cho hắn về hai cái tên Phùng Dạ Bạch và Mộ Phi Phàm, nhưng hắn cũng không để ý, chỉ nghe người đưa tin kể lại, thê tử và nhi tử của hai người này vô cùng xinh đẹp, đáng yêu. Tâm con thỏ tinh Cư Nguyệt lập tức hoạt động, thầm nghĩ không biết là tuyệt đại giai nhân, khuynh quốc khuynh thành thế nào. Tuy hắn đã gả cho Khang Kiện, nhưng bản tính thích ngắm nữ tử xinh đẹp không hề sửa, tưởng tượng đến điều đó, trong lòng thực nôn nóng.
Khang Kiện cũng vì điều này mà vô cùng lo lắng, yêu tinh nhà mình y hiểu rõ hơn ai hết, vạn nhất nhìn đến hai vị thê tử xinh đẹp nhà người ta mà nước miếng lại chảy xuống, ai… Bởi vậy trước hôm Phùng Dạ Bạch và Mộ Phi Phàm đến, y đã ân cần dặn dò, nhẹ nhàng khuyên bảo, hôn nhẹ lão bà, kính nhờ hắn phải chừa cho mình chút mặt mũi. Cư Nguyệt đương nhiên luôn mồm đáp ứng.
Sáng sớm hôm sau, Cư Nguyệt cũng không nhàn rỗi, luôn theo sát tiểu bảo bảo vừa cố gắng tập đi, vừa nha nha học nói. Cả Cư Nguyệt cùng Tiểu Mạc, Bích Thược đều vui vẻ không thôi.
Cư Nguyệt vừa mới nói một câu: “Ai, sao chân hài tử này lại ngắn như vậy, ông trời phù hộ, ngàn vạn lần đừng giống ta, tốt nhất là giống như cha nó, cao lớn, anh tuấn tiêu sái…” Lời còn chưa xong, chợt nghe có người hô: “Đến rồi, đến rồi, Phùng gia và Mộ gia đã đến.”
Tiểu Mạc vội đứng lên, nắm lấy đôi tay phì phì nộn nộn nhỏ bé, nói với Cư Nguyệt: “Phu nhân, khách quý đã đến, ngươi không thể không ra ngoài gặp mặt, chúng ta đi nhanh thôi.” Vừa nói xong lại nghe Bích Thược nói: “Các ngươi cứ đi đi, ta không ra, ta không quen biết nên không cần xã giao.”
Ánh mắt Cư Nguyệt đã sớm sáng lên, tuyệt sắc giai nhân nhất định phải gặp, mới chạy được vài bước, lại nhớ tới nhi tử nhà mình đang ở phía sau, vì thế vội vàng trở về, bế tiểu bảo bảo chạy đi.
Từ xa đã nghe đại sảnh truyền đến tiếng nam nhân sang sảng cười, Cư Nguyệt tiến hai, ba bước đã tới nơi, cười nói: “Khách quý đến chơi, ta nghênh đón muộn, Khang Kiện, hai giai nhân xinh đẹp đáng yêu kia đâu?” Hắn nhìn lão công nhà mình, vừa nói, ánh mắt vừa liếc một vòng, liền thấy Lưu Song đứng sau Bạch Thự, nước miếng không khỏi muốn chảy ra.
Lúc này trán Khang Kiện đổ mồ hôi lạnh, Cư Nguyệt, y đã căn dặn hắn như thế, hắn cũng vỗ vỗ ngực cam đoan. Khang Kiện nhìn thoáng qua thấy Vương Hổ và Bạch Thự đang cúi đầu ăn thịt và điểm tâm, thầm nghĩ hai vị phu nhân của bạn tốt tựa hồ cũng không để ý, có thể nhẹ nhõm một chút.
Ai ngờ Cư Nguyệt lại không hướng đến hai vị phu nhân kia mà lại hướng về Lưu Song, hai mắt tỏa sáng, nhiệt tình giới thiệu: “Phu nhân vẫn khỏe, ta là ái nhân của Khang Kiện, ai nha, ngươi ngồi a, sao lại đứng đó? Đến đây, Tiểu Mạc, ôm tiểu bảo bảo giúp ta, ai vậy, sao lại chiếm chỗ ngồi của phu nhân.” Hắn trợn mắt nhìn Bạch Thự đang ăn điểm tâm, rốt cục con chuột tinh cũng chịu ngẩng đầu lên.
“Oa nha…” Cư Nguyệt sợ tới mức nhảy lui ra sau mấy bước, Bạch Thự cũng sợ tới mức nhảy dựng ra khỏi ghế, hai người nhìn nhau một lúc lâu, lại phát ra một tiếng kêu kinh hỉ, tiếp theo ôm nhau gắt gao, trăm miệng một lời nói: “A, con chuột tham ăn, sao lại là ngươi a.”
“A, con thỏ lưu manh, lại là ngươi.” Ngay cả Vương Hổ đang vùi đầu hăng hái chiến đấu đĩa thịt cũng ngạc nhiên ngẩng lên, xoa xoa cái miệng dính mỡ: “Con thỏ? Con thỏ lưu manh? Để ta nhìn xem.” Hắn đi lên lay lay hai người, sau một lúc lâu bỗng nhiên kinh hỉ đánh Cư Nguyệt một quyền: “A nha nha, con thỏ lưu manh, quả nhiên là ngươi a, sao ngươi ở đây.”
Bằng hữu gặp lại, hiển nhiên có vô số lời để nói, Khang Kiện và Phùng Dạ Bạch, Mộ Phi Phàm trợn mắt há mồm nhìn nhau, không thể ngờ ba người bọn họ là bạn tốt, lại đều cưới yêu tinh làm vợ. Nói vậy, không biết những người khác thế nào nữa, chẳng lẽ còn có thể gặp, cưới bằng hữu của yêu tinh sao?
Bạch Thự, Vương Hổ và Cư Nguyệt lui ra sau hậu viện; Phùng Tiểu Bạch cùng hai tiểu song thai và Khang An chơi đùa với nhau trước mặt nhóm mẫu thân.
Ba người đang nói cao hứng, chợt nghe Phùng Tiểu Bạch cười hì hì: “Nơi này có cái điểu động thật bí mật a, ca ca mang điểu đản ra cho các ngươi xem.” Nói xong, chỉ thấy trong tay hắn lóe lên bạch quang, phía sau đống cỏ dại có một con chim nhỏ đi ra, bên trong quả nhiên có bốn điếu đản. (Điểu đản = trứng chim)
Phùng Tiểu Bạch lại thả trở về: “Nhìn là được rồi, nương ta nói, chim chóc là bạn tốt của chúng ta, không thể thương tổn.” Nói xong, đôi song thai tên Mộ Phi và Mộ Hổ liền vỗ đôi tay nhỏ bé cười: “Ha ha, xem thực thích, xem thực thích, Tiểu Bạch ca ca, chúng ta cũng bộc lộ tài năng cho ngươi xem.” Sau đó hai huynh đệ liền hướng tay chỉ lên trời, chỉ thấy một đạo lam quang hiện lên, con diều hâu liền xoay hai cái trên bầu trời, rồi ngã lộn nhào xuống đất.
Mộ Hổ thấy vậy liền nói: “Đáng tiếc Tiểu Bạch ca ca không cho tổn thương chim chóc, nương ta bảo, gia cầm, chim, thú đều là thực phẩm ngon nhất, chỉ dùng để nướng ăn.” Lời chưa nói xong, bên cạnh vang lên một âm thanh tức giận, Khang An chậm rãi nói: “Sai… Nha… Nương ta… Hắn nói thực vật là ăn ngon nhất.” Nó nói xong, đôi tay phì phì nộn nộn giơ ra một ngón, chỉ thấy một đạo lục quang hiện lên, trong giây lát trên đường đi lát gạch hiện ra một hàng dài cỏ non xanh biếc, ướt át.
Bạch Thự, Cư Nguyệt cùng Vương Hổ nhìn đến ngây người, bọn họ thật là ba cái nương trì độn mà, đến bây giờ mới phát hiện nhi tử nhà mình biết pháp thuật, sinh ra đã có. Nhưng mà cũng thật buồn cười, những hài tử này đều cho rằng những gì nương chúng nói là tinh túy.
Ba nam nhân ở phía trước đã chờ đến không nhẫn được, đành phải lấy hương cơm, đốt thịt nướng khô và nha hoàn xinh đẹp làm mồi dụ, cuối cùng cũng gọi được lão bà nhà mình đến. Vừa ngồi vào ghế, thì thấy nha hoàn đến báo: Quốc sư đương triều đến.
Tất cả mọi người đều là bằng hữu, vội vàng ra cửa đón, chỉ thấy vị quốc sư này cười hì hì nói: “Yêu, không tồi, vừa đúng bữa cơm.” Nói xong, lại ngồi xuống, thần bí cười hề hề: “Các ngươi đoán xem vài ngày trước ta đi trên đường gặp được ai? Hắc hắc, nói cho các ngươi, các ngươi đừng bị dọa nha, Hướng Thiên Nhai.”
Mặt Mộ Phi Phàm giãn ra, cười nói: “Tên lãnh huyết kia, chắc chắn nhận được tiền thưởng cao, lại đi ám sát người nào đại ác đi.”
Vừa dứt lời, Quan Sơn liền lắc đầu cười nói: “Không phải, không phải, hắn mang theo một vị phu nhân, ôi, ta nói cho các ngươi, vị phu nhân kia khuynh quốc khuynh thành, quyến rũ thướt tha vô cùng, tại sao tên lãnh huyết kia lại lấy được chứ, thật là diễm phúc a. Đúng rồi, họ còn có một nhi tử, còn bảo ta tiện thể nhắn, mọi người nếu có rảnh thì đến Sát thủ cốc tụ họp.”
Phùng Dạ Bạch liền nói: “Tên lãnh huyết này, thành thân cũng không nói cho chúng ta một tiếng…” Lời còn chưa xong, Quan Sơn đã hắc hắc cười: “Nói thật, thỉnh huynh đệ ở đây thứ tội, ta cũng đã có vợ, hơn nữa nhi tử đã gần một tuổi, khi nào đến kinh thành, tới nơi của ta, Hoàng thượng cũng muốn gặp các ngươi, đại khái thời điểm tiểu hoảng tử một tuổi cũng sẽ triệu các ngươi vào cung.”
Buổi nói chuyện khiến cho mọi người trợn mắt há mồm không thôi, mà bọn họ không biết là, theo từng nơi họ đến, đội ngũ tụ hội càng ngày càng lớn, cũng sẽ càng ngày càng nhiều yêu tinh gặp lại nhau.
Chuyện về nhóm yêu tinh xinh đẹp kia, vẫn còn đang tiếp tục.
HOÀN
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT