Hoa đăng bên bờ sông Tần Hoài so với nơi khác sáng hơn rất nhiều, không vì lý do gì cả, chỉ là trên những lá cờ phướn đầy màu sắc phấp phới giữa hoàng hôn kia viết những cái tên đầy vẻ phong lưu mê người. “Di Hồng”, “Thúy Tụ”, “Thấm Ngọc”, “Tiêu Tương”, tên gọi tuy bất đồng nhưng đều là chốn sênh ca mị ảnh yêu hồng.

Một gian kia là của Kim Lăng hoa khôi Yên Vô Tâm tên gọi “Túy Ngọa Hồng Trần”.

Tuý ngọa hồng trần, hồng trần tuý ngọa, cười nhìn gió mây trôi qua trước mắt.

Tên kia mang vẻ phong trần lại có thêm vài phần tiêu sái. Chỉ là, mười trượng nhuyễn hồng, có thể tuý ngoạ chân chính có mấy người?

“Thúy Nùng, Vô Tâm tiểu thư đâu rồi?”

“Sáng nay nghe nói có khách quý tới chơi, đã vội vàng chuẩn bị đi rồi.” Nữ tỳ xinh đẹp gọi là Thúy Nùng đáp.

“Là ai vậy? Chưa từng thấy Vô Tâm tiểu thư cẩn thận như thế. Đến Tử Trúc Hiên quanh năm đóng kín cũng mở ra.”

“Đúng đó, lần trước tiểu hầu gia tới cũng không phô trương như vậy.”

Nói đến vị chủ tử sắc nghệ song tuyệt tâm tư khó dò của các nàng thì ngay cả nữ tử ít lời cũng hiếu kì nói vài câu, huống chi là mấy người nhiều chuyện này.

“Kêu Yên Vô Tâm ra đây!” Mấy tiếng nói nhỏ nhẹ thoáng chốc bị một tiếng hét đánh tan, bảy tám hán tử đồng loạt xông vào, dẫn đầu là một tên mang dáng dấp đại công tử đang đập bàn la hét.

Nhị tiểu thư Khinh Hồng của “Tuý Ngọa Hồng Trần” vội vàng ra tiếp đón: “Vị công tử này, Vô Tâm cô nương đã ra ngoài, để Vô Ưu cô nương tiếp ngài được không?”

“Ta muốn Vô Tâm, những người khác tránh qua một bên!” Tên công tử đẩy Khinh Hồng qua một bên, kiêu ngạo nói: “Hôm nay nếu ta không gặp được Vô Tâm thì sẽ huỷ thanh lâu của các ngươi!”

Khinh Hồng lảo đảo ngã vào lòng các tỷ muội. Vô Tâm không ở đây, Khinh Hồng bị gây khó dễ, các nàng lại là những tiểu cô nương chưa quen sự đời, đều sợ đến sắc mặt trắng bệch, chân tay luống cuống.

Các khách nhân khác đều biết tính nết gia thế của vị công tử này, gặp sự tình nháo lớn như vậy, sợ rước họa vào thân nên nhất thời ai cũng lo chạy trốn. Phượng lâu to đến thế giờ chỉ còn lại vị khách nhân ngồi bên cửa sổ kia.

Nam tử một thân hắc y tóc đen như mực.

Hắn nguyên bản muốn tìm một vị trí tốt, lẳng lặng thưởng thức cảnh hoàng hôn trên sông Tần Hoài. Hâm nóng một bình thanh tửu, thưởng qua hương vị khi say. Hắn thích vào lúc hoàng hôn dần buông ngồi bên song cửa trông về phía xa, ngắm bờ sông dưới ánh hoàng hôn rực lên như gò má ửng hồng của người con gái phong trần, từ đoan chính thanh nhã trở nên quyến rũ rồi dần mị hoặc.

Nhưng đám người kia thực sự làm hắn có chút mất hứng.

“Vị công tử này, trước tiên bớt giận đã, lại đây cùng uống một chén thế nào?” Hắn thoải mái nói, âm sắc nhu tĩnh lưu luyến như tiếng hồ cầm vương vấn.

“Ngươi là ai?” Vị công tử kia lại gần quan sát hắn.

“Tiểu nhân họ Dương.” Hắn nhẹ nhàng mỉm cười, lông mi che đậy hơi khẽ nhấc, ánh mắt u diễm như tuyết bay, lướt qua mọi người rồi lại lạc vào chốn hư vô. “Các nàng đều là tiểu hài tử, công tử có thể bỏ qua không tính toán được không?”

Bị ánh mắt nhu diễm lướt qua, công tử trong lòng ngẩn ngơ, ngưng thần nhìn lại, nhận ra hắn dung mạo xinh đẹp như nữ tử, khuôn mặt ẩn lộ ra khí chất thanh nhã, thần tình thanh tao lịch sự, một đôi con ngươi đen như mực tự túy phi túy ẩn khuất dưới hàng lông mi dày, sóng mắt lưu chuyển khiến kẻ khác tâm động một cách khó hiểu.

Trong thanh lâu cũng khó gặp được người đẹp như vậy.

“Muốn ta bỏ qua cho các nàng cũng được, chỉ cần ngươi thay Vô Tâm bồi ta một đêm…” Công tử cười gượng, nói.

“Đánh cờ hay đánh đàn?” Hắn thong dong tự nhiên, bình tĩnh như nhàn hoa chiếu thuỷ.

“Sao cũng được!” Công tử cười to, một tay kéo hắn đến bên người. “Đến thuyền hoa của ta đi.”

Một đám người vây quanh hai người bọn họ, bước ra ngoài cửa.

Khi đi qua bên người Khinh Hồng, hắn chợt cúi đầu nói nhỏ vài câu bên tai nàng. Chớp mắt bọn họ đã đứng ở thuyền hoa trước cửa.

Đợi đến lúc đám người kia đi mất, chúng nữ tử mới giật mình chưa hoàn hồn mà nói chuyện với nhau.

“May là có vị công tử kia tương trợ, bằng không thật không biết sẽ có hậu quả gì.”

“Đúng rồi, Khinh Hồng, công tử kia vừa nãy nói gì với cô?”

Khinh Hồng sắc mặt ngưng trọng: “Hắn muốn tôi nói với Vô Tâm tiểu thư người nàng đợi đã tới.”

Trong thuyền ánh đèn màu đỏ lay động, hai người cách bàn cờ ngồi đối diện nhau.

“Vì sao ngươi mãi không chịu ngẩng đầu nhìn ta?” Công tử có chút nghi hoặc, bất cứ lúc nào, đôi mắt của hắn luôn giấu dưới hàng mi dày, nhãn thần mơ hồ không hề nhìn vào mắt y.

“Ta không quen cùng người khác đối diện.” Hắn cầm cờ trắng, ánh mắt chuyên chú vào bàn cờ, vừa nói chuyện vừa hạ xuống một quân.

Công tử đã mất kiên nhẫn, vươn tay nắm cằm của hắn, buộc hắn ngẩng mặt lên. “Nếu ta muốn ngươi nhìn ta thì sao?”

“Vậy đừng trách ta…” Trong thoáng chốc, công tử như nghe được hắn thấp giọng nói một câu, cũng là câu cuối cùng y còn nghe được: “Mọi chuyện đều là do ngươi tự chuốc lấy.”

Sau đó y thấy hắn chậm rãi giương mắt, là đôi con ngươi đẹp đến kinh người, thâm trầm như địa ngục, sâu không thấy đáy, sâu đến không lường được. Là một dòng thu thuỷ lay động bừng tỉnh vạn người trong vạn mộng, kinh sợ đánh rơi cái đẹp nơi phồn hoa, là đôi mắt duy nhất trong chốn thiên địa này có thể huỷ diệt hồng trần, cũng là đôi mắt phàm nhân không thể nhìn được.

Thuyền hoa chậm rãi xuôi dòng, hắn chăm chú ngắm nhìn hoa đăng hai bờ sông.

Thành Kim Lăng phồn hoa đến cực điểm, đế đô xa xỉ thối nát, nước sông bến Tần Hoài đã cuốn trôi biết bao tình của tài tử, si của ca nữ, oán của danh kỹ. Thế nhưng, hắn lại thích đô thành suy vong nhưng tràn đầy thanh sắc, tuý sinh mộng tử này, từng tấc từng thốn đều như chất độc xâm nhập chút một vào cốt tuỷ, mị hoặc mà tuyệt vọng, khiến hắn say sưa như đang phẩm rượu ngon.

Nhân sinh muôn vẻ có lúc rực rỡ có khi u ám, không như hoa đăng hai bờ sông luôn luôn bất định.

Còn hắn trước giờ là một người bàng quang.

“Công tử…”

Hắn quay đầu lại, một bóng hồng nhanh nhẹn lướt tới.

Con ngươi minh diễm, đôi mắt minh diễm, dung nhan minh diễm như hoa. Nhưng khí chất của nàng lại thanh liệt như tuyết, cao ngạo như băng.

“Vô Tâm, ngươi đến rồi.” Hắn mỉm cười, thoáng chốc tinh hỏa rực cháy trong thiên địa như đều ấn nhập trong đôi mắt của hắn.

“Vô Tâm đến trễ, thỉnh công tử trị tội.”

“Ta đang nghĩ hẳn là nên cho ngươi trở về, nhân giới thủy chung là một nơi hung hiểm, ngươi ở nơi này thật khiến ta lo lắng.”

“Nhưng hôm nay gặp nguy hiểm chính là công tử.” Vô Tâm khẽ cười, mang theo vài phần nghịch ngợm. “Huống chi công tử lưu lại trần gian, Vô Tâm cũng chỉ có thể tiếp tục làm Kim Lăng hoa khôi.”

“Ta cản tai hoạ giúp ngươi, ngươi ngược lại còn trêu chọc ta.” Hắn lắc đầu thở dài. “Từ khi nào ngươi lại trở nên vô phép tắc như vậy?”

“Nếu ngày mai công tử hồi cung, Vô Tâm cũng sẽ rời khỏi nhân giới. Đi theo công tử vốn là tâm nguyện của Vô Tâm. Vô Tâm cũng là lo lắng cho an toàn của công tử tại nhân giới thôi.”

“Quên đi, ta nói không lại ngươi, ngươi trở về “Túy Ngọa Hồng Trần” đi.” Hắn quay đầu lại, ánh nhìn tập trung vào dòng nước trước mắt. “Nhân tiện giúp ta xử lý mấy tên nhàn rỗi trong khoang thuyền.”

“Vâng. Công tử định bao giờ trở về?”

“Ta vốn định cùng ngươi trở về “Túy Ngọa Hồng Trần”, nhưng tựa hồ có khách quý tới chơi…” Hắn mỉm cười. “Quả thực là một khách nhân rất tôn quý. Không nghĩ tới y lại xuất hiện ở chỗ này. Xem ra lời đồn là thật.”

“A?”

Theo đường nhìn của hắn, từ xa xa, trên sông Tần Hoài lấp lánh hoa đăng xuất hiện một đạo thân ảnh đạp nước đi tới, thân hình thanh mảnh, thân pháp mềm mại như cỏ lau trong gió, mượn gió mà lướt trên mặt nước. Vừa nhìn liền biết không phải nhân vật tầm thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play