Đi đường, Triệu Hồng Lân cùng Triệu Kiến Thành rất ít khi nói chuyện với nhau, thứ nhất, bọn họ không phải quá quen biết, thứ hai, Triệu Kiến Thành vẫn còn cảnh giác với y.

May là Triệu Kiến Thành cũng đã trưởng thành, ngày ấy, sau khi dúi đầu vào lòng y khóc một trận, thì dọc đường đi, nó vẫn lặng im ít nói, chẳng giống một đứa nhỏ mới tám, chín tuổi tẹo nào. Mà Triệu Hồng Lân, mặc dù lãnh đạm hờ hững, nhưng đối với Triệu Kiến Thành nhu thuận, cũng có chút chiếu cố.

Ngày hôm đó đi tới một trấn nhỏ tìm nơi ở trọ, sau khi dùng hết bữa cơm, Triệu Hồng Lân vẫn dịch dung, như bình thường mà nắm tay Triệu Kiến Thành, cùng nhau đi hỏi thăm Triệu Tĩnh. Tửu lâu khách sạn, quán trà đủ loại, nhưng vẫn không tìm được chút tin tức nào.

Đã năm ngày trôi qua vô ích, khiến Triệu Hồng Lân hoài nghi, có phải Triệu Tĩnh đã gặp bất trắc gì không…

Tránh khỏi bàn tay đang nắm đau nó, Triệu Kiến Thành ngẩng đầu khó hiểu nhìn Triệu Hồng Lân, kiên định mà cố chấp nói: “Phụ vương không sao đâu! Con nhất định sẽ tìm được phụ vương, con sẽ không từ bỏ!”

Tên tiểu quỷ này… ánh mắt kiên định giống hệt phụ thân nó, không hổ là phụ tử! Triệu Hồng Lân khom người xuống, thản nhiên nhìn nó rồi nói: “Ta cũng sẽ không từ bỏ, cả đời cũng không!” Dù là cả kiếp này, cũng tuyệt không tha!

Đối mặt một lúc lâu, một lớn một nhỏ đột nhiên nở nụ cười. Đứa nhỏ cầm lấy tay y, cười nói: “Con bắt đầu không chán ghét cửu thúc công như trước rồi đó.” Người còn lại thì nhướn mi, thản nhiên đáp: “Ta cũng vậy.”

Hai người sau khi “chung ý kiến”, bắt đầu lại đi tìm xung quanh một lần nữa, thẳng đến khi bầu trời tối đen vẫn không có thu hoạch gì, bất đắc dĩ đành trở về khách *** tính tiếp. Lúc lên cầu thang, phía sau chợt truyền đến âm thanh làm cho hai người sững lại.

“Chưởng quỹ, cho hai gian phòng hảo hạng.”

Thanh âm này… Như Hồng? Triệu Hồng Lân đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy trước quầy có ba người đang đứng, dù đưa lưng về phía cầu thang không rõ dung mạo, nhưng y vẫn cảm thấy quen thuộc. Nhất là bóng lưng đứng cuối kia, quen thuộc đến mức làm y hoài nghi có phải ảo giác hay không, nhất thời không dám lên tiếng, chỉ sững sờ đứng đó nhìn.

Cho đến khi người nọ xoay người, gương mặt xa lạ hiện lên rõ ràng, không phải Triệu Tĩnh, cũng không phải khuôn mặt y đã dịch dung cho hắn.

Thấy có người nhìn mình, người kia đầu tiên là sửng sốt, thân thể vô thức cứng ngắc, sau đó vội vàng nhìn ra chỗ khác…

Mặc dù vậy, Triệu Hồng Lân vẫn đi về phía hắn, vươn tay nói: “Tĩnh nhi, thật là ngươi sao?” Chậm rãi xóa đi lớp dịch dung, khuôn mặt anh tuấn ngày đêm tưởng niệm lộ ra, chỉ là, mới mấy ngày không gặp, hắn lại càng gầy gò hơn.

“Cửu hoàng thúc…” Túm lấy cổ tay y, ngăn cản y tiếp tục êm ái vuốt ve mặt hắn, Triệu Tĩnh âm thầm hít sâu một hơi, nghiêng người nhìn về phía đằng sau, nói: “Cửu hoàng thúc, Như Hồng và Giới Viện rất lo lắng cho ngươi.”

“Phụ vương! Phụ vương! Rốt cuộc con cũng tìm được phụ vương rồi!” Triệu Kiến Thành nhìn thấy Triệu Tĩnh, vui mừng đến quên nhúc nhích, lúc này đã tỉnh táo lại, thân thể nho nhỏ như mũi tên lao tới bên người Triệu Tĩnh, nước mắt tuôn rơi giàn giụa: “Oa oa… phụ vương, Kiến nhi rất nhớ phụ vương… Phụ vương đi đâu thế, con tìm mãi cũng không được… oa oa…”

Mới khi nãy nhìn thấy Triệu Hồng Lân, Triệu Tĩnh vô cùng sửng sốt, nên không chú ý tới bên cạnh y còn có người, đến khi người đó lao vào lòng hắn, thanh âm non nớt kêu phụ vương cùng nước mắt giàn giụa, làm Triệu Tĩnh không khỏi cứng đờ.

Là Kiến nhi? Trong quá khứ, hắn không làm tròn trách nhiệm một người cha, vậy mà Kiến nhi vẫn nguyện ý chấp nhận hắn sao?

Ôm lấy đứa con đang nghẹn ngào, Triệu Tĩnh chỉ cảm thấy trong lòng có vật gì đó chèn vào, hốc mắt cũng dần nóng lên: “Kiến nhi không khóc, phụ vương ở đây. Ngoan, đừng khóc…” Vỗ về con mình, Triệu Tĩnh nghĩ muốn mỉm cười, nhưng không hiểu sao lại rơi lệ, chỉ gắt gao mà ôm chặt Kiến nhi. Có lẽ đây là cốt nhục tình thâm, mặc kệ như thế nào, hắn vĩnh viễn cũng là phụ thân của Kiến nhi, dù chuyện gì xảy ra cũng không thay đổi được điều đó.

Hắn tưởng rằng đã mất đi tất cả, song bây giờ mới biết được rằng, hắn còn có người thân, hắn cũng không phải hai bàn tay trắng.

Nhìn một màn này, Triệu Hồng Lân chau mày, một tay ôm ngang người Triệu Kiến Thành, một tay đưa cho Triệu Tĩnh cái khăn, lãnh đạm nhưng lại ôn nhu nói: “Có việc gì vào phòng hãy nói, đây là khách đường.”

Triệu Tĩnh cầm lấy chiếc khăn, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Sắc trời đã tối, khách đường cũng không có khách nhân, nhưng ít nhất còn có Ngọc Như Hồng và Giới Viện, thật là mất mặt quá. Có điều, Ngọc Như Hồng và Giới Viện cũng chẳng tỏ thái độ gì.

Vào sương phòng, Triệu Kiến Thành lập tức bỏ tay của Triệu Hồng Lân ra, chạy tới trước mặt Triệu Tĩnh, ôm chân hắn không tha: “Phụ vương, phụ vương đừng bỏ Kiến nhi nhé? Con chỉ muốn phụ vương thôi…”

“Được được, phụ vương không bao giờ rời khỏi Kiến nhi nữa.” Triệu Tĩnh cúi người ôm lấy Triệu Kiến Thành, một tay vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo, mới phát hiện tay mình cũng chẳng ấm hơn mặt nó là bao, vì vậy đành vươn hai tay ôm lấy nó: “Kiến nhi, không phải con ở trong cung sao? Thế nào lại… ở cùng cửu thúc công?” Một đứa nhỏ như nó, sao lại đi đến tận nơi cách hoàng cung cả ngàn dặm thế này?

Nghe thấy Triệu Tĩnh hỏi, Triệu Kiến Thành lập tức cong cái miệng nhỏ lên, buồn bực nói: “Con không thích hoàng cung, càng không thích người trong cung, bọn họ nói xấu phụ vương! Hơn nữa trong hoàng cung không có ai chơi với con, Tử nhi và Lăng nhi lúc nào cũng ở bên thái tử…”

Triệu Tĩnh trợn to mắt, ngạc nhiên nói: “Thất hoàng thúc của con đâu? Không phải con thích nhất là chơi với thất hoàng thúc sao?”

Vừa nghe thấy ba chữ thất hoàng thúc, hốc mắt Triệu Kiến Thành đột nhiên đỏ lên, chu chu miệng, dùng sức nháy mắt mới bức được dòng lệ quay về: “Con mới không thích chơi với thúc ấy, con ghét thúc ấy nhất!”

Kiến nhi nói ghét thất đệ? Quả là chuyện lạ kinh thiên động địa! Triệu Tĩnh hỏi tiếp: “Kiến nhi, thất hoàng thúc bắt nạt con?” Trước kia thất đệ thương yêu Kiến nhi vô cùng, sao có ngắn ngủi mấy tháng đã thay đổi?

“Từ khi hoàng bá bá đăng cơ, đã ban thưởng cho thất hoàng thúc một tòa vương phủ, tất cả các phi tử của hoàng gia gia ở trong lãnh cung cũng được thả, mẫu phi của thất hoàng thúc cũng về vương phủ ở cùng thúc. Con đến vương phủ tìm thất hoàng thúc chơi đùa, nhưng mẫu phi của thất hoàng thúc dữ lắm, nàng không cho phép con được đi tìm thất hoàng thúc, cũng không cho phép thất hoàng thúc tiến cung tìm con. Con đợi hơn một tháng, không nhịn được mà đi tìm thất hoàng thúc, nhưng thất hoàng thúc nói chán ghét con. Còn nói phụ vương là… là…” Triệu Kiến Thành chực khóc, cắn môi không nói.

“Nói gì? Kiến nhi sao lại ấp a ấp úng thế?” Triệu Tĩnh càng cảm thấy kỳ quái, thất hoàng đệ nói gì làm Kiến nhi thương tâm thế này?

Triệu Kiến Thành chôn đầu vào ngực hắn, im lặng hồi lâu, mới đứt quãng nói: “Thúc nói… phụ vương vốn là một người ác độc không từ thủ đoạn… không biết xấu hổ… nói con sau này cũng như thế… Bọn họ nói xấu phụ vương, con ghét bọn họ! Sau này con sẽ không quay về cung nữa… oa oa…”

Mặc dù nó nói rất hàm hồ, nhưng Triệu Tĩnh vô cùng rõ ràng, trái tim không khỏi thắt lại, khuôn mặt vốn đã tái nhợt nay càng thêm trắng bệch, đôi môi cũng mất đi huyết sắc. Thì ra hoàng thất đệ cũng nhìn hắn như thế, người làm cha như hắn thật đúng là thất bại, không thể cho nhi tử một cuộc sống hạnh phúc, lại còn để nhi tử vì hắn mà chịu miệt thị. Ôm chặt lấy đứa nhỏ đang nức nở vào lòng, Triệu Tĩnh buồn bã thất thần, hết thảy đều là sai lầm của hắn mà tạo thành sao? Nếu là như thế, tất cả hậu quả phải do một mình hắn gánh chịu chứ, vì sao còn liên lụy đến con trai của hắn?

Bên kia Triệu Hồng Lân đã hỏi Ngọc Như Hồng vì sao lại đi cùng với Triệu Tĩnh. Thì ra, sau khi Triệu Tĩnh rời khỏi Võ Đang, ở trấn dưới núi đã gặp phải chư tăng Thiếu Lâm chuẩn bị rời đi, không ngờ hắn lại muốn theo bọn họ xuất gia làm hòa thượng! May mà Ngọc Như Hồng cũng Giới Viện kịp thời nhìn thấy, Ngọc Như Hồng nhận ra hắn, biết nếu hắn xuất gia, thế nào phụ thân y cũng sẽ đến Thiếu Lâm Tự ầm ĩ, vì vậy đành mang hắn theo.

Giới Viên bị tổn thương đến chân khí, còn Triệu Tĩnh lại không biết võ công, Ngọc Như Hồng lo lắng nếu truy binh đuổi theo, bằng sức một mình y, sợ rằng không bảo vệ được cả hai người, vì vậy liền thuê xe ngựa rời khỏi phạm vi của Võ Đang, tìm một sơn dã u tĩnh tạm thời an thân. Ba ngày sau, Triệu Tĩnh định một mình rời đi, mà Giới Viện cũng muốn thám thính xem Triệu Hồng Lân có bình yên thoát ra hay không, cho nên đều rời núi. Biết Triệu Hồng Lân bình an vô sự, Triệu Tĩnh định một mình đi về phía nam, Ngọc Như Hồng vốn vì ân oán giữa phụ thân với Triệu Tĩnh đã không có hảo cảm với hắn, nhưng vì báo đáp ơn cứu mạng của phụ thân, cho nên y không thể không đi theo bảo vệ an nguy cho Triệu Tĩnh. Đây chính là nguyên nhân vì sao ba người lại đi cùng với nhau.

Hắn muốn rời xa mình sao? Nhằm lúc y đi cứu Hồng nhi mà một mình rời đi, ngay cả cơ hội đền bù cũng không cho y? Ánh mắt Triệu Hồng Lân dán chặt vào bóng lưng trước mặt, trái tim thắt lại, một tia cười khổ đọng bên môi. Đến cả lúc này, hắn cũng không quên xa lánh y, đưa lưng về phía y!

Đứng bên cạnh, Ngọc Như Hồng nhìn phụ thân khổ sở tươi cười, không khỏi thầm than thế sự vô thường. Trong trí nhớ, ánh mắt phụ thân nhu mỵ trong trẻo vô cùng, nhưng phụ thân luôn lạnh tựa băng sương, lạnh lùng đến tuyệt tình. Nào ngờ giờ đây lại bị tình yêu quấn lấy, vì ái mà đau lòng? Đến cả mẫu thân cũng không thể làm cho phụ thân lộ ra ánh mắt yếu ớt cùng tuyệt vọng như thế bao giờ.

Trong không khí tĩnh lặng, lại nghe Triệu Kiến Thành nức nở nói từng câu, trong nháy mắt Triệu Hồng Lân lộ ra hàn quang, hai tay nắm chặt, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi bóng lưng của Triệu Tĩnh. Bóng lưng cứng ngắc đó đã phải chịu biết bao thống khổ đây? Mà tất cả đều do một tay y tạo thành! Ở bên y, hắn luôn phải chịu đả thương vô tận cùng đau đớn, khó trách hắn luôn muốn rời xa hoàng cung, rời khỏi chính mình…

Trái tim, theo đôi vai run rẩy của hắn mà rung động, giống như có hòn đá chặn lại không thể hô hấp, mỗi một nhịp đập, tựa như đè nén kinh mạch, làm cơn đau như truyền khắp tứ chi bách hài… Bóng lưng to lớn tưởng như kiên cường kia nhưng thật ra lại vô cùng yếu ớt, khiến kẻ khác muốn ôm hắn vào lòng, an ủi hắn, yêu thương hắn.

Chậm rãi hít một hơi thật sâu, Triệu Hồng Lân đi tới chỗ hai phụ tử, kéo Triệu Kiến Thành ra khỏi lòng Triệu Tĩnh, y liếc nhìn Ngọc Như Hồng và Giới Viện, ý bảo bọn hắn dẫn nó ra ngoài. Triệu Kiến Thành kháng nghị kêu to: “Con muốn phụ vương, con muốn phụ vương.”

Chỉ tiếc Ngọc Như Hồng đã ôm nó ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại, để mặc hai người ở trong phòng lẳng lặng nhìn nhau.

Một lát sau, trên mặt Triệu Tĩnh hiện lên nụ cười thản nhiên: “Cửu hoàng thúc, mấy ngày không gặp, sao ngươi lại ở cùng Kiến nhi?” Kiến nhi ra cung, đại hoàng huynh tất sẽ phái cao thủ đại nội theo bảo vệ, vì sao bên cạnh Kiến nhi lại là cửu hoàng thúc? Không cần nghĩ cũng biết Kiến nhi bị tấn công, và được cửu hoàng thúc cứu rồi. Kẻ nào lại lớn mật dám đuổi giết hoàng thân chứ? Mà trừ ra cừu nhân của hắn, thì còn ai dám mạo hiểm?

Nhìn nụ cười lãnh đạm in trên khuôn mặt tái nhợt của Triệu Tĩnh, Triệu Hồng Lân im lặng, trái tim thắt lại đau đớn. Triệu Tĩnh vốn là người thông minh, không cần y nói, hắn cũng đã biết nguyên nhân, bởi nụ cười kia chất chứa bất đắc dĩ lẫn một chút tâm tình phức tạp, như hối hận, rồi lại như không?

Không cách nào ức chế được cơn xúc động trong lòng, Triệu Hồng Lân tiến lên ôm hắn vào lòng, muốn dùng ***g ngực của mình che chở gió tuyết cho hắn, muốn tiếp thêm sức mạnh vô tận cho hắn, và cũng sợ hắn lại bỏ y mà đi lần nữa.

Phảng phất tìm được cây cột chống đỡ, Triệu Tĩnh vô lực cúi đầu ghé vào vai y, khí tức quen thuộc làm trái tim hắn đỡ đau đớn hơn. Hai mắt híp lại, bên trong chỉ là mờ mịt, một người mất đi mục đích có giống một khối thi thể biết cử động như hắn không? Vì người kia, hắn đã âm thầm chiêu binh mãi mã, tranh đoạt quyền vị, cho đến khi ngồi lên ngôi vị hoàng đế, dùng máu của biết bao người vô tội, kết quả đổi lấy chỉ là cừu hận lạnh lẽo như băng. Có điều, khi đó hắn có mục tiêu cùng ý chí, vì đạt được mục đích của mình, hắn nghĩ ra rất nhiều biện pháp… Nhưng hiện tại cái gì hắn cũng từ bỏ, cái gì cũng không suy nghĩ, đi đường nào đã không còn trọng yếu nữa, hắn chỉ vô tri vô giác chờ đợi ngày mai đến, một ngày mai mà hắn không biết…

Lặng im một lúc lâu, Triệu Hồng Lân chỉ nghe thấy tiếng hít thở loạn nhịp của Triệu Tĩnh, chứ không hề thấy hắn động đậy, làm y không khỏi hoài nghi hắn đã ngủ thiếp đi. Vừa quay đầu lại, đụng phải ánh mắt trống rỗng của hắn, y không khỏi chấn động: “Tĩnh…”

“Tránh ra, phụ vương, con muốn phụ vương…” Ngoài cửa vang lên thanh âm của Triệu Kiến Thành.

Nghe thấy tiếng của Kiến nhi, Triệu Tĩnh đột nhiên cả kinh, trong con người lóe lên quang mang, khí lực cũng phảng phất đã quay lại cơ thể. Hắn chậm rãi rời khỏi Triệu Hồng Lân, đứng thẳng người, trong nháy mắt, Triệu Hồng Lân tựa hồ như thấy được Triệu Tĩnh của trước kia, khí tức vương giả trời sinh cũng đã trở về. Chỉ khác là trên người hắn nhiều thêm khí tức ấm áp cùng nhu hòa, kết hợp với thân hình kiên nghị cao ngất, tạo thành một vẻ đẹp hài hòa, tựa như đã biến thành một người khác.

Nhìn thấy hắn không còn yếu ớt nữa, Triệu Hồng Lân mới xoay người đi mở cửa, bóng người chợt lóe trước mắt, một thân thể nho nhỏ đã vọt vào lòng y, hô to: “Phụ vương, phụ vương.” Làm Triệu Tĩnh không biết nên khóc hay cười, hắn ở phía sau khụ khụ hai tiếng: “Kiến nhi…”

Nghe vậy, Triệu Kiến Thành mới biết mình ôm sai người, ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt lạnh lùng mang theo ánh mắt tự tiếu phi tiếu của Triệu Hồng Lân, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó đỏ ửng lên, le lưỡi nói: “Cửu thúc công.” Nó cũng đang nghĩ sao phụ vương lại nhỏ đi như thế, thì ra…

Vội vàng tránh khỏi y, nó tươi cười dính vào lòng phụ vương nó.

Ngọc Như Hồng đứng ở cửa nghe thấy ba chữ cửu thúc công, tâm trạng như bị kích thích, thần sắc quái dị mà nhìn phụ thân của y, rồi lại nhìn Triệu Tĩnh. Nếu không nghe thấy Kiến nhi gọi ba chữ kia, y đã quên một vấn đề, phụ thân cùng Triệu Tĩnh, vốn là thúc chất! Bất quá, mặc kệ bọn họ có quan hệ gì, cũng chẳng liên quan đến y, đúng là ‘thượng bất chính, hạ tắc loạn’, chính y cũng không phải làm một hòa thượng hoàn tục sao? Nghĩ vậy, Ngọc Như Hồng không khỏi cười khổ một chút, theo thuyết pháp của Triệu Trường Khánh, thì phụ thân và y, không hổ là phụ tử, vô sỉ bại hoại. Nắm chặt tay người đứng bên cạnh, vô sỉ cũng được, bại hoại cũng chẳng sao, y chỉ cần trung thành với trái tim mình, cho dù mất cả cái mạng này.

“Sớm nghỉ ngơi đi, nơi này vẫn là phạm vi thế lực của bát đại môn phái, sáng sớm mai, chúng ta còn phải tiếp tục chạy.” Triệu Hồng Lân không quay đầu, vừa nói vừa đạp một cước ra ngoài cửa.

“Cửu hoàng thúc, cám ơn.” Cám ơn cái gì? Là vì y cứu Kiến nhi, hay là y chăm sóc an ủi hắn?

Triệu Hồng Lân quay đầu lại, ánh mắt như đuốc nhìn hắn chằm chằm, thản nhiên nói: “Cám ơn ta? Là ta phải xin lỗi ngươi mới đúng.” Quay đầu, y đã biến mất khỏi cửa.

“Y… đã trễ thế này định đi đâu?”

Nghe thấy lo lắng trong thanh âm của Triệu Tĩnh, Ngọc Như Hồng chỉ lạnh nhạt nói: “Sẽ không đi xa, các ngươi sớm nghỉ ngơi đi.” Xong, y kéo Giới Viện vào căn phòng cạnh đó, trong không gian im ắng, tựa hồ truyền tới thanh âm kháng nghị của Giới Viện.

Gió lạnh thổi tới, bóng in trên cánh cửa có chút lay động, như chứng minh khí lạnh đã luồn vào căn phòng ấm áp. Triệu Tĩnh chần chừ một lát, sau đó đóng cửa lại, ôm Kiến nhi đến bên giường, cởi áo cho nó. Có lẽ mấy ngày nay tìm hắn mệt muốn chết, hoặc do vì tìm thấy hắn mà an tâm, nên vừa nằm xuống, nó đã ngủ ngay lập tức, chỉ là nó vẫn gắt gao túm chặt lấy tay phụ vương của nó.

Nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt uể oải của Kiến nhi, Triệu Tĩnh lại cảm thấy chua xót, hắn là một người cha vô dụng, không thể bảo vệ tốt cho con của mình, lại còn làm đứa con này mệt mỏi sợ hãi vì mình… Cẩn thận đắp chăn cho Triệu Kiến Thành, trong căn phòng tĩnh lặng tràn ngập khí tức ấm áp: “Kiến nhi phải chịu khổ, là phụ vương vô dụng, nhưng sau này, phụ vương sẽ bảo vệ con, chúng ta sẽ tìm một nơi không ai biết đến chúng ta, ở đó chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc, Kiến nhi đồng ý không?” Phảng phất nghe thấy tiếng hắn nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đang say ngủ hiện lên một nụ cười hạnh phúc mãn nguyện.

Cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn hài tử, Triệu Tĩnh dịu dàng cười, hắn không phải chỉ có một mình, hắn còn có Kiến nhi, còn phải bảo vệ Kiến nhi…

Một người khi muốn bảo vệ ai đó, sẽ trở nên rất kiến cường, có thể nói, là Kiến nhi đã cứu hắn…

Đêm đã khuya, trừ gió lạnh ra, bốn phía chỉ còn im ắng.

Triệu Tĩnh nhíu mày, chậm rãi rút tay ra, vừa mở cửa, gió lạnh đã kéo tới làm hắn không khỏi rùng mình. Bên ngoài, bóng đêm bao phủ khắp nơi, khiến hắn không thể thấy được cảnh vật xung quanh, càng không thể nhìn thấy thân ảnh màu đen kia. Phía sau, hoa nến trong phòng lắt léo, Triệu Tĩnh đóng cửa lại, đứng ở hành lang, cố gắng tìm người kia. Trời lạnh như thế, y đi đâu nhỉ? Hay là y đã thuê thêm một phòng nữa?

Bị gió lạnh thổi trúng, thân thể hắn run lên, nhưng Triệu Tĩnh vẫn không có ý định về phòng, cúi đầu thở dài một tiếng, đột nhiên phía sau có người tới gần, chưa kịp phòng bị, hắn đã được một luồng khí tức ấm áp bao quanh.

Một tiếng thở dài lại vang lên, thanh âm ôn nhu cùng hô hấp ấm áp nỉ non bên tai hắn: “Về phòng đi, đứng đây nữa ngươi sẽ ốm mất.” Trái ngược với giọng nói ôn nhu của mình, Triệu Hồng Lân ôm lấy Triệu Tĩnh, cưỡng chế đưa về phòng.

Cánh cửa ngăn chặn gió rét, cùng với thân thể đang ôm chặt lấy hắn mà sinh ra ấm áp, Triệu Tĩnh không còn run nữa, quay đầu nhìn y, hắn mới phát hiện y đã bỏ mặt nạ tự lúc nào, để lộ dung nhan tuyệt thế từng khiến người khác phải điên cuồng mê muội. Từng? Chẳng lẽ hôm nay y không còn mị lực nữa sao?

Nhìn thấy nụ cười tự giễu trên mặt hắn, Triệu Hồng Lân khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì, ngươi có thể buông ta ra không?” Triệu Tĩnh không giãy giụa, chỉ lẳng lặng chờ chính y buông ra.

Trong nháy mắt, Triệu Hồng Lân như thở hết không khí ra, song y vẫn chưa buông tay, ngược lại còn đem toàn bộ sức nặng đè lên người Triệu Tĩnh. Triệu Tĩnh gian nan xoay người, nhìn đầu của y vẫn đang áp sát vào ngực mình, không chút nhúc nhích.

“Cửu hoàng thúc, sao vậy?” Trong thanh âm của Triệu Tĩnh khó nén sự quan tâm với y.

Đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi đen láy của Triệu Hồng Lân phát sáng, mang theo tự tin mà ngay cả y cũng khó giải thích được vì sao: “Ngươi vẫn yêu ta như xưa, chưa bao giờ thay đổi.”

Triệu Tĩnh sửng sốt, trong mắt hiện lên tia chật vật, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Ngươi là cửu hoàng thúc của ta, đương nhiên ta phải quan tâm rồi.”

Triệu Hồng Lân không nói lời nào, chỉ nhìn hắn. Y cũng không phải không thấy trong mắt Triệu Tĩnh chợt lóe lên quang mang. Cho đến nay, y không thể dẫm lại vào vết xe đổ mà bắt buộc hắn, bây giờ, y chỉ có thể chờ chính hắn thừa nhận mà thôi.

Bị Triệu Hồng Lân nhìn chằm chằm, Triệu Tĩnh quay đầu nhìn về phía hài tử đang ngủ, cười nói: “Cửu hoàng thúc, bên ngoài gió lạnh, khách *** sớm đã đóng cửa, chỉ có thể ủy khuất ngươi ngủ bàn một đêm rồi.”

“Vậy còn ngươi? Không phải cũng muốn ngủ bàn chứ?” Nhìn người trên giường, trong ánh mắt của Triệu Hồng Lân không biết là cười hay tức.

Triệu Tĩnh cười nhẹ, đáp: “Mấy ngày mệt mỏi, để cho nó ngủ ngon một giấc.”

Khuôn mặt từ ái cùng ôn nhu của Triệu Tĩnh làm trong lòng Triệu Hồng Lân chua xót, mặc dù y biết bản thân ăn dấm chua của Kiến nhi là vô cùng mất mặt, nhưng y vẫn thấy chua xót.

Hai tay ôm lấy mặt Triệu Tĩnh, xoay lại khiến hắn đối diện với mình, Triệu Hồng Lân kiễng chân, khuôn mặt xinh đẹp càng lúc càng gần hắn, cuối cùng đôi môi áp sát lên cái miệng khẽ nhếch kia…

Hành động thân thiết quen thuộc làm trái tim Triệu Tĩnh vô thức mà loạn nhịp, trong đầu ầm ầm rung động, muốn cự tuyệt nhưng lại bị y ngăn chặn. Đôi môi mềm mại chạm vào nhau, đầu lưỡi linh hoạt giao quấn triền miên, thậm chí cả khí tức ấm áp quen thuộc kia, làm đầu óc hắn trống rỗng, trầm luân mặc y công thành chiếm đất…

“Phụ vương… phụ vương…”

Thanh âm mơ ngủ như hắt một chậu nước lạnh vào hai người. Triệu Hồng Lân buông Triệu Tĩnh ra, lướt nhìn qua vai hắn, chỉ thấy tiểu quỷ trên giường đã ngồi dậy, một tay còn xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, chỉ là… nó đang quay mặt vào trong. Thoáng chốc, y cảm thấy bản thân đã thất bại bởi tên tiểu quỷ chết tiệt này!

Triệu Tĩnh đương nhiên cũng nhìn thấy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, may mà Kiến nhi chưa thấy: “Kiến nhi, phụ vương ở đây.” Không biết là khẩn trương hay do nụ hôn lúc nãy, mà thanh âm của hắn có chút khàn khàn.

Vừa nghe thấy tiếng của phụ thân ở phía sau, Triệu Kiến Thành xoay người, nửa ngủ nửa tỉnh nhìn hai người, thầm thì nói: “Phụ vương, cửu thúc công, hai người còn chưa ngủ hả? Lại đây ngủ cùng con đi.” Nói xong nó ngã ngửa xuống giường, tiếng ngáy khò khò vang lên tức thì.

Triệu Hồng Lân đột nhiên cảm thấy kỳ thật Kiến nhi rất đáng yêu! Ánh mắt y vô lại nhìn Triệu Tĩnh, chỉ thấy sắc mặt hắn lúc đen lúc trắng, đang trừng mắt nhìn y.

“Hay là nghe Kiến nhi đi, ngủ cho đủ mới có tinh thần đối phó truy binh, huống chi còn có Kiến nhi…”

“Nó ngủ xấu lắm.”

“Ta sẽ giữ chặt nó.”

“Giường quá nhỏ.”

“Không sao, đêm nay chúng ta cũng không làm ‘việc khác’,”



Gió lạnh gào thét bên ngoài, còn bên trong là một mảnh an tĩnh.

Trên cái giường không lớn lắm, chen chúc ba người đang ngủ, hai lớn một nhỏ. Triệu Tĩnh nằm trong cùng, ở giữa là Kiến nhi, thỉnh thoảng còn nói mộng, ngoài cùng là Triệu Hồng Lân vừa ngủ vừa ôm kiếm.

Cont…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play