Sara phải rời khỏi nước Anh. Mọi người trong gia đình có thể cho rằng cô lại chạy trốn. Cô cho là họ sẽ bắt đầu gọi mình là kẻ hèn nhát, mặc dù sự phỉ báng này sẽ khiến cô đau lòng, cô vẫn quyết tâm thực hiện kế hoạch của mình. Sara đơn giản là không còn sự lựa chọn nào khác. Cô đã gửi hai bức thư cho Hầu tước St. Jame, cầu xin anh sự giúp đỡ, nhưng người đàn ông có hôn ước với cô thậm chí chẳng buồn hồi đáp. Cô không dám thử liên lạc lại với anh. Đơn giản vì thời gian chẳng còn đủ. Tương lai của dì Nora đang bị đe dọa, và Sara là người duy nhất có thể, hoặc chính xác hơn, là người sẽ cứu dì ấy.
Nếu giới quý tộc tin là cô đang chạy trốn khỏi bản hôn ước, vậy hãy cứ để như thế đi.
Trước kia, chẳng điều gì xảy ra theo cách mà Sara tưởng tượng. Khi mẹ yêu cầu cô đến hòn đảo của dì Nora vào mùa xuân năm ngoái, để chắc chắn rằng dì ấy vẫn khỏe, Sara lập tức đồng ý. Mẹ cô không nhận được một bức thư nào từ em gái suốt bốn tháng ròng, nỗi sợ hãi về sức khỏe của dì ấy bắt đầu khiến cho mẹ cô phát ốm. Trên thực tế, Sara quan tâm đến sức khỏe của mẹ cũng nhiều như của dì. Dường như có điều gì đó không ổn đang diễn ra. Đó không đơn giản chỉ là dì Nora quên viết thư. Không, những gói thư được gửi đến đều đặn hằng tháng cũng giống như những cơn mưa không thể tránh được trong các buổi dã ngoại hằng năm của nhà Winchester.
Sara và mẹ cô đều nhận thấy rằng không ai trong số họ tiết lộ lý do thật sự đằng sau chuyến đi bất ngờ này. Họ dựng nên lời nói dối rằng Sara đi thăm chị gái Lilian đang sống tại một trong những thuộc địa của Mỹ với chồng và con trai nhỏ.
Sara cũng đã cân nhắc đến việc nói cho cha sự thật, nhưng lại loại bỏ ngay ý nghĩ này. Mặc dù chắc chắn là người biết phân biệt phải trái nhất trong số các anh em, ông vẫn là một người nhà Winchester từ đầu đến chân. Cha cô không ưa Nora còn nhiều hơn bất cứ người anh em nào khác trong gia đình, nhưng vì vợ mình nên không muốn nói ra.
Những người đàn ông nhà Winchester đã quay lưng lại với Nora vì đã khiến họ hổ thẹn khi cưới một người thuộc tầng lớp dưới. Lễ cưới diễn ra cách đây mười bốn năm, nhưng gia đình Winchester không phải là những người biết tha thứ. Họ luôn tâm niệm rằng “Mỗi hành động sai trái đều phải chịu một sự trừng phạt thích đáng”. Việc trả thù đối với họ cũng thiêng liêng như chính lời răn dạy của các Đức giám mục, ngay cả khi lỗi lầm đó hết sức nhỏ nhặt. Không chỉ không bao giờ quên đi sự sỉ nhục, mà họ còn không đời nào tha thứ.
Đáng lẽ Sara nên nhận ra sự thật này sớm hơn. Nếu không thì cô sẽ không đời nào đồng ý để Nora viếng thăm nhà. Chúa giúp cô, cô đã thật sự tin rằng thời gian đã làm dịu đi thái độ của các ông chú nhà mình. Đáng buồn là sự thật lại hoàn toàn trái ngược. Hai chị em đã không được phép hội ngộ trong niềm vui sướng. Mẹ của Sara thậm chí còn không có cơ hội nói chuyện với dì Nora. Và cũng chẳng ai có cơ hội làm điều đó, chỉ đơn giản bởi Nora đã biến mất ít giờ sau khi bà và Sara rời khỏi tàu.
Sara gần như quẫn trí vì lo lắng. Thời gian để thực hiện kế hoạch cuối cùng cũng đến, thần kinh cô căng thẳng cực độ. Nỗi sợ hãi gần như biến thành hữu hình, xé nát sự kiên định của Sara. Cô đã quen với việc để người khác lo lắng cho mình, nhưng thời thế đã thay đổi - theo cái cách mà dì Nora hay nói, và Sara cần phải chịu trách nhiệm cho chính bản thân mình. Cô cầu Chúa giúp mình vượt qua được thử thách này. Cuộc sống của dì Nora phụ thuộc vào thành công của cô.
Màn kịch khủng khiếp mà Sara phải chịu đựng trong hai tuần vừa qua đã trở thành cơn ác mộng. Mỗi lần nghe thấy tiếng chuông cửa, cô đều chắc mẩm rằng nhà chức trách đến báo tin thi thể của dì Nora đã được tìm thấy. Cuối cùng thì, đến khi Sara nghĩ rằng mình sẽ không thể chịu đựng nổi nỗi lo lắng này thêm một phút nào nữa, thì người hầu trung thành Nicholas đã tìm ra nơi mà các chú của cô che giấu dì Nora. Người phụ nữ dịu dàng đang bị giam giữ trên căn gác mái trong nhà của chú Henry cho đến khi những thỏa thuận với tòa án về việc giám hộ được hoàn thành. Sau đó dì Nora sẽ phải biến mất khỏi gia đình và bị tống vào một trại tâm thần gần nhất, còn khối tài sản khổng lồ của dì để lại sẽ được chia chác cho những người anh em khác trong gia đình.
“Thật là một lũ đỉa khát máu”, Sara lẩm bẩm. Tay cô run lên để cắt nút thắt trên chiếc túi đeo. Cô tự nhủ rằng chính cơn giận dữ khiến mình trở nên run rẩy thế này. Mỗi khi nghĩ về sự tàn bạo mà dì đang phải chịu đựng, cô lại tức phát điên lên.
Sara hít một hơi thật sâu, điều hòa lại nhịp thở khi kéo chiếc túi vắt qua cửa sổ rồi ném nó xuống đất. “Đây là cái cuối cùng, Nicholas. Nhanh lên trước khi cả nhà quay trở lại. Chúc may mắn, anh bạn.”
Người hầu nhặt chiếc túi cuối cùng lên và chạy nhanh về phía xe ngựa đang chờ. Sara đóng cửa sổ, thổi tắt nến và trèo lên giường. Mãi cho đến gần nửa đêm, cha mẹ và chị Belinda mới trở về sau chuyến dã ngoại. Khi nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang, dạ dày Sara cuộn lên, cô nhắm mắt và giả vờ ngủ. Một lát sau đó cô nghe thấy tiếng ken két của cánh cửa mở ra, biết rằng cha đang nhìn vào để xác định vị trí của con gái mình. Khoảng khắc đó như kéo dài vô tận trước khi cánh cửa đóng lại.
Sara chờ thêm khoảng hai mươi phút nữa để cả nhà say ngủ. Sau đó cô trượt khỏi chăn và thu gom đồ dùng từ nơi đã giấu chúng ở dưới gầm giường. Cô cần phải giữ bí mật cho chuyến đi này. Do không có bất cứ một bộ váy màu đen nào, cô đành phải mặc chiếc váy đi dạo cũ màu xanh thẫm. Đường viền cổ của nó khá lộ liễu, nhưng cô không có thời gian để lo lắng về vấn đề đó. Ngoài ra, chiếc áo choàng cũng sẽ che đi chỗ cổ áo. Sara quá lo lắng để có thể tết lại mái tóc, vì thế cô cột nó ra sau bằng một sợi dây ruy băng để chúng khỏi vướng víu.
Sau khi để lại lá thư viết cho mẹ lên bàn trang điểm, Sara gói ghém chiếc dù, đôi găng tay màu trắng và túi xách vào trong chiếc áo choàng rồi quăng tất cả chúng ra ngoài cửa sổ, sau đó trèo ra ngoài và men theo gờ tường.
Cành cây Sara muốn túm lấy chỉ cách cô chưa đến một mét, nhưng lại cách mặt đất gấp ba đến bốn lần. Sara thì thầm lời cầu nguyện trong lúc rón rén gần hơn tới sát mép tường. Cô ngồi yên một lúc lâu trước khi thu hết can đảm để nhảy. Sau đó, cô đẩy mình ra khỏi gờ cửa sổ trong một tiếng rên rỉ mất kiềm chế.
Nathan không thể tin nổi những gì anh đang nhìn thấy. Anh đang định leo lên cái cây khổng lồ thì cửa sổ bật mở và các thứ đồ đạc của cô gái kia rơi xuống. Chiếc dù đập vào vai anh. Anh né những vật còn lại và lùi sâu hơn vào bóng tối. Ánh trăng sáng đủ để anh trông thấy Sara trèo ra gờ cửa sổ. Anh suýt chút nữa đã hét lên cảnh báo rằng chắc chắn cô sẽ khiến mình bị gãy cổ, thì cô đột ngột nhảy. Anh đã chạy nhanh đến để có thể bắt được cô.
Sara tóm được một cành cây to và giữ được mạng sống quý giá của mình. Cô đọc một lời cầu nguyện khác để khỏi bật khóc. Sau đó cô chờ đến lúc thân người ngừng đung đưa dữ dội, rồi mới chậm chạp run rẩy bò dần về phía thân cây.
“Ôi Chúa ơi, lạy Chúa, cầu xin người, Chúa ơi...” Cô lầm bầm lời Cầu nguyện trong suốt khoảng thời gian trèo xuống. Vạt váy vướng vào một cành cây khác và trước khi chân Sara chạm đất, vạt áo choàng lại tốc ngược lên trùm lấy đầu.
Sara chỉnh lại váy, thở dài đứt quãng. “Xong rồi”, cô thì thầm, “Chuyện này cũng không tới mức quá kinh khủng”.
Chúa ơi, cô nghĩ mình đang bắt đầu tự lừa dối chính bản thân. Cô quỳ xuống nhặt nhạnh đồ đạc, miệng lầm bầm không ngừng và lãng phí thời gian quý báu trong việc đeo chiếc găng màu trắng. Sau đó Sara lại mất thêm thời gian phủi bụi trên chiếc áo choàng, điều chỉnh lại vạt áo trên vai, vặn lại dây đeo túi xách, rồi vuốt lại đường viền sa tanh trên cổ tay, nhét chiếc dù xuống dưới cánh tay và cuối cùng tiến thẳng về phía trước ngôi nhà.
Sara dừng lại đột ngột, chắc chắn là mình đã nghe thấy tiếng động phía sau. Nhưng khi quay một vòng, cô chẳng nhìn thấy gì ngoài những thân cây và bóng đêm. Sara cho rằng đó chỉ là do mình đang tưởng tượng quá mức. Có khi đó chỉ là tiếng tim đập đã đánh lừa thính giác của cô.
“Nicholas ở đâu nhỉ?” Cô lẩm bẩm một lát sau đó. Người hầu lẽ ra phải đứng chờ cô trong bóng đêm bên cạnh mái hiên. Nicholas đã hứa sẽ hộ tống Sara đến nhà chú Henry. Cô cho rằng có điều gì đó đã xảy ra khiến anh không thể có mặt.
Mười phút nữa tiếp tục trôi qua trước khi Sara chấp nhận sự thật rằng Nicholas sẽ không quay lại để đón mình. Cô không dám chờ lâu hơn. Sẽ quá mạo hiểm nếu chờ thêm chút nữa, cô sẽ bị phát hiện. Từ lúc Sara quay lại Luân Đôn hai tuần trước, cha cô bắt đầu có thói quen theo dõi cô suốt đêm. Cuộc sống của cô sẽ trở thành địa ngục một khi ông phát hiện ra cô lại bỏ chạy. Chỉ nghĩ đến hậu quả đó đã khiến Sara rùng mình.
Cô giờ đây hoàn toàn trơ trọi. Sự thật đó khiến nhịp tim của Sara lại đập điên cuồng. Cô giữ thẳng vai và bắt đầu đi bộ hướng về nơi cần tới.
Nhà của Henry chỉ cách đây ba dãy phố. Không mát quá nhiều thời gian để cô có thể đến được đó. Hơn nữa, bây giờ là nửa đêm nên chắc chắn đường phố sẽ vắng tanh vắng ngắt. Những kẻ xấu xa cũng cần phải nghỉ ngơi chứ? Chúa ơi, cô thật sự hy vọng là thế. Mình sẽ ổn thôi - cô tự nhủ khi vội vội vàng vàng bước xuống đường. Nếu có kẻ nào đó nấp sẵn rồi xông ra chặn đường, cô sẽ sử dụng chiếc dù như một vũ khí tự vệ. Cô quyết tâm bằng mọi giá sẽ cứu dì Nora khỏi sự giám sát tàn bạo của chú mình.
Sara chạy nhanh như chớp qua dãy phố đầu tiên. Một cái nhói đau bên sườn khiến cô chạy chậm lại. Cô thư giãn một chút khi nhận ra rằng mình đã thật sự an toàn. Dường như chẳng có ai khác trên đường vào ban đêm. Sara mỉm cười với may mắn này.
Nathan vẫn theo sát phía sau Sara. Anh muốn nguôi đi sự tò mò trước khi tóm lấy cô dâu của mình, ném cô lên vai và đi thẳng về hướng cầu tàu. Tận sâu trong tâm trí, anh có ý nghĩ khó chịu là cô đang cố gắng chạy trốn khỏi anh một lần nữa. Nhưng anh loại bỏ khả năng ngớ ngẩn này vì cô không thể nào biết được kế hoạch bắt cóc của anh.
Cô ấy đang đi đâu? Câu hỏi đó lởn vởn trong đầu Nathan khi anh tiếp tục theo sau cô.
Dù sao thì cô cũng thật gan dạ. Phát hiện này thật đáng ngạc nhiên, vì Sara là người nhà Winchester. Cô đã cho anh thấy một chút can đảm thật sự. Rõ ràng anh đã nghe thấy cô khóc trong sợ hãi khi tung mình ra khỏi cửa sổ. Người phụ nữ đó cũng đã bám được vào cành cây, sau đó thì thầm cầu nguyện đầy thành khẩn suốt thời gian tụt xuống đất, điều đó khiến anh cảm thấy buồn cười. Nathan cũng được chiêm ngưỡng đôi chân thon dài, khỏe khoắn khi cô ở trong tư thế kỳ cục và anh đã phải cố kiềm chế để khỏi phá lên cười.
Anh sớm biết rằng cô hoàn toàn không hay biết sự có mặt của mình. Nathan không thể tin nổi sự ngây thơ của Sara. Chỉ cần quay lại phía sau một chút, cô chắc chắn sẽ nhìn thấy anh.
Nhưng cô không thèm quay lại. Cô dâu của anh rẽ vào khúc quanh đầu tiên, bước thật nhanh để vượt qua con hẻm tối tăm, sau đó lại đi chậm lại.
Không phải không có ai chú ý tới Sara. Hai gã đàn ông vạm vỡ, tay lăm lăm vũ khí đã trườn ra khỏi ngôi nhà tạm bợ của chúng như những con rắn. Nathan ở ngay sau lưng. Anh bảo đảm rằng chúng đã đánh hơi thấy mình đang áp sát phía sau, rồi đập đầu chúng vào nhau ngay khi chúng quay lại.
Nathan quăng hai tên rác rưởi vào con hẻm tối, đôi mắt vẫn không rời khỏi Sara. Anh thầm nghĩ hành động đi bộ ngoài đường vào thời điểm này trong đêm của vợ mình nên bị ngăn cấm. Cặp hông của cô đánh qua đánh lại vô cùng quyến rũ. Chỉ ngay sau đó, anh thấy một chuyển động khác trong bóng tối phía trước. Anh lao về phía trước để cứu nguy cho Sara lần nữa. Cô vừa rẽ sang khúc quanh thứ hai vừa đúng lúc anh tung cú đấm vào hàm kẻ có ý định tấn công cô. Anh phải can thiệp thêm một lần nữa trước khi cô dừng chân tại nơi cần đến. Nathan cho rằng cô đến để thăm ông chú Henry Winchester khi cô dừng lại trước bậc thềm và nhìn chằm chằm lên những khung cửa sổ tối om hồi lâu.
Trong số tất cả họ hàng của cô, Nathan cho rằng Henry là người tai tiếng nhất nhưng anh không thể nào tìm ra được lý do hợp lý nào giải thích tại sao Sara lại muốn thăm tên khốn nhu nhược đó vào giữa đêm.
Cô ấy không ở đây cho một chuyến viếng thăm. Nathan đi đến kết luận đó ngay khi Sara rón rén đi dọc theo căn nhà. Anh theo sau cô, sau đó đứng ngoài cổng để ngăn những kẻ khác đột nhập vào trong. Anh khoanh tay trước ngực và thư giãn trong khi quan sát cô dò dẫm qua các bụi cây và tìm cách lẻn vào ngôi nhà qua cửa sổ.
Đây là vụ trộm ngớ ngẩn nhất mà anh từng chứng kiến.
Sara tốn ít nhất mười phút để nỗ lực tìm cách đẩy cửa sổ lên. Dù vậy, đó cũng chỉ là một chiến thắng ngắn ngủi. Khi cô đu mình nhảy lên gờ cửa sổ, vạt chiếc áo choàng bị xé rách. Nathan nghe thấy tiếng cô rên rỉ đầy đau khổ và anh quan sát thấy cô quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cái áo choàng. Cửa sổ lại sập xuống lúc Sara than thở về thiệt hại. Nathan nghĩ rằng nếu Sara mang theo một cái kim và cuộn chỉ thì rất có thể cô sẽ ngồi ngay xuống cạnh bụi cây và sửa lại chiếc váy.
Dù vậy, cuối cùng Sara cũng quay lại với mục đích ban đầu. Cô thấy mình khá thông minh khi sử dụng chiếc dù để giữ cố định cửa sổ mở ra. Cô chỉnh lại dây đeo túi xách, quấn nó quanh cổ tay trước khi nhảy lên bám lấy gờ tường. Phải mất đến ba lần Sara mới thành công. Đi vào qua đường cửa sổ khó hơn việc đi ra cả tỷ lần. Sara gần như ngừng thở trước khi cô thành công. Có vẻ như cô không được duyên dáng cho lắm. Khi Nathan nghe thấy một tiếng “uỵch”, anh tin chắc rằng cô dâu của mình đã hạ cánh bằng cả đầu và lưng. Anh chờ chỉ một hoặc hai phút trước khi lặng lẽ trèo lên ngay sau cô.
Anh nhanh chóng quen với bóng tối. Nhưng Sara thì không. Nathan nghe thấy một tiếng loảng xoảng lớn như là tiếng thủy tinh rơi xuống sàn, theo sau đó là lời nguyền rủa không hề nữ tính chút nào.
Lạy Chúa, cô ấy ồn ào quá. Nathan nhẹ nhàng tiến vào tiền sảnh đúng lúc Sara bước vội trên bậc cầu thang dẫn lên tầng hai. Người phụ nữ điên rồ này đang lẩm bẩm một mình.
Nhưng ngay lập tức một gã đàn ông cao và gầy nhom, Nathan đoán là một trong số những người hầu, đã thu hút sự chú ý của anh. Gã đàn ông trông khá buồn cười. Anh ta mặc chiếc áo ngủ phủ kín chân, một tay cầm chân nến, tay kia cầm ổ bánh mỳ. Gã người hầu giơ cao cây nến lên quá đầu và đi lên cầu thang phía sau Sara. Nathan đánh gục hắn ta bằng một cú chặt ngay phía sau gáy, rồi nhanh tay đoạt lấy cây nến để không gây ra những tiếng loảng xoảng khi nó rơi xuống sàn, sau đó kéo gã người hầu vào một góc tường tối tiếp giáp với cầu thang. Anh đứng cạnh thân hình bất động đó trong một phút dài để nghe ngóng những tiếng loạt xoạt đến từ phía trên.
Sara không bao giờ thích hợp để làm trộm. Anh có thể nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại và biết chắc rằng những tiếng ồn ào đó là do cô dâu của mình gây ra. Cô ấy có thể đánh thức cả người chết nếu không yên lặng. Lạy Chúa, cô đang tìm kiếm ai cơ chứ?
Tiếng thét chói tai xé toạc bầu không khí. Nathan buông tiếng thở dài mệt mỏi. Anh bắt đầu đi lên cầu thang để giúp người phụ nữ ngớ ngẩn này một lần nữa, nhưng đột ngột dừng lại khi cô đột nhiên xuất hiện. Cô không chỉ có một mình. Nathan lùi vào góc tối và chờ đợi. Anh đã hiểu lý do chuyến đi này của cô. Sara vòng tay qua vai đỡ người phụ nữ đang cúi mặt xuống, giúp bà ta xuống cầu thang. Anh không thể trông thấy khuôn mặt của người phụ nữ kia, nhưng có thể khẳng định, rằng người đó đang rất yếu ớt hoặc rát đau đớn khi anh thấy những bước đi chầm chậm và ngập ngừng của bà ta.
“Làm ơn đừng khóc, dì Nora”, Sara thì thầm. “Mọi thứ đã ổn rồi. Con sẽ chăm sóc dì thật tốt.”
Khi hai người họ đến tiền sảnh, Sara cởi áo choàng, phủ nó quanh vai người phụ nữ, rồi nghiêng về phía trước đặt một cái hôn lên trán bà ta.
“Ta biết con sẽ đến với ta, Sara. Ta không bao giờ nghi ngờ điều đó. Ta biết từ sâu thẳm trái tim rằng con sẽ tìm ra cách để giúp ta.”
Giọng Nora vỡ vụn đầy cảm xúc. Người phụ nữ lau khoé mắt bằng mu bàn tay. Nathan để ý những vết bầm tím trên cổ tay bà ta. Anh nhận ra những vết này. Người phụ nữ này rõ ràng đã bị trói.
Sara vươn người tới để điều chỉnh lại chiếc kẹp trên mái tóc của dì Nora. “Dĩ nhiên là dì biết con sẽ đến với dì.” Cô thì thầm. “Con yêu dì, dì Nora. Con sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra cho dì. Đó”, cô thêm với giọng vui vẻ nhất có thể, “Tóc dì lại đẹp rồi”.
Nora nắm tay Sara. “Liệu ta sẽ làm được gì mà không có con đây, con gái?”
“Đó là một sự lo lắng ngốc nghếch”, Sara trả lời. Cô giữ giọng nhẹ nhàng, vì cô biết dì Nora sắp không kìm được lòng mình. Sara cũng đã thật sự rơi vào tình trạng tương tự. Khi trông thấy những vết bầm trên mặt và cánh tay của dì, cô đã muốn khóc.
“Dì quay lại nước Anh vì con đã yêu cầu dì làm thế”, Sara nhắc nhở bà. “Con cho rằng dì có thể sẽ có một cuộc hội ngộ vui vẻ với các chị em của dì, nhưng con đã sai. Dì bị đày đọa như này là do lỗi của con, dì Nora. Hơn nữa, dì sẽ không phải làm gì mà không có con cả.”
“Con là một đứa bé đáng yêu”, Nora trả lời.
Sara xua tay khi tiến đến cánh cửa đang bị khóa. “Làm sao con tìm được ta?”, Nora hỏi với từ phía sau.
“Đó không phải là vấn đề lúc này”, Sara trả lời. Cô tháo ổ khóa và mở cửa. “Chúng ta sẽ có cả tá thời gian để nói chuyện sau khi lên tàu. Con sẽ đưa dì về nhà.”
“Ôi, ta chưa thể rời khỏi Luân Đôn lúc này.”
Sara quay lại nhìn dì của mình. “Ý của dì là gì, dì chưa thể rời đi ư? Mọi thứ đã được sắp xếp xong xuôi rồi dì Nora. Con đã dùng những đồng bạc cuối cùng để đặt vé tàu. Làm ơn đừng từ chối con. Giờ không phải lúc gây khó dễ. Chúng ta sẽ rời đi trong đêm nay. Quá nguy hiểm nếu để dì ở lại đây.”
“Henry đã lấy nhẫn cưới của dì”, Nora giải thích. Bà lắc đầu một lần nữa. Những lọn tóc bạc trên đầu lập tức cuộn vòng sang một bên. “Ta sẽ không rời khỏi nước Anh mà không có nó. Jonny của ta, Chúa cứu giúp linh hồn ông ấy, đã yêu cầu ta không được đánh mất nó vào cái ngày mà chúng ta cưới nhau mười bốn năm về trước. Ta không thể về nhà mà không có chiếc nhẫn đó, Sara, nó quá quý giá với ta.”
“Được rồi, chúng ta phải tìm ra nó”, Sara đồng ý khi dì cô lại bắt đầu khóc. Cô cũng nhận thấy tiếng thở khó nhọc trong giọng của dì. Người dì yêu quý của cô rõ ràng đang nghẹn ngào. “Dì có chút ý tưởng nào về nơi mà chú Henry giấu nó không?”
“Thật báng bổ”, Nora trả lời. Bà dựa vào lan can, cố gắng làm giảm bớt cơn đau trong lồng ngực, và nói, “Henry đã không thèm giấu nó đi. Hắn đeo nó ở ngón út. Hắn đang, thưởng thức nó như một chiến lợi phẩm. Giờ thì, nếu chúng ta tìm ra hắn đang uống rượu ở đâu, chúng ta có thể lấy lại chiếc nhẫn”.
Sara gật đầu. Dạ dày của cô bắt đầu cuộn lên khi nghĩ đến những gì sẽ phải làm. “Con biết ông ấy đang ở đâu”, cô nói. “Nicholas đã theo dõi ông ấy. Giờ thì, dì có thể đứng dậy để đi dạo một quãng ngắn đến góc phố không? Con không dám để xe ngựa chờ bên ngoài vì sợ rằng chú Henry có thể về nhà sớm hơn.”
“Chắc chắn ta có thể.” Nora trả lời. Bà rời khỏi lan can, dáng đi cứng nhắc khi chậm chạp tiến về phía cửa. “Lạy Chúa tôi”, bà thì thầm. “Nếu mẹ con mà trông thấy ta lúc này, chị ấy sẽ chết vì xấu hổ. Ta đang chuẩn bị đi dạo giữa đêm trong bộ đồ ngủ và một chiếc áo choàng đi mượn.”
Sara cười. “Dù thế, chúng ta sẽ không tiết lộ điều này cho mẹ con phải không?” Cô thở dốc khi trông thấy dì mình nhăn nhó. “Dì đang đau lắm phải không?”
“Vớ vẩn”, Nora chế giễu. “Ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Đi thôi nào”, bà yêu cầu. “Chúng ta không thể nán lại đây lâu hơn, bé con.” Bà bám vào lan can cầu thang và bắt đầu bước xuống. “Sẽ cần nhiều hơn một người nhà Winchester nếu muốn bắt ta trở lại.”
Sara kéo cánh cửa đóng lại phía sau, rồi thay đổi ý định. “Con sẽ để cánh cửa mở với hy vọng rằng có gã nào đó sẽ đột nhập và cuỗm đi đống tài sản của chú Henry. Dù vậy, con không dám hy vọng nhiều vào điều đó”, cô thêm vào. “Hình như chẳng có kẻ bất hảo nào trên đường phố đêm nay. Trên đường đến đây, thậm chí con không gặp ai cả.”
“Chúa ơi, Sara, con đã thật sự đi bộ đến đây ư?”, Nora hỏi, lộ rõ vẻ kinh hoàng.
“Con đã làm thế”, Sara trả lời. Có một chút tự hào trong giọng nói. “Tất nhiên là con cũng đã có vũ khí để bảo vệ mình, vì thế dì hãy ngừng cau mày với con. Con đã không phải sử dụng chiếc dù ngay cả một lần duy nhất để chống lại bất cứ gã bệnh hoạn nào. Ôi, Chúa ơi, con đã bỏ lại chiếc dù xinh đẹp của con ở cửa sổ.”
“Bỏ nó đi”, dì cô ra lệnh khi Sara bắt đầu quay trở lại bậc cầu thang. “Chúng ta đang đặt cược may mắn vào tay quỷ dữ nếu như ở lại đây lâu hơn. Giờ hãy đưa cánh tay cho ta nào, con yêu quý. Ta sẽ phải dựa vào con trong lúc chúng ta thực hiện cuộc đi dạo ngắn ngủi tới góc phố. Con thật sự đã đi bộ đến đây ư, Sara?”
Sara phá lên cười. “Nói thật với dì, con tin mình đã chạy suốt quãng đường. Con rất sợ, Nora, nhưng con đã hoàn thành cuộc hành trình mà không gặp rủi ro. Dì biết không, con tin rằng tất cả những câu chuyện về sự nguy hiểm trên đường phố của chúng ta hoàn toàn chỉ là phóng đại.”
Hai người phụ nữ tay trong tay đi trong bóng tối, trên con đường hẹp, và tiếng cười của Sara đuổi theo sau họ. Xe ngựa đang chờ sẵn tại góc phố. Sara giúp dì bước vào trong chiếc xe màu đen trong lúc một kẻ tấn công đang mừng thầm khác tiến nhanh về phía họ. Nathan chỉ đơn giản can thiệp bằng cách di chuyển nhanh về phía trước dưới ánh trăng. Người đàn ông liếc nhìn anh, đột nhiên quay ngoắt lại và biến mất vào trong màn đêm.
Nathan nghĩ người phụ nữ già có thể đã nhìn thấy anh. Bà liếc nhìn lại qua vai ngay lúc anh tiến về phía trước, nhưng anh cho rằng mắt bà đã phần nào mờ đi do tuổi tác, nên bà ta xoay người đi mà không kêu lên tiếng nào để cảnh báo cô cháu gái.
Sara thì chắc chắn chẳng chú ý đến sự hiện diện của anh. Cô đang quyết liệt mặc cả với tên đánh xe, cuối cùng đồng ý với cái giá cắt cổ của hắn, trèo lên xe cùng với dì mình. Chiếc xe ngựa bắt đầu di chuyển khi Nathan chộp lấy tay cầm bằng sắt phía sau và quăng mình lên rìa thùng xe. Chiếc xe lắc qua lắc lại trước khi tiếp tục tăng tốc.
Sara chắc mẩm rằng vụ bắt cóc của cô đã diễn ra một cách dễ dàng. Nathan nghe thấy cô nói với dì rằng họ có thể rời khỏi Luân Đôn bằng tàu. Vì thế, anh cho rằng điểm đến tiếp theo của họ sẽ là bến tàu. Sau đó, chiếc xe đi vào một con phố gần bến tàu, rồi đột ngột dừng lại trước cửa một trong số những quán rượu nổi tiếng nhất thành phố.
Cô đang tìm kiếm chiếc nhẫn cưới chết tiệt, anh đoán trong tiếng gầm gừ bực dọc. Nathan nhảy xuống, hòa vào ánh đèn phía xa đằng sau chiếc xe. Anh muốn những gã đang lảng vảng phía trước quán rượu phải chú ý đến mình. Anh đứng dạng chân, tư thế sẵn sàng chiến đấu, tay phải chạm vào cán cuộn roi đang gắn trên thắt lưng, sau đó cau mày nhìn vào một nhóm lớn.
Chúng chú ý đến anh. Ba người trong số những nhóm nhỏ hơn nhích người quay vào trong quán. Bốn tên khác dựa lưng vào bức tường đá. Ánh mắt của chúng nhìn chằm chằm xuống mặt đất.
Người đánh xe leo xuống khỏi vị trí của hắn, nhận yêu cầu và vội vã đi vào trong, ông ta trở ra sau ít phút, lầm bầm rằng ông ta tốt nhất nên nhận được một khoản thưởng khổng lồ cho những khó khăn mình phải chịu đựng, sau đó nhảy trở lại chỗ ngồi.
Vài phút trôi qua trước khi cánh cửa quán rượu lại được mở ra. Một người đàn ông có khuôn mặt cáu kỉnh cùng với cái bụng phệ bước ra ngoài. Ông ta mặc bộ quần áo bẩn thỉu và nhàu nát, dường như mục nát vì đã mặc nó quá nhiều. Tên lạ mặt vuốt ngược mái tóc bết lại trên trán với nỗ lực đáng thương nhằm chải chuốt vẻ bề ngoài khi khệnh khạng tiến lại chỗ xe ngựa.
“Ông chủ của tôi, ngài Henry Winchester, đã say đến mức không thể ra ngoài”, hắn thông báo. “Chúng tôi đến khu này mỗi khi không muốn bị người khác để ý”, hắn thêm vào. “Tôi ở đây thay mặt cho ngài ấy, thưa quý bà. Người đánh xe nói rằng có một quý bà đang có việc cần tìm, và tôi cho rằng tôi là người mà bà cần.”
Gã đàn ông đáng kinh tởm gãi háng trong lúc háo hức chờ câu trả lời cho đề nghị của mình.
Mùi hôi thối tỏa ra từ gã đàn ông chui vào khoang xe qua cửa sổ. Sara gần như phải bịt miệng lại. Cô đưa chiếc khăn tay tẩm nước hoa lên mũi, quay sang dì thì thầm. “Dì có biết người này không?”
“Ta biết chắc chắn”, dì Nora trả lời.
“Tên hắn là Clifford Duggan, Sara, hắn là người đã giúp Henry gài bẫy ta”
“Hắn có đánh dì không?”
“Có, con yêu quý, hắn đã làm thế”, Nora trả lời. “Rất nhiều lần.”
Tên đầy tớ được nhắc đến trong câu chuyện không thể nhìn vào trong thùng xe tối tăm. Hắn nghiêng người về phía trước để có thể nhìn rõ hơn phần thưởng của mình.
Nathan bước tới bên chiếc xe. Anh định xé nát cái tên dám nhìn trộm cô dâu của mình nhưng dừng lại ngay khi trông thấy bàn tay đeo đôi găng màu trắng vươn qua cửa sổ, giáng một cú thật mạnh lên phần bên cạnh cái mũi củ hành của gã.
Clifford hoàn toàn bất ngờ. Hắn rú lên đau đớn, lảo đảo lùi lại phía sau, rồi vấp lên chân của chính mình. Hắn khuỵu đầu gối xuống, rồi liên mồm chửi rủa trong lúc cố gượng đứng lên.
Sara chớp lấy cơ hội, mở tung cửa xe, tóm lấy thắt lưng tên vô lại. Tên người hầu ngã lộn nhào trước khi hạ cánh xuống rãnh thoát nước sau lưng.
Những gã đàn ông đang dựa lưng vào bức tường hú lên hưởng ứng cảnh tượng chúng vừa được chứng kiến. Sara lờ tịt đám đông khán giả khi trèo ra khỏi khoang xe. Cô quay lại đưa túi xách cho dì Nora, mất thêm khoảng một phút để tháo găng tay và đưa nốt cho dì qua cửa xe, rồi dành sự chú ý đến gã đàn ông đang nằm dài trên mặt đất.
Sara đơn giản đang cảm thấy quá phẫn nộ thay vì sợ hãi. Cô giẫm chân lên nạn nhân của mình như một thiên thần báo thù, giọng run lên vì giận dữ, “Nếu ông còn ngược đãi phụ nữ thêm một lần nào nữa, Clifford Duggan, thì thề có Chúa, tôi sẽ khiến ông chết từ từ trong đau đớn”.
“Tao chưa bao giờ ngược đãi một quý bà.” Clifford rên rỉ. Hắn đang cố gắng lấy lại hơi thở để có thể chộp lấy cô. “Bằng cách nào mày lại biết tên tao?”
Nora vươn ra ngoài cửa sổ.
“Ngươi là một tên nói dối đáng hổ thẹn, Clifford”, bà nói vọng ra. “Ngươi sẽ phải xuống địa ngục vì tất cả những tội lỗi ngươi gây ra.”
Clifford mở to mắt kinh ngạc. “Làm sao bà có thể ra khỏi...”
Sara cắt ngang câu hỏi của gã bằng một cú đạp. Gã đưa ánh mắt về phía cô, bày tỏ thái độ láo xược.
“Mày nghĩ là mày đủ khả năng làm đau tao sao?”, gã chế nhạo. Gã liếc những kẻ đang dựa vào tường phía sau. Sự thật là, tên người hầu cảm thấy nhục nhã hơn là bị đau đớn bởi đòn tấn công chẳng bõ bèn gì của cô. Những tiếng cười thầm vang lên phía sau khiến gã cảm thấy bị xúc phạm nhiều hơn là cái tát không thấm vào đâu của Sara. “Lý do duy nhất tao không trả đũa là vì ông chủ sẽ muốn đánh cho mày một trận ra trò trước khi ông ấy cho phép tao có được mày.”
“Ông có nhận ra mình đang vướng vào bao nhiêu rắc rối không, Clifford?”, Sara hỏi. “Chồng tôi đã biết những hành động tàn ác của ông và anh ấy chắc chắn sẽ trả đũa. Hầu tước nhà St. Jame là nỗi sợ hãi của tất cả mọi người, thậm chí là những con lợn ngu dốt như ông, Clifford. Khi tôi kể cho anh ấy biết những gì ông đã làm, anh ấy sẽ trả lại ông những gì mà ông đã gây ra. Hầu tước sẽ thực hiện bất cứ điều gì tôi nói.” Cô dừng lại, búng ngón tay để tăng tính thuyết phục, “Ôi, tôi có thể thấy là mình đã có được toàn bộ sự chú ý của ông từ lời hứa này”, cô gật đầu thêm vào khi thái độ của Clifford thay đổi. Hắn trông hết sức sợ hãi, không cố gắng đứng dậy nữa mà thực tế như đang muốn lỉnh về phía sau.
Sara hài lòng hết sức với chính mình. Trò bịp bợm của cô thật hiệu quả. Cô không nhận ra Clifford đã nhìn thấy gã khổng lồ đứng sau cô vài mét. Cô cho là mình vừa mới khiến một tên người hầu sợ hãi trước danh tiếng của một người đàn ông nhà St. Jame. “Loại đàn ông đánh phụ nữ đích thực là kẻ hèn hạ.” Cô tuyên bố. “Chồng tôi giết những kẻ hèn hạ dễ dàng như giết một con muỗi phiền nhiễu, và nếu ông nghi ngờ, hãy nhớ rằng anh ấy là người nhà St. Jame đích thực.”
“Sara, con yêu”, Nora gọi với ra. “Con có muốn ta đi cùng con vào bên trong không?”
Sara không rời mắt khỏi Clifford khi trả lời dì Nora. “Không, dì Nora. Trang phục của dì không phù hợp cho dịp này. Con sẽ đi nhanh thôi.”
“Vậy thì, nhanh lên”, Nora nói tiếp. “Con sẽ bị cảm lạnh mất.”
Nora tiếp tục với ra ngoài cửa sổ, nhưng ánh mắt bà hướng thẳng vào Nathan. Anh đáp lại ánh mắt chằm chằm mở to của bà bằng một cái gật đầu nhanh chóng, trước khi chuyển sự chú ý về phía cô dâu của mình.
Nora nhanh chóng để ý cách mà người đàn ông to lớn kia đang kiềm chế những gã đàn ông đáng khinh ở góc tường. Vóc dáng của anh ta thật đáng sợ. Bà nhanh chóng nhận ra sự thật rằng anh đang giữ an toàn cho Sara. Nora nghĩ đến việc cảnh báo cô cháu gái một tiếng, sau đó lại từ bỏ ý định này. Sara đã có quá đủ lo lắng. Và Nora phải chờ đến khi họ kết thúc nhiệm vụ quan trọng này mới có thể cho cô hay biết về vị cứu tinh của họ.
Nathan đặt toàn bộ sự chú ý của mình vào Sara. Cô dâu của anh luôn chứa đựng nhiều điều bất ngờ. Anh cảm thấy khó khăn khi phải làm quen với sự thật này. Nathan từng chứng kiến sự hèn nhát của gia đình Winchester. Những gã đàn ông của gia đình đó luôn làm những việc bẩn thỉu trong bóng tối, hoặc sau lưng người khác. Tuy nhiên, Sara lại hành động không giống gia đình mình chút nào. Cô can đảm khi bảo vệ người dì. Và Chúa ơi, cô ấy đang giận dữ. Anh không cho là mình sẽ ngạc nhiên nếu cô ấy lôi ra khẩu súng ngắn và bắn nó vào mắt nạn nhân. Cô ấy thật sự đang phẫn nộ.
Sara đi vòng qua tên đầy tớ, dừng lại nhìn chằm chằm gã rồi nhanh chân tiến vào quán rượu.
Nathan ngay lập tức bước tới bên Clifford. Anh chộp lấy cổ hắn, nhấc lên cao và ném hắn về phía bức tường.
Những kẻ chứng kiến chạy tản ra tứ phía như những con chuột để tránh bị ném trúng. Clifford đập mạnh lưng vào tường, rồi sụp xuống đất bất tỉnh.
“Chàng trai tốt bụng?”, Nora nói với ra. “Tôi cho là tốt nhất cậu nên vào trong ngay bây giờ. Sara của tôi chắc chắn cần sự giúp đỡ của cậu một lần nữa.”
Nathan quay lại cau có với người phụ nữ dám ra lệnh cho mình. Ngay sau đó tiếng huýt sáo tán dương của những kẻ đang phá ra cười vọng ra từ quán rượu thu hút toàn bộ sự chú ý của anh. Anh lầm bầm đầy khó chịu trước âm thanh đó rồi từ từ rút ra chiếc roi và tiến về phía cửa.
Sara xác định chú Henry là người đang say khướt bên cạnh chiếc bàn tròn đặt giữa quán. Cô luồn qua đám đông để tiến lại gần ông ta, thầm nghĩ sẽ khiến ông ta phải xấu hổ và dùng lý lẽ để lấy lại nhẫn cho dì Nora. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy chiếc nhẫn bạc trên ngón tay ông ta, tâm trí cô hoàn toàn trống rỗng, không có chỗ cho bất kỳ lý do hợp lý nào cả. Một bình đựng bia đen đầy ắp được đặt trên bàn. Trước khi Sara có thể kiểm soát bản thân, cô nhấc chiếc bình lên và dốc xuống chiếc đầu hói của ông ta.
Henry quá say để có thể phản ứng lại một cách nhanh chóng, ông ta rống lên, giọng ngắt quãng, xen lẫn tiếng ợ hơi kinh tởm và toàn thân lảo đảo. Sara lấy được chiếc nhẫn ra khỏi tay ông ta trước khi ông ta lấy lại đủ tỉnh táo để né tránh cô.
Phải một lúc lâu sau Henry mới tỉnh táo đủ để tập trung vào Sara. Sara trượt chiếc nhẫn vào ngón tay trong khi chờ đợi.
“Chúa ơi... Sara? Con làm gì ở đây? Có điều gì không đúng chăng?” Henry lắp bắp hỏi, mặt đỏ gay vì hổ thẹn. Nỗ lực đó lấy đi chút sức mạnh ít ỏi cuối cùng còn sót của ông ta. Henry ngồi trở lại ghế và liếc đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô. Ông ta thấy bình bia đã cạn sạch.
“Bia của ta đâu?”, ông ta hét lên với chủ quán.
Sara cảm thấy ghê tởm. Mặc dù nghi ngờ khả năng ghi nhớ của Henry lúc này về những lời nói của mình, cô vẫn quyết tâm nói cho ông ta biết những điều cô nghĩ về hành động tội lỗi của ông ta.
“Điều gì đó không đúng ư?”, cô trả lời với giọng chế giễu. “Chú thật hèn hạ, chú Henry. Nếu cha cháu biết được những gì chú và những người khác đã làm với dì Nora, chắc chắn ông sẽ làm việc với quan tòa và đưa tất cả bọn chú lên giá treo cổ.”
“Cháu nói cái gì?” Henry hỏi. Ông ta xoa trán trong khi cố gắng tập trung vào cuộc nói chuyện. “Nora ư? Mi đang nói những lời rỗng tuếch đó với ta chỉ vì mụ đàn bà vô dụng đó ư?”
Trước khi Sara có thể trừng phạt Henry vì câu nhận xét đáng xấu hổ đó, ông ta thốt lên, “Ngay từ đầu, cha của mi cũng tham gia vào kế hoạch này. Nora quá già để có thể tự chăm sóc bản thân. Chúng ta biết cái gì tốt nhất cho bà ấy. Đừng cố gắng ném cơn giận dữ đó vào ta, con gái, vì ta sẽ không nói cho mi biết bà ta đang ở đâu đâu.”
“Chú không biết cái gì là tốt nhất cho dì ấy”, Sara hét lên. “Chú chỉ muốn tài sản của dì, và đó là lý do thật sự. Tất cả mọi người ở Luân Đôn đều biết những món nợ cờ bạc của chú. Chú đã tìm được cách dễ dàng để trả nợ, đúng không? Chú đã tính nhốt dì Nora vào viện tâm thần, không phải sao?”
Ánh mắt Henry liên tục đảo lên đảo xuống giữa cái bình rỗng và cô cháu gái đang hết sức giận dữ của mình. Cuối cùng, ông ta nhận ra rằng người đổ bia lên cái đầu hói của mình chính là cô. Ông sờ lên cổ áo để chắc chắn điều này, và khi cảm thấy chỗ đó ướt nhẹp, Henry bắt đầu cáu tiết. Sự giận dữ khiến hai bên thái dương của ông ta rần rật. Henry thật sự rất cần một cốc bia khác. “Chúng ta sẽ đưa con chó cái đó đi và mi sẽ không thể làm gì được đâu. Giờ thì hãy về nhà trước khi ta cho mi một trận.”
Một tiếng cười khúc khích vang lên phía sau cô. Sara quay lại nhìn trừng trừng vào kẻ đó. “Uống cái thứ giải khát của ngài đi, thưa ngài, và tránh xa chuyện này ra.” Cô xoay người đối diện với chú mình sau khi kẻ lạ mặt chuyển ánh mắt vào chiếc cốc của hắn. “Chú nói dối về cha cháu”, cô nói. “Ông không bao giờ là đồng phạm trong những chuyện tàn ác như thế. Còn đánh cháu ư, chú cứ việc làm thế và sau đó sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ từ chồng cháu. Cháu sẽ cho anh ấy biết điều đó”, cô gật đầu đe dọa.
Sara hy vọng rằng sự đe dọa rỗng tuếch về sự trả thù của chồng mình, vì nó đã rất thành công khi áp dụng với Clifford, sẽ có tác dụng tương tự với ông chú đang say mèm này.
Nhưng điều đó là vô vọng. Henry không thèm để ý đến lời đe dọa. Ông ta buông một tiếng thở mạnh. “Mi là kẻ điên khùng giống như Nora khi tin rằng một kẻ nhà St. Jame sẽ đến để bảo vệ mi. Tại sao ư, ta hoàn toàn có thể đánh mi, Sara và sẽ không ai thèm can thiệp, thậm chí là chồng mi.”
Sara đấu tranh tư tưởng. Cô quyết định rằng mình phải có được lời hứa để cho Nora yên của Henry trước khi rời khỏi cái quán rượu bốc mùi này. Cô sợ Henry hoặc một trong số những người anh em trong gia đình có thể gửi người theo dõi dì Nora và lôi dì ấy quay trở lại nước Anh. Nora được thừa kế một lượng bất động sản khổng lồ mà ông ngoại để lại, đủ để gây ra tất cả những thứ phiền toái.
Cô đã rất tức giận với ông chú của mình, không chú ý đến việc vài vị khách đang chầm chậm tiến lại gần cô. Nathan để ý. Một gã mà anh đoán là kẻ cầm đầu, đang liếm môi đầy phấn khích trước con mồi mà hắn nghĩ mình sẽ sớm được thưởng thức.
Sara bỗng nhiên nhận thức được sự vô vọng trong kế hoạch của mình.
“Chú biết không, chú Henry, cháu đã cố tìm cách để thuyết phục chú để dì Nora yên, nhưng giờ cháu nhận ra điều này thật ngu ngốc. Chỉ một quý ông có danh dự mới có khả năng giữ lời hứa. Một kẻ thô lỗ như chú làm sao có thể giữ lời hứa cơ chứ. Cháu thật sự đã lãng phí thời gian ở đây.”
Henry lao tới định tát cô cháu gái. Sara dễ dàng né được. Cô ngừng lùi lại khi va phải một thứ gì đó rất vững chắc. Cô quay người và phát hiện ra mình đang bị vây quanh bởi những gã đàn ông bất hảo. Cô lập tức thấy rằng bọn họ cần phải tắm rửa ngay lập tức.
Tất cả đều bị người phụ nữ xinh đẹp mê hoặc mà không hề chú ý đến Nathan. Anh cho rằng có thể bọn chúng đang quá hưởng thụ ham muốn mà không hề nghĩ đến những dấu hiệu cảnh báo. Và dĩ nhiên, bọn chúng sẽ sớm nhận ra sai lầm đó. Nathan dựa người vào cánh cửa đóng kín ở góc phòng và chờ đợi sự khiêu khích đầu tiên.
Mọi việc diễn ra nhanh như chớp. Khi tên con hoang đầu tiên chộp lấy cánh tay Sara, Nathan gầm lên đầy phẫn nộ. Âm thanh chói tai phát ra từ sâu trong cổ họng. Và nó cũng rất hiệu quả. Tất cả mọi người trong quán rượu như bị đóng băng, tất cả mọi người, trừ Sara. Cô nhón chân, rồi xoay người về hướng phát ra âm thanh.
Nếu cổ họng không bị đông cứng lại, có lẽ cô đã hét lên. Thực tế khó khăn lắm cô mới lấy lại được hơi thở. Đầu gối Sara mềm nhũn khi phát hiện ra gã đàn ông to lớn đang đứng ở cửa. Tay cô nắm chặt cạnh bàn, giữ cho mình khỏi ngã. Tim đập điên cuồng trong lồng ngực và Sara chắc chắn là cô đã sợ gần chết.
Tên thánh của anh ta là cái gì nhỉ? Không, không phải là “cái gì” mà là “ai”, cô thầm chỉnh lại. Cô gần như phát điên. Anh ta là một người đàn ông, đúng, một người đàn ông, cao lớn nhất, đáng sợ nhất,... Ôi, Chúa ơi, anh ta đang nhìn cô.
Anh ngoắc ngón tay ra hiệu cho cô.
Cô lắc đầu.
Anh gật đầu.
Căn phòng bắt đầu quay cuồng.
Sara chỉ đơn giản là phải trấn tĩnh lại. Cô cố gắng hết sức để có thể tìm thấy ở gã đàn ông cao lớn điều gì đó không khiến cô không cảm thấy quá khiếp đảm. Sau đó, cô nhận ra rằng có ai đó đang giữ chặt cánh tay mình. Sara giật mạnh tay lại, mắt không rời khỏi kẻ đang nhìn mình chằm chằm đến mức khiến cô muốn bất tỉnh nhân sự.
Người đàn ông đó có vẻ như đã tắm rửa sạch sẽ. Ở mức độ nào đấy, mái tóc của anh cũng sạch sẽ. Nó có màu đồng đậm, cũng giống như khuôn mặt và cánh tay anh ta. Chúa lòng lành ơi, cô nghĩ, bắp tay và vai của anh ta quá... vạm vỡ. Cặp đùi của anh ta cũng vậy. Cô có thể nhìn thấy chỗ phồng lên trơn bóng và rắn như thép đầy khiếm nhã hằn trên chiếc quần ống bó sát của anh ta. Nhưng cô tự nhủ đó là một chiếc quần ốm túm phẳng phiu và sạch sẽ. Những kẻ xấu xa thường chỉ mặc những bộ đồ nhàu nát và bốc mùi, phải không nhỉ? Vậy nên, Sara lập luận một cách phi logic rằng anh không phải là kẻ xấu xa. Kết luận này khiến cô cảm thấy khá hơn. Cô thật sự có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô nghĩ thầm, anh ta không phải là kẻ hung ác. Sau khi xem xét kỹ lưỡng Sara chắc mẩm rằng anh ta là một lãnh chúa, thậm chí với mái tóc dài như thế anh ta cũng có thể là một chiến binh Viking. Đúng, đơn giản anh ta chỉ là một kẻ man rợ, bằng cách nào đó đã đi xuyên thời gian đến đây.
Cuối cùng Sara kết luận rằng tâm trí mình không còn tỉnh táo nữa rồi. Tên lãnh chúa có đôi mắt màu xanh lục ra hiệu cho cô tiến đến chỗ anh ta một lần nữa. Cô nhìn ra sau để chắc chắn rằng anh ta không ra hiệu cho ai đó khác. Chẳng có ai ở phía sau.
Ý anh ta là cô, được thôi. Dạ dày cô cuộn lên. Cô chớp mắt. Anh ta không biến mất. Cô lắc đầu với nỗ lực quét sạch những hình ảnh địa ngục khỏi tâm trí.
Anh ta chìa tay lại phía cô một lần nữa. “Đến đây.”
Giọng anh ta trầm thấp, uy nghi và đầy kiêu ngạo. Chúa giúp cô, cô bắt đầu tiến về phía anh ta. Sau đó khung cảnh trở nên hỗn loạn, vẳng bên tai Sara là tiếng roi da vun vút trong không khí, cùng tiếng la hét đau đớn từ những kẻ ngu xuẩn đã cố chạm vào cô khi tiến về phía anh ta. Cô hề quay mặt về phía đang xảy ra hỗn loạn. Ánh mắt cô khóa chặt lên người đàn ông đang phá hủy quán rượu một cách có tính toán.
Anh ta thực hiện điều đó một cách dễ dàng. Một cái bẻ ngược cổ tay đơn giản dường như không tiêu tốn chút sức lực nào của anh đã gây ấn tượng lên những kẻ đang chứng kiến.
Cô cũng để ý thấy rằng mình càng tiến lại gần thì anh ta càng trở nên cau có hơn.
Tên lãnh chúa rõ ràng đang không thoải mái cho lắm. Sara quyết định chiều theo ý anh ta cho đến khi cô có thể lấy lại sự điềm tĩnh của mình.
Sau đó cô sẽ chạy ra ngoài, nhảy lên xe ngựa với dì Nora, và cho xe chạy hết tốc lực về phía bến tàu.
Cô tự nhủ rằng đó là một kế hoạch không tồi. Dĩ nhiên, vấn đề trước tiên là phải làm cho tên Viking này tránh xa khỏi cửa cái đã.
Cô nhận ra rằng mình đã ngừng nhìn chằm chằm vào anh ta khi anh ta ra hiệu cho cô di chuyển. Cô cảm thấy một bàn tay giữ vai mình lại, cô cúi xuống nhìn sau đó nghe thấy tiếng răng rắc của cây roi.
Sara đột ngột vùng lên bỏ chạy, cô khẩn trương lao về phía anh ta, quyết định phải đến đó trước khi bị chính trái tim mình đánh bại.
Cô lảo đảo dừng lại trước mặt anh ta, ngửa mặt lên và nhìn chằm chằm vào cặp mắt xanh ấy cho đến khi anh cũng phải nhìn xuống. Như bị thôi thúc, cô vươn tay tóm lấy cánh tay anh ta chỉ để chắc chắn rằng anh ta không phải chỉ là sản phẩm trong trí tưởng tượng của cô.
Tốt rồi, anh ấy là thật. Làn da anh giống như thép, nhưng là thứ thép ấm áp. Thế nhưng nhìn vào đôi mắt tuyệt đẹp ấy dường như khiến cô phần nào bình tâm lại. Màu mắt ấy đầy thôi miên và thật mãnh liệt.
Kỳ quặc, nhưng càng nhìn anh chăm chú thì cô lại càng cảm thấy an toàn. Cô mỉm cười nhẹ nhõm. Anh nhướng mày đáp trả. “Tôi biết ngài không phải là người xấu, thưa ngài Viking.”
Sara bỗng nhiên mất trọng lượng. Cô cảm thấy như thể mình đang trôi qua một đường hầm tăm tối, trôi dần về phía chàng Viking có làn da màu đồng đang đứng trong ánh nắng.
Nathan đỡ được Sara trước khi cô ngã xuống sàn. Cô dâu của anh đã hoàn toàn bất tỉnh lúc anh vác cô trên vai. Anh quét một lượt quanh quán rượu để kiểm tra xem mình có bở sót tên nào không. Tất cả chúng đều nằm dài trên sàn gỗ. Thế này cũng chưa tốt lắm, anh nghĩ. Anh có một thôi thúc mãnh liệt được đóng dấu lên ông chú hèn nhát của Sara đang co rúm dưới gầm bàn. Nathan có thể nghe thấy những tiếng nức nở nghẹn ngào từ gã đàn ông này.
Nathan đá chiếc bàn bay ngang phòng để có thể nhìn thấy con mồi của mình, “Ông biết tôi là ai chứ, ông Winchester?”
Henry nằm co rúm, căng cứng trong tư thế như của một bào thai. Lúc hắn lắc đầu, quai hàm cọ xát qua lại với tấm ván sàn.
“Nhìn tôi này, đồ khốn kiếp.”
Giọng anh nghe như sấm. Henry nhìn lên. “Tôi chính là Hầu tước nhà St. Jame. Nếu mày còn dám đến gần vợ tôi và bà cô già đó nữa, tôi sẽ giết mày. Chúng ta có hiểu nhau không nhỉ?”
“Ngươi chính là... hắn?”
Dịch mật đã dâng đến cổ họng khiến Henry không thể nói được câu nào. Ông ta bắt đầu nôn khan.
Nathan đẩy ông ta ra bằng mũi giày, sau đó quay người bước ra khỏi quán.
Gã chủ quán thò đầu khỏi chỗ nấp và nhìn đống đổ nát xung quanh. Không có thêm cốc bia nào được tiêu thụ trong đêm đó, vì chẳng có vị khách nào có thể cử động đủ để uống cả. Họ phủ kín sàn như những vỏ đậu bị bóc. Đó là cảnh tượng gã không thể quên trong một sớm một chiều. Gã muốn ghi nhớ mọi chi tiết dù là vụn vặt nhát để có thể kể lại điều đã xảy ra cho những người bạn của mình.
Gã cũng biết phải kể lại kết thúc của câu chuyện như thế nào. Cảnh tượng kẻ phong lưu nhà Winchester khóc lóc như trẻ con sẽ khiến những vị khách sắp tới của gã cười rũ rượi. Âm thanh hổn hển kéo gã thoát khỏi suy nghĩ. Tên đàn ông cao lớn và đồ sộ nhà Winchester đã nôn mửa toàn bộ ra sàn nhà.
Tiếng hét giận dữ phát ra từ gã chủ quán rượu trộn lẫn với hơi thở hổn hển vì sợ hãi của Nora. Khi bà nhìn thấy cháu gái đang nằm vắt ngang qua vai người đàn ông lạ mặt, bà đưa tay ôm lấy ngực.
“Sara bị thương sao?”, bà bật khóc. Tâm trí bà hiện lên những trường hợp xấu nhất. Nathan lắc đầu. Anh mở cửa thùng xe, dừng lại và mỉm cười với người phụ nữ lớn tuổi. “Cô ấy bị ngất.”
Nora cảm thấy quá nhẹ nhõm nên không để ý đến sự bất mãn của mình trước sự thật rằng người đàn ông này đang tỏ vẻ thích thú với tình trạng hiện tại của cháu gái mình. Bà ngồi dịch ra để nhường chỗ cho Sara. Tuy nhiên, Nathan đã đặt cô dâu của anh lên chỗ ngồi đối diện. Nora liếc nhanh cháu gái để chắc chắn là cô bé vẫn còn thở, sau đó quay người nhìn vị cứu tinh của họ một lần nữa. Bà nhìn anh cuộn chiếc roi da lại và móc nó vào thắt lưng.
Nora đã không mong chờ việc chàng trai này lên xe cùng họ. Khi anh làm thế, bà ép mình ngồi vào một góc xa. “Sara có thể ngồi cạnh ta”, bà đề nghị.
Nathan không trả lời. Nhưng anh đã chiếm tất cả không gian bà vừa nhường. Sau đó anh nâng Sara ôm vào lòng. Nora thấy rằng anh ta đối xử với cháu gái mình thật dịu dàng biết mấy. Tay anh nán lại một bên má Sara khi anh vùi mặt cô vào hõm cổ mình. Sara thở nhẹ nhàng.
Nora không biết phải làm gì với người này. Chiếc xe di chuyển trước khi bà thử trò chuyện cùng anh.
“Chàng trai trẻ, ta là Nora Bettleman. Cô gái đáng yêu mà cậu vừa cứu là cháu gái của ta. Tên cô bé là Sara Winchester.”
“Không”, anh gằn giọng. “Cô ấy là phu nhân St. Jame.”
Sau khi nhấn mạnh câu thông báo, anh chuyển ánh mắt ra phía cửa sổ. Nora tiếp tục nhìn anh chằm chằm. Người đàn ông này có một thân hình đẹp đẽ và khỏe mạnh. “Tại sao cậu lại giúp chúng ta?”, bà hỏi. “Cậu sẽ không thuyết phục ta rằng cậu đang làm việc cho nhà Winchester chứ”, bà thêm vào với một cái gật đầu chắc chắn. “Có thể nào một trong số những người nhà St. Jame đã thuê cậu?”
Anh không trả lời. Nora thở dài trước khi chuyển sự chú ý sang cô cháu gái. Bà ước gì Sara có thể nhanh chóng tỉnh lại để giải thích sự nhầm lẫn này.
“Ta đang dựa dẫm vào đứa trẻ cậu ôm trong tay. Và ta không thể chịu đựng nổi suy nghĩ rằng sẽ có bất cứ điều gì không tốt xảy đến với nó.”
“Cô ấy không phải là một đứa trẻ”, anh phủ nhận.
Nora cười. “Đúng vậy, nhưng ta vẫn coi nó như thế”, bà thừa nhận. “Sara là một người đáng tin tưởng và vô tội. Nó được thừa hưởng đức tính đó từ gia đình bên ngoại.”
“Bà không phải là người nhà Winchester?”
Nora cảm thấy hài lòng vì cuối cùng Nathan cũng chịu mở miệng nói chuyện. Bà lại mỉm cười. “Không”, bà trả lời. “Ta là dì đằng ngoại của Sara. Ta xuất thân từ gia đình Tuner trước khi cưới Jonny và lấy tên ông ấy.”
Bà lại liếc nhìn Sara. “Ta không tin con bé đã từng ngất xỉu trước kia. Dĩ nhiên, hai tuần gần đây chắc chắn nó đã cảm thấy căng thẳng khủng khiếp. Dưới mắt nó có những vết thâm quầng. Con bé rõ ràng đã mất ngủ. Vì lo lắng cho ta, cậu thấy đó”, bà thêm vào với một tiếng khò khè. “Tuy nhiên, chắc hẳn con bé đã nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng lắm mới khiến nó ngất đi được. Cậu cho rằng điều gì...”
Bà ngừng suy đoán khi nhìn thấy nụ cười của Nathan. Người đàn ông này chắc chắn rất kỳ quặc, vì anh ta đã cười khi nghe những nhận xét kỳ cục nhất.
Sau đó, Nathan tự mình giải thích. “Cô ấy đã trông thấy tôi.”
Sara bắt đầu cử động. Cô vẫn cảm thấy chóng mặt và mất phương hướng, nhưng hết sức ấm áp. Cô cọ cọ mũi vào chỗ ấm áp, hít vào mùi hương nam tính và buông tiếng thở dài thỏa mãn.
“Tôi tin là con bé đang tỉnh lại”, Nora thì thầm. “Tạ ơn Chúa.”
Sara chầm chậm chuyển ánh mắt sang dì cô. “Tỉnh lại ư?”, cô hỏi trong một cái ngáp không chút nữ tính.
“Con đã bị ngất, con yêu.”
“Không thể nào”, Sara thì thầm, kinh hoàng một cách rõ rệt. “Con chưa bao giờ ngất. Con...” Cô dừng giải thích khi nhận ra mình đang ngồi trên đùi người nào đó. Không phải của người nào đó xa lạ mà của “anh ấy”. Cô đỏ mặt. Ký ức hoàn toàn khôi phục.
Nora rướn người để vỗ vào tay Sara, “ổn rồi, con yêu. Quý ngài tốt bụng này đã cứu con.”
“Người đàn ông với cây roi ư?”, Sara thì thầm, cầu nguyện rằng mình đã sai.
Nora gật đầu. “Đúng thế, con yêu, người đàn ông với cây roi. Con phải đánh giá cao điều đó, và vì Chúa, Sara, đừng ngất nữa. Trên người ta không có lọ muối ngửi đâu.”
Sara gật đầu. “Con sẽ không ngất nữa đâu.” Để bảo đảm điều đó, cô quyết định tốt nhất là không nên nhìn vào anh ta. Cô cố gắng trườn khỏi đùi anh mà không gây chú ý, nhưng ngay lúc cô bắt đầu rời người ra, anh giữ eo cô chặt hơn.
Cô nghiêng người về phía trước một chút. “Anh ta là ai?”, cô thì thầm với dì Nora.
Dì cô nhún vai. “Cậu ta vẫn chưa nói với dì”, bà giải thích. “Có thể là, con yêu, nếu con nói cho cậu ta biết con biết ơn cậu ta đến nhường nào thì rất có thể cậu ta sẽ cho chúng ta biết tên.”
Sara biết thật thô lỗ khi nói về người khác mà cứ phớt lờ họ. Cô láy lại tinh thần trước khi từ từ quay lại nhìn anh. Cô cố ý nhìn chằm chằm vào cằm anh khi nói. “Cảm ơn ngài, vì đã đến để bảo vệ tôi trong quán rượu. Tôi sẽ biết ơn ngài mãi mãi.”
Anh đẩy nhẹ cằm cô lên bằng ngón tay cái. Ánh mắt khó hiểu. “Cô nợ ta nhiều hơn là chỉ có lòng biết ơn, Sara.”
Mắt cô mở to trong cảnh báo.
“Ngài biết tôi là ai?”
“Ta đã nói cho cậu ấy, con yêu.”
Nora xen vào.
“Tôi không còn một đồng nào trong túi”, Sara nói tiếp. “Tôi đã sử dụng toàn bộ tiền để đặt chỗ cho chuyến đi của chúng tôi. Ngài sẽ đưa chúng tôi đến bến cảng chứ?”
Anh gật đầu.
“Tôi vẫn còn sợi dây chuyền vàng, thưa ngài. Liệu nó có đủ cho ngài chăng?”
“Không.”
Câu trả lời đột ngột của anh khiến Sara nổi cáu. Cô bất mãn nhìn anh vì thái độ thiếu lịch thiệp đó. “Nhưng tôi chẳng còn gì để đưa cho ngài”, cô tuyên bố.
Chiếc xe dừng lại. Nathan mở cửa. Anh di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc so với một người có thân hình to lớn như vậy. Anh ra khỏi khoang xe và giúp Nora bước xuống trước khi Sara kịp vuốt phẳng váy mình. Người đàn ông gần như ném cô vào trong góc của chiếc xe.
Tay anh đột nhiên lại ôm quanh eo cô. Sara chỉ đủ thời gian để lấy túi xách và găng tay trước khi bị kéo ra khỏi thùng xe giống như một bao tải thức ăn. Anh ta dám choàng tay qua vai cô và kéo ép sát vào cạnh mình. Sara lập tức phản ứng. “Thưa ngài, tôi là phụ nữ đã có chồng. Hãy bỏ tay của ngài ra. Nó thật không đứng đắn.”
Rõ ràng là anh ta bị điếc vì thậm chí không thèm liếc mắt nhìn lúc cô đưa ra yêu cầu. Cô đang định thử lại thì anh huýt sáo một tiếng. Lúc này, khu đất hoàn toàn hoang vắng dưới ánh trăng. Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô thấy mình bị bao vây bởi những người đàn ông.
Đoàn thủy thủ trung thành của Nathan nhìn chằm chằm vào Sara. Họ làm như thể trước kia chưa bao giờ được gặp một phụ nữ xinh đẹp đến thế. Anh nhìn xuống cô dâu của mình để xem phản ứng của cô trước ánh nhìn chòng chọc tỏ vẻ ngưỡng mộ quá rõ ràng đó. Dù vậy, Sara không hề để ý đến họ. Cô chỉ chăm chăm nhìn anh. Nathan suýt bật cười vì điều này.
Anh nhanh tay ôm xiết cô vào người để Sara ngừng cái dáng vẻ xấc xược của mình, rồi chuyển sự chú ý về phía người phụ nữ già. “Bà có hành lý gì không?”
“Chúng ta có không, Sara?”, dì Nora hỏi.
Sara cố gắng đẩy người ra xa khỏi cái mỏ neo đang bám vào cô trước khi trả lời. “Tôi đã nói với ngài rằng tôi đã kết hôn.” Cô lẩm bẩm. “Buông tôi ra ngay.”
Anh không hề nhúc nhích. Cô đành từ bỏ. “Có, Nora, chúng ta có hành lý. Con đã mượn tạm vài món đồ của mẹ cho dì. Con chắc là dì không ngại. Nicholas đã cất những chiếc túi ở trước cửa hàng của Marshall. Chúng tôi có thể đến đó để lấy không?”
Cô cố tiến một bước về phía trước và thấy mình lại bị kéo về phía gã khổng lồ.
Nathan phát hiện ra Jimbo đang đứng phía sau đám đông và ra hiệu cho gã. Người đàn ông cao to với nước da sẫm màu tiến đến và đứng trước Sara. Mắt cô mở to nhìn người khổng lồ trước mặt mình. Cô nhìn chằm chằm một lúc lâu, rồi đi đến kết luận rằng gã có thể sẽ rất quyến rũ nếu không có chiếc khuyên vàng kỳ cục cuốn xuyên qua tai.
Gã hẳn đã cảm thấy cái nhìn chòng chọc đó, vì gã đột ngột chuyển toàn bộ chú ý lên người cô. Gã khoanh tay trước ngực và cau mày nhìn.
Cô cũng cau mày nhìn lại.
Đôi mắt đen sẫm của gã bỗng nhiên xuất hiện những tia lấp lánh, rồi dành tặng cô một nụ cười sảng khoái. Cô không hiểu cái gì đã khiến gã hành xử một cách lạ lùng đến thế.
“Tôi cần hai người đi tìm hành lý, Jimbo”, Nathan ra lệnh. “Chúng ta sẽ nhổ neo tàu Seahawk vào rạng sáng.”
Sara không thể không nhận thấy rằng anh chàng Viking đã tự tiện thêm mình vào kế hoạch của cô.
“Dì Nora và tôi giờ đây đã an toàn rồi”, cô nói. “Những người này dường như rất... thú vị, thưa ngài. Chúng tôi cũng đã lãng phí thời gian quý báu của ngài nhiều rồi.”
Nathan tiếp tục lờ tịt cô. Anh ra hiệu cho một người khác. Khi người đàn ông lớn tuổi hơn với thân hình mập lùn nhưng cánh tay đầy cơ bắp đi đến, Nathan gật đầu về phía Nora. “Hãy chăm sóc bà già kia, Matthew.”
Nora buông một tiếng thở hổn hển. Sara cho rằng đó là do họ sắp bị tách ra khỏi nhau. Tuy nhiên, trước khi cô có thể tranh luận với kẻ bảo vệ không mong muốn của họ, Nora đã ưỡn thẳng vai và từ từ đi về phía người đàn ông to lớn.
“Ta không phải một bà già, thưa ngài, và ta không chấp nhận sự sỉ nhục khủng khiếp đến thế. Ta mới chỉ năm mươi mốt tuổi, chàng trai trẻ, và vẫn còn nhanh nhẹn hoạt bát lắm.”
Lông mày của Nathan khẽ nhướng lên, nhưng anh vẫn giữ nụ cười. Một cơn gió mạnh cũng có thể quật ngã bà già này, tuy dáng điệu yếu đuối nhưng bà ta lại sở hữu một giọng điệu uy nghiêm.
“Ngài nên xin lỗi dì tôi”, Sara nói.
Cô quay về phía Nora trước khi anh có thời gian đáp trả lời tuyên bố đó.
“Con chắc chắn là anh ta không có ý làm tổn thương dì đâu, Nora. Anh ta chỉ hơi thô lỗ thôi.”
Nathan lắc đầu. Cuộc nói chuyện đối với anh thật nực cười. “Matthew, đi thôi”, anh ra lệnh, giọng sắc gọn.
Nora quay sang người đàn ông đang quẩn quanh bà. “Ngài nghĩ rằng sẽ mang tôi đi đâu?”
Để trả lời, Matthew bế Nora trên cánh tay ông. “Đặt ta xuống, tên vô lại.”
“Sẽ ổn thôi, cưng”, Matthew trả lời. “Bà trông có chút tiều tụy. Và chẳng nặng hơn một cái lông nữa.”
Nora đang định phản đối thì câu hỏi tiếp theo của ông ta đã thay đổi suy nghĩ của bà.
“Những vết bầm tím trên người bà từ đâu ra? Hãy cho tôi biết tên của thằng con hoang khát máu đó, tôi sẽ rất vui mừng mà xé nát cổ họng nó ra.”
Nora mỉm cười với người đàn ông đang ôm mình. Bà đoán tuổi của ông ta và bà xấp xỉ nhau và nhận ra rằng người này trông mới cân đối làm sao. Bà đã không đỏ mặt trong nhiều năm, nhưng Nora biết từ nhiệt độ khác thường trên má mình, rằng mình đang đỏ mặt lúc đó. “Cảm ơn, thưa ngài”, bà lắp bắp khi đẩy búi tóc lên đỉnh đầu. “Thật là một đề nghị tử tế.”
Sara vô cùng ngạc nhiên trước hành vi của dì Nora. Tại sao dì ấy lại đang chớp mi và hành động như thể được tán tỉnh trong lần tham dự vũ hội đầu tiên nhỉ! Cô dõi theo hai người cho đến lúc họ biến mất khỏi tầm mắt. Sau đó, cô để ý đám đông cũng đã giải tán. Bỗng nhiên chỉ còn lại cô với vị cứu tinh ngang ngược của mình.
“Dì tôi sẽ được an toàn với người đó chứ?”, cô băn khoăn.
Câu trả lời của anh là một tiếng làu bàu giận dữ. “Sự càu nhàu đó có nghĩa là có hay không?”, cô hỏi.
“Có”, anh thở dài đáp lại khi cô chọc vào xương sườn mình.
“Làm ơn buông tôi ra.”
Anh thật sự nghe theo yêu cầu của cô. Sara vô cùng ngạc nhiên và suýt nữa mất thăng bằng. Có lẽ nếu có thể duy trì giọng nói dễ chịu này, cô có thể khiến anh ta tuân theo một vài mệnh lệnh khác. Điều đó thật đáng để thử.
“Tôi cũng sẽ được an toàn khi bên ngài chứ?”
Anh muốn tận hưởng giây phút ngọt ngào trước khi trả lời cô. Sara xoay người cho đến khi mặt úp vào vai anh. Mũi giày của cô chạm vào mũi giày anh. “Làm ơn hãy trả lời tôi”, cô thì thầm, giọng đầy ngọt ngào và khẩn nài.
Anh dường như không hề ấn tượng với nỗ lực tạo ra một cuộc nói chuyện thân mật của cô. Hơn nữa, anh rõ ràng càng cảm thấy bực tức hơn. “Đúng vậy, Sara. Cô sẽ được an toàn.”
“Nhưng tôi không muốn được an toàn khi ở cạnh ngài”, cô kêu lên. Cô nhận ra lời tuyên bố đó ngu ngốc đến thế nào ngay khi từ ngữ thoát ra khỏi miệng liền vội vã sửa sai. “Ý tôi muốn nói là tôi luôn luôn muốn được an toàn. Tất cả mọi người đều muốn được an toàn. Thậm chí kẻ xấu...”
Cô ngừng nói lan man khi anh cười toe toét. “Tôi muốn được an toàn dù không có ngài. Không phải ngài đang lên kế hoạch để đi cùng tôi và dì Nora đấy chứ? Sao ngài lại nhìn tôi chằm chằm như thế?”
Anh trả lời câu hỏi đầu tiên và phớt lờ câu hỏi thứ hai của cô. “Đúng thế, ta sẽ đi cùng em.”
“Tại sao?”
“Ta muốn thế”, anh kéo dài giọng. Anh quyết định chờ thêm một chút trước khi cho cô biết chi tiết. Cô lại bắt đầu đỏ mặt. Nathan không thể xác định nguyên nhân của việc này là do cô cảm thấy sợ hãi hay do nóng nảy.
Cô dâu của anh vẫn còn một chút tàn nhang trên sống mũi. Anh rất hài lòng vì sự thật này. Nó khiến anh nhớ lại cô bé ngỗ nghịch anh từng bế trên tay. Dù thế, cô không còn là cô nhóc nhỏ bé đó nữa. Sara đã trưởng thành và vô cùng xinh đẹp. Tuy nhiên, cô vẫn còn một chút nghịch ngợm.
Sara đã đẩy nhẹ ngực anh nhằm thu hút sự chú ý. “Tôi xin lỗi, thưa ngài, nhưng ngài không thể đi cùng tôi và dì Nora”, cô tuyên bố. “Ngài sẽ phải tìm một con tàu khác. Sẽ không an toàn cho ngài khi đi cùng tàu với chúng tôi.”
Lời tuyên bố kỳ lạ hoàn toàn thu hút sự chú ý của Nathan, “ồ? Vì sao?”
“Vì chồng tôi không thích điều đó”, cô nói và gật đầu khi anh có vẻ hoài nghi, rồi tiếp tục. “Ngài đã bao giờ nghe kể về Hầu tước St. Jame? ôi, dĩ nhiên là ngài đã nghe qua. Mọi người đều biết đến Hầu tước. Anh ấy là chồng tôi, ngài Viking, và anh ấy sẽ nổi giận nếu biết tôi đang đi du lịch cùng với một... người bảo vệ. Không, tôi e là sẽ không có tác dụng. Tại sao ngài lại cười?”
“Tại sao em lại gọi ta là Viking?”, anh hỏi.
Cô nhún vai. “Vì ngài giống một người Viking.”
“Vậy ta có nên gọi em là chuột chù?”
“Tại sao?”
“Em hành động giống chúng.”
Cô cảm thấy muốn hét lên trong sự bực tức. “Ngài là ai? Ngài muốn gì ở tôi?”
“Em vẫn nợ ta, Sara.”
“Ôi, Chúa ơi, ngài lại đề cập đến Vấn đề đó sao?”
Cái gật đầu chậm rãi của Nathan khiến cô tức phát điên. Anh ta đang rất đắc ý. Lúc Sara nhận ra sự thật đó, nét ửng đỏ trên mặt do tức giận bỗng chốc biến mất. Sau đó cô biết rằng mình sẽ không bao giờ khiến anh ta nghiêm túc được. Gã đàn ông gàn dở. Cô nghĩ mình nên trốn thoát khỏi tên man rợ này càng sớm chừng nào thì càng tốt. Tuy nhiên, trước tiên, cô sẽ phải tìm cách xoa dịu anh ta.
“Tốt thôi”, cô đồng ý. “Tôi nợ ngài. Giờ chúng ta đã hoàn toàn đồng ý với nhau. Vậy nên hãy cho tôi biết chính xác là tôi nợ ngài cái gì, và tôi sẽ gắng sức hoàn trả lại.”
Nathan tiến về phía trước để có thể đỡ được Sara trong trường hợp cô lại ngất trước mặt anh một lần nữa trước khi cho cô một câu trả lời. “Sara, tên ta là Nathan.”
“Và?”, Sara hỏi, băn khoăn tại sao bỗng dưng anh lại quyết định cho mình biết tên.
Cô quá chậm hiểu. Anh thở dài và mệt mỏi. “Và em, phu nhân St. Jame, nợ ta một đêm tân hôn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT