Nathan không chịu được câu chuyện tán gẫu nhàn rỗi này. Anh phải đi gặp Sara. Anh cần phải tự mình nhìn thấy cô vẫn ổn. Đó là cách duy nhất mà anh có thể khiến cho trái tim đang đập điên cuồng của mình bình tĩnh lại. Anh phải biết rằng cô đã được an toàn.

Không một lời tạm biệt, anh bỏ lại Colin và Caine rồi chèo thuyền ra tàu Seahawk. Anh rất ngạc nhiên khi thấy hầu hết các thủy thủ đều đã lên tàu. Những thủy thủ của anh có thói quen uống đến say mèm ngay đêm đầu tiên cập cảng để có thể đánh nhau với bất cứ thứ gì chuyển động.

Một phần trong đoàn thủy thủ đứng canh trên ba boong tàu, trong khi vài người khác giữ vị trí tại phòng sinh hoạt tập thể. Vài người căng võng giữa các móc trên trần và ngủ cùng những con dao đặt trên ngực để có thể sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Những chiếc võng chỉ được sử dụng trong điều kiện thời tiết xấu, hoặc khi trời quá lạnh để có thể ngủ trên sàn. Thực tế thì thời tiết hôm nay vô cùng ấm áp, và Nathan biết những người này ở đây chỉ với mục đích bảo vệ. Họ đang canh chừng cho nữ chủ nhân của mình.

Ngay khi nhìn thấy Nathan, họ lăn xuống từ những chiếc võng đang đung đưa, rồi xếp thành hàng.

Cửa ca bin không cài chốt. Khi Nathan bước vào trong, anh nhìn thấy Sara ngay lập tức. Cô đang nằm say ngủ ở giữa giường, hai tay ôm chặt gối của anh vào ngực. Cô để hai ngọn nến cháy trong quả cầu thủy tinh trên bàn, những tia sáng mềm mại phát ra từ ánh nến đang chơi đùa các góc cạnh trên khuôn mặt cô như những chiếc bóng nhảy nhót.

Nathan thầm nghĩ anh sẽ phải có một cuộc nói chuyện với cô về mối nguy đến từ lửa. Người phụ nữ này hoàn toàn quên mất rằng mình phải tắt nến.

Nathan lặng lẽ đóng cửa lại, rồi đứng dựa người vào đó. Anh quá khao khát được nhìn cô, nên đứng đó một lúc lâu chỉ để ngắm cô ngủ cho đến khi sự hoảng loạn cuối cùng cũng tiêu tan và không còn khiến cho anh cảm thấy đau đớn quá nhiều.

Sara liên tục phát ra tiếng nấc nho nhỏ, Nathan nhận ra rằng hẳn là cô đã khóc cho đến tận lúc thiếp đi.

Âm thanh đó khiến anh cảm thấy tội lỗi đến tột cùng.

Nathan không thể tưởng tượng nổi cuộc sống không có cô bên cạnh. Chúa giúp anh, anh đã quan tâm đến cô.

Sự thừa nhận này không hề đau đớn như anh từng tưởng tượng và cũng chẳng khiến anh cảm thấy như thể tâm hồn mình đã bị đánh cắp. Thật đáng ngạc nhiên là bản thân sự thú nhận này không khiến anh bị sét đánh.

Sau cùng thì Caine đã đúng. Anh là một thằng ngốc. Làm sao anh lại có thể mù quáng đến thế, vô tâm đến thế? Sara sẽ không bao giờ thử thao túng anh, cô là vợ anh, không phải kẻ thù của anh. Ý nghĩ ở bên cô trong quãng đời còn lại mà không được quát tháo cô thêm lần nào nữa chỉ đơn giản là quá tàn nhẫn để có thể nghĩ đến.

Tình yêu của cô đã cho anh một sức mạnh mới. Anh biết rằng khi ở bên nhau, họ có thể đối mặt với bất cứ thử thách nào, có thể là từ trại lính nhà St. Jame hay hang ổ của nhà Winchester. Miễn là có Sara bên cạnh, Nathan không nghĩ rằng mình có thể bị đánh bại.

Nathan lại nghĩ đến những cách có thể khiến vợ mình hài lòng. Anh sẽ không bao giờ cao giọng với cô nữa. Anh cũng sẽ bắt đầu gọi cô bằng những từ ngữ âu yếm lố bịch mà mình từng nghe những gã khác dành cho vợ. Sara có lẽ sẽ thích điều đó.

Cuối cùng, anh cũng dứt được ánh mắt khỏi cô và nhìn quanh phòng. Sự lộn xộn ở khắp mọi nơi. Váy của Sara treo trên móc giữa những chiếc áo của anh.

Cô biến ca bin thành nhà của mình. Vật dụng của cô ở khắp nơi. Lược và bàn chải bằng ngà voi, cùng vô số kẹp tóc nhiều màu sắc rải rác trên bàn. Cô đã giặt giũ một số đồ lót đầy nữ tính và treo chúng lên cho khô bằng một sợi dây thừng cô nối từ vách ngăn ngang qua phòng.

Nathan phải tránh đám quần áo ẩm ướt khi đến móc lấy áo của mình. Anh chẳng thể nghĩ đến điều gì khác ngoài việc phải tìm vài lời lẽ đúng đắn khi nói với cô rằng anh rất xin lỗi. Chúa ơi, điều đó thật khó khăn. Trước đây anh chưa từng xin lỗi ai, nhưng anh quyết định rằng mình sẽ không thực hiện lời xin lỗi này một cách cẩu thả.

Anh cúi người tháo giày và đụng vào sợi dây treo tạm bợ. Một chiếc sơ mi bằng lụa của Sara rơi xuống. Nathan với tay bắt lấy trước khi nó rơi xuống sàn nhà, chỉ sau đó anh mới nhận ra vợ mình đã dùng cái gì để làm dây treo.

“Em dùng roi da của ta để làm dây treo quần áo ư?”

Sự thật thì anh không cố ý hét lên. Nó chỉ phát ra trong một giây phút mất cảnh giác. Dù vậy tiếng hét phẫn nộ đó cũng không đánh thức cô. Sara lẩm bẩm trong giấc ngủ, rồi úp người xuống giường.

Nathan chỉ mất một phút để lấy lại bình tĩnh. Sau đó anh thật sự có thể thấy được sự hài hước trong hoàn cảnh này. Anh không thể phá lên cười, nhưng cũng không còn nhăn nhó. Anh quyết định vào ngày mai, ngay sau khi nói chuyện với cô về nguy cơ hỏa hoạn, anh sẽ đề cập đến những thứ đồ đặc biệt treo trên chiếc roi da và yêu cầu cô không sử dụng chiếc roi vào một công việc hạ thấp giá trị của nó như vậy.

Anh cởi nốt đống quần áo còn lại trên người và nằm duỗi ra bên cạnh Sara. Cô đã quá kiệt sức do phải chịu đựng cơn đau đầu mà cả anh và những người thân nhà Winchester của cô gây ra. Cô cần nghỉ ngơi. Sara thậm chí không cử động khi anh giơ tay ôm cô.

Nathan không dám kéo cô lại gần, vì biết rằng chỉ cần cô ôm anh, anh sẽ không thể ngăn bản thân làm tình với cô.

Ý định của anh thật đáng kính trọng.

Tuy nhiên, sự thất vọng của anh sớm trở nên đau đớn một cách khủng khiếp.

Nathan cảm thấy ăn năn về nỗi thống khổ đã gây ra cho Sara. Điều duy nhất khiến Nathan trằn trọc cả đêm dài tăm tối chính là lời hứa của anh, rằng khi trời sáng và Sara thức dậy, anh sẽ cho cô biết mình quan tâm đến cô nhiều như thế nào.

Nathan không thể ngủ cho đến khi mặt trời bắt đầu ló dạng. Anh bắt đầu tỉnh dậy vài giờ sau đó và lăn người để ôm vợ vào lòng.

Sara không ở đó. Quần áo của cô cũng biến mất. Nathan mặc vội quần áo và chạy lên boong tàu tìm cô.

Nathan thấy Matthew đầu tiên. “Sara đâu?”, anh hỏi. “Chúa ơi, cô ấy không ở trong bếp đấy chứ?”

Người thủy thủ chỉ về hướng cầu cảng. “Sáng sớm nay Colin đã chèo thuyền ra đây cùng với một số giấy tờ cho cậu ký. Sara và Jimbo đã quay trở lại văn phòng cùng với cậu ta.”

“Vì lý do quái quỷ gì mà ông không đánh thức tôi dậy?”

“Sara không cho phép chúng tôi làm phiền cậu”, Matthew giải thích. “Cô ấy nói cậu đang ngủ say như chết.”

“Cô ấy... đang quan tâm sao”, Nathan lẩm bẩm. “Tôi đánh giá cao điều đó.”

Matthew lắc đầu. “Cô ấy đang lảng tránh cậu, nếu cậu muốn biết quan điểm của tôi”, ông nói. “Và sau cái cách mà mỗi chúng ta chĩa mũi dùi vào cô ấy ngày hôm qua, cô ấy đã quay trở lại cầu cảng, ồ, chúng tôi đều cảm thấy có chút tội lỗi, vì thế chúng tôi đã để cô ấy làm theo ý mình ngày hôm nay.”

“Ông đang nói đến điều gì?”

“Ngay khi Jimbo thấy Sara trèo ra khỏi xe ngựa, cậu ta đã bắt đầu thuyết giảng cho cô ấy về những mối nguy hiểm trong thành phố đối với một phụ nữ ngây thơ đi dạo một mình.”

“Và?”

“Sau đó đến lượt Colin”, Matthew tiếp tục. “Tiếp theo là Chester đã cho cô ấy biết điều gì xảy ra cho... hoặc cũng có thể đó là Ivan? Tôi không nhớ nổi nữa. Thề trước Chúa, Nathan, tất cả mọi người đều xếp hàng chờ đến lượt mình để có thể la rầy cô ấy. Đó là cảnh tượng mà tôi cho rằng mình sẽ không bao giờ được thấy.”

Nathan hình dung ra cảnh đó và không thể không mỉm cười. “Bọn họ đã chân thành với cô ấy”, anh nói. Anh bắt đầu quay người rời đi. Nathan định đuổi theo vợ mình và mang cô về nhưng đột ngột dừng và quay người lại. “Matthew? Sáng nay Sara cảm thấy thế nào?”

Người thủy thủ nhìn Nathan chằm chằm. “Cô ấy không khóc, nếu đó là những gì cậu đang băn khoăn. Đây giờ, nếu cậu hỏi tôi cô ấy cư xử ra sao, tôi sẽ phải nói rằng cô ấy cư xử một cách đáng thương đến chết tiệt.”

Nathan trở lại và đứng cạnh Matthew. “Điều quái quỷ đó nghĩa là sao?”

“Bị khuất phục”, Matthew lẩm bẩm. “Cậu đã làm tan nát trái tim cô ấy, cậu bé.”

Trong đầu Nathan bỗng nhiên hình dung đến mẹ của Sara. Bà ta chắc chắn là một phụ nữ bị khuất phục, và Nathan biết chính chồng của bà ta, Winson, phải chịu trách nhiệm về việc việc phá hủy tinh thần của bà. Chúa giúp anh, có phải anh cũng tồi tệ như thế không?

Suy nghĩ này khiến anh hoảng sợ. Matthew thấy biểu hiện của Nathan và khá ngạc nhiên khi thấy sự nhạy cảm đó. “Tôi sẽ phải làm cái quỷ gì bây giờ?”

“Cậu đã làm tan nát trái tim cô ấy”, Matthew phản bác. “Thì cậu phải sửa.”

Nathan lắc đầu. “Tôi nghi ngờ việc cô ấy sẽ tin vào bất cứ điều gì tôi nói. Chúa ơi, tôi không thể đổ lỗi cho Sara.”

Matthew lắc đầu. “Cậu vẫn còn quá ít niềm tin vào Sara của chúng ta ư?”

Câu hỏi gây nên một ánh nhìn giận dữ. “Ông nói gì?”, Nathan hỏi.

“Cô ấy đã yêu cậu trong nhiều năm, Nathan. Tôi không tin rằng cô ấy có thể đột ngột dừng điều đó lại, bất kể những điều hèn mọn mà cậu đã gây ra cho cô ấy. Cậu chỉ phải chỉ ra cho cô ấy thấy rằng cậu tin tưởng cô ấy. Nếu cậu giẫm chân lên một bông hoa, cậu sẽ giết chết nó. Trái tim Sara của chúng ta cũng giống như bông hoa đó, cậu bé. Cậu đã làm đau cô ấy và đó là sự thật. Tốt nhất hãy tìm cách để cho cô ấy thấy cậu đang quan tâm. Nếu không, cậu sẽ mất cô ấy vĩnh viễn. Sara đã hỏi tôi rằng liệu cô ấy có thể theo tôi quay trở về đảo của Nora hay không.”

“Cô ấy sẽ không rời khỏi tôi.”

“Cậu không cần phải hét lên như thế, cậu bé. Tôi nghe rõ cậu nói gì.” Matthew phải nhún vai để giấu đi nụ cười. “Cô ấy có nhắc đến việc cậu sẽ phiền lòng nếu cô ấy rời đi.”

“Vậy cô ấy đã nhận ra rằng tôi đã bắt đầu...”, Nathan bỗng nhiên cảm thấy anh giống như một nam sinh vụng về, “... quan tâm”.

Matthew khịt mũi. “Không, cô ấy không nhận ra điều đó”, ông nói. “Cô ấy đã nghĩ cậu chỉ muốn đất đai và kho báu. Cô ấy tự gọi chính mình là hành lý đi kèm cùng với những món quà của Đức vua.”

Phần mở đầu của câu chuyện là tất cả những gì Nathan thấy hứng thú, nhưng anh không tốn nhiều thời gian nhận ra rằng với anh, Sara còn quan trọng hơn tất cả.

Và anh đang đánh mất cô. Anh đã khiến trái tim cô tan nát, nhưng thề có Chúa, anh không biết phải sửa chữa điều đó như thế nào.

Nathan cần lời khuyên từ một chuyên gia.

Sau khi yêu cầu Matthew tiếp quản Seahawk khoảng một ngày, Nathan mặc quần áo và đi một mình vào thành phố Luân Đôn. Anh biết Sara sẽ được an toàn với Jimbo và Colin hộ tống bên cạnh, vì thế anh đi thẳng đến nhà em gái. Anh không muốn gặp Sara cho đến khi biết chính xác mình sẽ phải nói gì với cô.

Jade ra mở cửa. “Làm sao anh có thể tìm thấy chị ấy nhanh thế?”, cô hỏi anh trai khi anh bước nhanh qua cô.

“Anh phải nói chuyện với Caine”, Nathan tuyên bố. Anh nhìn vào phòng khách và thấy nó trống không, liền quay về phía em gái. “Cậu ta đâu rồi? Chết tiệt, không phải là ra ngoài rồi chứ?”

“Không, anh ấy đang ở trong thư phòng”, Jade trả lời. “Nathan, em chưa từng thấy anh trong tình trạng này bao giờ”, cô thêm vào. “Anh đang lo lắng về Sara ư? Chị ấy vẫn ổn. Em mới bố trí cho chị ấy một phòng ngủ rồi.”

Nathan đã đi được nửa đường đến hành lang trước khi Jade kết thúc lời giải thích. Anh quay người lại ngay sau đó. “Sara đang ở đây ư? Làm thế nào...”

“Colin đã mang chị ấy tới cho bọn em”, cô giải thích. “Nathan, anh làm ơi nhỏ giọng lại. Olivia vừa mới yên lặng được có một chút cho giấc ngủ buổi chiều của con bé, và em tin là nếu anh đánh thức con bé lúc này, Sterns sẽ xuất hiện ngay sau anh với một cái rìu đấy.”

Lời tuyên bố nhanh chóng dập tắt nụ cười của Nathan. “Xin lỗi”, anh nói khẽ.

Anh bắt đầu bước tiếp về hướng thư phòng của Caine. Jade nói với theo, “Em đã xin lỗi Sara vì kết luận vội vàng đầy sai lầm và đáng xấu hổ của mình rồi. Anh đã xin lỗi chị ấy chưa, Nathan?”.

“Vội vàng kết luận sai ư?”, anh hỏi.

Cô chạy theo anh. “Không”, cô ngắt lời. “Em muốn biết liệu anh đã xin lỗi chị ấy vì đã cho rằng chị ấy lừa dối mình chưa, anh trai. Em biết Sara không thể làm việc đó. Chị ấy yêu anh, Nathan. Chị ấy cũng đã quyết định sẽ rời khỏi anh.”

“Anh sẽ không để cô ấy đi đâu cả”, Nathan gầm lên.

Caine nghe thấy âm thanh vang rền của ông anh vợ. Anh đang ngồi sau bàn làm việc và vờ như đang chăm chút đọc tờ nhật báo.

Nathan không gõ cửa mà xông thẳng vào trong, sau đó đóng cửa lại bằng một cú sập mạnh bằng gót chân. Tiếng khóc chói tai của cô bé con vang lên ngay sau tiếng ồn đó.

“Tôi phải nói chuyện với cậu.”

Caine dành thời gian gập giấy lại, cố tình để cho Nathan một lúc bình tĩnh lại rồi ra hiệu Nathan ngồi xuống. “Anh có muốn dùng một chút brandy không?”, anh ta hỏi. “Anh trông như thể sẽ uống hết vài cốc đấy.”

Nathan từ chối lời đề nghị và cũng không ngồi xuống. Caine ngả lưng vào ghế, quan sát ông anh vợ đi đi lại cho đến khi sự kiên nhẫn biến mất.

“Anh vừa nói muốn nói chuyện với tôi?”, anh ta giục.

“Đúng thế.”

Năm phút nữa lại trôi qua trước khi Caine cố thử lại.

“Nói đi, Nathan.”

“Nó... rất khó.”

“Tôi đã thấy”, Caine trả lời.

Nathan gật đầu, sau đó tiếp tục đi lại.

“Chết tiệt, anh có ngồi xuống không thì bảo? Tôi cảm thấy chóng mặt vì phải nhìn anh rồi.”

Nathan đột ngột dừng lại. Anh ngồi trước bàn Caine. Tư thế cứng ngắc.

Caine nghĩ Nathan cứ như đang sẵn sàng ra trận.

“Tôi cần cậu giúp đỡ.”

Caine sẽ không ngạc nhiên đến thế nếu như lúc này Nathan nôn ra hết bữa tối của anh ta. Mặt ông anh vợ xám ngoét và trông như thể đang phải chịu đựng một cơn đau cấp tính.

“Được rồi, Nathan”, Caine nói. “Tôi sẽ giúp anh bằng bất cứ cách nào có thể. Nói cho tôi biết anh cần gì.”

Trông Nathan đầy nghi ngờ. “Cậu thậm chí là không cần biết tôi muốn gì, nhưng lại ngay lập tức hứa giúp tôi. Tại sao?”

Caine buông một tiếng thở dài thườn thượt. “Anh chưa bao giờ phải cầu xin ai bất cứ điều gì, đúng không Nathan?”

“Đúng vậy.”

“Và điều đó khó khăn đến chết tiệt, đúng không?”

Nathan nhún vai. “Tôi đã được dạy dỗ rằng không được dựa dẫm vào người khác, nhưng tôi dường như không thể nào tỉnh táo được vào lúc này.”

“Anh cũng được dạy rằng không bao giờ được phép tin tưởng bất cứ ai?”

“Ý cậu là gì?”

“Sara nói anh đã mong chờ việc cô ấy lừa dối anh. Cô ấy nói đúng không?”

Nathan lại nhún vai.

“Nhìn này”, Caine nói. “Từ lúc tôi kết hôn với em gái anh, anh đã trở thành anh em của tôi. Dĩ nhiên tôi sẽ giúp anh. Đó được gọi là gia đình.”

Nathan bước về phía cửa sổ và nhìn ra ngoài. Tay anh chắp lại sau lưng. “Tôi tin Sara có thể đã mất đi một phần tin tưởng vào tôi.”

Caine nghĩ đó hẳn sẽ được bình chọn là một câu thú nhận hay nhất của năm. “Vậy hãy giúp cô ấy tìm lại nó”, anh ta gợi ý.

“Bằng cách nào?”

“Anh có yêu cô ấy không, Nathan?”

“Tôi quan tâm đến cô ấy”, Nathan trả lời. “Tôi đã dần nhận thức được rằng cô ấy không phải là kẻ thù của mình. Cô ấy là cộng sự của tôi”, anh thêm vào với giọng hứng khởi. “Trong trái tim cô ấy, tôi chiếm một vị trí lớn, cũng như là con tim tôi cũng quan tâm đến cô ấy hơn tất thảy.”

Caine đảo mắt lên trần nhà. “Colin mới là cộng sự của anh, Nathan. Sara là vợ anh.”

Vì Nathan không tiếp tục bình luận thêm, Caine tiếp tục khích tướng anh.

“Anh có muốn dùng cả phần đời còn lại ở bên Sara không? Hay cô ấy chỉ là một nỗi phiền toái mà anh phải chịu đựng để nhận được món quà của Đức vua?”

“Tôi không thể tưởng tượng nổi cuộc sống mà không có cô ấy”, Nathan nói với giọng thấm thía và sốt sắng.

“Sara có một chút gì đó hơn là một cộng sự, đúng chứ?”

“Dĩ nhiên rồi”, Nathan lẩm bẩm. “Cô ấy là vợ tôi, vì Chúa. Colin mới là cộng sự của tôi.”

Hai người đàn ông rơi vào im lặng một lúc.

“Tôi không biết sự... quan tâm này có thể trở nên đáng tức giận đến thế. Tôi đã phá hủy mọi thứ, Caine. Tôi đã hủy hoại lòng tin của Sara.”

“Cô ấy có yêu anh không?”

“Dĩ nhiên là có”, Nathan lập tức trả lời. “Hoặc ít nhất là cô ấy đã từng yêu tôi. Cô ấy đã nói với tôi điều đó hầu như mọi ngày.” Anh buông tiếng thở dài, rồi nói. “Matthew đã đúng. Lúc nào Sara cũng cho tôi tình yêu của mình mà không cần nhận lại. Giống như một bông hoa, và tôi đã giẫm nát nó.”

Caine cố nín cười. “Giống một bông hoa ư, Nathan? Chúa ơi, anh đã bị hạ gục rồi. Anh cũng đã trở thành một... nhà hùng biện.”

Nathan không thèm để ý đến Caine. “Sara cho rằng bản thân cô ấy chỉ là món đồ đi kèm mà tôi phải chịu đựng để có được đất đai và tiền bạc. Điều đó, ban đầu đúng, nhưng giờ thì mọi thứ đã thay đổi.”

“Nathan, chỉ cần đơn giản là nói cho cô ấy biết cảm giác của mình.”

“Sara rất yếu đuối”, Nathan nói. “Cô ấy xứng đáng với những người tốt hơn tôi, nhưng tôi sẽ bị nguyền rủa nếu để cho ai đó chạm vào cô ấy. Tôi sẽ phải sửa chữa điều này. Tôi đã giẫm nát cô ấy...”

Caine ngắt lời anh. “Tôi biết, tôi biết. Anh đã giẫm lên bông hoa của cô ấy.”

“Trái tim cô ấy, khỉ thật”, Nathan lầm bầm. “Nói cho đúng đi, vì Chúa.”

Vì Nathan không nhìn mình nên Caine cảm thấy khá an toàn để cười. “Vậy anh tính làm gì tiếp theo?”, anh ta hỏi.

Năm phút nữa lại trôi qua trong im lặng. Sau đó Nathan ưỡn thẳng vai, quay lại nhìn Caine. “Tôi sẽ phải khôi phục lại lòng tin của cô ấy.”

Caine cảm thấy sẽ chẳng hay ho chút nào nếu thông báo cho Nathan biết rằng mình đã nhắc đến điều đó không quá mười phút trước.

“Có vẻ đó là một sáng kiến”, thay vào đó Caine nói. “Giờ cho tôi biết kế hoạch của anh để đạt được...”

“Tôi sẽ cho cô ấy thấy”, Nathan ngắt lời. “Khỉ thật, tại sao tôi lại không nói ra điều này trước kia cơ chứ?”

“Vì không biết anh đang nghĩ gì nên tôi không thể trả lời anh được.”

“Điều đó rất đơn giản, một gã khờ cũng có thể nghĩ ra. Tôi sẽ cần sự giúp đỡ của cậu để làm điều này.”

“Tôi đã nói là sẽ giúp anh.”

“Giờ thì tôi cần vài lời khuyên, Caine. Cậu là chuyên gia về phụ nữ”, Nathan nói thêm với một giọng rất đương nhiên.

Tuyên bố này quả là điều mới lạ với Caine và định hỏi Nathan bằng cách nào anh ta lại đi đến kết luận đó, ông anh vợ đã lập tức trả lời. “Jade sẽ không bao giờ dàn xếp những chuyện như thế này. Nếu xảy ra điều gì đó, em gái tôi sẽ cân nhắc.”

Caine bắt đầu cười toe toét, rồi thay thế bằng một cái cau mày khi Nathan tình cờ thêm vào, “Tôi vẫn không thể nghĩ ra. Cậu phải có thứ gì để em gái tôi... hài lòng”.

Caine không có cơ hội trả lời câu hỏi gai góc đó. “Tôi cần sự giúp đỡ của cậu về Luther Grant”, Nathan tuyên bố.

“Vì Chúa, Nathan, anh có thể thôi nhảy qua nhảy lại giữa các vấn đề không? Anh vừa hỏi xin lời khuyên về những vấn đề liên quan tới phụ nữ, giờ lại đang...”

“Grant sẽ phải nói chuyện với chúng ta”, Nathan khẳng định.

Caine ngả lưng vào ghế. “Dù sao tôi cũng đang theo dõi tên khốn đó, Nathan. Hắn ta sẽ nhận được những gì đáng phải nhận.”

“Hắn có thể đang trên đường chạy trốn”, Nathan nói.

“Đừng mua rắc rối vào người”, Caine nói. “Chúng ta sẽ tìm ra hắn sớm thôi.”

“Hắn phải thừa nhận sự can dự của mình vào chuyện này trước khi vũ hội nhà Farnmount diễn ra. Nếu Grant đã lên đường, chúng ta chỉ có hai ngày để tìm ra hắn.”

“Chúng ta sẽ có được lời thú nhận xác thực trước đó”, Caine hứa. “Nhưng tại sao vũ hội nhà Farnmount lại là hạn chót của anh, Nathan?”

“Mọi người đều đến Luân Đôn để tham gia vào vũ hội đó, đó là lý do.”

“Anh chưa bao giờ tham gia.”

“Năm nay tôi sẽ.”

Caine gật đầu. “Anh biết đấy, Nathan. Tôi luôn luôn thích thú vụ này. Đó là vũ hội duy nhất những người thân thiện trong dòng họ St. Jame của anh tham gia.”

“Đó là vũ hội duy nhất họ từng được mời tham dự”, Nathan kéo dài giọng. Anh dựa người vào thành cửa sổ và cười với em rể.

Caine vẫn không hiểu Nathan đang dự tính điều gì. Anh ta biết thúc giục sẽ không mang lại điều gì tốt. Nathan sẽ nói khi nào sẵn sàng. “Mọi người đều sợ đến vũ hội vì lo lắng rằng sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo của ông chú Dunnford nhà anh”, Caine nói và mỉm cười khi thêm vào, “Nhưng họ cũng sợ phải bỏ lỡ một trò lố nào đó. Dunnford thật sự mang đến một vài sự giải trí mới mẻ. Ông ấy gợi tôi nhớ đến vua Attila - Rợ Hung mặc lễ phục. Giờ tôi đang nghĩ đến điều đó, anh cũng thế, Nathan.”

Nathan gần như không nghe thấy những gì Caine đang nói lan man. Tâm trí anh đang tập trung vào kế hoạch của mình. Một hoặc hai phút nữa trôi qua trước khi anh nói tiếp, “Hoàng tử nhiếp chính cũng luôn tham dự lễ hội”.

Một tia sáng loé lên trong mắt Caine. Anh ta nhỏm người về phía trước. “Đúng thế”, anh ta đồng ý. “Và cả những người nhà Winchester nữa, giờ thì tôi đang nghĩ về điều đó.”

“Tôi chỉ quan tâm đến một người nhà Winchester mà thôi.” Nathan nói.

“Winson.”

“Anh có nghĩ rằng đó là lúc ông ta chuẩn bị để bung ra vụ bê bối về cha anh không? Quỷ thật, đúng thế, chính là nó”, Caine tiếp tục. “Còn cơ hội nào tốt hơn nữa chứ?”

“Cậu có thể bố trí một cuộc gặp với ngài Richards không? Tôi muốn ông ta hiểu toàn bộ sự thật sớm nhất có thể.”

“Lãnh đạo của chúng ta đã biết về Grant. Tôi đã nói cho ông ấy điều đó vừa trong sáng nay. Anh nên viếng thăm tên khốn đó ngay bây giờ.”

“Trừ khi hắn đã trốn đi”, Nathan lầm bầm.

“Hắn không có bất cứ lý do gì để nghi ngờ chúng ta biết về hắn. Ngừng việc lo lắng về Grant lại và cho tôi biết anh dự tính sẽ làm gì.”

Nathan gật đầu. Sau đó anh bắt đầu giải thích về những gì mình muốn làm. Khi anh kết thúc, Caine đang cười. “Nếu may mắn đứng về phía anh, chúng ta có thể sắp đặt ngay một cuộc gặp vào đầu giờ chiều ngày mai, Nathan.”

“Đúng thế”, Nathan gật đầu, vươn người đứng thẳng dậy khỏi thành cửa sổ.

“Giờ thì, về Sara. Ai đó phải trông coi cô ấy cẩn thận cho đến khi việc này được giải quyết xong. Tôi không muốn một gã nhà Winchester nào có được cô ấy trong khi tôi đang giải quyết công việc. Nếu có chuyện gì đó xảy đến với cô ấy, Caine, tôi không biết điều gì...”, anh không nói tiếp.

“Jimbo đang trong bếp và lau chùi khô ráo những chiếc kệ. Rõ ràng anh ta đang có ý bảo vệ Sara. Anh ta sẽ không để cô ấy rời khỏi đây. Jade và tôi cũng sẽ để mắt đến cô ấy. Anh không nghĩ rằng mình sẽ quay lại đây trước đêm nay chứ?”

“Tôi sẽ cố”, Nathan nói. “Bây giờ tôi sẽ phải nói chuyện với Colin. Sẽ chỉ công bằng nếu cộng sự của tôi đồng ý với kế hoạch đó trước khi tôi thực hiện.”

“Nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng tại sao anh lại cần Colin đồng ý về Grant?”

“Tôi không nói về Grant”, Nathan giải thích. “Tôi đang nói đến Sara. Chúa ơi, Caine, chú ý vào.”

Caine buông tiếng thờ dài. “Tôi đang cố.”

“Tôi có một yêu cầu nữa cần hỏi cậu đây.”

“Điều gì?”

“Cậu luôn gọi Jade bằng những từ âu yếm nực cười.”

“Jade thích nghe những lời âu yếm nực cười đó”, Caine lẩm bẩm.

“Chính xác ý của tôi là thế”, Nathan nói với một cái gật đầu. “Sara cũng sẽ thích chúng.”

Trông Caine đầy nghi hoặc. “Anh muốn tôi gọi Sara bằng những lời tương tự như cách tôi gọi vợ mình sao?”

“Dĩ nhiên là không”, Nathan ngắt lời. “Tôi muốn cậu viết chúng vào một tờ giấy cho tôi.”

“Tại sao?”

“Như thế tôi sẽ biết chính xác chúng là cái quỷ gì”, Nathan gầm lên. “Chết tiệt, cậu đang khiến việc này trở nên khó khăn. Chỉ cần viết chúng ra thôi, được chứ? Bỏ tờ giấy trên bàn cho tôi.”

Caine không dám cười. Dù thế, anh ta đã cười. Hình dung đến việc Nathan cầm tờ giấy trong khi cố thử tán tỉnh Sara thật thú vị. “Được, tôi sẽ bỏ nó trên bàn cho anh”, Caine nói khi Nathan đang nhìn mình trừng trừng.

Nathan bắt đầu rời đi. “Anh thậm chí không ghé qua xem Sara thế nào trước khi rời đi sao?”, Caine hỏi Nathan lắc đầu. “Mọi thứ phải được sẵn sàng đã.”

Sự lo lắng trong giọng Nathan không ngấm vào Caine. “Những từ ngữ âu yếm không thật sự cần thiết, Nathan, nếu anh nói cho cô ấy những lời từ tận trái tim.”

Nathan chẳng có chút phản ứng với gợi ý đó. Caine cuối cùng cũng hiểu. “Anh sợ phải đối mặt với cô ấy ư?”

“Thế quái nào lại thế được”, Nathan gầm lên. “Tôi chỉ muốn điều này phải diễn ra đúng đắn.”

Jade vừa đi ngang cửa thư viện khi nghe thấy tiếng cười lớn của chồng. Cô ngừng lại lắng nghe, nhưng đoạn nói chuyện ngắn ngủi không khiến cô nắm bắt được toàn bộ câu chuyện.

Nathan vừa mới tuyên bố rằng anh ấy sẽ bất chấp mọi khó khăn để giành sự quan tâm cho bông hoa của mình. Chỉ là anh ấy cần thời gian để tìm ra cách.

Giờ thì những điều đó có nghĩa là gì nhỉ, Jade tự hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play