Lâm Hàn quay về Thượng Hải, Quý Giác nói không làm thế nào liên lạc với Hữu Đức được.
Lâm Hàn tìm đến nhà anh, thấy cửa khóa chặt. Tìm đến bộ phận quản lý tòa nhà hỏi, mới biết gần mười ngày qua anh không về nhà, còn chiếc Buick thì vẫn đỗ nguyên trong hầm xe. Lâm Hàn đột nhiên nhớ tới lời bà Tuệ Châu nói hôm đó: Nhầm làm sao được, ta nuôi nó từ bé, không cần phải nói, nghe tiếng bước chân cũng đã biết là có phải hay không rồi, sao mà nhầm được. Lẽ nào hôm đó Hữu Đức đứng bên ngoài cửa thật? Nếu như anh ấy ở đó, thấy bà mình gặp nạn vì sao lại không xuất hiện?
Lâm Hàn ngồi trước cửa nhà Hữu Đức trọn một buổi chiều, vẫn không thấy anh quay về. Vì đã hẹn Đường Triêu và Lý Ảnh đi ăn cơm tối nên không đợi thêm nữa mà về nhà chuẩn bị.
Buổi tối trước khi ra khỏi nhà cô còn gọi điện hẹn gặp Quý Giác. Mới có mấy ngày không gặp mà Quý Giác đã gầy đi khá nhiều, tâm trạng hình như cũng không được tốt. Lâm Hàn hỏi đến, Quý Giác lập tức bật khóc, không sao nói được điều gì. Việc này quá khác thường so với tính cách hàng ngày của Quý Giác, thế nên Lâm Hàn cũng không dám hỏi thêm gì nữa, lúc đi ăn cố gắng kéo cô ấy đi, có nhiều người để thay đổi sự chú ý chắc sẽ dễ quên chuyện buồn nào đó.
Khi đồ ăn đã được mang lên gần hết, Quý Giác mới lững thững đến.
Váy đầm màu hồng xám, mái tóc quăn bồng bềnh, trang điểm nhẹ nhàng, trông tổng thể cực kỳ nhã nhặn nhưng cũng không mất đi vẻ quyến rũ. Khi đó tinh thần Quý Giác đã khá hơn nhiều, so với lúc ban ngày thì đã hoàn toàn thay đổi. Lâm Hàn ngấm ngầm thán phục mình, cũng cảm thấy vui, quả tim vốn cứ treo lơ lửng cuối cùng cũng quay về chỗ cũ: Vẫn còn biết trang điểm, chứng tỏ cũng không có vấn đề gì lớn lắm.
Lý Ảnh vẫn lặng lẽ giống như mọi khi, Quý Giác vì đang có tâm sự nên cũng trầm trầm không nói nhiều, trong bữa ăn chỉ thấy tiếng Lâm Hàn và Đường Triêu nói chuyện.
Bữa tối đó cũng tạm gọi là vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Lâm Hàn nhờ chú Vương đưa Quý Giác về nhà, còn cô gọi taxi đến nhà Hữu Đức, cửa vẫn đóng kín như lúc chiều. Để tránh giáp mặt với anh, cô nhấn chuông xong liền né sang bên lối thoát an toàn, lặp đi lặp lại mấy lần như vậy mà cũng không thấy ai ra mở cửa. Xem chừng Hữu Đức vẫn chưa về thật.
Lâm Hàn càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng bất an: Hữu Đức là một người rất thích ở nhà, không thể lâu như vậy mà không về được. Nhưng mà anh đi đâu mới được chứ? Một người to đùng như vậy sao có thể đột nhiên biến mất không tăm tích?
Quăng quật suốt một ngày, toàn thân mệt mỏi tới mức có cảm giác như các khớp xương đều rời cả ra. Vừa tắm xong định nằm nghỉ, Lâm Hàn chợt nghe tiếng bà Tố Lan gọi: “Tiểu Hàn, ngày mai con đến công ty một lát xem thế nào nhé”.
Lâm Hàn cau mày, bĩu môi: “Mẹ, chẳng phải là không cần con đến đó nữa hay sao? Nói cách khác, không phải ở công ty đã có một gã tên là Trịnh Khắc một ty che khuất bầu trời rồi sao? Con đến đó làm gì cho rắc rối?”.
Bà Tố Lan cũng tỏ ra không hiểu: “Cũng không biết thằng Trịnh Khắc đó lại định giở trò gì, hai ngày trước Nhiếp Đồng gọi điện đến bảo mẹ là thằng đó đột nhiên biến mất, trước khi đi có nói với thư ký là chỉ đi một lát thôi, nhưng ai ngờ mãi vẫn chưa quay về, điện thoại di động cũng tắt. Hai ngày nay công ty đã loạn lên thành một nồi cháo rồi”.
Lâm Hàn vừa nghĩ đến bộ dạng buông thả của Trịnh Khắc, cười mỉa: “Nói không chừng lại bám theo một nữa diễn viên hạng bét nào đó rồi. Cái tên này, cố sống cố chết để ngồi bằng được vào chiếc ghế số một ở công ty, mới ngồi được mấy ngày đã thấy nóng đít rồi chắc?”.
“Nói tóm lại là ngày mai con đến đó một chuyến xem sao, nói gì thì nói đó cũng vẫn là sản nghiệp của nhà ta”.
Lâm Hàn ôm lấy vai bà Tố Lan, đẩy ra ngoài cửa: “Tuân lệnh đại nhân, nhi thần xin gánh vác trách nhiệm cao cả giành lại phần lãnh thổ đã bị chiếm mất của chúng ta”.
“Chỉ nghịch ngợm”, bà Tố Lan đóng cửa vào giúp Lâm Hàn.
Vừa đặt mình xuống Lâm Hàn đã ngủ say, nhưng vì mấy ngày liền lòng đầy tâm sự nên ác mộng nối đuôi nhau tìm đến.
Cô mơ thấy mình đi một mình trong con ngõ nhỏ, trời mưa như trút nước, chiếc ô màu xanh da trời của cô dường như không chống đỡ nổi trước cơn gió rít điên cuồng, bị quật sang hai bên tơi tả. Ở cuối con ngõ được lát đá xanh đó là một quán trà, bên ngoài lối vào được gắn một tấm biển: Minh Hương cư.
Cô thở phào một tiếng: Cuối cùng cũng tìm thấy rồi.
Nhân viên phục vụ quán trà mặc chiếc áo dài xường xám tối màu dẫn Lâm Hàn vào một phòng bao có tên gọi “Vân Khê các”. Cô đẩy cửa bước vào, thấy Hữu Đức mặc bộ áo dài màu xanh lam ngồi trong đó, tay giữ ống tay áo để rót trà. Thấy Lâm Hàn, anh mỉm cười rồi nhẹ nhàng hỏi: “Em đến rồi à?”. Dường như anh đã đợi cô ở đó rất lâu, đây là lần đầu tiên Lâm Hàn trông thấy anh mặc một màu khác ngoài màu trắng, thế nên cảm giác con người chân thực hơn rất nhiều.
Lâm Hàn lặng lẽ ngồi xuống, nghĩ không biết có nên nói với Hữu Đức việc bà Tuệ Châu đã mất hay không. Mấy lần cô hé miệng định nói ra thì lại bị sự dịu dàng của anh chặn lại: “Suỵt, đừng nói gì cả, chúng ta thưởng trà đã”.
Màu trà trong chén trông có vẻ đặc, song khi uống vào thì lại không khác là bao so với nước lọc. Hữu Đức ngồi uống trông có vẻ rất thú vị, vừa uống vừa tặc lưỡi khen: “Không tệ, không tệ, đúng là hàng thượng hạng”. Thấy Lâm Hàn không nói gì, anh hỏi với vẻ quan tâm: “Tiểu Hàn, trà không ngon à?”.
Ánh mắt nhìn chăm chú của anh khiến cho người ta không thể, cũng không dám nói ra điều gì trái ngược, thế nên Lâm Hàn lắc đầu một cách máy móc: “Không phải, trà ngon lắm”.
“Thật ư?”, giọng nói của Hữu Đức đột nhiên như được phủ một lớp sương mờ bí ẩn, cảm tưởng như ở rất xa cô, nhưng rõ ràng là anh vẫn đang ngồi trước mặt. Trên khóe môi anh ẩn hiện một nụ cười quái đản rất khó nhận ra: “Em nhìn trong chén của mình xem”.
Giọng nói của anh mang một ngữ điệu đầy ma lực khiến người khác không thể không làm theo – trà bên trong chén của Lâm Hàn đã biến thành màu máu, trong cái màu đỏ chói mắt đó là một hạt ngọc màu đen. Mùi máu tanh ngòm xộc ngay lên mũi khiến cho Lâm Hàn thấy buồn nôn.
“Tiểu Hàn, Tiểu Hàn”, giọng Hữu Đức mỗi lúc một xa, Lâm Hàn ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy anh ở bên ngoài cửa sổ phòng uống trà. Anh đứng trước một bụi hoa hồng, mắt bên trái đã không còn con ngươi, một dòng máu chảy ra từ bên trong hốc mắt trống rỗng, cắt đôi nửa bên trái khuôn mặt đẹp đẽ của anh.
Lâm Hàn ra sức lắc đầu, gào lên đau đớn: “Đây không phải là sự thật, đây không phải là sự thật”.
“Tiểu Hàn, Tiểu Hàn, anh đi đây, anh – đi – đây”, cơ thể Hữu Đức cũng xa dần như tiếng nói của anh, cuối cùng mất hút khỏi tầm mắt cô.
Lâm Hàn lao đến bên cửa sổ, cố gắng với tay về hướng mà anh biến mất: “Đừng đi, Hoan Dạ, đừng đi”.
“Đừng đi, đừng đi, á…”, Lâm Hàn đột nhiên ngồi bật dậy, tim vẫn đập thình thịch trong lồng ngực. Cô thở dốc từng hồi, tất cả những hình ảnh khủng khiếp trong giấc mộng vẫn không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu, hễ nhắm mắt lại là con ngươi trong chén trà lại bắt đầu xoay tròn, xoay nhanh đến mức đầu cô cũng quay lòng vòng, mãi lâu sau mà tâm trạng vẫn không bình thường lại được.
Có lẽ vì nằm mơ thấy Hữu Đức nên cô cảm thấy trái tim mình nghẹn đắng, nghẹn tới mức phát sợ. Miệng cô không ngừng gọi cái tên dùng trên mạng của anh, một lúc sau không sao chịu nổi, cô vùng dậy bật máy tính, đăng nhập vào trang Bóng ma Linh Dạ.
Vì lâu lắm rồi Lâm Hàn không vào đó nên Bóng ma Linh Dạ đã trở thành một mảng trống hoang vu. Cô tìm ID của Hữu Đức, cuối cùng phát hiện lần cuối cùng anh đăng nhập vào đây đã là nửa tháng trước, chứng tỏ thời gian qua anh cũng không hề vào mạng.
Lâm Hàn nhớ tới lần mình xin giải mộng ở Quý Dương, thế nên mở trang Chu Dịch, nhập nội dung của giấc mơ ban nãy vào, vài giây sao nhận được kết quả: Hai người đều có ý đồ riêng, không trung thành với nhau, chẳng bao lâu nữa sẽ mỗi kẻ một nơi.
Đều có ý đồ riêng! Ha ha, Lâm Hàn cười thầm trong lòng, hai người bọn họ quả đúng là như vậy. Những điều khó chịu mà cô cảm thấy sau giấc mộng mới rồi lập tức bị lời giải đó làm cho tiêu tán hết.
Giải được mộng cũng như hất được hòn đá vẫn chặn ở tim đi, có thể ngủ yên giấc.
Sau lúc đó, Lâm Hàn ngủ yên đến sáng hôm sau.
Sáng hôm sau còn chưa ra khỏi nhà, Nhiếp Đồng đã gọi điện đến thông báo một tin: Trịnh Khắc đã chết.
“Trịnh Khắc chết rồi sao?”, Lâm Hàn siết chặt ống nghe, cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Sao anh ta lại chết?”.
“Trong biệt thự của anh ta. Cùng chết với Trịnh Khắc còn có một nam thanh niên chừng ba mươi tuổi. Sự tình cụ thể ra sao hiện vẫn chưa rõ, cảnh sát đang đến công ty để điều tra.
“Vậy , chú Trịnh Phi đã biết chuyện này chưa?”.
“Không dám cho ông ấy biết, ông ấy vừa xuất viện, chỉ sợ bị kích động mạnh sẽ không tốt”.
Lâm Hàn gác máy, cảm thấy tâm trạng cực kỳ tồi tệ. Dù rằng cô vẫn ghét Trịnh Khắc, nhưng cũng không nghĩ là anh ta sẽ chết. Chờ chút, còn một nam thanh niên chừng ba mươi tuổi chết cùng Trịnh Khắc ư? Lâm Hàn đột nhiên có một dự cảm không lành, đến bữa sáng cũng không kịp ăn, cầm vội chiếc túi rồi lao thẳng ra ngoài.
Đầu rối tinh rối mù, Lâm Hàn gọi điện cho Đường Triêu trong nỗi hoảng loạn vô biên: “Đường Triêu, anh đang ở đâu vậy? Bây giờ cùng tôi đến công ty có được không?”
Đường Triêu vẫn còn đang ngái ngủ, lúng búng trong miệng: “Đại tiểu thư à, cô có để cho người khác ngủ không vậy hả? Lại xảy ra chuyện gì cháy nhà chết người thế?”.
“Trịnh Khắc chết rồi! Cùng chết với anh ta còn có một nam thanh niên chừng ba mươi tuổi nữa, tôi, tôi có một dự cảm rất xấu. Tôi, tôi…”, Lâm Hàn không dám nói ra cái tên đó, sợ lời nói của mình sẽ trở thành một lời nguyền.
Đường Triêu hiểu ngay ý tứ trong lời nói của cô, lập tức nhảy xuống khỏi giường: “Cô đừng lo, bảo chú Vương đưa đến đó đi, tôi sẽ lập tức tới ngay”.
Sự sắp xếp đâu vào đó của Đường Triêu khiến Lâm Hàn thấy trấn tĩnh hơn một chút. Lúc đó chú Vương lái xe đến nơi, vừa trông thấy Lâm Hàn đã không nhịn nổi cười. Lâm Hàn không hiểu vì sao, cúi đầu xuống nhìn, chính bản thân cô cũng không nhịn nổi – áo cài lệch hết cả khuy, chân trái đi một chiếc giày đế bằng, còn chân phải thì đi giày thể thao.
Xem ra Lâm Hàn đang bấn loạn đến đỉnh điểm rồi.
Đường Triêu đến gần như cùng lúc với Lâm Hàn, khi đó cảnh sát đang hỏi trợ lý của Trịnh Khắc trong phòng làm việc. Một viên cảnh sát thấy Lâm Hàn và Đường Triêu nháo nhào bổ đến, bèn quay sang hỏi Nhiếp Đồng: “Hai người này là ai?”.
Không chờ Nhiếp Đồng trả lời, Lâm Hàn đã cướp lời hỏi dồn dập ngay: “Người chết cùng với Trịnh Khắc là ai vậy? Có phải anh ấy mặc áo sơ mi trắng bằng vải thô, quần cũng màu trắng, tóc rẽ ngôi lệch, mái che một bên mặt đúng không? Có phải người đó tên là, có phải tên là…”.
Viên cảnh sát đang ngồi ghi bút lục ngẩng đầu lên, chen vào một câu: “Chúng tôi còn chưa xác định được tên họ của anh ta, tuy nhiên, cách ăn mặc của anh ta thì giống hệt như những gì cô miêu tả”.
Nghe câu xác nhận đó, Lâm Hàn chỉ cảm thấy như quả bom hẹn giờ vốn được đặt sẵn trong đầu mình nổ đùng một tiếng, hai tai cũng cảm thấy lùng bùng. Đường Triêu, Nhiếp Đồng đứng bên cạnh, vẫn liên tục nói điều gì đó nhưng cô không nghe thấy bất cứ một câu nào nữa. Khuôn mặt hai người đó mỗi lúc một gần hơn, mỗi lúc một gần hơn, phóng đại tới mức không thể to hơn được nữa, còn mi mắt Lâm Hàn thì mỗi lúc một cay, cay tới mức cô không thể nào chống cự nổi. Một giọng nói cất lên trong đầu cô: Nhắm lại một chút có lẽ sẽ tốt hơn.
Thế là Lâm Hàn nhắm mắt lại, bóng đen lập tức bao vây bốn bề…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT