Khinh công của Lục Phóng Ông trên giang hồ cũng được coi là cao thủ, lúc trước hai vị thế tử của Lam gia phụng chỉ đánh trận, vài lần ông ta xâm nhập vào Bắc Di, nhiễu loạn hậu phương, khiến cho ‘Binh vương’ Bạt Vũ Liệt phải tự mình ra tay, mới khiến ông ta bị thương. Mặc dù trọng thương vẫn có thể dựa vào khinh công bôn ba ngàn dặm, một mình trở về Đại Tuyên, được người đời ca tụng. Sau đó, Lục Phóng Ông trở về Tần Dương dưỡng thương, cho đến khi tin hai vị thế tử của Lam gia đồng thời chết trận sa trường truyền khắp thiên hạ.
Cho dù khinh công như thế, Phượng Tây Trác vẫn bám theo nhàn nhã không rời.
Lục Phóng Ông quay đầu lần thứ hai, thấy khoảng cách với nàng vẫn không xa không cần, liền từ bỏ ý định thăm dò, dừng bước.
Phượng Tây Trác cố ý làm động tác lau mồ hôi, thở hổn hển hỏi: “Đến rồi?”
Lục Phóng Ông không hề nhìn nàng, chỉ vào con đường phía trước: “Đi về phía trước, sau đó rẽ phải, qua cầu, lại rẽ phải lần nữa.” Nói xong quay đầu bước đi.
Để lại Phượng Tây Trác đứng ngốc tại chỗ nửa ngày, mới ngạc nhiên nói: “Hả?”
Sớm biết như thế nàng đã chậm rãi, chậm rãi tụt lại phía sau, để ông ta cảm thấy có hi vọng vứt bỏ nàng lại. Phượng Tây Trác vừa thầm trách mình không đủ khéo léo đưa đẩy, vừa theo lời nói mà đi về phía trước.
Lục Phóng Ông không đưa nàng đến tận nơi, nhưng chỉ đường lại không sai chút nào.
Ở cuối đường nàng gặp một cái sân, thấy Nhất Tự đang vung đao lớn múa uy thế hừng hực, vỗ tay nói: “Hay! Ta thích nhất là nhìn Nhất Tự múa bộ đao pháp này trong mùa hè, mát mẻ lại đẹp mắt.”
Nhất Tự nhìn thấy nàng, trên gương mặt hờ hững lộ ra vẻ hoan hỉ: “Tốt.”
Phượng Tây Trác hối hận vô cùng: “Chưa gì ngươi đã nói mất chữ của ngày hôm nay rồi, ta còn đang muốn hỏi ngươi về nhóm Hiểu Hiểu cơ?”
Nhất Tự chỉ vào hành lang đầu bên kia.
Phượng Tây Trác vỗ tay vào vai hắn: “Vậy ngươi tiếp tục.” Quả nhiên ổ chó vẫn là tốt nhất, dù là Nhất Tự cả ngày chỉ nói một chữ cũng cảm thấy thân thiết vô cùng.
Mới đi được một nửa hành lang, đã nghe thấy Đại Đầu ở bên kia hét lên: “Tú tài thối, ông đây không nói chuyện với ngươi, đỡ phải dính mùi chua lên người.”
Bát Đấu nói: “Trẻ con không thể dạy!”
“Bếp lò đương nhiên không thể tưới, tưới nước vào không phải sẽ tắt lửa sao*?” Đại Đầu cười nhạo: “Suốt ngày tự nhận mình có học vấn, mà toàn nói lời vô nghĩa đứa ngốc cũng biết.”
*Ở đây một người nói “trẻ con không thể dạy” người kia nghe nhầm là “bếp lò không thể tưới” hiểu lầm do từ đồng âm.
“Ta nào có biện pháp gì, ai bảo đứa ngốc cũng có học vấn hơn ngươi.”
Đại Đầu nổi giận: “Tú tài thối, ngươi dám mắng ta ngốc hơn cả đứa ngốc?”
Bát Đấu nói: “Không phải mắng, là nói thật.”
Cửa bị đá văng ra. Đại Đầu từ cuối hành lang thở phì phò chạy đến: “Thối thật! Đời trước rốt cuộc ta đã tạo nghiệt gì, đời này lại bị buộc cùng tú tài vừa già vừa thối như ngươi!”
“Cho nên tình cảm của hai người mới tốt như thế nha.”
Đại Đầu và Bát Đấu đồng thời ngẩn người, lập tức vui vẻ hô lên: “Cô cô.”
Phượng Tây Trác vỗ vỗ tay: “Không cần kêu nịnh nọt như vậy. Hai tay trống trơn, không có đường.”
Đại Đầu nói: “Tú tài thối, đường nào có thể ngọt hơn việc nhìn thấy cô cô?!”
Bát Đấu khinh bỉ nói: “Miệng của ngươi.”
Đại Đầu trừng mắt, “Ngươi nếm thử rồi sao?”
Sắc mặt Bát Đấu đột nhiên trở nên đỏ bừng: “Ngươi, ngươi đồ mãng phu này! Chỉ biết nói mấy câu hạ lưu!”
Đại Đầu hiếm khi có được chiến thắng, cũng chẳng quan tâm hắn mắng cái gì, vẫn cười nói: “Ha ha, nếu không làm sao ngươi biết miệng ta có vị gì?”
Phượng Tây Trác biết hai người này mà tranh cãi, đó là trời nam đất bắc, có mở đầu không có kết thúc, đành phải ngắt lời: “Hình thúc và Hiểu Hiểu đâu?”
“Hình thúc đang ở trong phòng Nguyễn công tử. Hiểu Hiểu ra ngoài với Tam thế tử rồi.” Đại Đầu nói.
Phượng Tây Trác sửng sốt một chút: “Tam thế tử?”
Đại Đầu cho rằng nàng không nhớ là ai, vội giải thích: “Chính là Trần Nguyên Thù.”
Phượng Tây Trác lau lau trán: “Hiểu Hiểu và hắn rất thân thiết sao?”
Bát Đấu chớp mắt nói: “Không thân cũng không lạ.”
“Thế…… Nguyễn Đông Lĩnh thì sao?” Không phải Hiểu Hiểu thích Nguyễn Đông Lĩnh sao?
Bát Đấu gật gù nói: “Không lạ cũng không thân.”
Đại Đầu trợn trắng mắt, “Nói như ngươi cũng bằng không nói.”
Bát Đấu: “Vốn chính là như vậy.”
Phượng Tây Trác nhìn bọn họ lại có xu hướng không tranh cãi dứt, vội vàng chuyển đề tài: “Các ngươi ở tại phủ Lam quận vương có quen hay không?” Nhìn thái độ hôm nay của Lục Phóng Ông, nàng có chút lo lắng đãi ngộ của bọn họ ở trong phủ.
Đại Đầu đoạt trước lời nói của Bát Đấu: “Cũng tàm tạm thôi, dù sao Đại thế tử sắp xếp chúng ta ở cùng một chỗ với Nguyễn công tử, nói có chuyện gì tìm hắn là được.”
Bát Đấu vội ho một tiếng.
Phượng Tây Trác nhíu mi. Sắp xếp như thế chính là muốn Tự Tại sơn trở thành thủ hạ của Nguyễn Đông Lĩnh sao?
Bát Đấu vội nói: “Lúc ấy cô cô không có ở đây, lại là Nguyễn công tử dẫn chúng ta tìm đến Lam phủ…… Cho nên mới sắp xếp tạm thời như thế.”
Phượng Tây Trác kinh ngạc nhìn hắn một cái. Nếu nói Tiêu Tấn hoặc Nguyễn Đông Lĩnh vì muốn gia tăng thực lực của Nguyễn gia mà thu Tự Tại sơn về tay, nàng có thể lý giải. Nhưng Bát Đấu thân là người Tự Tại sơn, lại vội vàng vì bọn họ giải thích như vậy, khiến nàng không hiểu làm sao. Giống như…… hắn sợ nàng hiểu lầm cái gì đó.
“Như vậy……” Nàng suy nghĩ một chút nói, “Sắp xếp tạm thời này là ai đề nghị?” Hay chính là do người của Tự Tại sơn tự đề xuất?
Bát Đấu và Đại Đầu không nói.
Tiếng bước chân phía sau đến gần.
“Là ta.” Hình Sư chờ Phượng Tây Trác quay đầu, chắp tay thi lễ: “Gặp qua Nhị đương gia.”
Phượng Tây Trác thở dài: “Hình thúc, chừng nào thì thúc mới có thể bỏ đi những nghi thức xã giao này?”
Hình Sư nói: “Nếu là nghi thức xã giao, Nhị đương gia cần gì phải để ý?”
Phượng Tây Trác đầu hàng nói: “Biện giải thì ta không so được với thúc, thúc tìm Bát Đấu đi.”
Hình Sư mỉm cười: “Vừa rồi Nhị đương gia hỏi sắp xếp tạm thời này là do ai đề nghị, ta đang muốn giải thích với Nhị đương gia.”
Phượng Tây Trác xua tay nói: “Cần gì giải thích? Hàng năm tiến đến gia nhập phủ Lam quận vương nhiều vô số kể, Tự Tại sơn mặc dù có thanh danh trên giang hồ bạc, nhưng dù sao cũng là đạo phỉ, thứ nhất là không vẻ vang lắm, thứ hai lại không có thành tựu gì trong cuộc chiến tranh bá. Nhưng Nguyễn Đông Lĩnh thì không giống, hắn lúc trước là phó thống lĩnh của Hoàng cung, quen thuộc tất cả trong cung, phủ Lam quận vương chắc chắn coi trọng. Tự Tại sơn đi theo hắn, mới có bóng mát.”
Hình Sư khen: “Vài lời ít ỏi mà Nhị đương gia đã nhìn thông thấu hết thảy, Hình Sư bội phục.”
Phượng Tây Trác nghiêm mặt nói: “Hình thúc, thúc hy vọng Tự Tại sơn cuốn vào cuộc phân tranh này sao?”
“Nhị đương gia không muốn?”
“Lúc trước sư phụ thu nhận mọi người trên núi Tự Tại lập thành Tự Tại sơn, là hy vọng có thể cho mọi người một cuộc sống vô lo vô nghĩ, ta không muốn nguyện vọng của sư phụ hủy hoại trên tay ta.”
Hình Sư nói: “Mỗi thời mỗi khác. Nhị đương gia cảm thấy sau lời tiên đoán ‘Thiên hạ phân tranh” của Phế môn, nơi nào trong thiên hạ còn có thể vô lo vô nghĩ? So sánh với việc chạy ngược chạy xuôi giữa chiến loạn, bỏ mệnh nơi cùng trời cuối đất, chẳng bằng hóa bị động thành chủ động, dùng thay đổi đối phó thay đổi.”
Phượng Tây Trác lẩm bẩm nói: “Phế môn? A, Hình thúc, thúc nói nếu không có câu tiên đoán này của Phế môn, thiên hạ có hỗn loạn như thế này không?”
Hình Sư nói: “Trừ phi tất cả những người hỗn loạn chốn hồng trần này biến mất, nếu không khó có thái bình.”
Phượng Tây Trác thở dài: “Ta phải suy nghĩ một chút.”
Hình Sư nói: “Phải. Vận mệnh tương lai của Tự Tại sơn, chung quy vẫn nằm trong tay hai vị đương gia.”
Hai vị đương gia? Phượng Tây Trác cười nói: “Nếu sư huynh chịu gánh trọng trách này, cho dù hắn muốn làm Hoàng đế ta cũng giơ hai tay tán thành.” Sau đó tới lượt nàng phủi mông ngồi một bên, nhìn hắn nhảy nhót lên xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT