Phượng Tây Trác trở về khách sạn nhưng không lập tức lên giường đi ngủ, mà vòng đến quán rượu ban ngày, đi đến gốc gây trước nhà xí, đào ra một tấm da trâu. Chỉ sợ Trương Đa Văn suy nghĩ nát óc cũng không ngờ được nàng lại giấu một phần bảo đồ ở thành Tùng Nguyên, ngay dưới mí mắt hắn.

Trở lại khách sạn, nàng không nhịn được mà đem ba phần bí bảo đồ ra đặt lên bàn.

Ba phần của tấm bí bảo đồ làm cho người trong thiên hạ thần hồn điên đảo lại nằm ở trong tay nàng, thực không biết nên nói là ý trời trêu người hay là khó dò nữa.

Ngọn đèn dần tắt, nàng thở dài. Tiền nhiều họa nhiều, còn không bằng sống tự do tự tại. Củ khoai bỏng tay này, vẫn nên ném đi càng sớm càng tốt.

Rạng sáng ngày hôm sau, cửa thành vừa mở ra, hai người đã cưỡi xe ngựa ra khỏi thành, chạy một mạch hơn mười dặm mới dừng lại.

Lục Quang lấy lương khô chia cho hai người, “Phượng cô nương đến Miễn Châu muốn làm chuyện gì?”

“Làm chuyện gì?” Phượng Tây Trác bị hỏi giật mình. Miễn Châu hiện tại là điểm đến cuối cùng của nàng, nhưng đến sau khi đến, lại biến thành một điểm khởi đầu khác. Về phần làm chuyện gì, nàng chưa bao giờ nghĩ tới: “Có lẽ, cả ngày chơi bời lêu lổng, vui chơi giải trí?” Chỉ sợ với tính cách của Tiêu Tấn, sẽ không nuôi nàng không công.

Lục Quang cười nói: “Như thế ở Phàn Châu cũng có thể. Chẳng lẽ mấy ngày trước ở Phàn Châu, Phượng cô nương thấy không thoải mái?”

Phượng Tây Trác sờ sờ cổ, nói: “Thoải mái thì thoải mái, nhưng đám người Hiểu Hiểu đều ở Miễn Châu, ta cuối cùng không thể bỏ mặc bọn họ không để ý.”

“Sao không đưa bọn họ về Tiên Đô? Dù sao Trưởng Tôn thế gia rất lớn, mấy vạn người ở không thành là vấn đề.”

Phượng Tây Trác bật cười nói: “Nhưng cũng không thể ở cả đời được?”

Lục Quang lại nghiêm túc nói: “Dù sao đều là ở, ở nơi nào không giống nhau? Nếu Phượng cô nương có thể ở lại Miễn Châu vì sao không thể ở Phàn Châu?”

Phượng Tây Trác bị nàng hỏi sửng sốt. Trước mắt đột nhiên hiện ra một khuôn mặt cười tao nhã, trái tim không hiểu tại sao đập liên hội, không dám tiếp tục suy nghĩ sâu xa vấn đề mà Lục Quang hỏi có phải xuất phát từ ý của người nọ hay không, miễn cưỡng pha trò nói: “Cái đó là vì, vì Lam quận vương có lời mời chúng ta.”

“Như thế nếu công tử mời Phượng cô nương ở lại Tiên Đô thì sao?”

Phượng Tây Trác nhảy mạnh xuống xe ngựa, đợi đến khi tim đập bình thường mới trả lời: “Vậy… chờ công tử nhà ngươi mở miệng mời rồi nói sau.”

Lục Quang trừng mắt nhìn, “Có lẽ… rất nhanh thôi.”

Phượng Tây Trác đột nhiên dí sát vào mặt của nàng, bốn mắt nhìn nhau, “Dọc đường đi, hình như ngươi có rất nhiều chuyện gạt ta?”

Lục Quang mất tự nhiên dời tầm mắt, “Nào có?”

“Khát nước có người bán hàng nước, trời tối có người bán đèn lồng. Hang ổ thổ phỉ nổi danh sớm đã bị dọn sạch từ vài ngày trước, còn có phú hộ kia có giao tình không tệ với quan phủ, khi hắn gặp nạn lại một bóng người cũng không thấy… dọc đường đi này, ngươi không cảm thấy rất thuận lợi sao?”

Lục Quang biện giải: “Nói không chừng Phượng cô nương được phúc tinh chiếu đến, làm việc gì cũng được trời giúp?”

Phượng Tây Trác nghĩ một chút, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ ta xui xẻo đã thành thói quen, cho nên tạm thời không quen?”

Lục Quang nói: “Đó gọi là vận may tới. Tạm thời không nói những chuyện này nữa, trời đang nắng gắt, Phượng cô nương vẫn nên vào trong xe, chúng ta nhanh chóng đi tới Phong Hương trấn trước khi mặt trời lặn.”

Phượng Tây Trác nhún vai ngồi trở lại trên xe.

Xe ngựa đi vài dặm, tới giờ Mùi, trời càng lúc càng oi bức.

Lục Quang thấy phía trước có bán trà lạnh, dừng xe lại mua hai chén. Một chén trà lạnh vào trong bụng, toa xe vẫn không có động tĩnh, nàng không khỏi nghi ngờ, nếu là bình thường, Phượng Tây Trác nhất định đã uống xong hai bát.

Nàng bưng trà gõ gõ vào toa xe, bên trong truyền đến tiếng rì rầm.

Lục Quang vội vàng mở cửa xe, chỉ thấy Phượng Tây Trác đang nằm co quắp trên thảm, mặt nhỏ đỏ bừng, hơi thở mong manh, trán lấm tấm mồ hôi.

Lục Quang sợ hãi nhảy lên xe nâng nàng dậy, “Phượng cô nương, ngươi làm sao vậy?”

Phượng Tây Trác bắt lấy tay nàng, thở dốc nói: “… Bệnh cũ của ta tái phát, thật là khó chịu.”

“Bệnh cũ gì? Ta lập tức đưa cô nương đến chỗ đại phu.” Lục Quang cầm bàn tay lạnh như băng của nàng, lo lắng hỏi.

“Là… chứng nóng lạnh, trong người lúc nóng bừng, lúc lại lạnh toát… Rất khó trị, đại phu bình thường cũng bó tay.” Nàng cố hết sức thở hổn hển, “Thần y Âu Dương từng bốc cho ta một bộ thuốc, là, là dùng bạc hà, hoa nhài, còn có máu chó đen… cẩu kỷ, phấn đậu xanh, nhân sâm ngàn năm… Dùng, dùng lửa to nhỏ hầm một canh giờ, ba bát lá hầm thành một chén thuốc, uống xong là có thể… có thể… không cần lo lắng một năm, không ngờ, năm nay lại phát bệnh trước kỳ.”

Lục Quang nghi ngờ nói: “Vì sao tình báo của Trưởng Tôn thế gia chưa từng nhắc tới?”

“Trước kia, đều là… sư phụ cùng sư huynh, giúp ta sắc thuốc, bệnh của ta rất nguy hiểm… Không thể, không thể để cho người khác biết… Bọn họ rất cẩn thận…” Nàng đột nhiên há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Lục Quang không dám chần chờ nữa, vội hỏi: “Phượng cô nương nằm nghỉ ngơi trước, ta lập tức đi tìm. Bạc hà, hoa nhài, máu chó đen, nhân sâm ngàn năm, còn có cái gì?”

Phượng Tây Trác rũ đầu xuống, chậm rãi nói: “Phấn đậu đỏ… và cẩu kỷ.”

“Phấn đậu đỏ và cẩu kỷ.” Lục Quang lặp lại một lần, “Ta lập tức đi ngay, Phượng cô nương nhất định phải kiên trì!” Nàng nhảy xuống xe ngựa, đột nhiên quay đầu, “Rốt cuộc là đậu đỏ hay là đậu xanh?”

Phượng Tây Trác che mặt, “Không sao cả, đều, đều giống nhau.”

Lục Quang thấy thân thể nàng run rẩy không ngừng, hiển nhiên là vô cùng thống khổ, không dám chậm trễ, thi triển khinh công chạy ra cách đó không bao xa, lấy từ trong lòng ra một cái pháo khói, ném lên trời.

Chẳng bao lâu, có năm người từ bốn phương tám hướng chạy tới.

“Lục Quang cô nương, có gì phân phó?” Người tới đứng thành một hàng, cung kính hỏi.

Lục Quang nói: “Lập tức đi tìm bạc hà, hoa nhài, máu chó đen, cẩu kỷ và phấn đậu đỏ… Còn có cái gì nữa?”

“Nhân sâm ngàn năm.” Cách đó không xa có người nhắc nhở.

Lục Quang nói: “Đúng, còn có nhân sâm ngàn năm. Hả?” Nàng vội quay đầu, thấy Phượng Tây Trác êm đẹp đứng cách nàng hai ba trượng, tinh thần sáng láng làm sao có bộ dạng bệnh cũ tái phát, đau không dậy nổi? “Phượng cô nương ngươi…”

Phượng Tây Trác sôi nổi chạy tới ôm nàng, “Ha ha, ngươi lừa dối ta, ta cũng lừa ngươi, mọi người huề nhau.”

Lục Quang thở ra một hơi, u oán nói: “Vừa rồi thật sự khiến ta sợ hãi.”

Phượng Tây Trác cười làm lành nói: “Phải phải phải, là tiểu sinh thất lễ, đường đột giai nhân, còn xin tiểu thư tha thứ.”

Lục Quang biết là sợ bóng sợ gió một hồi, buông tảng đá lớn trong lòng xuống, bật cười, cũng không để ý.

Phượng Tây Trác chỉ vào hàng người phía trước: “Vài vị này là?”

Lục Quang chỉ vào ba người bên trái nói: “Ba vị này là Hoàng thúc, Hồng thúc, Lộ thúc, là người của thiên vệ, một đường từ Tiên Đô đến đây bảo hộ chúng ta.”

Phượng Tây Trác tuy rằng chưa từng nghe qua Thiên Vệ, nhưng đoán được có lẽ là tổ chức hộ vệ của Trưởng Tôn gia, ôm quyền nói: “Ơn bảo hộ, Phượng Tây Trác khắc trong tâm khảm.”

Ba người của thiên vệ vội vàng hoàn lễ.

“Hai vị này là Lâm chưởng quầy và Lâm công tử của tiền trang Thiên Phúc thành Tùng Nguyên bọn họ theo hộ tống chúng ta đến trấn Phong Hương.”

Phượng Tây Trác lại ôm quyền nói: “Làm phiền hai vị âm thầm đưa tiễn, Phượng Tây Trác xấu hổ.”

Lâm chưởng quầy và Lâm công tử tất nhiên lại nói lời khách khí.

Lục Quang buông tay nói: “Hiện tại có lẽ Phượng cô nương đã biết vì sao một đường có phúc tinh chiếu rọi.”

Phượng Tây Trác cười nói: “Từ nhỏ đến giờ, lần đầu tiên vận khí tốt đến mức nằm mơ cũng là cười tỉnh, thì ra có phúc tinh ban ơn, chẳng những thế còn có cơ hội gặp mặt phúc tinh, thật sự là tam sinh hữu hạnh, tam sinh hữu hạnh.”

Mọi người bị lời của nàng chọc thoải mái cười to.

Lâm chưởng quầy nói: “Phượng cô nương là khách quý của công tử, cũng thành chủ nhân của của chúng ta, chủ nhân có việc, chúng ta chẳng ngại khó.”

Phượng Tây Trác nhức đầu, “Nói thật, danh xưng khách quý này, ta nhận thật lấy làm ngại. Khó trách trong vài thập niên ngắn ngủn Trưởng Tôn thế gia đã trở thành thủ phủ của Đại tuyên, đạo đãi khách chu đáo như thế này, quả thực… Làm cho người ta được ưu ái mà kinh sợ.” Nàng vốn định nói là không thể hiểu nổi, nhưng nghĩ một chút, vẫn là nuốt xuống. Dù sao cũng là ý tốt, nàng không nên đa nghi như thế.

Lục Quang nháy mắt ra dấu với Lâm chưởng quầy.

Lâm chưởng quầy nói: “Ôi chao, Phượng cô nương chính là anh thư đương thời hiếm thấy, lãnh đạo quần hùng Tự Tại sơn cướp của người giàu chia cho người nghèo, hành hiệp trượng nghĩa. Chung gia lâm nguy, không rời không bỏ, nghĩa tình sớm cảm nhiễm người trong thiên hạ, Trưởng Tôn thế gia cao thấp đều khâm phục.”

Phượng Tây Trác ngượng ngùng xua tay nói: “Quá khen quá khen. Tục ngữ nói, nhận tiền thì trừ họa. Nói trắng ra, ta chỉ là vì miếng cơm ăn, đâu dám nhận anh thư gì.”

Lâm chưởng quầy nói: “Hiện nay thời thế hỗn loạn, Phượng cô nương cân quắc lại không thua tu mi, dựng riêng một ngọn cờ giữa quần hào, lại coi hư danh như cặn bã, làm việc thiện chẳng cần báo đáp, càng khiến người ta kính ngưỡng.”

Từ khi nào nàng đã đạt tới độ cao như thế, sao nàng lại không biết? Phượng Tây Trác tuy rằng nghi ngờ, nhưng nghe bản thân được thổi phồng như thế cũng có chút lâng lâng, ngay lập tức thân thiết với đám người Lâm chưởng quầy như bạn cũ lâu năm.

Nếu đã hiện thân, đội ngũ hộ tống cũng quang minh đi theo bên cạnh xe ngựa.

Cửa hàng của Trưởng Tôn thế gia ở Đại Tuyên đâu chỉ có trăm ngàn, phàm là có nơi có vết chân người, thì không thiếu cửa hàng của Trưởng Tôn gia.

Lục Quang phất cờ hiệu, khiến cho đội ngũ nghênh đưa càng lúc càng tăng mạnh. Mới hai ngày, Phượng Tây Trác đã cảm thấy ăn không tiêu, giữa đường thay đổi ý định đi đường vòng Hoán Châu, đổi sang đường Quyên Châu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play