Càng nói hoa nát, hoa càng nát. Giống như càng nói về thị phi, thị phi càng nhiều.
Thượng Truân, Thượng Tín, Thu Nguyệt hai ngày trước đã theo Thượng Vũ Nhạc rời khỏi Tiên Đô. Thời điểm bọn họ rời đi, Phượng Tây Trác không đến đưa tiễn, sợ lại nổi lên sóng gió, khiến cho Thu Nguyệt khó xử. Thu Nguyệt lại sai người đưa một phong thư đến, đại khái viết là tri kỷ khó cầu, âm tín thay người. Trong lòng Phượng Tây Trác cảm động, đem thư gói chung với Cao thị bí bảo, để tránh mất đi.
Trần Ngu Chiêu đi trễ hơn một ngày so với đám người Thượng Truân, nói là muốn thuận đường đi qua Thụy Châu.
Thụy Châu từ sau trận chiến của phủ La quận vương và Chung gia, một vùng phân thành hai thế lực: một là Thụy Tây theo Trương Đa Văn đầu nhập vào phủ La quận vương, một là Thụy Đông vẫn nắm trong tay Kiều quận vương. Lần này Trần Ngu Chiêu muốn đến là Thụy Đông, mấy năm nay Thụy Châu ở giữa Hoán Châu và Phàn Châu giàu có, chiếm không ít lợi lộc của hai bên, cũng coi như giàu lên không ít.
Có điều những thị phi xa ngàn dặm này không phải chuyện Phượng Tây Trác quan tâm, nàng quan tâm là có chuyện khác lạ.
Lục Quang vẫn quan tâm đến chuyện sinh hoạt hàng ngày của nàng như trước. Từ miệng nàng biết được, đã nhiều ngày Trưởng Tôn Nguyệt Sắc bận đến nỗi chân không chạm đất. Bởi vì mắt không thể nhìn thấy, lúc trước hắn không ra khỏi phủ, do vậy mượn yến tiệc lần này kéo chắp nối với những nhân vật hết sức quan trọng các nơi, để đảm bảo rằng chuyện làm ăn ngày sau của Trưởng Tôn thế gia được thông thuận. Lục Quang cũng chỉ một ngày gặp mặt hai lần.
Cho nên những ngày tiếp theo, người Phượng Tây Trác thấy nhiều nhất đó là Tô Du Y. Tơ lụa, vàng bạc châu báu… lễ vật nàng đưa rực rỡ muôn màu, làm cho người ta mù mắt nhìn. Cũng may Phượng Tây Trác là người sợ nhất bị trói buộc. Chỉ sợ không may cầm nhầm là sính lễ của Tô gia, hoặc bảo vật chỉ truyền cho con dâu gì đó, thì nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan.
Dưới sự dụ hoặc của tiền tài, Phượng Tây Trác liều chết dãy dụa đã hai ngày, đến nỗi đôi mắt biến thành màu đen, chỉ muốn ngất đi. Đôi mắt nàng càng đen, Tô Du Y càng vừa lòng. Càng vừa lòng, càng đưa nhiều đồ tới. Đưa càng nhiều, đôi mắt càng đen… Tuần hoàn ác tính như thế, không cần nói rõ cũng đủ hiểu.
Đưa lợi ích hai bên lên bàn cân, Phượng Tây Trác rút ra kinh nghiệm xương máu, lĩnh ngộ được rằng mỹ thực trăm ngàn cũng không bằng một vùng trời tự do, quyết định rời đi trước dự tính. Dù sao nơi nên đến cũng đã đến, món nên ăn cũng đã ăn, tiếp tục ở lại, cũng chỉ thêm mấy cân thịt mà thôi.
Lục Quang nghe được quyết định của nàng, đầu tiên là kinh sợ, lập tức khuyên nhủ: “Tam Lưỡng Nhai còn rất nhiều món ăn ngon chưa bày ra.”
Phượng Tây Trác yên lặng nuốt nước miếng một cái, trầm giọng nói: “Mỹ thực đối với ta chỉ là mây bay.”
Lục Quang lại lắp bắp kinh hãi, “Phượng cô nương, ngươi không sao chứ?”
Phượng Tây Trác chỉ vào hốc mắt đen của mình, “Ngươi xem?”
Con ngươi Lục Quang khẽ chuyển động, cười nói: “Có phải là không nhìn thấy người nào đó cho nên…”
Nếu không nhìn thấy Tô tổ tông khẳng định nàng vô cùng tốt. Phượng Tây Trác gật gật đầu, mỗi ngày Tô Du Y đều chuyển đồ đến, động tác lớn như vậy, Lục Quang biết cũng chẳng có gì lạ, “Có điều ta vẫn nên đi thôi.”
Lục Quang cười đến rạng rỡ, “Thì ra Phượng cô nương muốn dùng kế lạt mềm buộc chặt… Có điều kế này rất tốt.”
Phượng Tây Trác há hốc mồm, “Ta không phải lạt mềm buộc chặt. Ta và Tô Du Y là…”
Lục Quang che miệng cười nói: “Yên tâm, tuy rằng Tô cô nương phẫn nam trang, nhưng ta nghĩ Trưởng Tôn gia không ai bởi vì chuyện đó mà hiểu lầm Phượng cô nương.”
Lục Quang ném cho nàng một ánh mắt chỉ chúng ta mới hiều, “Phượng cô nương nghỉ ngơi sớm một chút. Ta cũng phải đi chuẩn bị.”
*
Nếu tối hôm qua trước khi rời đi Lục Quang nói hai chữ ‘chuẩn bị’, Phượng Tây Trác không hiểu gì cả, như thế giờ phút này mọi chuyện đã ở trước mắt.
“Ngươi đây là?” Phượng Tây Trác ngạc nhiên nhìn chiếc xe ngựa có thể chứa đến mười người ngồi xếp bằng mà không cần chen chúc. Bên trong bộ sách, điểm tâm, chăn mỏng, bàn trang điểm… Ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ mọi thứ.
Lục Quang cười hì hì mời nàng lên xe, “Khách quý như Phượng cô nương, Trưởng Tôn thế gia đương nhiên phải đích thân đưa tiễn.”
Phượng Tây Trác đạp một chân lên xe ngựa, ôm ngực nói: “Đưa đến đâu?”
“Đương nhiên là đến nơi Phượng cô nương muốn đến.”
Phượng Tây Trác quyệt quyệt miệng, “Như vậy sao…”
Vẻ mặt Lục Quang đau khổ, “Phượng cô nương ngại nô tỳ tay chân vụng về sao?”
Phượng Tây Trác lắc đầu thở dài: “Ta chỉ ngại ngồi xe không nhanh bằng đi thuyền.”
Lục Quang nói: “Khi đến Phượng cô nương đã thưởng thức cảnh trên sông, nếu trở về lại đi cùng một con đường, không khỏi mất hứng. Không bằng đi theo đường bộ, ven đường có thể thưởng thức thác nước ở Vị Ương sơn, suối Phi Long, hồ Song Nguyệt ở Lâm Xương…”
“Đợi chút, Lâm Xương không phải ở Hoán Châu sao?” Phượng Tây Trác hoài nghi nhìn nàng.
“Đúng thế, chúng ta có thể đi đường vòng để nhìn xem.”
“… Ngươi xác định là đến tiễn ta, không phải để ta và ngươi đi du sơn ngoạn thủy chứ?”
Lục Quang nghiêng đầu nói: “Phượng cô nương không muốn đi Miễn Châu sao? Miễn Châu cùng Phàn Châu một đông bắc, một tây nam, lại vừa đúng ở hai đầu Đại Tuyên. Đường dài đi chậm, ngắm nhìn phong cảnh cũng có thể giảm bớt mệt mỏi.”
Phượng Tây Trác không nói hai lời tiến vào toa xe đóng cửa lại.
Lục Quang quay đầu nhìn nàng, “Phượng cô nương?”
“Thế còn chờ cái gì, đi mau.” Nói thêm nữa, Tô Du Y sẽ đuổi tới.
Lục Quang nói: “Vậy chúng ta đi Thụy Châu?”
“Tùy ngươi, dù sao có thể nhìn thấy thác nước ở Vị Ương sơn, suối Phi Long gì đó là được.”
“Được. Xuất phát!” Trong mắt Lục Quang hiện lên một chút giảo hoạt.
Xe ngựa ở Tiên Đô nàng còn không để ý, đến khi ra khỏi Tiên Đô rồi, Phượng Tây Trác mới phát hiện xe ngựa mà mình ngồi đúng là một con quái vật lớn, bánh xe và ngựa so với xe của người khác hơn gấp đôi.
“Có phải hơi rêu rao hay không?” Phượng Tây Trác quay ra ngồi ở bên cạnh Lục Quang.
Lục Quang cười hì hì nói: “Không có, đại tài mới tốt, đại tài rộng mở.”
Câu nói này chưa tới hai ngày đã bị phản bác bởi con đường núi phía trước.
Phượng Tây Trác nhìn chỉ con đường chỉ hai người có thể sóng vai đi, hỏi: “Đây là Vị Ương sơn?”
Lục Quang có chút xấu hổ, “Đúng thế.”
“Thác nước ở sườn núi?”
“Vâng.”
Phượng Tây Trác nghĩ một chút, nói: “Chúng ta vứt xe ngựa ở dưới chân núi đi.”
Vẻ mặt Lục Quang như gặp nạn, “Thật ra xe ngựa này tên là Kim Ngọc Lương.”
Lần đầu tiên Phượng Tây Trác nghe thấy xe ngựa có tên.
“Góc xe…” Lục Quang chỉ vào bốn góc chếch lên của xe, “Làm bằng vàng. Đỉnh xe được khảm ngọc lục bảo và mã não… Ngựa là những con ngựa khỏe nhất được chọn từ phương bắc, tên là đạp tuyết truy phong.” Nói đơn giản, chính là xe này vô giá.
Phượng Tây Trác vươn ba ngón tay, “Hiện tại chúng ta có ba biện pháp giải quyết. Thứ nhất, hai chúng ta khiêng xe lên núi.”
Vẻ mặt Lục Quang khiếp sợ.
“Thứ hai, chúng ta thay phiên nhau lên núi, để lại một người coi xe. Thứ ba, chúng ta gỡ những thứ quý giá trên xe mang đi.”
Lục Quang nói: “Ta nghe Phượng cô nương.”
“Khiêng lên đi.”
Sắc mặt Lục Quang giống như vừa ăn hoàng liên.
“Ha ha, nói đùa thôi.” Phượng Tây Trác làm cái mặt quỷ, “Sơn thủy hữu tình, một mình thưởng thức thì cô quạnh. Vừa rồi ta nhìn thấy ở đầu đường có một nhà phú hộ, không bằng gửi xe ngựa ở nơi đó. Ta thấy nhà nọ rộng lớn giàu có, không đến mức vì một chiếc xe ngựa, ngay cả nhà đều không cần đâu nhỉ?”
Lục Quang vỗ tay nói: “Chủ ý này được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT