Ngày tiếp theo, khi Phượng Tây Trác đang đánh được nửa ván cờ với Chu Công, đã bị giọng nói hưng phấn của Hình
Hiểu Hiểu đánh thức.
“Lại có yến tiệc!”
Cả người Phượng Tây Trác vặn vẹo ở trong chăn, “Trong vòng mấy trăm năm nữa ta sẽ không uống rượu, một mình ngươi đi chơi đi.”
Hai tay Hình Hiểu Hiểu lập tức luồn vào
trong ổ chăn, “Rời giường!” Mười ngón còn chưa chạm tới thân thể ấm áp
dễ chịu, hai cổ tay đã bị Tàm Ti cuốn lấy. Phượng Tây Trác từ từ nhắm
mắt lại, thuận tay đem Tàm Ti cột vào đầu giường.
Hình Hiểu Hiểu dãy dụa một chút thấy
không hiệu quả, làm nũng nói: “Cô cô, ngủ dậy đi. Nam Nguyệt công tử và
Thượng Sí Bắc đều tham gia.”
Phượng Tây Trác than thầm một tiếng, vùi cả người vào trong chăn.
Hai bên giằng co gần nửa canh giờ, rốt cục Phượng Tây Trác cũng chịu khuất phục, không cam lòng rời khỏi ổ chăn.
“Cô cô, mặc cái váy màu đỏ này đi. Vừa
lúc xứng thành một đôi với Nam Nguyệt công tử!” Hình Hiểu Hiểu lấy ra
một cái váy màu đỏ tươi diễm lệ.
Đầu Phượng Tây Trác đau như muốn nứt, “Đây là trang phục dùng khi giả trang làm tân nương ở lần đánh cướp trước. Là áo cưới!”
Hình Hiểu Hiểu xem nhẹ câu trước của nàng, kinh ngạc nói: “Ngay cả áo cưới cô cô cũng tự mình chuẩn bị rồi?”
Phượng Tây Trác vội vàng rửa mặt, tiện
tay cầm lấy một bộ quần áo màu xanh lá mạ mặc vào, sau đó kéo Hình Hiểu
Hiểu ra khỏi phòng.
Đi đến nửa đường, Hình Hiểu Hiểu hiếu kì hỏi: “Cô cô đi đâu thế?”
“Không phải có yến tiệc sao?” Nàng quay đầu.
“Đúng, nhưng là buổi tối.”
Phượng Tây Trác ngẩng đầu nhìn sắc trời, “Hiện tại không phải chạng vạng sao?”
“Không phải, trời còn chưa sáng tỏ đâu.” Nàng vui sướng nói, “Hôm qua bận an ủi cô cô, quên mất không nhắc đến
chuyện yến tiệc, hối hận đến nỗi cả đêm ta không ngủ được.” Hình Hiểu
Hiểu cười hì hì quay đầu nhìn Phượng Tây Trác, thấy Phượng Tây Trác
không nói gì đứng thẳng bất động trong gió.
Sau khi bị Hình Hiểu Hiểu tra tấn một
ngày, Phượng Tây Trác ‘vô cùng chờ mong’ buổi yến tiệc này, để đề tài
này có thể sớm chấm dứt.
Chung Chính hiển nhiên đối với yến tiệc
lần này rất để tâm, chẳng những chuẩn bị ca múa hiến nghệ, ngay cả đồ ăn cũng tập hợp những món ngon nổi tiếng của ba nước Đại Tuyên, Nam
Nguyệt, Bắc Di.
Phượng Tây Trác bị điều đến ngồi ngay kế bên Thượng Sí Bắc, Chung Chính còn đặc biệt tặng cho nàng một ánh mắt
ái muội, thể hiện mình sắp xếp tỉ mỉ, khiến cho Hình Hiểu Hiểu ở một bên hài lòng vô cùng.
“Chung lão đại thật sự rất nghĩa khí.”
Chờ hắn đi rồi, Hình Hiểu Hiểu vẫn còn lải nhải, “Không ngờ thoạt nhìn
cao lớn thô kệch, tâm tư lại rất tinh tế.”
Phượng Tây Trác dùng chén rượu che miệng cười khổ, “Ta hoài nghi lời đồn đã truyền đến Tây Hoang rồi.” Tây Hoang là cách gọi chung của Đại Tuyên với các nước ở phía tây, Nam Nguyệt
quốc cũng là một trong số đó.
“Nam Nguyệt công tử và Thượng thế tử là
một trong Tứ đại công tử, thật sự là quá khó để lựa chọn.” Hình Hiểu
Hiểu hoàn toàn không để ý tới cảm thán của nàng, bắt đầu nghiêm túc tính toán, “Có điều Nam Nguyệt công tử chắc chắn sẽ có tư tưởng trở về Nam
Nguyệt quốc, nếu cô cô gả cho hắn, chẳng lẽ chúng ta sẽ phải theo người
đến nước khác?”
Vừa dứt lời, ánh mắt cười cười của Nam Nguyệt Phi Hoa lập tức liếc về phía nàng.
Hình Hiểu Hiểu đỏ bừng mặt nhỏ giọng nói: “Không phải hắn đã nghe được rồi chứ? Thật dọa người.”
Phượng Tây Trác ở một bên cắn răng nói: “Người bị dọa là ta.”
Trong yến tiệc, ca múa không ngừng, không có người mở miệng nói chuyện, cũng coi như gió êm sóng lặng.
Sau bữa tiệc, Chung Chính mời bốn người
đến thư phòng. Phượng Tây Trác biết màn kịch quan trọng nhất là ở lúc
này, cho nên đuổi Hình Hiểu Hiểu về trước.
Trong thư phòng, một phong thư đặt ở trên bàn gỗ hoa lê rộng lớn, bên trên phong thư là một chữ ‘gấp’ viết ngoáy.
Chung Chính tự tay đóng cửa lại, đi đến
trước bàn, sau khi hít sâu một hơi, hắn xoay người nói: “Chung gia, đã ở bước ngoặt sinh tử!”
Miệng Phượng Tây Trác hơi giương lên,
nghiêng mắt nhìn lại thấy những người còn lại đều trong trạng thái bình
thản, tự giễu mình vẫn chưa đủ định lực. Có điều Chung Chính luôn nói
năng cẩn thận lại nói ra bốn chữ “bước ngoặt sinh tử”, có thể thấy được
thế cục tương đối không ổn.
Chung Chính tạo ra sóng lớn, nhưng không đẩy làn sóng mà chỉ dời ánh mắt về phía Thượng Sí Bắc.
“Đêm qua ta nhận được văn kiện khẩn cấp
của phụ vương, Hoàng Thượng ra lệnh cho ta trước tháng tám, diệt trừ
Chung phủ.” Thượng Sí Bắc bình tĩnh dấy lên một làn sóng đáng sợ khác.
Trong mấy tháng nay Chung gia không
ngừng chiêu binh mãi mã, khuếch trương thanh thế nhanh chóng, trong tay
cũng coi như có chút binh lực, Hoàng đế nói diệt trừ Chung phủ có nghĩa
là tiêu diệt hết thế lực của hắn. Hiện tại đã là tháng sáu, chỉ còn hai
tháng nữa là đến tháng tám, điều này có nghĩa là Thượng Sí Bắc phải lập
tức xuất binh!
Đương nhiên, nếu Thượng Sí Bắc đã đem
mệnh lệnh bí mật của Hoàng đế nói cho Chung Chính, hiển nhiên là có
khuynh hướng đồng mưu với Chung gia.
Ánh mắt Phượng Tây Trác đảo qua đảo lại giữa Chung Chính và Thượng Sí Bắc, muốn nhìn ra một chút manh mối.
Chung Chính lại quay sang nói với Nguyễn Đông Lĩnh: “Thời gian ngươi ở bên cạnh Hoàng Thượng là lâu nhất, có
biết hắn vì sao không thể không giết ngươi?”
Nguyễn Đông Lĩnh im lặng không nói.
“Thật ra năm đó Lâm Lang lấy cái chết để can gián Hoàng Thượng, còn có một người may mắn sống sót, không chết
trong Thừa Đức cung.”
Cái chết của Chung hoàng hậu? Là bí mật cung đình nha. Lỗ tai Phượng Tây Trác lập tức dựng thẳng lên.
“Người nọ là tổng quản của Phượng Chương cung, tâm phúc Lâm Lang tín nhiệm nhất, Chu Việt.” Ngữ khí của Chung
Chính đột nhiên thấp xuống vài phần, “Năm đó khi ngươi để Lâm Lang tiến
vào Thừa Đức cung, có lẽ cũng đã đoán được kết cục sẽ như thế nào đi?
Cho nên mới dẫn theo người của mình liều chết chạy ra khỏi hoàng cung?”
Nguyễn Đông Lĩnh vẫn im lặng như trước.
“Trước khi Lâm Lang đến Thừa Đức cung đã chuẩn bị tốt, nếu chuyện thất bại sẽ để cho Chu Việt ra khỏi cung báo
tin với ta. Khi đó nếu không phải một nửa thị vệ đại nội chạy trốn cùng
ngươi, hắn cũng sẽ không thuận lợi chạy ra khỏi cung như vậy.” Chung
Chính nói đến đó thì hơi dừng lại, một lát sau mới lại nói: “Lại nói
tiếp, cử chỉ vô tâm năm đó của ngươi cũng coi như gián tiếp cứu Chung
gia ta.”
Nguyễn Đông Lĩnh nói: “Nếu năm đó ta không đi, có lẽ hoàng hậu sẽ không chết.”
Trong lòng Phượng Tây Trác chấn động, lập tức nhìn về phía Chung Chính.
Thấy trong mắt hắn không có chút oán hận nào, ngược lại cười khổ nói: “Đây là số mệnh, không thể tránh khỏi.
Thật ra lúc trước rất nhiều lần Lâm Lang đã khuyên ta và phụ thân cùng
nhau rời khỏi kinh thành, tìm địa phương khác sống yên phận. Nhưng ta
lại bị vinh hoa trước mắt làm mê loạn, không chịu đáp ứng. Cho nên mới
nói với muội ấy dùng tính mạng để ngăn cản Hoàng đế, là chính ta và phụ
thân đã ép muội ấy không thể đi con đường bằng phẳng.”
Phượng Tây Trác ở một bên nghe cũng thổn thức không thôi. Chung hoàng hậu không khỏi quá quyết tuyệt rồi, vì đạt được mục đích lại dùng chính tính mạng của mình để đánh đổi.
“Ha ha…” Tiếng cười của Nam Nguyệt Phi Hoa đột ngột vang lên, “Không ngờ Tuyên triều cũng có chuyện xưa phấn khích như vậy.”
Thượng Sí Bắc lại cười nói: “So với Nam Nguyệt quốc, không đáng nhắc tới.”
Không khí trong phòng đột nhiên kết lại thành sương.
Chung Chính liếc mắt nhìn Phượng Tây Trác.
Nàng đành bất đắc dĩ đi ra làm người can gián, “Bây giờ chúng ta vẫn nên suy nghĩ xem làm như thế nào để giải
quyết nguy cơ trước mắt đi?”
Nam Nguyệt Phi Hoa nhìn Thượng Sí Bắc
nói: “Để đao phủ không cần xuất đao là được rồi. Chẳng lẽ vị đại gia ở
trên kinh thành kia còn có thể tự mình chạy ra khỏi Kim Loan điện để đến đây chém người hay sao?”
“Có điều vì sao Hoàng Thượng không ra
lệnh cho Kiều Quận Vương hoặc là Trương Văn Đa? Không phải bọn họ cách
nơi này gần hơn sao?” Phượng Tây Trác liên tục nhận được ám chỉ của
Chung Chính, không thể không lên tiếng giải vây.
Ánh mắt Thượng Sí Bắc hơi cụp xuống, “Chuyện này ta không biết.”
“Có phải là hắn biết ngươi và Chung gia có liên hệ, cho nên cố ý thử ngươi hay không?” Nguyễn Đông Lĩnh mở miệng nói.
Thượng Sí Bắc nhíu mày, “Tin tức không
thể truyền nhanh như vậy.” Hắn kết giao với Chung Chính mới chỉ hai
tháng, nếu Hoàng đế biết nhanh như vậy, như thế mạng lưới tình báo của
hắn quả thật là đáng sợ.
Chung Chính nói: “Lúc trước ta rời khỏi
kinh thành đến thẳng Thụy Châu, có lẽ hắn sợ Trương Văn Đa và Kiều Quận
Vương đã sớm hợp tác với ta.”
Cách nói này có lý hơn, tất cả mọi người đều không có dị nghị gì.
Phượng Tây Trác lắc lắc đầu, “Quên đi,
chưa biết chừng chúng ta ở trong này nghĩ nguyên do đến chết đi sống
lại, lão Hoàng đế kia lại ngồi trên ngai vàng rút thăm trúng……” Nàng
thấy vẻ mặt mọi người bất mãn, lập tức chuyển đề tài, “Chúng ta vẫn nên
ngẫm nghĩ xem phải đối phó như thế nào đi.”
Chung Chính nói: “Ta cùng với Sí Bắc đã thương nghị, cho rằng đây là thời cơ quật khởi tốt nhất của chúng ta.”
Phượng Tây Trác nói thầm, tình hữu nghị trong nguy cơ quả nhiên phát triển nhanh chóng, đã thành ‘Sí Bắc’ rồi.
Tuy rằng sắc mặt của Nam Nguyệt Phi Hoa và Nguyễn Đông Lĩnh vẫn chưa thay đổi, nhưng ánh mắt lại bắt đầu nghiêm túc.
“Nếu Sí Bắc muốn từ Tần Châu đến Thụy
Châu, chỉ có thể đi qua Ung Châu hoặc là Phiền Châu. Tổng đốc quản ở
Phiền Châu trước giờ vẫn coi Trưởng Tôn gia tộc là chủ, chỉ đâu đánh đó, nhưng Trưởng Tôn gia trước giờ không để ý tới chính sự, muốn kết minh
với hắn, khó! Mà Tân Ung lại ở trong tay Hoàng đế, lần này Sí Bắc phụng
thánh chỉ, có thể danh chính ngôn thuận mượn đường ở Ung Châu, chúng ta
từ Thụy Châu tiến công, sẽ có thể đem Tân Ung……” Hắn mở ra năm ngón tay, lại nắm mạnh lại, “Nắm trong lòng bàn tay!”
Từ sau khi hoành đế Đại Tuyên đem Ung
Châu chia thành hai nửa, Đại Ung và Tân Ung, phồn vinh không còn như dĩ
vãng, từ đó đến nay đã trải qua bốn đời thiên tử, Tân Ung trở thành nơi
có diện tích nhỏ nhất trong mười hai châu huyện ở Đại Tuyên, dân chúng
cũng ít nhất. Bởi vậy lấy thực lực của Chung gia, muốn nắm lấy phủ La
quận vương, tuy rằng không đến mức dễ như trở bàn tay, nhưng cũng không
phải không thể.
Nam Nguyệt Phi Hoa cong môi, cười đến nghiền ngẫm, “Một Tân Ung to như vậy, các ngươi định chia cắt như thế nào?”
Thượng Sí Bắc cười nói: “Chỉ là một châu Tân Ung mà thôi, cần gì sốt ruột?”
Lời này nói thà rằng không nói. Nhưng
Chung Chính cũng im lặng không lên tiếng. Thế lực của hắn do nhiều phe
cánh tạo thành, mặc dù Nguyễn Đông Lĩnh và Phượng Tây Trác có thể coi là một nửa thủ hạ của hắn, nhưng cuối cùng Nam Nguyệt Phi Hoa vẫn phải về
Nam Nguyệt quốc, bởi vậy cho dù đã có hiệp nghị với Thượng Sí Bắc, hắn
cũng không muốn ngả bài ngay lúc này.
“Chi tiết trong đó còn phải đợi ta bẩm
báo lại phụ vương mới có thể định đoạt. Sáng sớm ngày mai ta sẽ trở về
thành Hồi Bình, an bài cụ thể……” Hắn có khác thâm ý khác liếc mắt nhì
Chung Chính một cái, nói: “Đến lúc đó sẽ thương lượng lại. Hy vọng lần
sau tái kiến, đã ở Phụng Dương.”
Vài câu nói ít ỏi mà như đã đem toàn bộ vận mệnh của Đại Tuyên an bài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT