Lâm Phương Văn dẫn tôi đến Lan Quế Phường[6]. Phường Lan Quế vào sáng sớm và buổi tối là hai thế giới khác nhau. Những cửa hàng bán đồ ăn sáng ven đường Tà Lộ đầy những nam nữ ngồi xem báo. Anh đi đến cuối đường Tà Lộ, nơi đó có một quán bar. Quán bar đã đóng cửa. Anh dẫn tôi lên lầu hai, nơi có thể thấy một phòng tranh ở tầng một tòa nhà đối diện.

[6] Lan Quế Phường: theo nghĩa hẹp là một con đường quanh sườn dốc có hình L ở khu Trung Hoàn ở Hồng Kông, nghĩa rộng là chỉ khu phố đông đúc và là một địa điểm du lịch đặc sắc của Hồng Kông.

Trong phòng tranh, có một người phụ nữ mặc chiếc áo ngủ dài tay màu trắng đang đứng vẽ tranh. Người phụ nữ kia xem ra khoảng ba mươi tuổi. Một mái tóc dài buông xuống trước ngực, dài đến thắt lưng. Chị ta khá cao, rất gầy, chắc khoảng trên dưới một mét bảy hai. Chị ta không chút son phấn, có làn da trắng ngà, một cái miệng hơi rộng, một chiếc mũi hơi to, một đôi mắt dường như không quan tâm đến chuyện gì cả. Các bộ phận tập hợp trên mặt nhìn cũng rất hài hòa và đẹp, là kiểu vẻ đẹp khá khó dùng từ ngữ để hình dung.

“Chị ấy là người đêm qua anh nhớ sao?” Tôi hỏi Lâm Phương Văn.

Anh không trả lời tôi. Tại nơi có một người phụ nữ xuất chúng trước mặt, tôi bỗng nhiên cảm thấy mình rất nhỏ bé.

“Cô ấy là bạn gái trước đây của anh.”

“Thấy chị ấy lớn hơn anh nhiều.”

“Lớn hơn anh tám tuổi.”

“Hai người chia tay bao lâu rồi?”

“Xấp xỉ một năm.”

“Khắc cốt ghi tâm?” Tôi lại hỏi anh.

“Cái gì mà khắc cốt ghi tâm?” Anh hỏi ngược lại tôi.

“Đã xa nhau một năm, anh vẫn chạy đến đây lén nhìn chị ấy.”

Ngay lúc này, trong phòng tranh xuất hiện một người con trai. Cậu con trai kia rất anh tuấn, xem ra mới hơn mười tám tuổi. Cậu ta ôm người phụ nữ đó từ phía sau, cơ thể cậu ta đong đưa cùng chị ta.

“Hai người chia tay vì cậu ta sao?”

“Cô ấy cùng cậu kia chỉ mới lui tới một tháng.”

“Ồ! Hóa ra anh thường hay đến chỗ này nhìn lén chị ấy.” Vậy là khoảng thời gian đang quen tôi, trái tim anh vẫn ở lại phòng tranh kia, tôi thật sự đố kỵ.

“Chị ấy dường như thích đàn ông trẻ tuổi hơn mình!”

“Cô ta là một người phụ nữ phóng đãng.” Anh đưa ra nhận xét.

“Vì sao hai người chia tay?”

Anh cười khổ với tôi: “Chúng tôi gây tổn thương cho nhau.”

Tôi quả thật rất ghen ghét. Lâm Phương Văn và người phụ nữ trong phòng tranh kia đã từng gây tổn thương cho nhau. Cho nên dù anh đã rời xa chị ta, nhưng anh vẫn không thể quên chị ta. Còn vị trí của tôi trong lòng anh rõ ràng còn kém xa người phụ nữ miệng rộng kia.

“Có phải anh làm tình với người đó?” Tôi hỏi anh.

Anh không trả lời tôi.

Tôi đột nhiên phát giác Lâm Phương Văn và người phụ nữ trong phòng tranh kia có quan hệ không bình thường. Còn tôi với anh, lại không có gì cả, vì vậy tôi kém chị ta rất nhiều.

Tôi ôm lấy Lâm Phương Văn, ôm chặt anh, không cho anh hít thở.

“Em làm gì vậy?”

“Làm chuyện ấy với em đi!”

Tôi cho rằng chỉ như vậy, quan hệ giữa tôi và Lâm Phương Văn mới có thể so sánh với quan hệ của anh và người phụ nữ miệng rộng kia. Chị ta đã ngủ với Lâm Phương Văn, còn tôi thì không. Chị ta và anh triền miên, còn tôi chẳng qua chỉ là một người phụ nữ không dính dấp đến anh. Mối quan hệ này không an toàn.

Anh nhẹ nhàng đẩy tôi ra: “Em đừng như vậy.”

“Em muốn làm chuyện đó với anh.” Tôi quấn lấy anh không chịu buông, nhiệt tình hôn mặt anh, miệng anh và cổ của anh. Tôi đã đánh mất tôn nghiêm của mình, cầu xin một người đàn ông chiếm lấy tôi, cho rằng nhờ vậy tôi có thể giữ được anh.

Anh chật vật đẩy tôi ra: “Em đừng điên lên có được không?”

Tôi bị cự tuyệt, xấu hổ vô cùng. Tôi bỏ chạy xuống dưới lầu, lao ra Tà Lộ, không biết nên đi về đâu. Tại sao anh muốn dẫn tôi đến nhìn người phụ nữ miệng rộng đó? Anh yêu phụ nữ phóng đãng kia. Tại sao? Tại sao anh không để tâm chị ta phóng đãng? Chính vì chị ta phóng đãng, anh mới chia tay chị ta sao? Người phụ nữ kia lớn hơn anh tám tuổi, anh thích phụ nữ lớn tuổi hơn sao?

Tôi mơ mơ màng màng quay lại ký túc xá, vào phòng của anh. Trong một buổi sáng mưa rơi tầm tã, anh ở trên xe taxi, cho tôi quá giang đoạn đường, chúng tôi cùng nghe bài hát “Nhân gian”:

“Từ ngày gặp được em, những năm tháng tuổi trẻ đó…” Tình yêu bắt đầu mê hoặc chúng ta từ giây phút đầu tiên. Nhưng sáng sớm ngày hôm đó, anh có thể rời khỏi ký túc xá đi nhìn trộm người phụ nữ miệng rộng, cho nên trên đường về mới gặp tôi. Tình yêu của tôi và Lâm Phương Văn lại nảy sinh dưới bóng dáng của một người phụ nữ khác. “Nhân gian” là bài hát anh viết cho người phụ nữ kia. Tôi lại bị ca từ đó mê hoặc, hâm mộ câu chuyện tình yêu của hai người họ. Thật nực cười!

Tôi kéo ngăn kéo bàn học ra, bên trong rất lộn xộn. Tôi định tìm một ít thứ liên quan đến anh và người phụ nữ kia, thế nhưng không thu được gì. Chỉ có chiếc kèn harmonica Hồ Điệp tôi tặng anh và chiếc mũ lưỡi trai nằm cùng chỗ.

“Em đang làm gì đó?” Lâm Phương Văn chợt lên tiếng hỏi sau lưng tôi.

Tôi đang có ý định nhìn lén chuyện riêng tư của anh. Để che giấu sự xấu hổ của tôi, tôi đem tất cả những thứ trên bàn quăng xuống đất, đồ đạc trong hộc bàn cũng ném xuống đất.

Thế mà anh không ngăn cản tôi. Tôi tiếp tục cầm đồ đạc của anh ném loạn cả lên. Anh vẫn đứng ở một góc, không can thiệp đến tôi. Tôi đem tất cả mọi thứ trong tầm tay ném xuống đất, tay chân mỏi nhừ, anh vẫn ngoảnh mặt làm ngơ. Anh quả thật ý chí sắt đá. Tôi muốn rời khỏi phòng, anh cũng không ngăn cản tôi. Tôi đi ra hành lang, chỉ cảm thấy toàn thân không còn sức lực, ngay cả ý chí bước tới cũng không có. Trong phòng vẫn là một mảnh vắng lặng. Tôi bỗng nhiên rất sợ, một khi tôi rời khỏi đây, chuyện của chúng tôi xem như chấm hết.

Tôi quay đầu lại, dùng hết sức lực còn sót lại bước từng bước đến gần căn phòng của anh. Tôi trở lại, anh vẫn im lặng. Tôi cúi người nhặt đồ đạc tôi ném trên mặt đất.

Tôi bỗng khinh thường bản thân mình. Tại sao ngay cả dũng khí bỏ đi tôi cũng không có? Người phụ nữ miệng rộng nhất định sẽ không hành động giống tôi.

Anh bất ngờ ôm tôi. Tôi cảm thấy toàn thân bủn rủn, giống như bị oan ức rất lớn mà gào khóc, khóc vô cùng xấu xí.

“Nếu anh không thích em, không cần miễn cưỡng.” Tôi lên tiếng.

“Em biết tại sao anh đưa em đến đó không?”

“Anh quyết định quên cô ấy, anh muốn cho em biết.”

Anh hôn tôi, tôi nhắm mắt lại, nói với anh:

“Em có thể…”

Tôi có thể ngủ với anh, bằng lòng ngủ với anh, nhất định không chùn bước, cho dù tương lai chúng tôi chưa hẳn đã bên nhau.

“Không cần.” Anh quả quyết.

Anh dịu dàng vuốt ve hai má của tôi, nói: “Không cần, hiện tại không cần.”

Tôi kể chuyện này với Địch Chi, cô ấy nói cứ như thật:

“Đàn ông trong khoảng từ mười tám đến hai mươi lăm tuổi, sẽ yêu người phụ nữ lớn tuổi hơn mình, là tình cảm yêu mẹ, nói một cách thô tục chính là còn chưa cai sữa.”

Lâm Phương Văn nói mẹ anh là một người phụ nữ xinh đẹp thông minh. Mặc dù anh đã lâu chưa nói chuyện với bà, nhưng khi anh nhắc đến mẹ, luôn luôn u buồn. Anh có giống như những lời Địch Chi nói hay không? Là tình cảm dành cho mẹ, cho nên mới yêu người phụ nữ miệng rộng?

“Cớ sao anh ấy thích phụ nữ phóng đãng? Không phải đàn ông đều thích phụ nữ ngây thơ sao?” Tôi thắc mắc.

“Phụ nữ ngây thơ là thiên thần, phụ nữ phóng đãng là ma quỷ. Ma quỷ lúc nào cũng chơi vui hơn.” Địch Chi diễn giải.

Tôi giấu Lâm Phương Văn, hẹn Địch Chi và Quang Huệ đến quán bar đối diện phòng tranh kia uống rượu, thật ra là đi nhìn trộm người phụ nữ miệng rộng. Người phụ nữ miệng rộng kia hôm đó không có vẽ tranh. Chị ta đứng trước cửa sổ kính sát đất của phòng tranh, ngửa đầu uống nước. Chị ta không dùng ly uống nước, mà cầm một chiếc bình nước bằng bình thủy tinh có quai. Loại bình thủy tinh có thể đổ đầy tám ly nước lọc.

“Chị ta có vẻ đói khát nhỉ.” Địch Chi nói.

“Miệng của chị ta thật sự rất lớn.” Quang Huệ bồi thêm.

“Lớn đến độ có thể nuốt gọn nắm tay của tớ.” Tôi bổ sung.

“Hình dạng chị ta rất đặc biệt.” Quang Huệ nhận xét, “Mắt to, mũi to, lỗ tai cũng to, miệng là to nhất. Nhưng tất cả ghép cùng nhau lại không quá khó coi.”

“Giống nữ yêu quái chuyên ăn thịt những chàng trai trẻ.” Tôi nói.

“Cho nên Lâm Phương Văn của cậu đã bị chị ta ăn thịt!” Địch Chi cười lớn.

“Cậu cười rất dâm đãng!” Tôi bĩu môi.

“Phải không? Tớ thật sự cười rất dâm đãng sao?” Địch Chi lại lấy ra một cái gương từ trong túi xách ra soi, nói: “Quả nhiên rất dâm đãng, đàn ông thích kiểu cười này.” Còn nói thêm, “Cậu xem, người phụ nữ miệng rộng đang cười dâm đãng.”

Trong phòng tranh, xuất hiện một người đàn ông. Người phụ nữ miệng rộng dường như lại thay đổi bạn trai, cũng là một chàng trai trẻ tuổi ngoài đôi mươi, càng đẹp trai hơn người trước.

Địch Chi đứng dậy nói: “Chúng ta đến đó đi!”

“Đến đó?” Tôi do dự.

“Sợ gì chứ? Dù sao chị ta không biết chúng ta.”

Dọc theo hành lang đi lên lầu một của tòa nhà, nơi đó có phòng tranh của người phụ nữ miệng rộng. Phòng trưng bày chỉ có hơn tám mươi mét vuông, bán các tác phẩm đa phần thuộc trường phái trừu tượng. Nhân vật chính trong tranh phần lớn là người, nói chính xác hơn thì, có một số hình ảnh nhìn giống người.

Người phụ nữ miệng rộng không đặc biệt chú ý đến chúng tôi, chị ta đang giới thiệu một bức tranh với cặp nam nữ người nước ngoài. Anh chàng trẻ tuổi chạy theo cầu thang xoắn ốc lên tầng trên. Lâm Phương Văn nói người phụ nữ miệng rộng ở trên lầu của phòng tranh. Không khó để tưởng tượng ra, trên đó có một chiếc giường lò xo rất lớn, rất mất trật tự, là nơi nữ yêu quái miệng rộng hấp thụ tinh hoa của những chàng trai trẻ.

Đôi người nước ngoài không mua tranh. Trước khi rời đi, người đàn ông nước ngoài kia nói với người phụ nữ miệng rộng:

“Tạm biệt, Phí Anna.”

Tên của chị ta là Phí Anna. Chữ ký trên tranh cũng là Phí Anna.

Trong phòng tranh chỉ còn lại chúng tôi. Người phụ nữ miệng rộng tuyệt nhiên không để ý đến chúng tôi, ba chúng tôi xem ra thực sự không giống đến mua tranh. Lúc chúng tôi đi ngang qua người Phí Anna, trên người chị ta có một mùi hương rất đặc biệt. Nó không giống dầu thơm cũng không giống nước hoa, là mùi dầu ô liu, còn có thoang thoảng mùi nhựa thông.

Tôi hỏi Địch Chi: “Cậu ngửi được mùi hương trên người chị ta không?”

“Là nội tiết của chị ta sao? Trên người phụ nữ phóng đãng sẽ có một mùi nội tiết mất cân đối.”

“Nói bậy! Đó là mùi hương của họa sĩ.” Quang Huệ chỉnh lại, “Màu vẽ phải trộn bằng dầu ô liu, bút vẽ phải rửa bằng nhựa thông.”

“Đúng rồi, chính là cái mùi này.” Mùi hương này khiến chị ta có vẻ thêm đặc biệt.

“Sao cậu biết?” Tôi hỏi Quang Huệ.

“Tôn Duy Đống cũng vẽ tranh.”

“Đi thôi, ở đây không phát hiện được gì.” Địch Chi đề nghị.

Tôi thấy một bức tranh ở cuối phòng tranh. Một thiếu niên đang đứng trên con đường trống không rộng lớn. Thiếu niên kia chính là Lâm Phương Văn.

“Cái gì? Đó mà là Lâm Phương Văn? Chỉ có một con mắt, không có miệng và mũi. Vậy mà cậu cũng nhận ra đó là Lâm Phương Văn?” Hai cô bạn không tin tôi.

“Không giống, không giống Lâm Phương Văn.” Quang Huệ lắc đầu nói.

“Cái này căn bản không giống người, mà giống đầu kỳ lân. Cậu nói cái đầu kỳ lân này là Lâm Phương Văn của cậu?” Địch Chi hỏi tôi.

Các bạn ấy dựa vào cái gì mà tranh luận với tôi chứ? Lần đầu tiên nhìn thấy bức tranh kia, trái tim tôi liền đập thình thịch. Tôi ý thức được sự tồn tại của anh. Anh tồn tại trong bức tranh, tồn tại trên con đường trống không rộng lớn trong bức tranh. Mặc dù khuôn mặt không hoàn chỉnh, cũng không có cơ thể hoàn chỉnh, nhưng đã có sức hút và độc đáo của riêng Lâm Phương Văn, vẻ mặt thích làm người ta thất vọng. Cảm giác của người đang yêu sẽ không sai.

“Là anh ấy, tớ khẳng định đó là anh ấy.” Tôi lặp lại.

Địch Chi và Quang Huệ vẫn không đồng ý.

“Bức tranh này bán bao nhiêu?” Tôi hỏi Phí Anna miệng rộng.

Tôi muốn cầm trên tay bức tranh này từ chị ta. Tôi không muốn Lâm Phương Văn ở lại nơi này.

“Cậu điên rồi! Cậu làm gì có nhiều tiền như vậy?” Địch Chi kéo tôi lại.

Người phụ nữ miệng rộng đi tới, thấy tôi chỉ vào bức tranh vẽ Lâm Phương Văn, thản nhiên nói:

“Bức tranh này không bán.”

“Không bán? Vậy sao lại đặt nó ở đây?” Địch Chi tranh luận với chị ta.

“Không bán chính là không bán.”

“Chị muốn bao nhiêu?” Tôi hỏi lại chị ta.

“Tôi nói rồi, không bán.” Chị ta trở lại ngồi trên ghế sô pha, lại cầm cái bình thủy tinh kia, uống từng ngụm lớn.

Chị ta không chịu bán, tôi không thể ép buộc, không thể làm gì khác hơn là rời khỏi phòng tranh. Một con đường trống không rộng lớn, chỉ có một mình Lâm Phương Văn, đó không phải là thế giới nội tâm của người phụ nữ miệng rộng chứ? Trong trái tim trống vắng của chị ta, kẻ đến người đi, chỉ có một mình Lâm Phương Văn ở lại. Chị ta chỉ nhớ nhung anh, chị ta có tình cảm đặc biệt với anh, không giống với những chàng trai khác. Anh trong cuộc sống của chị ta không phải là khách qua đường, mà là người duy nhất có thể dừng lại. Phát hiện này đối với tôi mà nói, quá đáng sợ!

Hết chương 2

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play