Nhưng tôi cảm nhận được, anh ta chính là người đó.
Địch Chi rất nhanh đã điều tra ra.
“Nhà sản xuất nói, người đó thường đội mũ lưỡi trai.”
“Vậy nhất định là anh ta.”
“Tốt rồi! Cậu yêu đương cùng người tài hoa! Anh ta rất đỏ nha, rất nhiều ca sĩ nổi tiếng chỉ định muốn anh ta viết ca khúc.”
“Cậu và Lâm Chính Bình sao rồi?”
“Không muốn nói đến! Anh ta đang theo đuổi một vú em của ca sĩ.”
“Là một cô gái rất đẹp sao?”
“Đúng là đẹp, nhưng mà là con trai.”
Tôi ngẩn tò te.
“Tớ chất vấn anh ta, anh ta nói anh ta cũng chơi với đàn ông.”
“Chơi?” Tôi muốn nôn.
“Tớ bị người ta chơi. Tên khốn đó là một kẻ lăng nhăng đùa bỡn phụ nữ mà thôi. Là tớ quá ngây thơ.”
“Cậu sẽ trở lại bên cạnh Đặng Sơ Phát sao?”
“Tớ không còn yêu anh ấy.”
Địch Chi không để nước mắt chảy dài, cô ấy cố gắng bảo bản thân không sao cả. Đó là lần đầu tiên cô ấy hiểu rõ tình yêu có thể là trò chơi. Địch Chi đã xem trò bỡn cợt kia trở thành mối tình ngắn ngủi, như vậy sẽ khiến cô sống tốt hơn một chút.
Hôm sau đi học, sau khi Lâm Phương Văn vào phòng trên đầu vẫn đội chiếc mũ lưỡi trai kia. Anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi, nói thầm bên tai tôi:
“Chắc hẳn em đã điều tra tôi có đúng là Lâm Phóng hay không rồi chứ?”
Tôi quay mặt đi không nhìn anh, nhưng lòng rất vui sướng.
Anh hôm đó lại ngoan ngoãn ngồi học chép bài, không có xem sách của anh.
“Sao hôm nay không đọc ‘Long Hổ Môn’?”
“Tập mới nhất còn chưa xuất bản.”
Tôi muốn làm anh phát cáu: “Sao anh đọc ‘Long Hổ Môn’?”
“Đẹp mà!”
“Vậy ‘Hoa hoa công tử’ thì sao?”
“Đẹp đó.”
“Còn ‘chị em’?”
“Tôi muốn hiểu phụ nữ hơn.”
Anh đưa tay sang: “Cho tôi số điện thoại của em.”
“Sao phải cho anh?”
Vậy mà anh lại rất nhanh liền rút tay về. Đáng nhẽ anh phải hỏi tôi thêm một lần nữa chứ.
Sau khi tan học, tôi cho rằng anh sẽ mời tôi đi ăn. Ấy vậy mà anh vội vội vàng vàng nói một câu: “Tôi sẽ tìm em!” Rồi chạy về ký túc xá.
Thứ bảy và Chủ nhật, tôi canh chừng bên cạnh chiếc điện thoại, ngày này qua ngày khác, đợi một âm thanh của một người. Nếu anh muốn tìm tôi, nhất định có thể có số điện thoại di động của tôi từ một người bạn học trong lớp. Thế nhưng, anh không tìm tôi.
Thứ Hai, tôi tình cờ gặp anh ở ngoài phòng học, cố ý không nhìn anh.
“Hôm nay em có thời gian cùng nhau ăn trưa không?”
“Không rảnh.” Tôi trả lời hờ hững.
Dáng vẻ của anh rất thất vọng, xem ra anh không định đuổi theo tôi nữa.
“Này, đợi đã. Anh nói bữa trưa? Bữa trưa em rảnh, em tưởng anh nói bữa tối.” Tôi muốn ở cùng anh, đành phải tự mình hòa giải.
Chúng tôi lặn lội đường sá xa xôi đến vịnh Thiển Thủy ăn hamburger.
“Có thể cho anh số điện thoại của em không?” Anh hỏi.
“Anh không biết sao?”
“Em không nói cho anh biết.”
“Anh không thăm dò sao?”
Anh lắc đầu. Tôi thường cho rằng, anh thích tôi, nên tìm đủ mọi cách điều tra số điện thoại của tôi, đó là biểu hiện của một chàng trai mến mộ một cô gái. Sau này tôi dĩ nhiên biết, anh không phải loại đàn ông đó, anh muốn phụ nữ nỗ lực.
Các bạn trong lớp bắt đầu biết tôi và Lâm Phương Văn yêu nhau. Các bạn cũng đoán được anh là người viết lời nổi tiếng dạo gần đây Lâm Phóng.
Tin tức rất nhanh truyền đến tai Nhạc Cơ. Một ngày kia, tôi đang đi trên hành lang thì chạm mặt cô ta, cô ta nói với tôi:
“Nghe nói cậu đang yêu đương cùng tài tử?”
Tôi thấy sự đố kỵ trong đáy mắt của cô ta. Cô ta cho rằng phàm là đàn ông xuất sắc đều phải theo đuổi cô ta. Lâm Phương Văn theo đuổi tôi, chỉ vì anh chưa gặp cô ta mà thôi.
Rốt cuộc cũng có một lần cho cô ta đụng mặt tôi và Lâm Phương Văn đang ở cùng nhau. Tôi thấy cô ta cố ý từ rất xa chạy đến bắt chuyện với tôi. Tôi lại cố ý không giới thiệu Lâm Phương Văn với cô ta. Tôi nhất định phải bảo vệ mối tình đầu của mình.
“Bạn đó là ai?” Lâm Phương Văn hỏi tôi.
“Bạn thời trung học của em, đẹp chứ?” Tôi dò xét anh.
Anh không thèm tranh luận tới tôi.
Hai chúng tôi thường đấu võ mồm như vậy. Anh mãi mãi xa cách, anh chỉ biết giữ khư khư chiếc mũ lưỡi trai trên đầu anh.
Ngày 31 tháng 12 năm 1986, chúng tôi hẹn nhau ở nhà hàng Casablanca ăn cơm chúc mừng năm mới. Tôi nghe Địch Chi nói, nơi đó có thể khiêu vũ. Cho nên khi Lâm Phương Văn hỏi tôi muốn đến chỗ nào để đón giao thừa, tôi liền chọn Casablanca.
Buổi tối giao thừa đó, tôi đợi năm tiếng đồng hồ, vẫn không thấy anh. Màn đếm ngược mười giây nổi tiếng để chào đón năm 1987, mọi người trên phố hò reo, tôi tức giận phát khóc. Có phải anh từ nay về sau không xuất hiện nữa?
Mười hai giờ mười lăm phút anh mới đến, bình yên vô sự. Anh ngồi xuống, tôi lập tức đứng dậy bỏ đi.
Anh kéo tay tôi lại: “Em đi đâu?”
“Sao bây giờ anh mới đến?” Tôi vừa khóc vừa chất vấn anh.
“Anh trong phòng thu.”
“Anh đã quên em ở đây chờ anh?”
“Quên rồi.”
Anh thản nhiên trả lời tôi như vậy đó! Tôi không thể không thừa nhận, cho đến nay đều là tôi một mình cố gắng mà thôi, anh căn bản chẳng quan tâm. Tôi bụm mặt khóc nức nở chạy ra khỏi nhà hàng. Anh lôi kéo tôi ở bên ngoài nhà hàng, nhét một bản phổ nhạc vào tay tôi: “Đây là ca khúc anh viết cho em.”
Anh từ trong túi lấy ra chiến kèn harmonica tên Nhạc Phong kia, thổi một khúc ca…
“Nói với anh, anh và em liệu có tương lai hay không?
Đoạn cuối của thời gian, phải chăng cất giấu suy nghĩ của em?
Trước tiếng thở than sau cùng bất lực nhất em dành cho anh,
Có thể nhìn anh bằng ánh mắt ấy, trong trẻo nhất cũng mê loạn nhất?
Thâm tình là gánh nặng mà anh không thể đảm đương, câu nói yêu thương chỉ là lời nói dối ngẫu nhiên thành hiện thực.
Vì em, anh bằng lòng mạo hiểm một lần, cho dù chẳng biết đến ngày mai…”
Cảm động là một lò luyện nóng bỏng, nung chảy trái tim tôi. Khiến nước mắt tôi tuôn rơi, cho dù có dùng cả đôi tay lau khô, cũng không chặn lại được.
“Sao anh muốn viết bài hát này cho em?”
Anh không trả lời tôi. Tôi đã quên rằng anh không nhất định trả lời câu hỏi.
Trong lòng tôi niềm vui diễn tả không hết. Trời xanh cao vời vợi, trái đất rộng lớn, đại dương sâu thăm thẳm, núi cao vực sâu đến đâu cũng thua xa việc trên thế giới này có một người đàn ông viết một bài hát cho tôi.
Anh ôm tôi, tôi gục đầu vào lồng ngực của anh.
“Em sợ anh mãi mãi sẽ không xuất hiện nữa!”
“Sao có thể?” Anh hôn tôi.
“Chúc mừng năm mới!” Anh nói với tôi.
“Chúc mừng năm mới!” Tôi cũng chúc lại.
Ngày 1 tháng 1 năm 1987, chúng tôi đợi mặt trời mọc bên bờ biển. Tôi dần dần nhận ra, người mà tôi đang yêu là một người rất khó lòng để tôi hiểu thấu. Anh quên mất rằng tôi đang đợi chờ anh, nhưng lại viết cho riêng tôi một bài hát. Tôi chưa từng nghĩ anh lại có tình cảm sâu sắc với tôi như thế. Anh có bản lĩnh làm tôi hạnh phúc, cũng rất có bản lĩnh làm tôi rơi lệ.
“Trước em, anh có quen bạn gái nào chưa?” Tôi hỏi anh.
Anh gật đầu, tôi rất đố kỵ.
“Anh có tặng bài hát cho cô ấy không?”
Anh im lặng.
“Mặt trời mọc rồi, anh nhìn kìa!” Tôi lắc cánh tay anh.
Đúng vậy, mặt trời mọc rồi. Tôi và Lâm Phương Văn có tương lai hay không?
“Thâm tình là gánh nặng mà anh không thể đảm đương,
Câu nói yêu thương chỉ là lời nói dối ngẫu nhiên thành hiện thực.”
Đây chẳng phải là lời Lâm Phương Văn muốn nói với tôi hay sao? Anh là một người đàn ông bi quan. Nữ nhân sợ nhất là gặp gỡ người đàn ông bi quan. Cô gái cần dùng gấp đôi tình yêu đến che chở anh ta. Vui buồn của cô gái đều do chàng trai điều khiển.
Nhưng, cho dù không có tương lai. Anh vẫn là người đàn ông đã cùng tôi ngắm mặt trời mọc vào ngày đầu tiên của năm 1987.
Một hôm, tôi theo Lâm Phương Văn đến xem ca sĩ thu âm bài hát mới. Trong phòng thu âm, tôi lần đầu tiên gặp Lâm Chính Bình. Anh ta không biết tôi là bạn tốt của Địch Chi, nên dùng ánh mắt nồng nàn nhìn tôi. Tôi nhớ đến chuyện anh ta ở cùng đàn ông, có phần khó chịu.
“Lâm Phóng viết tình ca rất hay, có thể làm nhiều phụ nữ xúc động.” Lâm Chính Bình nói với tôi.
Tôi không hiểu lắm ý anh ta muốn nói. Anh ta là đang khen ngợi tình cảm của Lâm Phương Văn, hay là muốn nhắc nhở tôi rằng Lâm Phương Văn đã viết rất nhiều tình ca cho những người phụ nữ khác?
Khi tôi và Lâm Phương Văn cùng nhau rời khỏi phòng thu âm thì đêm đã khuya. Nãy giờ anh không nói gì, có lẽ phần con người ưu phiền của anh lại trỗi dậy.
“Hình như em và Lâm Chính Bình trò chuyện rất thân thiết?” Anh nhỏ giọng hỏi.
Hóa ra anh ghen. Tôi bỗng nhiên cảm thất rất vui. Anh ghen khi tôi nói chuyện với một người đàn ông khác. Không phải anh vẫn luôn xa cách sao?
“Anh ghen sao?” Tôi thử dò hỏi anh.
“Lâm Chính Bình không phải người tốt.” Anh nói.
Tôi cười mà không đáp. Tôi đương nhiên biết rõ. Tôi giả bộ không biết, để anh lo lắng.
“Mà, nè! Chừng nào anh mới chịu lấy mũ của anh xuống?” Tôi chợt có dũng khí khiêu chiến với anh lần nữa, “Lúc tắm, anh có đội mũ không?”
“Em ghen với cái mũ của anh. Nó thân thiết với anh còn hơn em. Không một ngày nào cách xa anh.” Tôi than thở.
Anh tiếp tục đi về phía trước.
“Gỡ mũ của anh xuống đi.” Tôi ở sau đuổi theo anh, vươn tay muốn kéo mũ của anh xuống. Anh chạy trốn rất nhanh, không cho tôi đụng đến cái mũ của anh.
“Em chạy rất nhanh.” Anh nói.
“Đương nhiên. Em là thành viên đội bóng chuyền nữ mà.” Tôi định kéo mũ anh xuống.
“Em thật tò mò quá.” Anh tránh lẹ.
“Sao anh không chịu bỏ mũ xuống?”
“Anh nói rồi, anh chưa từng nghĩ tại sao.”
“Nhất định là có lý do. Trên đầu anh có một cái lỗ, đúng không?”
“Không phải mỗi một chuyện đều có lý do của nó. Để anh đưa em về.”
“Anh không bỏ mũ xuống, thì em không về.” Tôi giận dỗi.
“Em thật sự không về?”
“Trừ phi anh bỏ mũ xuống.”
“Vậy anh về một mình, tạm biệt.”
Rồi anh bỏ đi, để tôi lại một mình! Tôi giận đến mức bật khóc trên đường.
Chiếc mũ kia chắc là do một cô gái tặng anh, cho nên anh không chịu lấy mũ xuống. Anh vẫn còn nhớ nhung người ấy.
Tôi ngồi xuống ven đường. Tôi không thể tin được, anh lại bỏ lại tôi. Một chiếc ô tô cắt ngang màn đêm tĩnh mịch, chạy như bay vụt qua người tôi. Câu nói yêu thương chỉ là lời nói dối ngẫu nhiên thành hiện thực?
Lâm Phương Văn đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi lần nữa. Tôi cúi đầu cười trộm. Khi tôi ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện anh không còn đội mũ nữa.
Trên đầu của anh không có cái lỗ nào, cũng không có sẹo, chỉ có mái tóc đen nhánh dày đặc của anh.
Anh cầm mũ, xoay xoay cúi người như thực hiện lễ nghi với tôi, khiến tôi dở khóc dở cười.
“Anh quay lại làm gì?”
“Không phải em thích nhất là làm đàn ông bực bội bỏ chạy hay sao?”
“Không phải anh thích nhất là vứt bỏ phụ nữ trên đường hay sao?”
“Xin em đừng tranh cãi với anh nữa. Anh không đội mũ, giống như không mặc quần áo vậy! Đi về nào!”
“Tại sao anh bỏ mũ xuống?”
“Chưa từng nghĩ tại sao.”
Tôi dần dần hiểu ra, Lâm Phương Văn là một người như vậy đó. Anh từ lâu đến nay đã đội mũ, không có nguyên do. Anh đột nhiên lấy mũ xuống, cũng không có nguyên do. Anh yêu một người, không nói nguyên do. Không thương một người, cũng sẽ không nói nguyên do. Anh hóa ra là một người đàn ông không nên dựa vào.
“Anh có thể đội lại mũ của anh.” Tôi nói với anh.
Anh quay đầu lại, cười nói: “Không cần.”
Địch Chi cũng có tình yêu mới. Người đó là một kỹ thuật viên của phòng thu âm của công ty đĩa hát. Địch Chi đưa bức ảnh chụp hai người học dùng kính phản quang cho tôi xem.
“Anh ta không giống những lựa chọn trước đây, không đẹp trai lắm.” Tôi nói.
“Tớ bây giờ trở lại con người thật.” Địch Chi nói nghiêm túc, “Anh ấy là cao thủ leo núi, tớ theo anh ấy học leo núi.”
“Leo núi rất nguy hiểm.” Tôi lo lắng cho bạn.
“Cậu nói leo núi nguy hiểm, hay tình yêu nguy hiểm?”
Hết chương 2.2