Cô gái được cứu lên thực sự là Địch Chi. Không phải bạn ấy bị chết đuối, mà là bạn ấy bị một con sứa lớn làm bị thương cả mông! Sau khi bạn ấy được nhân viên cứu hộ đưa vào bờ, phải nằm sấp trên cáng cứu thương, đau đớn la khóc.
Đặng Sơ Phát vẫn còn đang bơi trên biển, Địch Chi đã được đưa đi bệnh viện. Bác sĩ giúp bạn ấy thoa thuốc mỡ, nói không có gì đáng lo. Bạn ấy phải nằm trên giường nói chuyện với chúng tôi.
“Cậu lần này đúng là hy sinh anh dũng vì tình!” Tôi nói.
“Đặng Sơ Phát chưa chắc đã thích cậu, tớ nghĩ cậu đừng nên mơ tưởng hão huyền nữa.” Quang Huệ khuyên Địch Chi.
“Cái mông của tớ có để lại sẹo hay không?” Bạn ấy lo lắng.
“Đặng Sơ Phát sẽ chú ý sao?” Tôi chọc bạn ấy.
“Chu Địch Chi, em không sao chứ?” Đặng Sơ Phát tay cầm cúp chạy ào vào phòng bệnh, xem ra anh ta khá lo lắng.
“Em bị thương rất nặng.” Địch Chi giả bộ đáng thương, không ngờ diễn xuất của bạn ấy lại giỏi như vậy.
“Anh đến cõng em.” Đặng Sơ Phát đưa chiếc cúp cho Địch Chi.
“Anh được giải nhất?” Địch Chi hỏi anh ta.
Đặng Sơ Phát gật đầu: “Tặng cho em.”
Địch Chi nằm trên lưng Đặng Sơ Phát, dịu dàng nói: “Cảm ơn anh!”
Địch Chi và Đặng Sơ Phát cứ như vậy mà yêu nhau. Đặng Sơ Phát hai mươi mốt tuổi đầu, hóa ra cũng là mối tình đầu. Yêu đương trong trường nữ Bảo Trung là điều cấm kỵ nhất. Hiệu trưởng trường Nhậm Vương Yến là một phụ nữ trung niên trên mặt có một hàng ria mép dài, ba mươi sáu tuổi còn chưa lấy chồng. Cô đối với chuyện học sinh yêu đương căm thù đến tận xương tủy. Vào lúc tan học mỗi ngày, cô sẽ đứng trước cổng trường giám sát, không cho bất kỳ nam sinh nào đến đón nữ sinh tan học.
Nếu như cô biết Đặng Sơ Phát và nữ sinh của Bảo Trung nói chuyện yêu đương, nhất định sẽ không chút do dự lập tức sa thải anh ta. Và chắc chắn cô sẽ sớm thông báo chuyện này trước cả trường. Cô sẽ nói cho chúng tôi biết với giọng điệu đau lòng nhức óc, lời lẽ chính nghĩa rằng yêu đương là một tai họa như nước lũ thú dữ. Rồi lại lấy bản thân cô làm ví dụ, cô chính là luôn vứt bỏ rất nhiều cơ hội yêu đương, mới có thành công ngày hôm nay. Chúng tôi vẫn luôn nghi ngờ, những cơ hội đó có thực sự từng xuất hiện hay không.
Chuyện này cũng không thể để huấn luyện viên Lão Văn Khang biết được. Ông luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ chọn những học sinh xuất sắc nhất trường để thêm vào đội bóng chuyền. Các cô gái có bề ngoài xinh đẹp, mà thành tích học tập cao, trong trắng ngọc ngà. Nếu có một đội viên, mới mười bốn tuổi đã bắt đầu yêu đương, hơn nữa lại là với cứu hộ viên trẻ tuổi ở bể bơi của trường. Thì ông nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Bóng chuyền nữ Bảo Trung là của ông.
Tôi luôn nghĩ rằng Địch Chi không giống nữ sinh Bảo Trung. Địch Chi hoàn toàn không phải là người có loại khí chất đó. Nữ sinh Bảo Trung trung thành, chăm chỉ, hòa đồng, biết nghe lời, tùy ý sắp xếp, là người theo đuôi tốt, quyết không là nhà lãnh đạo. Địch Chi có chủ kiến, không cam tâm bị thao túng, cũng không chịu theo đuôi người khác. Đương nhiên, tôi cũng không giống học sinh Bảo Trung. Tôi không hòa đồng, cũng không chịu ngoan ngoãn vâng lời. Lão Văn Khang từng nói: “Trình Vận, thầy thật không biết mai sau có công việc nào phù hợp với em nữa!”
Sau này, tôi mới biết, đó là yêu đương.
Đặng Sơ Phát đã đoạt mất Địch Chi rồi. Trước đây là tôi và Địch Chi, Quang Huệ ba người đi cùng nhau. Bây giờ chỉ còn lại hai người là tôi và Quang Huệ. Một là bãi biển hoặc là bể bơi mới có một cứu hộ viên, cô nàng liền chẳng khác nào một bãi biển.
Không phải tôi khinh thường gì Đặng Sơ Phát, chỉ là tôi luôn có suy nghĩ sau. Một người đàn ông, chọn đi làm cứu hộ viên, có phải có phần lười biếng hay không?
“Anh ấy chỉ tạm thời làm cứu hộ viên.” Địch Chi nói, “Lý tưởng lớn nhất của anh ấy là trở thành vận động viên đội bơi Hồng Kông, tham gia Thế vận hội.”
“Tham gia Thế vận hội? Anh ta đã hai mươi mốt tuổi, có phải hơi già rồi không?” Tôi nói.
Tôi không phải cố ý xem thường Đặng Sơ Phát. Khi đó, tôi cũng không có khả năng hiểu rõ, một người đàn ông sẽ tìm ra rất nhiều lý do cho sự bất lực của chính anh ta. Tôi chỉ cảm thấy, anh ta đoạt mất Địch Chi của tôi, cho nên tôi không thích anh ta.
Một ngày của nhiều tháng sau, Địch Chi phấn khởi chạy đến báo cho tôi biết: “Đặng Sơ Phát không làm cứu hộ viên nữa!”
Đặng Sơ Phát có một người bạn ở Loan Tử kinh doanh một công ty vật dụng thể thao, tìm anh ấy đến cửa hàng giúp đỡ.
“Tốt đấy! Sau này mua giày chỉ có nửa giá.” Tôi phụ họa.
Sau khi nghỉ hè, Đặng Sơ Phát rời khỏi Bảo Trung. Chúng tôi mua đồng phục và giày thể thao, quả nhiên được ưu đãi có nửa giá. Chủ nhật không cần đi học, Địch Chi sẽ đến cửa hàng giúp đỡ, nghiễm nhiên trở thành bà chủ.
Lúc ấy, tôi cho rằng bạn ấy sẽ vẫn qua lại với Đặng Sơ Phát, hai người họ xem ra rất hạnh phúc. Sau này, tôi mới nhận ra, Địch Chi không phải là một người phụ nữ muốn yên ổn, hạnh phúc không phải là mục tiêu mà bạn ấy theo đuổi. E rằng, lúc đó ngay cả chính bạn ấy cũng không nhận ra điều đó.
Một nhóm cầu thủ tốt nghiệp và lớp dự bị lần lượt vì lên lớp mà rời khỏi đội bóng, Lão Văn Khang quyết định tập trung huấn luyện chúng tôi. Tất nhiên chúng tôi cũng biết cái gọi là huấn luyện của Lão Văn Khang sẽ không quá nghiêm khắc. Bản thân ông đã năm mươi ba tuổi, không còn nhiều sức lực đi huấn luyện chúng tôi. Tập trung huấn luyện có nghĩa là trước khi học kỳ kết thúc, trong chúng tôi phải chọn ra hai người, một đội phó và một đội trưởng.
Có thể lên làm đội trưởng của đội bóng chuyền nữ trường Bảo Trung, tất nhiên sẽ trở thành nhân vật làm mưa làm gió ở trường.
Trong nhóm người của chúng tôi, kỹ năng bóng chuyền của Vi Lệ Lệ giỏi nhất, nhưng chắc chắn Vi Lệ Lệ sẽ không được chọn làm đội trưởng, chỉ bởi vì bạn ấy không được đẹp.
Còn lại chỉ có tôi, Địch Chi, Quang Huệ, Thanh Hà và Nhạc Cơ. Kỹ thuật đánh bóng của Nhạc Cơ trong hai năm gần đây đã tiến bộ hơn rất nhiều, hơn nữa bạn ấy lại xinh đẹp như thế, chúng tôi đều lo lắng bạn ấy sẽ được chọn. Bạn ấy là là kiểu người một khi đã để bạn ấy làm hoàng hậu, bạn ấy sẽ từ từ loại bỏ những kẻ đối đầu. Người ao ước được chọn nhất chính là Quang Huệ. Quang Huệ luôn luôn hi vọng có thể dùng chuyện này để chứng minh bản thân mình, đặc biệt chứng tỏ trước mặt Diệp Thanh Hà.
Cái năm 1986, đội bóng chuyền nữ Trung Quốc giành được chiếc cúp vô địch bóng chuyền nữ thế giới, khiến nhiệt huyết của bóng chuyền nữ Hồng Kông sôi sục. Chúng tôi đều có thần tượng, thần tượng của Vi Lệ Lệ là Lang Bình. Thần tượng của tôi, Địch Chi và Quang Huệ là Chu Hiểu Lan
[9], chị ấy là người đẹp nhất. Khi đó, tôi đã hiểu rõ, làm một người phụ nữ, hoặc là bạn phải giỏi nhất, xuất sắc nhất, hoặc là phải rất đẹp.
[9] Lang Bình và Chu Hiểu Lan đều là vận động viên bóng chuyền nữ đội tuyển Trung Quốc đã giành cup vô địch bóng chuyền nữ quốc tế năm 1986.Lần đầu tiên tập luyện của đội bóng chuyền sau khi bắt đầu học kỳ mới ở cấp ba này, Lão Văn Khang tuyên bố trước mặt mọi người thầy đã quyết định chọn Thẩm Quang Huệ và tôi làm đội trưởng và đội phó. Địch Chi, Tiểu Miên, Thanh Hà, Hân Bình và Lệ Lệ đều nhiệt liệt vỗ tay. Tôi chú ý ánh mắt của Nhạc Cơ, trong đó tràn ngập ghen tỵ. Bạn ấy chính là kiểu con gái như thế, cho rằng bạn ấy đẹp như vậy, không nên đánh mất bất cứ thứ gì.
Lý do Lão Văn Khang chọn Quang Huệ, tôi rất hiểu. Kỹ thuật chơi bóng của Quang Huệ không phải giỏi nhất, cũng không phải kém cỏi nhất. Bạn ấy là kiểu người tương đối có năng lực tổ chức, khá lý trí. Nhưng mà, tôi đoán rằng nguyên do quan trọng nhất đó chính là Lão Văn Khang thích kiểu con gái giống như Quang Huệ. Bạn ấy không phải rất đẹp, nhưng là kiểu con gái ngọc ngà thục nữ, khuôn mặt tròn tròn, vòng eo cũng đầy đặn, giống như một nàng dâu nhỏ vâng lời.
Con trai của Lão Văn Khang cũng xấp xỉ tuổi chúng tôi, ông luôn muốn tìm một nàng dâu trẻ. Chúng tôi thường hay lấy chuyện đó ra chọc ghẹo Quang Huệ. Quang Huệ cũng thích Lão Văn Khang, bạn ấy rất tôn sùng ông.
Về phần tôi, tôi không sùng bái Lão Văn Khang, cũng không ngoan ngoãn. Lão Văn Khang chọn tôi, là một kiểu chỉnh đốn nào đó.
Kỳ thi đến, chúng tôi đối phó rất ung dung, còn có thể trở lại tập luyện bóng chuyền một lần vào mỗi cuối tuần.
Ngày công bố kết quả thi, người có thành tích tốt nhất là Thanh Hà. Bạn ấy có bảy điểm A, tôi cũng có bốn điểm A. Lão Văn Khang mời chúng tôi đi ăn Triều Châu xem như phần thưởng. Ngày đó, tôi cảm thấy ông ta rất thương yêu chúng tôi. Cho đến khi cuối cấp ba, tôi mới phát hiện ông ta không phải là người tốt như tôi nghĩ.
Vào một buổi trong học kỳ của lớp dự bị đại học
[10], tôi vốn có hẹn với Quang Huệ cùng đi tìm Lão Văn Khang để trao đổi về chuyện đặt đồng phục bóng chuyền mới. Đến khi không tìm được Quang Huệ, tôi đành phải đi tìm Lão Văn Khang một mình. Tôi gõ cửa thật lâu cũng không có ai mở cửa. Tôi cho rằng ông không có ở đó nên quay người lại đi một đoạn. Lúc chợt ngoảng đầu lại, tôi thấy Quang Huệ đang đi ra từ phòng ông ta. Quang Huệ và tôi đều thấy người kia trên hành lang. Bạn ấy chưa kịp nói chuyện với tôi đã quay gót bỏ đi. Tôi nói chuyện này với Địch Chi.
[10] Lớp dự bị đại học (预科第二年): thật ra không mang ý nghĩa lớp dự bị đại học, thực chất là học sinh “một năm sau cấp ba” vì tham gia kỳ thi sát hạch mà tiến hành bồi dưỡng dự thi. Bằng tốt nghiệp, bằng học vị của học sinh học khoa dự bị đại học chuyển lên học đại học và học sinh thi thẳng vào đại học đều như nhau.“Ý cậu là huấn luận viên thầy… Không thể nào! Thầy cũng đã năm mươi tuổi rồi! Hơn nữa, thầy chính trực như vậy.” Địch Chi khó tin.
“Tớ cũng nghĩ như vậy. Hay là Quang Huệ có tâm sự muốn dốc bầu tâm sự với Lão Văn Khang! Bạn ấy luôn luôn sùng bái thầy mà.” Tôi nói.
Chuyện này tôi không để trong lòng, Quang Huệ điềm nhiên như không có chuyện gì vẫn theo chúng tôi cùng nhau chơi đùa. Vào buổi tối một ngày của một tháng sau, chúng tôi hẹn nhau uống cà phê trong một quán thanh bar
[11] ở Loan Tử. Quang Huệ cũng đến.
[11] Thanh bar: lấy nhạc êm dịu làm chủ đạo, tương đối yên tĩnh, không giống loại quán bar có nhạc Disco hoặc vũ nữ nóng bỏng, thích hợp để nói chuyện trên trời dưới đất.“Lão Văn Khang thích tớ.” Quang Huệ nói cho chúng tôi biết.
“Tớ biết! Thầy rất thương cậu.” Tôi đáp lại.
“Không! Không phải như vậy. Thầy… Thầy yêu tớ, tớ cũng yêu thầy, nhưng không phải trần tục như tình yêu nam nữ. Là ái tình, là một sự thăng hoa của tình yêu. Thầy yêu tớ, tớ cũng yêu thầy.” Quang Huệ ngọt ngào bày tỏ.
Tôi và Địch Chi đều sợ đến ngây người.
“Cậu và Lão Văn Khang là tình yêu thầy trò?” Tôi có chút khó tin.
“Có thể nói như vậy.” Quang Huệ đồng ý.
“Nhưng, nhưng mà Lão Văn Khang đã năm mươi lăm tuổi. Cậu… Cậu mới mười chín tuổi, là cách cậu ba mươi sáu tuổi đó! Lão có thể làm ông nội của cậu!” Địch Chi nói.
“Tuổi tác không là vấn đề.” Quang Huệ phản bác.
“Sao cậu biết ông ấy yêu cậu?” Tôi hỏi.
Hết chương 1.2