Buổi tối cái hôm trở lại Hồng Kông, tôi nhận được điện thoại của Lâm Phương Văn, “Em có thời gian cùng nhau ăn cơm không?”

“Có chuyện gì anh có thể nói qua điện thoại.” Tôi lạnh lùng trả lời anh.

“Không có chuyện gì.”

Tôi gác máy. Tôi vì bản thân có thể cự tuyệt anh mà cảm thấy hãnh diện. Chẳng bao lâu sau, anh lại nắm giữ mọi thứ của tôi.

Ở lại Hồng Kông hơn mười ngày, hơn phân nửa thời gian tôi dành ở bên Từ Khởi Phi. Bởi vì anh, tôi mới có dũng khí cự tuyệt Lâm Phương Văn. Tôi rất muốn nói cho anh biết, Lâm Phương Văn đã tìm tôi, hi vọng anh sẽ ghen, sẽ ngăn cản tôi, sợ tôi không có khả năng tiếp tục cự tuyệt Lâm Phương Văn. Thế nhưng, tôi lại không có can đảm nói cho anh biết. Nói mọi chuyện cho Từ Khởi Phi biết, anh nhất định sẽ nhìn thấy từ trên mặt tôi sự lưu luyến và bối rối của tôi, giận tôi vẫn còn yêu Lâm Phương Văn.

Buổi tối trước một ngày rời Hồng Kông đến Bắc Kinh công tác, Từ Khởi Phi phải trực, tôi một mình ở nhà thu dọn hành lý. Điện thoại vang lên, tôi tưởng là Từ Khởi Phi.

“Trình Vận, là anh đây.” Nhưng lại là Lâm Phương Văn.

“Anh ở gần đây, em có thể ra ngoài gặp anh một lát được không? Anh đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra. Anh chỉ muốn tìm một người bạn dốc bầu tâm sự.”

Anh chưa từng ăn nói khép nép như vậy trước mặt tôi. Tôi lại mềm lòng, đồng ý ra ngoài gặp anh.

Anh đợi tôi ở công viên gần nhà tôi.

“Em tới rồi, anh có gì muốn nói với em sao?”

Anh vẫn không nói gì.

Tôi kiềm chế không được nữa, lên tiếng hỏi anh: “Không phải anh định tiếp tục im lặng đó chứ? Nếu anh không muốn nói gì với em, thì em phải về đây.”

“Anh chỉ là muốn nhìn em một chút.” Anh ngưng mắt nhìn tôi.

Tôi kiên quyết hỏi anh: “Vậy anh nhìn thế đã đủ chưa?”

“Em thay đổi rồi.” Anh nói.

“Đúng vậy, em đã không còn là cô gái nằm trong lòng anh ngắm ánh trăng, cũng không còn là cô gái nghe tình ca của anh sẽ khóc nữa rồi.”

“Em hận anh?” Anh lại hỏi tôi.

“Em không cần giấu diếm anh.”

Anh cười khổ: “Em bây giờ hạnh phúc chứ?”

“Rất hạnh phúc.” Tôi có ý nhấn mạnh chữ hạnh phúc, còn mỉm cười.

“Vậy là tốt rồi. Anh sẽ không làm phiền em nữa. Anh chỉ lo em không được hạnh phúc.”

“Anh quá tự cao tự đại rồi đấy. Những ngày không có anh, cuộc sống của tôi rất hạnh phúc.”

“Đúng vậy. Trên mặt em viết hai chữ hạnh phúc.”

“Phải vậy không? Cảm ơn anh. Tôi phải về thu dọn hành lý, ngày mai tôi phải đến Bắc Kinh.”

Anh cười khổ, rất khó coi.

“Tạm biệt.” Tôi lên tiếng chào.

“Tạm biệt.” Anh cũng đáp lại.

Tôi xoay người bỏ đi, rời khỏi tầm mắt của anh. Dáng vẻ đong đầy hạnh phúc ban nãy của tôi chẳng qua chỉ để dùng chống lại sự mê hoặc của anh. Sự tỉnh ngộ của anh đã quá muộn rồi.

Tôi nghe thấy tiếng kèn Harmonica, có lẽ là rất xa, nhưng lại đọng lại trong lòng tôi. Bài hát đó quen thuộc với tôi, đó là bài hát Lâm Phương Văn tặng tôi đêm giao thừa:

“Tất cả những nét bút hỏng này là

Vì anh hèn nhát, hay em ngốc nghếch?

Đợi chờ ngàn năm, phải chăng chỉ vì đợi một mối duyên tàn, một lần tan vỡ?

Lẽ nào năm tháng đó, thực sự như những cánh chim giữa trời, bèo dạt trong nước?

Trôi được đều trôi mất, bay được liền bay xa.

Chỉ còn nỗi nhớ và niềm quên, chỉ còn thất vọng cùng bất lực…”

Tôi vẫn còn là cô gái nghe tình ca của anh sẽ khóc.

Tôi đi đi lại lại giữa Bắc Kinh và Hồng Kông nhiều lần, Lâm Phương Văn tuân thủ lời hứa, anh không đến tìm tôi nữa. Với anh mà nói, tối hôm đó anh cầu xin tôi đến gặp anh đã không mấy dễ dàng. Anh chưa bao giờ phải van nài tôi.

Tháng tám, hai người bạn Địch Chi và Quang Huệ đến Bắc Kinh thăm tôi. Chúng tôi cùng nhau đi dạo cố cung, đó cũng là lần đầu tôi đến cố cung.

“Lần du lịch trước đây của chúng ta đã là chuyện của hai năm trước.” Tôi cảm thán.

“Đúng vậy! Tớ cảm thấy mình đã già rồi.” Quang Huệ cũng đồng cảm.

“Đó là do cậu yêu đương với một người đàn ông lớn hơn cậu hai mươi tuổi.” Địch Chi nói với Quang Huệ.

“Cậu và anh ta thế nào rồi?” Tôi hỏi Quang Huệ.

“Trước khi tới đây, tớ vừa cãi nhau với anh ấy.”

“Sao thế?”

“Vì vợ của anh ấy.”

“Tớ đã sớm cảnh báo với cậu mà.” Địch Chi chen vào, “Đây là kết cục của kẻ thứ ba, không có kết quả tốt.”

“Còn cậu thì sao?” Tôi hỏi Địch Chi, “Chính sách lấy lòng mẹ chồng của cậu có hiệu quả chứ?”

“Trước khi đến đây, tớ cũng vừa cãi nhau với Điền Hồng. Tớ càng ngày càng không chịu nổi anh ấy. Không, nói chính xác hơn là tớ không chịu được áp lực làm người phụ nữ của anh ấy. Tớ mệt sắp chết rồi!”

“Tớ cũng mệt quá, thực sự nhớ những ngày không có đàn ông.” Quang Huệ dựa lên vai tôi rồi nói.

“Tớ cũng mệt chết đây.” Tôi than: “Có một người đàn ông đối xử với bạn quá tốt, cũng là chuyện rất mệt mỏi.”

Buổi tối trước ngày Địch Chi và Quang Huệ rời khỏi Bắc Kinh, chúng tôi cùng nhau đi ăn thịt nướng Halal[2], Chúc mừng Địch Chi đã đổi sang một công ty âm nhạc khác làm chức quản lý quan hệ công chúng. Lò nướng của người Hồi giáo khá lớn dành cho một bàn sáu người ăn. Chúng tôi vừa nướng thịt bò, vừa hát “Ngày mai sẽ tươi sáng hơn”. Địch Chi đề nghị uống rượu thuốc Bắc, tôi và Quang Huệ chỉ có thể hầu rượu một chén nhỏ.

[2] Món ăn Halal: phải tuân thủ nghiêm ngặt những quy định của người Hồi giáo như món ăn phải tinh khiết trong quá trình chế biến, trong sạch, lành mạnh và bổ dưỡng. 

“Tớ cũng có một tin tốt báo cho các cậu biết. Tớ vừa hoàn thành giao dịch sắp xếp chỗ ngủ cho khách đi du lịch, trị giá mười hai triệu.” Quang Huệ nói.

“Ồ, tiền hoa hồng không ít nha. Chúc mừng cậu!” Tôi chạm cốc với Quang Huệ.

“Vứt mấy tên đàn ông đi!” Địch Chi nói lớn: “Chúng ta không cần đàn ông.”

“Đúng vậy! Chúng ta không cần dựa vào đàn ông, chúng ta vẫn có khả năng sống tốt.” Quang Huệ hùa theo.

“Tớ cần đàn ông.” Tôi phản đối, “Tớ không muốn sống suốt đời với hai người các cậu.”

“Cậu chắc cậu có thể lấy Từ Khởi Phi không?” Địch Chi hỏi tôi.

“Tớ cũng không biết.”

“Cậu đừng quên giao hẹn của ba chúng ta, nếu ai trong ba chúng ta lấy chồng trước, thì người đó phải bồi thường cho hai người còn lại mỗi người năm nghìn đồng.” Quang Huệ nói.

“Có lẽ Địch Chi sẽ lấy chồng trước đó.” Tôi nói.

Địch Chi nhấp một ngụm lớn rượu thuốc Bắc, không để ý đến chúng tôi.

Sau khi ăn uống no say, chúng tôi nắm tay nhau đi dạo Thiên An Môn. Uống rượu thuốc Bắc, cơ thể tôi giống như phát sốt, cả người nóng hổi.

Địch Chi say rượu mơ mơ màng màng, hỏi tôi: “Cái gì là suốt đời suốt kiếp?”

Tôi đang suy nghĩ tìm ra một đáp án tốt nhất, thì trước mặt có ba thanh niên Bắc Kinh ăn mặt rất thể thao đang đi đến. Cùng đi với ba thanh niên kia, nếu tôi không say mắt lờ đờ, thì hẳn là Lâm Phương Văn. Ở trong thế giới rộng lớn này, khi tôi đang suy nghĩ vấn đề một đời một kiếp, vì lẽ gì mà cứ một mực gặp anh?

“Đã lâu không gặp.” Lâm Phương Văn lên tiếng chào hỏi với tôi.

Lâm Phương Văn nhìn tôi, dường như muốn nói gì đó. Cả người tôi phát sốt, cơ thể giống như bị thiêu đốt. Tôi chưa nghe được gì đã hôn mê bất tỉnh.

Lúc tỉnh dậy, tôi đang nằm trên giường trong phòng khách sạn. Địch Chi và Quang Huệ ngồi bên mép giường.

“Cậu uống say, vừa rồi đã té xỉu ở Thiên An Môn. Là do Lâm Phương Văn đã bế cậu về đây.” Địch Chi nói cho tôi biết.

“Anh ấy đâu?”

“Đi rồi. Anh ấy bế cậu một mạch về đây. Động tác bế cậu thật là đẹp mắt. Anh ấy đúng là rất hợp để bế cậu.” Địch Chi nằm bên cạnh tôi nói.

“Anh ấy dường như vẫn còn rất yêu cậu.” Quang Huệ cũng nằm xuống, nói chêm vào.

“Địch Chi, không phải cậu vừa hỏi tớ cái gì là suốt đời suốt kiếp sao?” Tôi hỏi bạn.

“Ừ.”

“Suốt đời suốt kiếp là không nên có phản bội.”

“Không đúng.” Quang Huệ phản bác, “Suốt đời suốt kiếp là người kia đã phản bội cậu, nhưng cậu vẫn mong muốn anh ấy trở về bên cạnh cậu.”

“Tớ không có cái mong muốn ấy.” Tôi ủ rũ nói.

“Vậy thì hãy quên anh ấy đi!” Địch Chi nói thêm, “Nghệ sĩ không đáng tin, vẫn là bác sĩ tương đối an toàn hơn.”

“Sao anh ấy đến Bắc Kinh?” Tôi hỏi Địch Chi.

“Ba anh chàng Bắc Kinh kia là một ban nhạc ngầm, anh ấy là bạn bè với họ.”

Mùa đông Bắc Kinh đến rất sớm, tháng Mười đã có không khí lạnh, tháng Mười một đã phải mặc áo khoác ngoài. Cuối tháng Mười một, đây là lần cuối cùng đến công tác ở Bắc Kinh trong năm nay. Từ Khởi Phi đưa tôi đến sân bay. Trước khi tôi vào phòng chờ, anh đưa cho tôi một chiếc túi giấy, trong túi giấy có một chiếc hộp nằng nặng.

“Cái gì thế?”

“Em lên máy bay mới được mở ra.” Anh nói với kiểu thần bí.

Trên máy bay, tôi mở chiếc hộp ra. Hóa ra là một chiếc áo khoác len Cashmere mặc bên trong, cầm nó trong tay cảm thấy rất ấm áp. Từ Khởi Phi hẳn là đang ở trên xe, nghĩ đến chuyện tôi khui món quà ra sẽ cảm thấy hạnh phúc mà cười sung sướng. Thế nhưng tôi không cười, tôi không cảm động chút nào. Tôi cũng giật mình trước phản ứng của chính mình. Trước đây, mỗi một chuyện anh ấy làm cho tôi, tôi đều thấy cảm động. Thế nhưng, từ sau khi tôi gặp Lâm Phương Văn ở Thiên An Môn, Từ Khởi Phi đã không thể làm tôi cảm động nữa. Tôi bắt đầu thờ ơ đối với những chuyện anh làm thế này.

Lần đó, tôi trở về từ Bắc Kinh, anh đến đón, thấy tôi không mặc chiếc áo khoác len kia liền vô cùng thất vọng.

“Chiếc áo khoác len đó phải chăng không hợp với em?” Anh hỏi tôi.

“Không phải.”

Anh không hỏi tôi thêm nữa.

Ngày 30 tháng 12, Từ Khởi Phi không cần phải trực ban, có thể đón giao thừa cùng tôi. Chúng tôi chọn đến ăn tại nhà hàng Pháp ở Lan Quế Phường như năm trước.

Tôi mua một chiếc đồng hồ nhựa tặng cho Từ Khởi Phi, anh ấy rất thích.

“Loại đồng hồ này rất đáng giá sưu tầm đó.” Anh nói.

Tôi tìm rất lâu mới tìm được chiếc đồng hồ này. Tôi cảm thấy tôi nên đối xử tốt với anh hơn, tôi không được phụ anh.

Quà anh tặng tôi là một chiếc nhẫn ngọc bích. Chiếc nhẫn màu xanh này là màu bầu trời thu vừa mới chớm tối, rất đẹp.

“Sao lại là nhẫn ngọc bích?” Tôi quay sang hỏi anh.

“Tình yêu của chúng ta là màu xanh.”

“Màu xanh? Tại sao?”

“Màu xanh giống như sắc trời thu vừa mới chớm tối. Anh không biết nó sẽ biến thành đêm tối, hay là sẽ trải qua đêm tối rồi lại một lần nữa bừng sáng.” Anh ngóng nhìn tôi, có chút hoang mang.

Tôi đột nhiên hạ quyết tâm: “Xin lỗi, có lẽ chúng ta nên chia tay thôi.”

Anh nghe câu nói đó, liền ngậm chặt miệng, mặt có chút tái đen.

“Anh đeo nhẫn giúp em.” Anh đáng thương kéo tay của tôi.

“Đừng, không nên cho em. Anh hãy giữ lại cho người con gái đáng để anh yêu hơn.” Tôi khổ sở nói ra câu đó.

Anh cúi đầu, một mực im lặng, chỉ chăm chú ăn sạch những thứ trước mặt, không màng đến tôi. Gặp nguy không loạn, có lẽ là bệnh nghề nghiệp của anh.

Mười một giờ ba mươi phút, anh kêu phục vụ tính tiền.

“Chúng ta ra ngoài xem đếm ngược.”

“Anh lấy lại chiếc nhẫn trước đã.”

“Những gì đã tặng em, anh sẽ không lấy lại.” Anh kéo tay rôi đi, không quan tâm đến chiếc nhẫn đặt trên bàn. Tôi chỉ có thể cầm chiếc nhẫn bỏ vào ví.

Mọi con đường chính ở Lan Quế Phường đều chật ních người. Dòng người còn nhiều hơn năm ngoái, rất nhiều người đến trước sân khấu chờ khoảng khắc đếm ngược. Trên sân khấu có ban nhạc biểu diễn. Từ Khởi Phi nắm tay tôi kéo vào trong dòng người, tay anh rất lạnh. Anh dùng sức nắm chặt tay tôi, không chịu buông lỏng chút nào.

“Tay của em đau.”

“Xin lỗi.” Anh nhẹ nhàng thả tay tôi ra: “Anh sợ em sẽ lạc đường.”

Người chủ trì nước ngoài cầm một chai champagne lên sân khấu, ông ta nói là quà năm mới. Ông ta hỏi vị khán giả nào muốn lấy món quà năm mới này. Những người ở Lan Quế Phường nghe thấy câu này, dường như tất cả đều giơ tay lên. Tôi không giơ tay, nhưng Từ Khởi Phi lại có. Anh ngẩng đầu ưỡn ngực, còn dùng vẻ mặt nhất định phải lấy được nhìn thẳng vào người nước ngoài trên sân khấu. Người nước ngoài có lẽ bị sự kiên định của anh dọa sợ, cho nên trong hàng trăm hàng nghìn cánh tay giơ lên, ông ta lại chọn anh. Nhìn anh chạy lên sân khấu, tôi rất kinh ngạc. Anh chưa bao giờ làm những chuyện như thế này.

Từ Khởi Phi đứng trước mặt người nước ngoài đưa tay nhận chai champagne, quay sang micro tuyên bố: “Trình Vận, I love you forever!” 

Hết chương 5.4

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play