Tôi xách áo lên đến nhà của Lâm Phương Văn, lại phát hiện ở đó có một cô gái chỉ mặc độc một chiếc áo thun và một chiếc quần ngắn mỏng hoa lá màu đen đang ngồi trên sô pha. Cô gái đó đang kéo chiếc đàn violin tan nát mà Lâm Phương Văn tặng tôi, âm thanh vô cùng chói tai.

“Cô là ai?” Cô gái hỏi tôi.

Chị ta lại hỏi tôi là ai.

“Tôi là bạn gái của Lâm Phương Văn.” Tôi nói.

Cô gái thấp bé thon gầy, có cảm giác hơi khô khan, da ngăm đen. Đôi mắt bé nhưng tinh quái. Mũi cũng rất thấp, cánh mũi hếch lên trời, cùng đôi mắt nhỏ lấp lánh, giống như bốn cái lỗ vắt lên mặt. Chỗ đẹp nhất trên người chị ta là hai đùi, thon dài khác xa thân người gầy còm. Chị ta còn có vòng eo đặc biệt nhỏ, ngực cũng nhỏ giống hai cái chén. Chị ta là ai? Vì sao lại ở trong nhà Lâm Phương Văn?

“Đây là một cây đàn violin tốt.” Chị ta cầm đàn đặt lên trên vai, làm động tác kéo đàn. Dường như trong lòng có một khúc nhạc vang lên, chỉ có một mình trong phòng và kéo đàn vô cùng say sưa.

“Đáng tiếc không biết ai đã đập nó tan nát rồi.” Chị ta nhìn đàn thở dài.

“Là tôi.” Tôi nói.

Cô gái mồi một điếu thuốc, nói: “Chị đã từng sống chung với một nhà vĩ cầm ở Áo ba năm. Đương nhiên, trong ba năm chị đây còn có bạn trai khác. Nhưng, kĩ thuật kéo đàn violin của chị là theo học anh ta. Động tác kéo đàn của anh ta rất gợi cảm, mỗi lần như vậy chị đều muốn lập tức làm tình với anh ta. Có một lần, chúng tôi cãi nhau, chị đem chiếc đàn violin trị giá một trăm nghìn của anh ta ném xuống sông. Anh ta lập tức nhảy xuống sông cứu cây đàn anh ta yêu nhất, nhưng đã quá muộn.” Chị ta ngả người lên sô pha, cười lớn.

Trước mặt người lạ lại nhắc đến chuyện làm tình, loại phụ nữ này nhất định rất thoải mái bày tỏ tình cảm.

“Lâm Phương Văn đi đâu rồi?”

“Lúc chị tỉnh dậy đã không thấy rồi.”

Tỉnh dậy? Họ vừa ngủ cùng nhau?

“Tôi còn chưa biết chị là ai?”

“Lâm Nhật. Còn em?”

“Trình Vận.”

“Trình Vận. Cái tên thật dễ nghe.” Chị ta lại hút một hơi thuốc lá, “Chị là chị của Lâm Phương Văn.”

Lâm Phương Văn từng nhắc đến anh có một người chị, di truyền tính cách của cha anh, thích phiêu bạt khắp nơi. Tôi không ngờ chính là cô gái phóng khoáng trước mắt này. Hình dáng của chị không giống với Lâm Phương Văn và bác Lâm.

“Em là bạn gái của Lâm Phương Văn.” Tôi nói.

“Chị đã sớm đoán ra!” Chị nhiệt tình ôm chặt tôi.

“Cơ thể của em ôm thật đã. Thằng em chị nhất định cũng thích ôm em.” Chị ấy làm tôi có chút xấu hổ.

“Thuốc chị hút, có mùi hương rất lạ.” Tôi nói.

“Chị mới trở về từ Nga, đây là thuốc lá mà thợ mỏ hay hút. Chị và Lâm Phương Văn đã ba năm rồi chưa gặp nhau. Em quen nó bao lâu rồi?”

“Hai năm ạ.”

“Thằng em chị có phải là người yêu tốt hay không?”

“Thế nào mới tính là người yêu tốt ạ?”

“Là khiến phụ nữ đau lòng, đó là người yêu tốt.”

Chị ấy lấy ra một chiếc máy bay trong bể cá, vươn tay lên cao đẩy máy bay đi. Chiếc máy bay kia lượn qua đầu tôi, từ phòng khách bay thẳng đến trần nhà phòng ngủ, rồi từ từ rớt xuống.

“Đây là máy bay do em trai chị gấp.” Chị ấy nói.

“Sao chị biết?”

“Chỉ có máy bay nó gấp, mới có thể bay cao như vậy, xa như thế.”

Lâm Phương Văn cầm một túi đồ trở về.

“Khăn mặt, bàn chải đánh răng và áo ngủ của chị đây.” Anh nói với Lâm Nhật.

“Chị ngủ khỏa thân.” Chị ấy nói nghiêm túc.

“Đó là chuyện của chị, xin đừng khỏa thân trong phòng khách.” Lâm Phương Văn cũng trang nghiêm nói với chị ấy.

Tôi đưa áo len cho Lâm Phương Văn, “Cái này là mẹ anh bảo em đưa cho anh.”

“Là áo len của mẹ sao?” Lâm Nhật mở túi đồ ra, là một chiếc áo len cổ chữ V màu xám tro. Lâm Nhật ôm vào trong lòng, mặt dán lên chiếc áo len nói: “Ấm quá!”

“Vậy thì tặng cho chị đó.” Lâm Phương Văn vẫn nói với giọng điệu vô tình trước sau như một.

“Tốt quá!” Lâm Nhật lấy áo len làm của riêng.

Buổi tối, tôi ở lại nhà của Lâm Phương Văn, Lâm Nhật ngủ ở phòng bên cạnh. Ánh trăng chiếu lên người Lâm Phương Văn, tôi nằm trên người anh, chia sẻ ánh trăng.

“Sao chị anh không giống anh?”

“Chị ấy giống ba.”

“Chị ấy làm nghề gì?”

“Cứ cho là phóng viên đi.”

“Anh và chị có tình cảm tốt chứ?”

Đợi thật lâu, anh không có trả lời tôi. Hơi thở của anh dần trở nên nặng trĩu, ngủ rất giống một đứa trẻ.

Có người gõ cửa.

“Ai đó?”

Lâm Nhật trên người choàng một chiếc chăn lông, đẩy cửa tiến vào. Tôi vội vàng lăn xuống khỏi người Lâm Phương Văn.

“Chị có thể ngủ cùng các em không?” Trên mặt chị là bộ dạng bất lực.

“Không phải chị thích ngủ khỏa thân sao ạ?” Tôi hỏi chị ấy.

Chị ấy gỡ chăn lông trên người ra, bên trong mặc chiếc áo ngủ mà Lâm Phương Văn đã mua cho chị. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Ánh trăng rất đẹp. Chị ở phòng bên kia không nhìn thấy được ánh trăng.”

“Ánh trăng ở ngay bên cạnh.” Tôi nói.

“Em ngủ trên ngực nó, chị ngủ trên chân nó. Mỗi người chiếm một nửa, được không?” Chị ấy gối đầu lên chân Lâm Phương Văn.

Tôi nằm trước ngực Lâm Phương Văn. Hai người phụ nữ cùng chia sẻ ánh trăng và hơi ấm trên người anh.

“Nghệ sĩ violin kia, chị có yêu anh ta không?” Tôi hỏi chị.

“Yêu. Dù ngắn ngủi nhưng mà có yêu.”

“Nhưng lúc chị và anh ta bên nhau, vẫn tiếp tục qua lại với người đàn ông khác.”

“Bởi vì có chết chóc, chị không muốn trung trinh.” Lâm Nhật nhìn tôi và nói.

“Không. Bởi vì có chết chóc, em mới sẵn lòng trung trinh.” Tôi nói.

“Chị rất cô đơn.” Chị ấy cuộn mình lại.

“Chị đang nhớ đến nhà vĩ cầm kia hay là người đàn ông khác?” Tôi lại hỏi.

“Chị và anh ta tình cờ gặp nhau trên xe lửa, chỉ bên nhau một ngày một đêm, nhưng chị lại điên cuồng nhớ về anh ta.”

“Anh ta ở đâu? Chị có thể tìm được anh ta mà.”

“Chị không muốn gặp lại anh ta, không muốn phá hoại cảm giác này.”

“Chị đang trốn tránh sao?”

“Không. Là bảo vệ, bảo vệ một mối tình.”

“Một người đàn ông ở chung với chị ba năm, nhưng chị không nhớ anh ta. Chị lại đi nhớ một người xa lạ chỉ ở bên chị một ngày một đêm sao?” Tôi có chút thổn thức.

“Vì mối tình chỉ kéo dài một ngày một đêm nên chưa từng có cơ hội thối rữa.”

Lúc đó tôi đã nghĩ, những lời chị ấy nói có lẽ đúng. Thời gian nuôi dưỡng một mối tình, cũng làm hư hại một mối tình.

Lâm Nhật bình an đi vào giấc ngủ trên chân Lâm Phương Văn, còn tôi trằn trọc mãi. Trong cơ thể hai người đó có chảy chung dòng máu, cũng đa cảm và khó nắm bắt giống nhau. Lâm Phương Văn có giống như chị của anh hay không? Anh không nhớ tôi, nhưng lại nhớ rõ một người phụ nữ chỉ trong một ngày vui vẻ?

Lâm Phương Văn tỉnh dậy trong lúc ngủ mơ.

“Đừng nhúc nhích, chị anh đang nằm trên chân anh.” Tôi khẽ nhắc nhở.

Anh nhìn người chị cuộn người lại ngủ, hôn tôi một cái.

“Nếu cứ như vậy, anh sẽ cưới em hay không?” Tôi hỏi anh.

“Có.” Anh dịu dàng trả lời.

Tôi bật khóc.

Lâm Nhật dừng chân ở Hồng Kông hai tuần rồi lại đi. Chị ấy nói muốn đến Israel tìm một người bạn, chị rất nhớ người đó. Khi ở sân bay, chị ôm tôi rồi nói: “Nếu thằng em nhà chị đối xử với em không tốt, thì hãy chia tay nó.”

“Em sẽ làm vậy.” Tôi nói.

Chị ấy lại ôm chặt Lâm Phương Văn một lúc lâu, mới bước vào khu vực cấm.

Lâm Nhật đi, nhưng sự đa cảm mà chị mang đến vẫn còn lưu lại trong nhà. Lâm Phương Văn dành phần lớn thời gian ở lại trong phòng sản xuất, cùng với lời ca yêu đương của anh. Tôi bắt đầu hối hận vì sống chung với anh. Sớm chiều gặp mặt thì tình yêu chói rọi bao nhiêu cũng sẽ trở nên bình thường nhạt nhẽo. Điều đó không phải là mối quan hệ mà tôi muốn. Tôi không muốn làm một người phụ nữ chỉ biết ngồi chờ đàn ông về mỗi tối, còn không biết người đàn ông đó có nhớ đến người phụ nữ đang chờ anh ta trở về hay không.

Tôi tìm mọi cách lấy lòng anh. Tôi nấu cơm, để trong nồi giữ nhiệt để đợi anh về ăn. Thậm chí, tôi còn đan áo len. Tôi của khi đó, khẳng định là một người phụ nữ sợ mất đi người đàn ông không muốn ổn định.

Buổi tối hôm đó, tôi đang ngồi máy móc đan áo len, đột nhiên chán ghét bản thân mình. Lâm Phương Văn mở cửa đi vào, tôi hung dữ ném áo len cái phịch. Anh không để ý đến tôi, vẫn một mạch đi vào phòng ngủ. Tôi tức giận cầm túi xách bỏ đi, về nhà của tôi, khóc cả buổi tối. Có phải thời gian quá lâu, chúng tôi đều trở nên lười biếng? Lười yêu thêm một chút chăng? Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư, anh không đi tìm tôi.

Anh là một người đàn ông sẽ không cầu xin tình yêu từ phụ nữ, cuối cùng tôi tự trở lại.

Lúc tôi mở cửa đi vào, anh đang ngồi trên ghế sô pha thổi kèn harmonica mà tôi tặng. Thấy tôi tới, anh không dừng lại.

“Em đến đây chỉ để ngắm máy bay của em.” Tôi đến trước bể cá, vớt ra một chiếc máy bay.

Anh kéo tay tôi, ôm chặt tôi vào lòng. Trên người anh, tôi ngửi được mùi dầu ô liu và mùi nhựa thông. Mùi hương đó là của Phí Anna, tôi không bao giờ quên.

“Anh đã gặp Phí Anna, đúng không?” Tôi trừng mắt với anh.

“Không có.” Anh phủ nhận.

“Sao anh phải nói dối em? Em dám khẳng định, anh vừa mới gặp chị ta.”

Anh rất sửng sốt. Anh không biết rằng phụ nữ thường có cái mũi rất nhạy.

“Có đúng không?” Tôi gằn giọng hỏi anh.

Anh không nói gì.

“Anh từng hứa với em, sẽ không gặp chị ta nữa.”

Anh vẫn không nói lời nào như trước.

“Tại sao vậy?” Tôi vừa khóc vừa hỏi anh.

Anh vẫn không trả lời.

“Tại sao!” Tôi gào lên với anh, “Tại sao lại muốn tìm chị ta?”

Tôi hoàn toàn thất vọng. Hai năm qua, tôi đã cố gắng vì tình yêu, vẫn không cách nào thỏa mãn anh. Anh không cần một người phụ nữ giống như tôi. Tôi chạy ào vào phòng trong, thu dọn những thứ thuộc về tôi.

Anh ngồi chỗ cũ, không ngăn tôi lại.

Tôi thu dọn đồ đạc qua loa, sau đó quay lại phòng khách.

“Chúng ta chia tay đi!” Tôi vừa khóc vừa nói với anh.

“Em thật sự muốn đi?”

“Anh là tên lừa đảo.” Tôi mắng anh.

Bản lĩnh của anh là không nói lời nào.

“Sao vẫn lên giường với chị ta?”

Tôi vốn chỉ định thăm dò anh, không ngờ anh lại không còn lời nào để phản bác. Anh quả nhiên lên giường cùng Phí Anna.

“Ngoại trừ im lặng và nói dối, em không biết giữa chúng ta còn có gì?” Tôi rưng rưng bỏ lại một câu.

Tôi mở mạnh cửa rời đi, anh không giữ tôi lại. Những lúc tôi muốn đi, anh chưa bao giờ giữ tôi lại.

Tôi ôm hành lý, đi trong dòng người tấp nập giữa phố xá sầm uất ở Tiêm Sa Chủy, bất lực rơi lệ. Lộng lẫy mà ngắn ngủi chính là mối tình đầu của tôi.

Về đến nhà, lấy chiếc đàn vĩ cầm trên bức tượng ông già thê lương gục đầu xuống, kéo một bản “Vive L'Amour” mãi không dứt. Là lời thề non hẹn biển trăm năm, sẽ không còn bài hát đêm giao thừa nữa.

Địch Chi biết tôi và Lâm Phương Văn chia tay, chỉ nói: “Cũng chẳng phải không có đàn ông thì không sống được.”

Cô ấy dường như thấy may mắn vì tôi có thể cùng cô ấy thất tình. Quang Huệ vẫn đang dây dưa rề rà với Tôn Duy Đống. Nếu cô ấy không tìm được người đàn ông nào khác trước, thì cô ấy quyết không thả anh ta ra. Đúng vào lúc đó, một tin dữ đồng thời đả kích ba chúng tôi.

Tống Tiểu Miên sắp kết hôn rồi. Trong lúc ba chúng tôi đang chán chường buồn bã, thì cô nàng lại tìm được hạnh phúc!

Cô ấy báo tin vui với Quang Huệ trước tiên. Cô nàng ngọt ngào hỏi Quang Huệ qua điện thoại: “Tớ muốn biết địa chỉ của cậu có thay đổi hay không.”

Một người bạn đã lâu không gặp bỗng nhiên gọi điện thoại đến cho bạn, rồi hỏi địa chỉ của bạn. Không còn nghi ngờ gì nữa, người bạn đó muốn gửi thiệp mời đám cưới đến cho bạn, đồng thời cho rằng bạn sẽ thấy vui thay cho mình.

“Chồng của bạn ấy là bác sĩ!” Giọng điệu Quang Huệ tràn ngập ghen tỵ.

“Bạn ấy mà cũng có thể lấy được bác sĩ?” Địch Chi nói với vẻ mặt khó tin, “Bạn ấy rất bình thường mà.”

“Gần quan được ban lộc nha!” Quang Huệ nói, “Các cậu còn nhớ mẹ bạn ấy không? Bác ấy rất muốn đưa con gái lên tầng lớp trên đó.”

“Tớ không đố kỵ vì bạn ấy lấy chồng bác sĩ, tớ đố kỵ vì bạn ấy lên xe hoa mà thôi.” Tôi lên tiếng.

“Cô gái điều kiện càng bình thường thì càng sớm lấy chồng. Ba người chúng ta tố chất cao như thế, ba mươi tuổi có thể lấy chồng thành công hay không còn chưa biết.” Địch Chi nghiêm túc nói.

Quang Huệ rất không vui, vì cô ấy vẫn luôn muốn được lấy chồng tốt. Cô ấy tìm được một nha sĩ, nhưng không cách nào ép bản thân mình yêu anh ta. Thế mà Tiểu Miên lại tìm được một bác sĩ. Địch Chi đố kỵ vì đến giờ cô ấy vẫn không tìm được đàn ông tốt. Người cô ấy muốn lấy thì lại không muốn cưới cô ấy. Tôi đố kỵ, vì tôi không có được hạnh phúc như thế. Nếu Tiểu Miên biết chúng tôi ghen ghét cô ấy kết hôn, thì cô ấy nhất định sẽ hối hận vì đã báo tin kết hôn cho chúng tôi biết.

Hết chương 4.2

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play