Tôi cùng ba mẹ đi dạo quanh vườn trường, baba nhờ những sinh viên khác chụp cho chúng tôi rất nhiều hình, ông nói muốn mang những bức ảnh này theo mình ra nước ngoài, nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của ông, tôi tuy rằng nhất thời chưa thể thích ứng với sự thân mật này, nhưng cũng bị lây sự vui vẻ của ông.

Chúng tôi cùng nhau ăn cơm trưa, tôi cố lấy dũng khí nói với ông ngày mai tôi không thể đến sân bay tiễn hai người được. Vì tôi biết An Bình sẽ đi tiễn, tôi không biết phải đối mặt với chị ấy như thế nào. Baba có chút thất vọng, nhưng ông vẫn cười nói "Không sao, sau này ba mẹ sẽ sắp xếp thời gian về nước, hoặc con cũng có thể qua Thuỵ Sĩ thăm ba mẹ."

Sau đó lái xe tới rước ba mẹ về nhà. Tôi lang thang bước không mục đích trên đường, không quay về trường, cũng không nhìn vào các tủ kính trang trí sặc sỡ, tôi cứ thế theo dòng người bước đi, rồi ngồi nghỉ mệt trên vỉa hè, sau đó lại tiếp tục đi. Nhìn thấy thế giới quanh mình ồn ào náo nhiệt, nhưng lòng tôi lại rất ngổn ngang.

Tôi không khỏi lặp đi lặp lại những điều baba đã nói, vẫn không xác định được chính xác cảm giác của mình, đột nhiên tôi thấy thương ba mẹ mình, tôi có quyền lựa chọn cuộc sống của chính mình, nhưng tôi lại không biết nên đi con đường nào. Nỗi bi ai của con người không phải là không thực hiện được mục tiêu của mình, mà là không có mục tiêu.

Vừa đi vừa suy ngẫm, suy nghĩ tới lui đã thấy tôi đang đứng trước cửa nhà trọ, sao đã đầy trời, tôi mệt mỏi không muốn làm gì nữa cả.

Mặc Vũ cũng đã về nhà.

"Xem ra lễ tốt nghiệp của em rất vui, thật tội cho anh mà, còn tưởng em chỉ có một mình nên định chúc mừng em đây."

"Thật xin lỗi." Tôi bỗng nhiên thấy áy náy, xem ra hắn đã đợi cũng lâu rồi, và cũng vì lòng tôi đã có quyết định.

"Không cần phải nói xin lỗi, mặc kệ em đã ăn tối hay chưa, giờ phải theo anh đi ăn cơm." Nói xong hắn cố ý làm vẻ mặt hung tợn nhìn tôi.

Tôi nở nụ cười, "Nhưng em mệt đến nỗi không muốn động đậy gì đây, cũng không muốn ra ngoài, chúng ta gọi nhà hàng đem đồ ăn đến đi."

Tuy hắn không tình nguyện nhưng vẫn gọi điện thoại.

Đó là một buổi tối yên tĩnh, sở dĩ tôi không muốn ra ngoài một vì mệt mỏi trong người, hai là tôi muốn yên tĩnh ở cùng hắn, cùng hắn tán gẫu.

"Hôm nay ba mẹ em đến trường em, bọn họ đến tham dự lễ tốt nghiệp của em." Tôi đá đá vào hai chân hắn, hai tay cũng vòng thành vòng ôm, mỗi lần nói chuyện phiếm với hắn, tôi đều tự động tìm một tư thế thật thoải mái.

"À." Hắn khép mắt suy nghĩ, lưng dựa vào sofa, giống như là đang ngủ.

"Thì ra ông là ba ruột của em." Tôi không cần biết hắn có đang nghe tôi nói hay không, tôi vẫn nói, hệt như đang nói với chính mình, tựa hồ đem những lời nói sáng ngày thuật lại một lần nữa, cũng muốn xác định lại tính chân thật của những lời nói đó.

Tôi nói xong không biết đã bao lâu nhưng vẫn không thấy hắn nói gì.

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, mới phát hiện hắn đang chăm chú nhìn tôi.

"Anh nên chúc mừng em song hỉ lâm môn nhỉ, tốt nghiệp đại học, lại cùng người nhà đoàn tụ."

Tôi lắc đầu, "Ba mẹ ngày mai sẽ bay sang Thuỵ Sĩ. Baba muốn em qua đó du học, nhưng em đã cự tuyệt."

"Sao? Em cự tuyệt sẽ không phải vì anh chứ?" Hắn cười cười nói.

"Nếu em nói là vì anh, anh có tin không?" Tôi cười hỏi lại, không đợi hắn trả lời, tôi lại nói tiếp, "Chính em cũng không tin."

Hắn dang tay ôm lấy tôi, "Em thật đúng là không để cho anh có mặt mũi mà."

Tôi nghiêm nghị nhìn hắn, không thể không thừa nhận hắn rất xuất sắc, không phải là xuất sắc bình thường mà là rất xuất sắc, cho dù hắn không làm gì, quanh người cũng toả ra hương vị rất mê người. Nam nhân như hắn, thật khiến cho nữ nhân dễ sa vào lưới tình, An Bình là một ví dụ. Mà tôi, hẳn sẽ không có ngày đó đâu.

"Tụi mình hôn nhau đi." Tôi nhìn bờ môi khêu gợi của hắn, đột nhiên gợi ý.

Hắn không đáp lại, chỉ là nghi hoặc nhìn tôi, "Em hôm nay rất lạ."

Tôi không nói gì, chỉ là đứng dậy bá lấy cổ hắn, nâng môi lên, cũng thử khẽ cắn hút môi hắn, nụ hôn này nhanh chóng khơi lên lửa nóng, "Em quyến rũ anh à." Hắn thấp giọng nói.

Tôi với tay cởi từng nút từng nút cúc áo sơmi của hắn xem như câu trả lời.

Tôi ít khi chủ động nhưng vào lúc này tôi lại muốn có được một đêm thật ôn nhu.

Tôi cố ý làm rớt tấm chăn, làm cho thân người lộ ra trong ánh sáng.

Mặc Vũ vẫn còn ngủ say, tôi rời giường, vào phòng tắm rồi quay lại an vị ngồi bên giường nhìn khuôn mặt đang say ngủ của hắn. Những vệt nắng sớm hắt lên khuôn mặt hắn, sau đó ánh mắt màu lam chợt mở lớn.

"Chào em." Hắn chào tôi, xoay người, lưng quay về phía cửa sổ tiếp tục ngủ.

Tôi lẳng lặng chờ hắn xoay người lại, lúc này đây, thoạt nhìn hắn hoàn toàn tỉnh táo.

"Em muốn ra ngoài à? Vẫn là thay đổi ý định, muốn qua Thuỵ Sĩ du học à?" Hắn cau mày hỏi tôi. Hắn thấy tôi đã thay đồ, bên chân là một túi du lịch to.

"Em không xuất ngoại, đời em học như vậy là đủ rồi, em chỉ muốn rời khỏi đây."

"Ý em là sao?" Hắn ngồi thẳng dậy, cánh tay khoanh lại đặt trước bờ ngực trần.

"Quan hệ của chúng ta đến hôm nay là kết thúc, em muốn ra ngoài làm việc, muốn có một cuộc sống độc lập."

"Sao?" Hắn nhìn chằm chằm tôi vẻ nghiền ngẫm, tựa hồ như tôi đang kể một câu truyện cười. "Em đã nhận lại ba mẹ ruột, cùng chị gái nối lại tình xưa à? Cô gái lạc đường rốt cục muốn quay trở về à?"

Hắn là cố ý, sớm biết tôi và An Bình không thể giao hảo, không nên hỏi tôi như vậy, "Em nghĩ em đã nói rất rõ ràng, em muốn tự mình tạo dựng cuộc sống, em muốn có cuộc sống độc lập." Tôi nói gằn từng tiếng.

"Dựa vào chính em?" Hắn vẫn nhếch môi cười như trước, "Đây lại là tình tiết trong cuốn tiểu thuyết nào đó à? Anh nghĩ cô gái thông minh nên theo tình nhân bao dưỡng mình mà sống tiếp. Cho dù em có tìm được việc làm, em có nghĩ đến em là một người chân ướt chân ráo bước chân vào vòng xoay xã hội, một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền, trong khi đồ em dùng có giá lại không ít, em đã nghĩ đến chưa?"

Tôi thật đã không nghĩ tới, nhưng tôi tin con người luôn có thể thích nghi được với hoàn cảnh, trước khi sống với hắn, tôi cũng không dùng những thứ đồ hiệu này, sau này tôi sẽ lại mặc áo thun bình dân như trước đây thôi.

"Không nhọc công anh lo lắng, sau này tôi sẽ tự liệu cơm gắp mắm."

"Thật không? An Tịnh, em cho là em rời đi An gia là có thể tự dựa vào chính mình mà sống sao, chính là em chưa nghĩ đến hơn mười năm qua em sống ở An gia, cuộc sống đó đã tạo cho em thói quen của thiên kim tiểu thư, em có thể mỗi ngày ngồi xe bus, mỗi ngày phải đi chợ mua đồ không?"

Không muốn cùng hắn tranh luận về đề tài này, tôi gật đầu ý bảo, "Chìa khoá phòng em để lại, coi như là em và anh đã từng sống ở đây, vậy là được rồi."

"Xem ra anh hẳn là nên cảm ơn em đã nói lời tạm biệt với anh." Ngữ khí của hắn châm chọc không ít, nói xong hắn nhìn lướt qua mặt bàn, trên đó là chiếc chìa khoá và một chiếc thẻ ATM. "Em mang theo thẻ ATM đi, em cho rằng em dựa vào chính mình có thể sống được trong bao lâu?"

Hắn thật sự là có ý khinh thường tôi, "Nếu tôi mang theo nó thì có gì khác biệt so với ở đây?" Nói xong tôi nhấc túi đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

"Chờ một chút, vì sao nhất định phải đi?" Hắn cười nhạt, trong giọng nói ẩn chứa sự nghiêm túc.

Tôi nhìn vào mắt hắn, khó có thể trả lời một cách chân thật cho hắn biết, "Không muốn lại cứ mơ hồ mà sống, mẹ em vì tình yêu của mình mà sinh ra em, có lẽ em cũng có thể giống với mọi người, có công việc bình thường, có cuộc sống bình thường, sau này, có lẽ em cũng sẽ tìm được người em yêu, kết hôn rồi sống với nhau đến già." Không biết vì sao khi nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm kia, tôi nhịn không được muốn nói câu xin lỗi, dù sao vào lúc tôi bất lực nhất hắn đã chiếu cố tôi, mà hiện tại sau khi đã tạm ổn, tôi lại lập tức rời khỏi hắn.

Không đợi tôi nói lời xin lỗi, đôi mắt màu xanh lam kia đã lạnh như băng. Mặc Vũ đứng dậy, trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần ngủ, "Đi nhớ đóng cửa cẩn thận." Trong giọng nói hắn không nghe ra tí tình cảm nào, hắn cũng không đầu lại, cứ thế vào phòng tắm.

Ra khỏi nhà trọ, tôi cũng không xác định được mục tiêu tiếp theo sẽ làm gì, đứng trên đường một lúc, tôi gọi một chiếc taxi, theo thói quen bảo taxi chạy đến An gia.

Không muốn đến sân bay, vậy ghé lại nhà nhìn bọn họ vậy.

Tôi tìm một chỗ khuất nơi triền núi rồi ngồi xuống, lẳng lặng chờ xe của An gia. Thời gian vẫn còn sớm, đợi một lúc lâu, mới thấy một chiếc xe màu đen chậm rãi xuống núi, tôi thấy ba mẹ, còn có An Bình, tôi nhìn theo bọn họ, không ai chú ý đến tôi, tôi vẫn vẫy vẫy tay với chiếc xe ngày càng rời xa.

Trong túi là chi phiếu 100. 000 USD, cũng đủ cho tôi xoay xở trong lúc chưa tìm được việc. Lúc trước tôi sống dựa vào Mặc Vũ, mới dám tay không rời khỏi An gia, hiện tại là dựa vào baba tay không rời khỏi hắn, có lẽ đúng như lời hắn nói, tôi tự cho mình có thể độc lập bay lượn, cuối cùng vẫn là dùng đôi cánh người khác ban cho mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play