Hai ngày sau, ngoại trừ ăn cơm, phần lớn thời gian tôi đều mê man ngủ trên giường, giấc ngủ đã trở thành liệu pháp của tôi. Mặc Vũ cũng không chạm vào tôi, chỉ là ngày hôm sau lúc trở về, tặng tôi một dây chuyền kim cương tuyệt đẹp, hắn cho tôi biết viên kim cương chính giữa kia chính là viên kim cương thần thánh, độ tinh khiết nhất của nó có thể nói là độc nhất vô nhị, có được nó, tôi không khỏi cười thầm, thì ra kim cương cũng chỉ có vậy, vì nó mà đổ máu, vì nó mà tranh đấu, tất cả đều không đáng.

"Không nghĩ em lại thích kim cương như vậy," hắn nói với tôi, lại tặng cho tôi hai chiếc hộp bọc nhung, bên trong là bộ kim cương trang sức sáng lấp lánh.

"Nữ nhân nào lại không thích kim cương?" Tôi thản nhiên hỏi, tôi cũng sẽ không ngoại lệ.

Ngày thứ ba, tôi mới cảm thấy được tinh lực đã trở về trong cơ thể nên tôi quyết định đi học. Trái đất cũng không phải vì tôi mê man không dậy nổi mà ngừng chuyển động hoặc sẽ đổi hướng mặt trời mọc từ đông chuyển thành tây, người ngoài phố vẫn qua lại không ngớt, tôi cũng nên đi lo việc của mình thôi.

Tôi vẫn giữ thói quen để Mặc Vũ dừng xe cách trường học một con phố rồi tự mình chậm rãi đi bộ đến trường.

"Buổi chiều anh sẽ đến đón em."

"Không cần, em sẽ tự về." Hắn gật gật đầu, lái xe rời đi.

Trường vẫn như vậy, mà tôi cũng vẫn vậy thôi, vết thương trên mặt cơ hồ đã nhìn không thấy vết, tâm tình tôi không tốt cũng không xấu, vẫn như xưa, nhưng chỉ có mình tôi biết, nội tâm tôi đã có sự thay đổi.

Cũng may sách giáo khoa tư liệu toàn bộ đều ở thư viện, nếu không tôi lại tay không đến trường mất. Không ngờ Ngải nhị lại đến trường sớm như vậy, thấy tôi vào lớp, cô liều mạng ngoắc ngoắc tôi, tôi mỉm cười chào cô. Tôi biết cô muốn tôi ngồi cạnh cô nhưng tôi đã chọn ngồi vào vị trí hai bên vẫn còn trống. Trong suốt buổi học, tôi đều cảm giác được ánh mắt của cô luôn nhìn vào bóng lưng tôi.

Hết giờ, Ngải nhị liền bổ nhào vào bàn tôi đang ngồi, "An Tịnh, mình có lời muốn nói với cậu, mình mời cậu đi ăn trưa."

"Chân của cậu ổn rồi chứ?" Xem cô hấp tấp vộ vàng như vậy, hẳn là chân cô đã ổn rồi.

"Chỉ cần cẩn thận không đụng đến miệng vết thương, đi lại vẫn bình thường."

"Vẫn nên cẩn thận mới được."

"Ai da, đừng nói về chân của mình, cậu biết rõ mình sốt ruột tìm cậu, còn tắt di dộng, vài ngày không thấy mặt, mình gọi đến nhà cậu, mọi người lại bảo là gọi lộn số, cái người này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, sao lại không cho mình biết?" Tôi cười khổ, di động không mở, chính là vì vẫn còn để lại ở An gia, hôm đó cũng không mang theo, vả lại cũng bị An Bình đập nát, về phần gọi điện thoại cho nhà tôi, chính xác là đã tìm nhầm chỗ rồi.

Thấy tôi không nói lời nào, Ngải nhị lại nhỏ giọng nói: "Ngày đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Mình rất tin tưởng người chị em tốt của mình, nhất định là có hiểu lầm rồi." Cô vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt tôi, sợ thất ngữ sẽ làm thương tổn đến tôi, điều này vẫn làm cho tôi thấy cảm động, nhưng tôi rốt cuộc cũng không thể giống như Ngải nhị, tiếp tục tin tưởng.

"Cậu không phải là gặp rắc rối gì chứ? Chúng ta là chị em tốt, cậu cứ nói, mình sẽ giúp cậu." Ngải nhị cứ tiếp tục lải nhải, vẫn là làm phiền lòng tôi, nếu đã tin tưởng tôi, cần gì phải hỏi nhiều như vậy chứ.

Tôi mỉm cười hỏi, "Cậu thấy mình giống vậy sao?"

Ngải nhị lắc đầu, "Tuy rằng cậu bình thường cũng không tiêu xài gì, nhưng thoạt nhìn thì cũng là người biết xài đồ." Cô nhìn tôi từ trên xuống dưới, hiện tại quần áo của tôi từ trong ra ngoài đều là do Mặc Vũ tìm chuyên viên may cho tôi, so với trước kia, quả thật là khác biệt rất lớn.

"Mình nghĩ không thông, thế nhưng——-"

Tôi mỉm cười cắt ngang lời cô, "Ngải Vu, không nên hỏi mình, thứ mình biết cũng không nhiều hơn cậu là bao đâu, có một số việc phải tìm đúng căn nguyên để hỏi, sự thật thường thường là rất xấu xa, mình cũng không muốn làm rõ chuyện này."

Có lẽ vì nghe ngữ khí trong lời nói của tôi có chút hợp lí, Ngải nhị cũng không lải nhải nữa, một lúc lâu sau nói nói, "Mình càng nghe càng hồ đồ, anh mình lại càng muốn đi tìm cậu, hai ngày anh ấy ở nhà đều thành hung thần. Cậu đã không muốn nói với mình, vậy cậu trực tiếp nói chuyện với anh ấy đi." Tôi còn chưa kịp ngăn cản, cô liền lấy điện thoại rồi bấm số gọi.

Tôi thở dài, thôi quên đi, sớm muộn gì cũng phải kết thúc.

"An Tịnh, mấy hôm nay em sao thế?" Ngữ khí của anh ta vô cùng vội vàng.

"Không có gì, em chỉ ở nhà ngủ hai ngày thôi."

Anh ta trầm ngâm một lát rồi nói, "Chuyện ngày đó anh đã biết rồi, anh nghĩ chắc chắn là có gì hiểu lầm ở đây."

Ẩn tình? Chắc chắn là có rồi, nhưng tôi cũng không muốn biết ẩn tình đó là gì.

Người bên kia chợt im lặng, sau vài phút chần chừ hắn mới nói, "Em là vì muốn thoát khỏi sự theo đuổi của anh nên mới làm vậy phải không?"

Tôi không khỏi nở nụ cười, mọi người cư nhiên không hẹn mà cùng tìm cho tôi một lí do thật hoàn mĩ, tôi còn có thể tin Ngải Vu, còn Ngải Bồng, anh ta theo đuổi tôi suốt ba năm, cư nhiên không hỏi việc đó có phải là do tôi làm hay không, lòng người đúng là khó dò, không biết là ai nói tin tưởng ai.

Tôi cười Ngải Bồng, "Anh cảm thấy tôi ngốc như vậy sao?"

Người phía bên kia không nói gì. Tôi tiếp tục nói, "Ngải Bồng, em không gạt anh, em hiện tại đã dọn ra ngoài sống cùng người khác rồi."

"Trong ba năm qua, em đã làm cho anh quá mệt mỏi rồi, cũng chỉ có thể nói lời xin lỗi, chuyện lần này, mặc kệ là vô tình hay cố ý, coi như là dấu chấm hết đi, tạm biệt" . Nói xong, tôi tắt mắt.

"Xem ra thật đã chấm dứt." Ngải nhị thở dài bên cạnh. Tôi mỉm cười, nếu chưa bao giờ bắt đầu, làm sao lại nói chấm dứt chứ.

"Không đúng, cậu vừa mới nói cái gì mà ở chung, cậu? ! Ở cùng với ai? Không phải là lấy cớ để nói với anh trai mình chứ?" Ngải nhị mở to hai mắt nhìn tôi, giật mình nhảy dựng lên.

"Ngải Vu, đây là việc riêng của mình, nếu là bạn mình sẽ không truy vấn mình như vậy."

Ngải Vu ở bên cạnh tôi thì thào, "Xem ra sự thật là vậy rồi."

"Thật xin lỗi, không thể ăn trưa cùng cậu, mình muốn ra ngoài một lát, đừng ép mình, đợi mình ổn định lại tâm trạng, tự nhiên sẽ đến tìm cậu." Đeo balo lên vai, tôi bước ra khỏi phòng học.

"Chờ chút, An Tịnh, cậu cũng không gọi mình là Ngải nhị sao?"

Tôi quay đầu lại, Ngải nhị đứng trước cửa phòng học, dáng vẻ có chút cô độc, "Cậu cũng đã quên gọi mình là An tứ, không phải sao?" Tôi mỉm cười rời đi, khóe mắt đã có chút ẩm ướt.

Có lẽ phải một thời gian dài nữa, chúng tôi mới lại khôi phục được tình bạn ngày xưa, đối với tương lai vô định, tôi đã không hề có cảm giác nắm chắc, chỉ là mơ hồ cảm giác được trong những ngày qua tôi sớm đã không còn cảm xúc nữa.

Trong sân trường, đâu đâu cũng thấy sinh viên hội thành nhóm, duy chỉ có mình tôi là đơn độc. Sinh viên đại học năm tư, ngoài Mạch nhất, Ngải nhị và Nhược tam, tôi không làm bạn với ai khác, thậm chí bạn xã giao cũng không có, nếu lúc trước không phải Ngải nhị mở lòng ra trước, đập tan vẻ lạnh lùng của tôi, trong bốn năm nay, có lẽ tôi vẫn cứ mãi cô độc thế này, nếu đã là vậy, tôi cũng sẽ học thói quen chỉ có một mình.

Ra khỏi trường, tôi đi ra đường cái, mọi người vẫn đi lại không ngừng, âm thanh ồn ào chung quanh ít nhiều cùng làm vơi bớt tâm trạng quạnh quẽ trong tôi.

Tôi dừng bước trước một quán café, đơn giản chỉ vì tôi cảm giác được có người đang đi theo sau mình, là Nhược tam, nơi này cách xa trường học, vậy ra cô cũng đã theo tôi từ rất lâu rồi.

Thở dài một hơi, tôi xoay người nói, "Mình mời cậu uống café nhé."

Nhược tam không nói gì, chỉ lặng lẽ theo tôi vào quán café, cô vẫn cúi đầu nhếch đôi môi. Tôi gọi hai tách café Espresso. Tôi cúi đầu nhìn cửa sổ, lẳng lặng chờ cô lên tiếng.

Ngoài cửa kính là cặp tình nhân đang sánh vai rảo bước, cũng không biết là đi về đâu, tôi đột nhiên nhớ tới một câu trong sách thời học trung học, "Thiên hạ rộn ràng, đều là vì lợi, thiên hạ nhốn nháo, đều là vì khốn." Khi đó tôi còn chưa hiểu, hiện tại mới thấy được ý nghĩa sâu sắc của câu nói này, cũng đủ làm cho tim tôi trở nên giá băng.

Cho đến khi độ nóng của café chỉ còn âm ấm, Nhược tam mới chậm rãi mở lời.

"Mình theo cậu rất lâu, chính là không có dũng khí gọi cậu." Tôi gật đầu tỏ vẻ biết chuyện.

"Ngày đó là do mình bỏ nhẫn vào balo của cậu." Nhược tam gian nan mở miệng.

"Mình cũng đoán là vậy, chỉ là mình không rõ là vì sao." Đối mặt với sự thừa nhận của Nhược tam, tôi cư nhiên vẫn dùng ngữ khí bình tĩnh lạnh lùng.

"Vì mình thích Ngải Bồng, không, mình yêu anh ấy, đã tám năm rồi." Nói xong Nhược tam bật khóc.

Tuy rằng trong lòng tôi vẫn có điều hoài nghi, nhưng nghe được đáp án ấy, tôi vẫn không khỏi giật mình. "Chuyện đó cũng không liên quan đến mình, vì sao cậu lại muốn kéo mình vào?"

"Không liên quan đến cậu à?" Nhược tam cười khổ, "Đến bây giờ cậu còn hỏi mình có liên quan gì đến cậu à? Mình không phải muốn kéo cậu vào, mà là muốn cậu tránh xa Ngải Bồng, làm cho mắt anh ấy không thấy được cậu, trong lòng cũng không có cậu."

Một khi đã nói ra tất cả những gì khó nói nhất, tâm trạng sẽ thoải mái hơn nhiều, cô thở sâu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, chậm rãi nói. "Lần đầu tiên mình đến nhà Ngải nhị chơi, vừa gặp Ngải Bồng, mình đã thích anh ấy rồi, nhưng anh ấy lại chỉ xem mình như em gái. Sau mình trở thành bạn thân của Ngải nhị, chỉ vì muốn có thể thường đến nhà Ngải nhị, có thể gặp được anh ấy, cũng không cần anh ấy nói chuyện với mình. Sau lên đại học, vì được học cùng khoa với anh ấy, mình đã bỏ đi cơ hội vào học ở trường đại học hàng đầu cả nước mà chọn vào học khoa Lịch sử của trường Thánh Huy, còn khiến cho nhà mình phải trả tiền học phí cao ngất như vậy. Ba mẹ đều nói mình ngốc nghếch, mình đúng là ngốc, hơn nữa đã ngốc suốt tám năm rồi."

Nói xong cô liền liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt lại mơ hồ, tiếp tục nói: "Chuyện sau này cậu đều biết. Bởi vì cậu xuất hiện, Ngải Bồng mới quyết định ở lại Trung Quốc. Mình rất vui khi biết anh ấy ở lại, mình lại có thể thường xuyên được thấy anh ấy như trước, nhưng mình lại lo lắng, trong mắt anh ấy chỉ có mình cậu, không nhìn thấy được thêm ai khác. Quả nhiên, không lâu sau, anh ấy liền thổ lộ với cậu, nhưng lại bị cậu cự tuyệt. Mình trong lúc tuyệt vọng muốn tìm ra lối thoát, mình chạy đến an ủi anh ấy, cũng nói cho anh ấy biết mình rất yêu anh, một mực chờ anh, cậu biết anh ấy nói gì với mình không, vẫn là đáp án ấy, anh ấy vẫn xem mình là em gái, em gái đấy!" Nhược tam cười rơi lệ, "Mình chờ anh ấy năm năm, mãi cho đến khi mình trưởng thành trở thành thiếu nữ, mới dám thổ lộ với anh ấy, anh ấy lại bảo chỉ xem mình là em gái, mà cậu, lúc ấy cũng chỉ là một cô bé mười lăm tuổi, càng đúng là em gái anh ấy hơn, nhưng anh ấy lại xem cậu như một thiếu nữ mà đem lòng yêu say đắm. Cậu có biết khi nghe người mình yêu nói với mình trong lòng người đó chỉ xem mình là em gái, lòng mình cảm giác như thế nào không?"

"Mình không biết, mình chưa từng thử qua việc thống khổ khi yêu một người như vậy." Qua những lời nói của Nhược tam, tôi cũng biết cô đã phải chịu đựng đau khổ thế nào, có lẽ yêu là một loại thống khổ, yêu càng sâu, càng đau khổ nhiều.

"Mình cũng biết tình cảm là không thể miễn cưỡng, mình cũng muốn buông tay, nhưng mình lại dần dần phát hiện cậu căn bản không đáng để Ngải Bồng theo đuổi. Lần đó ở "Quán bar" , mình tận mắt thấy cậu hôn môi một người con trai, sau lại làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẫn tiếp tục đi chơi với bọn mình, cậu còn muốn tham gia yến tiệc ở Ngải gia, nếu Ngải Bồng biết người mình thích là cô gái tùy tiện như vậy, không biết anh ấy sẽ đau khổ đến thế nào nữa." Nhìn thấy người mình yêu lại yêu người khác, vừa muốn quan tâm đến người mà người đó yêu, nếu vậy thì Nhược tam quả thật rất đau khổ rồi, tôi suy nghĩ, đến tột cùng là lỗi của ai, là lỗi của tôi sao? Vẫn là ông trời thích ghẹo người mà.

Bỗng nhiên tôi nghĩ ra điều gì đó, "Đêm đó căn bản cậu không uống rượu?"

"Mình không say, chỉ là mình quan sát cậu, mình chỉ muốn giả vờ ngủ, như vậy Ngải Bồng có thể ôm mình vào phòng, kết quả đúng như mình dự đoán, mình được anh ấy ôm vào trong ngực. Thấy thế nào, nghe rất buồn cười có phải không?" Nhược tam tự giễu cười, lệ đã không ngừng tuôn rơi lã chã.

"Nhưng yêu không phải là lí do để làm tổn thương người khác, cậu bị tổn thương không có nghĩa là cậu có thể làm tổn thương người khác. Mình đã sớm nói rõ với Ngải Bồng, giữa chúng tôi không có chuyện gì cả, cậu cũng biết điều đó, mình cũng chưa làm gì, xưa nay vẫn tránh gặp anh ta."

"Lảng tránh? Hay cho câu chưa làm gì, cậu có biết vì lí do gì Ngải Bồng vẫn thủy chung quyết tâm theo đuổi cậu không? Chính vì cậu dùng thủ đoạn khôn khéo như vậy, cậu ngủ lại một đêm, lại cố ý sớm rời đi, chính là muốn đích thân anh ấy đưa cậu về nhà, cậu luôn lạnh lùng với mọi người, nhưng lại rất tốt với Ngải nhị, còn không phải vì cậu ấy là em gái Ngải Bồng sao, cậu còn múa vũ điệu phong tình Ba Tư, chẳng phải muốn cho Ngải Bồng xem sao, anh ấy còn có thể dứt bỏ sao? Cậu cũng chả xinh đẹp gì, căn bản cậu không xứng với người tốt như Ngải Bồng, cậu ích kỉ, lạnh lùng, không biết quí trọng tình cảm của người khác dành cho cậu, cậu căn bản chính là quái vật không có tình cảm. Cậu biết không, dù cho cậu không làm gì, vẫn sẽ thương tổn người khác." Thanh âm Nhược tam càng nói càng cao vút, càng nói càng sắc nhọn, từng chút từng chút đâm sâu vào lòng tôi, tim vốn đã muốn không có cảm giác, vì sao lại vẫn thấy đau như vậy?

"Cậu thật sự nghĩ mình như vậy à? ' Tôi gằn từng tiếng hỏi lại cô.

Nhược tam gục khóc trên bàn, cố gắng áp chế nước mắt, thật lâu sau, cô mới ngẩng đầu nói, "Ngày đó mình nhất thời không làm chủ được bản thân, mình chỉ nghĩ phải tìm cách để trong mắt Ngải Bồng không thấy được cậu, dù sao cậu cũng không thích anh ấy, bình thường lại luôn hờ hững lạnh lùng như vậy, đối với bạn bè cũng rất lãnh đạm, dù có chuyện gì xảy ra cậu cũng sẽ lạnh lùng như vậy, nhưng mình lại khác, lòng mình chỉ có mình Ngải Bồng, mình nghĩ cậu cũng sẽ không quan tâm đến chuyện đã xảy ra."

Tôi cười, mắt nhìn chằm chằm vào tách café đã nguội lạnh trên bàn, "Cậu làm sao biết mình không quan tâm, cảm giác bị người khác hiểu lầm cũng không khá khẩm là mấy, huống chi, ngoại trừ ba người các cậu, mình cũng không chơi với ai khác."

"Thật xin lỗi." Nhược tam khóc càng lớn hơn, tôi rút khăn tay đưa qua cho cô.

"Hôm nay mình đến trường có gặp Ngải nhị, cũng có nói chuyện điện thoại với Ngải Bồng."

"Cậu không nói cho anh ấy biết chứ." Nhược tam lập tức ngẩng đầu.

Tôi lắc đầu.

"Cảm ơn cậu." Nhược tam lại cúi thấp đầu hơn nữa, nhỏ giọng nói: "Mình xin cậu, xin cậu vĩnh viễn đừng nói cho anh ấy biết."

Tôi thở dài, xem ra diễn viên chính của vở tuồng lấy cắp đồ này nhất định phải là tôi rồi. "Sự việc cũng đã xảy ra rồi, mình cũng không muốn nói ra, chỉ có cậu đừng suy nghĩ sai lệch nữa. Mình còn muốn xin khuyên cậu một câu, trong thế giới này không phải chỉ có mình cậu và Ngải Bồng, cho dù không có mình, mục đích của cậu cũng rất khó đạt được." Hôn nhân vì lợi ích trong xã hội thượng lưu tôi thấy nhiều rồi, tất cả đều là vì lợi ích, tình yêu bất hủ mãi mãi chỉ có thể tìm trong tiểu thuyết.

"Mình không tin, ngày đó bác gái nói, chỉ cần Ngải Bồng thích là được, xuất thân của cậu chẳng phải cũng chỉ là thường dân nhà nghèo à." Nhược tam cương quyết khẳng định, hệt như cô đang tự động viên mình. Tôi tin câu chuyện cổ tích cô bé lọ lem, nhưng điều kiện tiên quyết là cô gái này phải mang vừa chiếc hài trong tay vương tử, nếu vị công chúa nào đó có một đôi chân bó vừa khít chiếc hài, tôi tin vị vương tử đó nhất định sẽ lấy công chúa chứ không phải cô gái kia.

"Mình phải đi rồi, chúc cậu may mắn." Tôi gọi phục vụ thanh toán tiền café.

Vừa lúc tôi định đứng lên, Nhược tam nhỏ giọng hỏi: "An tứ, bốn người chúng ta có thể trở lại như trước kia được không?"

"Cậu nói thử xem?" Tôi xoay người bước ra ngoài, tôi vẫn nghe thấy tiếng cô ta khóc nức nở phía sau lưng mình. Tôi đưa tay sờ sờ hai bên má, người nên khóc phải là tôi mới đúng, nhưng vì sao tôi lại không khóc?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play