Mạc Thục Viện vừa dứt lời, bầu không khí trong tổ pháp chứng có chuyển biến lớn, mọi người đều đen mặt, lập tức oán than.
“Không phải chứ? Vụ án Chó Điên còn chưa kết thúc, lại tới án mạng của cô gái kia.”
“Vất vả lắm mới có manh mối mới, còn tưởng sẽ được tan ca sớm về ăn mừng, xem ra không được ăn mừng rồi, lại phải tăng ca.”
“Hết cách, ai kêu chúng ta mệnh khổ, ngay cả ăn cơm cũng không được yên.”
…
Oán giận thì oán giận nhưng bọn họ vẫn không dừng tay làm việc, rất nhanh các tổ viên đều chuẩn bị xong.
Cao Ngạn Bác từ phòng làm việc đi ra, nghiêm túc nhìn tổ viên xuất sắc
của mình, ‘chợ cá’ lúc nãy đột nhiên lặng ngắt như tờ, hài lòng gật đầu: “Vừa rồi, madam Mã thông báo vụ án Chó Điên có manh mối mới, gọi chúng
ta đến đó.” Cao Ngạn Bác đầy tín nhiệm nhìn Lâm Tâm Nguyệt: “Ở Tây Cống
phát hiện một xác nữ, cô và Ivan phụ trách đi. Tôi và Yvonne sẽ tiếp tục theo vụ án Chó Điên, những người còn lại tiếp tục làm việc của mình,
xem xem có thể tìm ra manh mối mới về vụ án Chó Điên cung cấp cho cảnh
sát hay không. Như vậy, mọi người sẽ nhanh được ăn ngon ngủ kĩ thôi.”
Cao Ngạn Bác vừa nói đùa vừa nghiêm túc, đồng thời cũng chú ý đến ánh
mắt nóng bỏng của Dương Dật Thăng, thế nên anh rất ‘yêu thương đồng
nghiệp’ xếp cậu ta vào tổ của Lâm Tâm Nguyệt.
“Dạ, sếp Cao.” Mọi người tràn đầy năng lượng hô to, giọng nói mang theo vui sướng, ngoại trừ một người.
Nghe Cao Ngạn Bác nói, ánh mắt đầy hi vọng của Dương Dật Thăng biến
thành bi thương. Khóc không ra nước mắt, đôi mắt chờ mong nhìn chằm chằm Cao Ngạn Bác: Sếp Cao, anh không nhận được tâm ý của tôi sao? Tại sao
anh lại có thể tàn nhẫn như vậy????? @_@|||
Ngại quá, tôi không phải madam Mã, sóng điện của chúng ta không có tương thông, tôi chỉ có tâm linh tương thông với Tiểu Nhu thôi, cho nên không giúp được cậu, Cao Ngạn Bác vứt cho Dương Dật Thăng ánh mắt vô tội, sau đó vội vàng phủi mông bỏ đi.
Cố ý! Anh cố ý! Nhất định cố ý! Biết rõ trong lúc phá án tôi mới có thời gian ở bên cạnh Bell, thế mà anh nhẫn tâm chia rẻ chúng tôi, Dương Dật
Thăng lên án trần trụi.
Cao Ngạn Bác không nhìn ánh mắt như dao của người nào đó, liếc Lâm Tâm
Nguyệt cười hết sức ôn hòa, tự nhiên ra lệnh xuất phát, bước chân nhanh
cực kì.
“Sao hả? Phá án chung với em rất cực khổ à?” Lâm Tâm Nguyệt cười vô cùng xán lạn, dịu dàng: “Nếu không em nói với sếp Cao giúp anh há, để
Yvonne thay chỗ với anh.” Đừng nghĩ em không biết anh và Bell có gian
tình, buổi trưa em không được lên sân thượng thư giãn với Sâm. Anh muốn
cùng Bell sớm chiều ở chung một chỗ cũng phải coi em và sếp Cao có đồng ý hay không nhá! Lâm Tâm Nguyệt nũng nịu khiến Dương Dật Thăng nổi hết da gà, trong đầu hiện lên tiếng còi báo hiệu nguy hiểm cấp độ một!
Dương Dật Thăng hết sức chân chó cười làm lành: “Đâu có, chúng ta quen
biết nhiều năm, có thể làm việc chung với nhau, anh rất vui vẻ, làm sao
ghét bỏ được chứ.”
“Phải ha, vậy mau lên đường thôi.” Lâm Tâm Nguyệt cười híp mắt nghiêng
đầu nhìn Dương Dật Thăng, nhỏ giọng nói: “Cùng- tổ” Vui vẻ dẫn đầu đi ra ngoài. Bỏ mặc Dương Dật Thăng đứng đó âm thầm rơi lệ. Phụ nữ đúng là
lòng dạ hẹp hòi, chuyện qua lâu rồi mà vẫn mang thù, Sâm, anh mau đem ma nữ này về nhà đi, anh em của anh rất áp lực TT_TT. Con bé này càng lớn càng không đáng yêu, quả nhiên chỉ có Bell là tốt nhất. Dương Dật Thăng suy nghĩ rồi cười khúc khích, lúc hồi hồn đã không thấy Lâm Tâm Nguyệt
đâu, lập tức chạy theo.
*_____*
Bọn Lâm Tâm Nguyệt không ngừng chạy tới hiện trường vụ án, cảnh viên
canh giữ chung quanh khu nhà trọ, cửa ra vào đều có giăng dây cảnh giới.
Lúc Lâm Tâm Nguyệt vào cửa cổng, cô chú ý giám sát và điều khiển cửa vào có dấu vết di chuyển, ánh mắt lóe lên, nghiêm túc bước vào hiện trường.
Lâm Tâm Nguyệt bước vào cửa cổng liền gật đầu chào bọn Thẩm Hùng đang
lấy lời khai, đeo bao tay nhựa vào, đi vào nhà trọ chuẩn bị bắt đầu làm
việc. Dương Dật Thăng không nhìn thấy tư thế oai hùng của Mã Quốc Anh,
vẻ mặt bình tĩnh đi vào, nhưng Lâm Tâm Nguyệt vẫn bắt được chút thất
vọng chợt lóe trong mắt Dương Dật Thăng. Lâm Tâm Nguyệt híp mắt, hai
người này đúng là có JQ. Trở về nhất định phải tra khảo một phen mới
được, nên bạn nhỏ Dương Dật Thăng cứ yên tâm đi.
Nạn nhân bị giết chết bằng dao trái cây ở phòng khách. Trên người đầy
vết dao lộn xộn, quần áo bị máu nhuộm đỏ, quần áo có nhiều vết nhăn, bàn tay đặt rũ xuống ghế sô pha bị gãy móng, chứng to trước khi chết nạn
nhân từng giãy dụa kịch liệt, mắt mở to, tròng mắt lồi ra, diện mạo bị
hủy hoại rất khủng bố, trên mặt đầy vết dao cắt ghê rợn, gương mặt xinh
đẹp đầy máu me, biến đổi hoàn toàn.
Lâm Tâm Nguyệt thấy chồng của mình đang đo nhiệt độ gan của nạn nhân,
hai người liếc nhau gật đầu hiểu rõ. Lâm Tâm Nguyệt xoay người tìm kiếm
dấu vết ở chung quanh, căn nhà rất ngăn nắp, hầu như không có dấu vết bị di chuyển, tầm mắt Lâm Tâm Nguyệt bị vô số ly thủy tinh ở cái tủ bên
cạnh ghế sa lon hấp dẫn. Ly thủy tinh sáng óng ánh, khiến người ta sửng
sốt chính là hình vẽ sống động trên ly. Nếu như trong lúc ẩu đả, số ly
thủy tinh này rất dễ bị đánh ngã, Lâm Tâm Nguyệt lấy túi ni lông ra, đem bốn cái ly thủy tinh về xét nghiệm.
Trong lúc vô tình, Lâm Tâm Nguyệt nhìn thấy ảnh chụp trên bàn trà, con
ngươi đen láy hiện lên kinh ngạc, cầm ảnh chụp lên, mắt nhìn người chết
rồi lại nhìn bức ảnh.
“Bác sĩ Cổ, sao rồi?” Thẩm Hùng lấy khẩu cung xong lập tức đến hỏi
chuyện Cổ Trạch Sâm, vì Mã Quốc Anh đi dò xét vụ án Chó Điên, nên Thẩm
Hùng lãnh trách nhiệm điều tra vụ án này.
“Nhiệt độ gan cho biết, nạn nhân chết trong khoảng thời gian từ 11h đêm
đến 2h sáng. Kiểm tra cơ bản nạn nhân chết do bị dao đâm thủng gan, cắt
vỡ động mạch chủ, chảy máu tới chết, còn tình hình cụ thể chờ tôi về
giải phẫu mới xác định. Công việc của tôi xong rồi, tôi về trước, còn
lại giao cho mọi người.” Cổ Trạch Sâm giao phó xong liền cùng trợ lí rời đi.
“Đừng có nhìn lưu luyến như vậy nữa, buổi tối nhìn không đủ à?” Dương
Dật Thăng liếc Lâm Tâm Nguyệt, thấy cô ‘đưa tình’ nhìn bóng dáng Cổ
Trạch Sâm, không nhịn được trêu ghẹo, điển hình vết sẹo vừa lành liền
quên đau.
“Anh rất rãnh à? Còn không mau đi làm việc.” Lâm Tâm Nguyệt tức giận
dùng ánh mắt sắc bén như dao lườm Dương Dật Thăng, bạn nhỏ Dương Dật
Thăng nịnh hót cười gường: “Không có, không có, em tiếp tục đi.”
Lẽ nào nhân phẩm của cô kém như vậy? Hiếm khi cô nghiêm túc suy nghĩ vụ
án, lại bị bạn thân hiểu lầm (+_+)# Lâm Tâm Nguyệt ngẩng đầu 45 độ ưu
thương nhìn trời. Thật ra lần này Dương Dật Thăng hiểu lầm Lâm Tâm
Nguyệt rồi, Lâm Tâm Nguyệt không nhìn Cổ Trạch Sâm, cô đang nhìn thi thể được khiêng đi. Nên mới nói, bình thường đừng làm nhiều ‘chuyện xấu’,
bằng không lúc bạn nghiêm túc làm việc cũng chả ai tin. Quả nhiên, câu
chuyện ‘chó sói tới’ là bài học muôn thuở.
“Vĩ Thắng, Tâm Di, hai người đi chung quanh hỏi thăm khoảng thời gian
11h đêm đến 2h sáng có ai thấy nhân vật nào đáng nghi xuất hiện ở gần
đây không? Mặt khác, điều tra sinh hoạt ngày thường của nạn nhân.” Nghe
Cổ Trạch Sâm nói, Thẩm Hùng nhìn thi thể đã bị biến đổi hoàn toàn, cau
mày nói với Trình Vĩ Thắng và Tâm Di.
“Yes, sir!”
“Sếp, đã tra được thân phận của người chết.” Không bao lâu sau, Tâm Di
và Trình Vĩ Thắng trở lại báo cáo kết quả điều tra: “Nạn nhân gọi là
Hoàng Hi, 29 tuổi. Hai năm trước, cô ta dọn đến đây sống, vẫn là người
độc thân, hiện tại cô ta đang làm việc ở một công ty, nhưng cô ta không
có quen thân với bất kì ai ở gần đây, cũng không biết chuyện tối hôm
qua, càng không biết cô ta làm việc ở công ty nào.”
“Người ở gần đây không phải đều là thành phần tri thức, bác sĩ, luật sư, mỗi người đều có xe riêng, mạnh ai về nhà nấy đóng cửa chẳng giao thiệp với ai, thậm chí còn không biết chuyện xảy ra ở xung quanh mình, đừng
nói chi là nói chuyện.” Trình Vĩ Thăng tức giận đối với sự thờ ơ lãnh
cảm của những người ở đây.
“Lập tức điều tra công ty của nạn nhân.”
“Nạn nhân là thư kí của tống giám đốc tập đoàn Lâm thị.” Lâm Tâm Nguyệt cầm ảnh chụp, nghiêm túc bổ sung.
“Cô biết?” Thẩm Hùng và Tâm Di đều kinh ngạc trợn mắt nhìn Lâm Tâm Nguyệt.
“Nạn nhân là thư kí của anh hai tôi, tôi gặp cô ấy vài lần ở công ty của anh hai.” Lâm Tâm Nguyệt buông ảnh chụp, giải thích: “Tôi nhìn ảnh chụp mới nhận ra cô ấy thôi.”
Nhớ tới vết máu loang lỗ trên mặt nạn nhân, bọn Thẩm Hùng gật đầu hiểu
rõ, cái bộ dạng kia, dù là bọn họ cũng không nhìn ra đừng nói chi gặp
mặt một hai lần.
“Hèn chi cô ta có tiền như vậy, không những ở trong nhà trọ cao cấp, vật trang trí trong nhà đều xa hoa, ngay cả sàn nhà cũng lót thảm.” Thẩm
Hùng cảm khái, thương xót cho thân phận cảnh sát quèn của bọn họ, công
việc nguy hiểm, còn thường thức đêm tăng ca, đi làm đúng giờ, tiền lương eo hẹp, ngẫm lại mà lòng chua xót, nhưng cũng hết cách, ai kêu bọn họ
thích nghề cảnh sát.
“Cô ta không chỉ có tiền, còn rất biết hưởng thụ, đồ vật trong nhà đều
thuộc hàng cao cấp, thứ rẻ nhất cũng trị giá hàng chục triệu.” Dương
Dật Thăng cười híp mắt ngắm nghía phản ứng thú vị của bọn Thẩm Hùng. Quả nhiên, cười trên nỗi đau của người khác là chuyện hết sức thú vị.
“Không phải chứ!!!!! ! 0_0)”Bọn Thẩm Hùng sợ hãi kêu lên, rủa một câu ‘Kẻ có tiền đại gian đại ác.’
“Cũng chỉ có các người u mê, người ít học như tôi, mấy thứ này đối với
tôi mà nói chỉ nhìn được chứ không dùng được, không thực tế bằng tiền.”
Thẩm Hùng gãi đầu, chỉ vào mấy thứ này cười ngượng ngùng, trong lòng
thầm khinh bỉ, không hiểu sao bọn họ gọi cái đống này là chất lượng cuộc sống, đúng là ăn no không có chuyện gì làm. Nếu Mạc Thục Viện nghe
được, nhất định cô ấy sẽ lạnh lùng châm chọc Thẩm Hùng một phen.
“Được rồi, nói chuyện phiếm đến đây thôi, vật chứng chúng tôi thu đã đủ, chuyện còn lại giao cho mọi người. Chúng tôi về xét nghiệm rồi gửi kết
quả báo cáo cho mọi người sau.”
“Ừ, làm phiền các người.”
“Chúng tôi đi trước.”
…
Lúc đầu, Lâm Tâm Nguyệt còn nghĩ rằng đây là vụ án bình thường. Nhưng,
cô không biết đây chỉ là mới bắt đầu, mọi thứ vừa bắt đầu thôi. Cô càng
không ngờ lần thứ hai người nhà của cô lại bị đưa lên đầu ngọn sóng. Mà
người đẩy bọn họ đến vị trí kia chính là người cô tôn kính nhất, người
có ảnh hưởng lớn nhất đối với cô.
*_____*
Tổ trọng án phá xong vụ án Chó Điên, Mã Quốc Anh hào phóng mời mọi người đi uống nước. Đương nhiên, không thiếu nhân viên bên pháp chứng và pháp y.
“Các người vừa phá án xong, madam mời mọi người uống nước, sao ai cũng
mặt chau mày ủ thế?” Lâm Đinh Đinh uống nước, mắt to đẹp chớp chớp, tò
mò hỏi mọi người.
“Phá xong vụ án, nhưng lại hủy đi một gia đình hạnh phúc. Huống hồ, nạn
nhân lại là tên Chó Điên mất hết tính người, không điều tra thì thôi,
điều tra mới biết thằng khốn kia vô sỉ đến cỡ nào. Nghĩ lại mà tức.”
Thẩm Hùng tức giận hớp ngụm bia hả giận.
“Phải đó, nghĩ tới cả nhà Trương Diệu Vân bị hại thê thảm, càng thấy tên Chó Điên kia đáng chết.” Lăng Tâm Di bĩu môi, ánh mắt chán ghét Chó
Điên không hề che giấu.
“Nhưng, may mắn có bác sĩ Cổ chứng minh vết thương và bản báo cáo kiểm
tra đo lường của tổ pháp chứng, cuối cùng giúp được Phó Chính Cơ, khiến
cho sự việc chuyển biến tốt.” Mã Quốc Anh cười nhạt nói.
“Đúng vậy.” Thẩm Hùng lập tức phụ họa.
“Sao cũng được, vụ án đã được phá, có thể giúp đỡ người bị hại, đều là chuyện tốt.” Cao Ngạn Bác bắt chéo chân cười nói.
“Tâm Nguyệt, không sao chứ? Hình như tối hôm nay cô không có tinh thần
lắm.” Lương Tiểu Nhu vô tình thấy Lâm Tâm Nguyệt ngồi cạnh Cổ Trạch Sâm, ánh mắt ngơ ngác nhìn về trước.
“Hơn nữa, em không có ăn được bao nhiêu, có mệt không, hay là anh đưa em về trước.” Cổ Trạch Sâm nhớ Lâm Tâm Nguyệt không ăn uống được bao
nhiêu, nhíu mày, cảm thấy Lâm Tâm Nguyệt mệt mỏi, quan tâm chăm sóc.
“Em không sao, mọi người không cần lo. Gần đây ăn uống không vô thôi,
với lại vụ án không có manh mối mới, nên hơi buồn bực.” Lâm Tâm Nguyệt
vỗ nhẹ tay LƯơng Tiểu Nhu, để cho cô bạn yên lòng: “Khó lắm vụ án Chó
Điên mới kết thúc, sao chúng ta lại về trước chứ, đừng khẩn trương, em
không sao.” Thấy Cổ Trạch Sâm lo lắng cô vội trấn an anh.
“Ừ, mệt thì nói anh, biết không?” Cổ Trạch Sâm ôm Lâm Tâm Nguyệt, để cô dựa vào mình cho thoải mái, miệng không quên nhắc nhở.
“Ừm.” Trên gương mặt điềm đạm của Lâm Tâm Nguyệt nhè nhẹ mang theo nụ cười ngọt ngào.
Mọi người đều đã sớm quen với hành vi yêu vợ của Cổ Trạch Sâm rồi, hơn
nữa, sau sự kiện kia, Cổ Trạch Sâm càng chăm sóc bà xã chu đáo hơn, lúc
này mỗi người đều mang theo ý cười hiểu rõ, nhưng trong mắt đều chứa ý
cười nhạo.
“Tôi nghe Thẩm Hùng nói vụ án không tìm ra chứng cứ, không tìm được
người tình nghi, chuyện này là sao vậy?” Đương nhiên, Lương Tiểu Nhu
biết năng lực của lính nhà mình, cũng hiểu rõ năng lực của bạn mình, cho nên càng khó hiểu.
“Chúng tôi đã tìm trong nhà nạn nhân, không hề có dấu vân tay và DNA,
những thứ mang về xét nghiệm chẳng có ích gì. Hơn nữa, ngoại trừ hiện
trường nơi nạn nhân chết, những nơi khác đều ngăn nắp sạch sẽ, cửa sổ
không có dấu vết bị cạy khóa, nên tôi nghi ngờ là người quen gây án.
Nhưng, tôi phát hiện bàn trà có dấu vết bị di chuyển, cho nên không loại bỏ nghi vấn có người cố ý xử lí hiện trường, ngoài ra chúng tôi phát
hiện băng ghi hình ở bên ngoài bị xóa, đúng thời gian nạn nhân bị hại.”
“Mặt khác tôi không hiểu, nếu hung thủ đã xóa sạch băng ghi hình, tại
sao còn di chuyển CCTV ngoài cửa. Hơn nữa, nếu hung thủ xử lí hiện
trường vụ án , hung thủ kia cần phải là người có trật tự, người rất lí
trí, nhưng vết thương trên người nạn nhân lại rất lộn xộn.” Lâm Tâm
Nguyệt phân tích kết quả xét nghiệm, đồng thời nói ra nghi vấn của mình.
“Tôi cũng điều tra người ở gần nạn nhân, chứng minh bọn họ đều không đáng nghi.” Thẩm Hùng có chút ủ ê nói.
“Không cần lo lắng, chỉ cần hung thủ có làm, nhất định…” Cao Ngạn Bác
muốn phát biểu động viên bọn họ, nửa đường bị Lâm Tâm Nguyệt cắt ngang.
“Nhất định sẽ để lại chứng cứ.” Lâm Tâm Nguyệt nháy mắt, tràn đầy tự tin nói: “Yên tâm, sếp Cao, tôi không dễ dàng bỏ cuộc đâu, tôi nhất đinh
tìm ra chứng cứ, bắt hung thủ chịu tội.”
Mặc kệ vụ án có khó khăn bao nhiêu, bố trí hoàn mĩ cỡ nào đều để lại chứng cứ, chỉ cần không bỏ cuộc, nhất định sẽ phá được án.
“Ha ha…” Cao Ngạn Bác yên lòng cười.
“Chúng ta chúc Tâm Nguyệt nhanh chóng phá xong vụ án nào!”
“Được.”
“Cạn ly.”
…
Giờ phút này, tiếng hoan hô, một giây kiên định, dường như quuyết định thắng lợi và bình yên thuộc về bọn họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT