Tất cả tinh tú lớn nhỏ, chợt sáng chợt tắt, bầu trời đầy sao xinh đẹp vẫn
thâm thúy thần bí như trước, ánh sao lòe lòe nhấp nháy, lộ ra vẻ nhu hòa ấm áp. Giống như hạnh phúc tràn đầy trong lòng Lâm Tâm Nguyệt.
Lâm Tâm Nguyệt ngồi trước bàn trang điểm, áo cưới trắng noãn trên người đã
sớm được thay bằng chiếc áo ngủ hồng nhạt, Lâm Tâm Nguyệt nhìn cô gái
trong gương, mặt mày đỏ bừng, lông mi giơ lên, đáy mắt chớp lên linh
quang, đáy mắt hiện lên vài phần quyến rũ, nụ cười hạnh phúc dưới ánh
đèn càng thêm chói mắt.
Từng bước một kích động đi trên thảm đỏ,
phát lời thề nghiêm trang mà thần thánh, còn có… Lâm Tâm Nguyệt cúi đầu, khóe miệng nhếch lên, nhẹ nhàng vuốt lên chiếc nhẫn lóe sáng nhu hòa,
hết thảy mọi chuyện đều giống như đang diễn ra trước mắt, mặc dù hôn lễ
đơn giản, nhưng rất ấm áp, mỗi người đều thật lòng chúc phúc bọn họ.
Lâm Tâm Nguyệt không thể tin được cô rốt cục cũng trở thành bà xã của Cổ
Trạch Sâm, ‘bà Thái’ danh chánh ngôn thuận, cô còn nhớ rất rõ:
Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của thiếu niên thời kì phản nghịch, biết
được thân phận của anh liền sùng bái, vì muốn tiếp cận anh liền liều
chết quấn lấy, cùng chơi đùa cùng chịu chung hoạn nạn vô cùng thân
thiết. Lúc bị thường thì ánh mắt lo lắng, trách cứ. Vì một câu tỏ tình
đơn giản liền đỏ mặt chạy trối chết của chàng trai ngày đó. Lúc chia lìa thì buồn không thôi, vui sướng khi gặp lại, xác định quan hệ thì ngọt
ngào, trong hôn lễ hạnh phúc nắm chặt tay đối phương…
Tất cả từng chút một sự kiện liên quan đến anh, hồi ức chua cay ngọt đắng, cô đều
nhớ rất rõ ràng. Ban đầu, vì sùng bái và tiếc hận thay cho ‘Cổ Trạch
Sâm’ cùng với hâm mộ tình yêu chung thủy ‘Cổ Trạch Sâm’ dành cho ‘Lâm
Đinh Đinh’ , bất tri bất giác đến gần anh. Chậm rãi hiểu rõ, mới phát
hiện anh không phải là một đoạn hồi ức ‘Cổ Trạch Sâm’ chỉ đơn giản lóe
lên trong phim. Bởi vì là cô nhi, anh hiểu rõ xã hội lạnh lùng, nên mới
cự tuyệt người khác tới gần. Bởi vì là cô nhi, anh mất đi cơ hội hưởng
thụ lúc nhỏ, không có cơ hội hưởng thụ tình yêu của ba mẹ, cho nên anh
mới càng phản loạn, mới quý trọng tình bạn của người đồng bệnh Dương Dật Thăng. Khi thật sự hiểu rõ anh, hạt giống tình cảm không biết được gieo xuống từ bao giờ, càng muốn cùng anh đi qua những ngày tháng anh trưởng thành.
Nhưng không ngờ anh và cô xa cách nhau mười mấy năm, mười mấy năm nói ngắn không ngắn nói dài không dài, mặc dù có một số chuyện
cảnh còn người mất, nhưng tình cảm của cô tích lũy theo năm tháng càng
sâu đậm, càng khó buông tay.
Mới đến nước Mĩ, lúc nào cũng bị
người khác xa lánh, may mắn có anh hai che chở cho cô, trải qua bao cố
gắng cuối cùng cô cũng trở thành chuyên gia pháp chứng cao cấp, mỗi khi
cô nhìn thấy hình ảnh máu me đầm đìa trong máy tính, từng cái từng cái
xuất hiện trước mắt mình.
Lần đầu tiên đi tới hiện trường, nhìn
thi thể lạnh như băng, máu dầm dề, cô ói không ngừng, ngay cả mở mắt
cũng không dám, liên tục nhiều đêm mơ thấy ác mộng, cho nên mọi người
đều nghĩ cô không thích hợp làm pháp chứng, tất cả mọi người đều hi vọng cô buông tha. Nhưng cô không làm vậy, vì cô biết còn có một người cũng
đang cố gắng như cô, nhiều lần nghe được tin tức của anh, hận không thể
quay trở lại ngay lập tức, lại sợ người cô luôn nhớ đã sớm quên mình.
Cho đến khi cô trở thành một nhân viên pháp chứng xuất sắc, bình tĩnh,
được mọi người công nhận, có thể đứng bên cạnh anh, cùng anh kề vai
chiến đấu, cô mới có dũng khí, quyết định trở về nơi có anh.
Khi
trở về lại thấp thỏm bất an, kinh hỉ gặp lại anh, lời tỏ tình trên Ma
Thiên Luân, cầu hôn dưới ánh sao, lễ cưới đơn giản mà hạnh phúc… Rất
nhiều rất nhiều… thì ra cô và anh đã trải qua nhiều chuyện như vậy, có
nhiều hồi ức tốt đẹp như thế.
Trong đầu tràn ngập hình bóng của
anh, anh cười, anh vui, anh giảo hoạt, anh hài hước, anh cưng chiều… Vì
anh, cô cải tà quy chánh học nấu canh, kiếp trước cô là một người hết
sức lười nhác, đừng nói là nấu canh, ngay cả bề ngoài cô cũng lười chăm
sóc, nhưng ở kiếp này cô đều làm tốt mọi chuyện. Quả nhiên, 'Người con
gái làm đẹp vì người mình yêu', nếu như để đám bạn trời đánh kiếp trước
của cô biết việc này, nhất định bọn họ sẽ nghi ngờ cô trúng tà, nhưng cô vì người mình yêu nấu canh, đây là một chuyện rất hạnh phúc, rất thỏa
mãn.
Lâm Tâm Nguyệt cô thật may mắn khi có thể gặp và yêu anh,
lại cùng anh xây tổ ấm hạnh phúc cho riêng mình, Lâm Tâm Nguyệt mím môi
cười ngọt ngào thỏa mãn. Cổ Trạch Sâm đứng ngoài cửa nhìn hình ảnh ấm áp này.
“Có chuyện gì mà cười vui vẻ tới vậy?” Cổ Trạch Sâm hài
lòng tươi cười, cúi người ôm Lâm Tâm Nguyệt từ phía sau, đem cả người cô kéo vào lòng anh, còn thuận tiện hôn trộm mấy cái, vô cùng thân thiết
cọ cọ lên má cô, bụng đầy thỏa mãn, cuối cùng anh cũng cưới được người
con gái anh yêu nhất, cuối cùng anh có được ngôi nhà thuộc về mình,
người thân của anh, chị, em và Tâm Nguyệt đã kết hôn, chị có thể yên tâm rồi.
“Tại sao lại nói cho anh biết.” Lâm Tâm Nguyệt thu hồi suy
nghĩ bay xa của chính mình, liếc Cổ Trạch Sâm một cái, làm bộ như không
thấy anh lấy lòng, khóe miệng cười giảo hoạt, ai kêu anh cái gì cũng
không nói cho cô biết.
“Ai kêu cái người nào đó là hủ dấm, ngộ
nhỡ em nói sai, ngày mai tỉnh lại còn không biết mình ở đất nước nào
nữa, như vậy thì phải làm sao đây?” Lâm Tâm Nguyệt nhè nhàng gỡ đôi tay
đang quấn lấy eo của mình, khẽ mím môi, đứng lên vừa lẩm bẩm vừa đi tới
giường, trực tiếp chui vào chăn, nghiêng người cầm lấy quyển sách tâm lí học trên bàn đầu giường nhàn nhã đọc.
“Còn tức giận ư?” Cổ Trạch Sâm ngượng ngùng sờ sờ mũi, xong đời, bà xã tức giận, lập tức chạy cong đít đi qua, nhanh nhẹn chui vào chăn, dứt khoát đem bà xã mềm mại thơm
tho đang đọc sách ôm vào lòng, để cô thoải mái nằm trong ngực anh đọc
sách. Cổ Trạch Sâm nghiêng đầu vô cùng thân thiết đẻ ở trán cô. Buồn
buồn mím môi, có chút uất ức nói: “Không còn cách nào hết, ai kêu bà xã
anh xuất sắc như vậy, luôn hấp dẫn người khác như vậy, luôn có rất nhiều tên không biết điều chạy đến quấy rầy chúng ta, anh đương nhiên phải
chú ý một chút rồi.” Thầm nghĩ: Nếu anh không có có chuẩn bị, tuần
trăng mật xinh đẹp và ngọt ngào của chúng ta có thể hủy bỏ rồi, hai
người kia chính là phúc hắc trong phúc hắc.
“À…” Lâm Tâm Nguyệt
đương nhiên biết ông xã mình lo lắng cái gì, làm bộ như cái gì cũng
không biết, cố tình lườm anh, kế đó liền nở nụ cười sáng lạn, cười đến
cực kì dịu dàng, có chút cắn răng nghiến lợi nói: “Nói như vậy đều là
lỗi của em rồi, là em trêu hoa ghẹo nguyệt.” Bộ dạng uy hiếp ‘anh dám
nói phải thử xem.’
“Làm gì có, cái đó là do bọn họ thấy anh cưới
được bà xã tốt, nên hâm mộ lại ghen tỵ.” Cổ Trạch Sâm rất chân chó xin
tha, đừng có đùa, nếu anh nói ‘phải’, bà xã đại nhân của anh chắc chắn
đạp anh xuống giường, đêm này ngủ trên sàn nhà. Anh không muốn ngày đầu
tiên của tuần trăng mật phải ngủ trên sàn nhà đâu, như vậy rất đáng
thương. Cổ Trạch Sâm cọ cọ ở cổ Lâm Tâm Nguyêt, rầu rĩ nói: “Anh chỉ
không muốn có người phá hoại tuần trăng mật của chúng ta thôi, bà xa,
tha cho anh đi mà.” Cái bộ dạng của anh muốn bao nhiêu đáng thương thì
có bấy nhiêu đáng thương, muốn bao nhiêu uất ức thì có bấy nhiêu uất ức.
“À, nên anh nghe nói Phong đến Nhật mở hội thảo và nghiên cứu, anh liền đổi địa điểm hưởng tuần trăng mật của chính ta từ đi Nhật sang đi Pháp? Du
ngoạn Tô – ki – ô biến thành Paris.” Lâm Tâm Nguetej cười khổ, có lúc
cảm thấy ông xã mình thật ngây thơ, nhưng rất đáng yêu.
Đúng vây, hiện tại Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm đang ở Paris hưởng tuần trăng
mật, bọn họ vốn định đi Nhật, kết quả buổi tối đêm trước ngày lên đường, Cổ Trạch Sâm nghe bà xã vô ý nhắc tới chuyện khi bọn họ đi hưởng tuần
trăng mật thì Nam Cung Phong vừa vặn cũng vừa vặn đến Nhật dựa hội thảo
và nghiên cứu. Bác sĩ Cổ đáng thương của chúng ta vì bị nhóm Nam Cung
Phong phá hoại mấy lần hẹn hò, khiến cho tâm lí có bóng ma. Vì vậy, tạo
thành phản xạ có điều kiện, lập tức gọi điện đến công ty hàng không đổi
vé máy bay, dời địa điểm, từ Nhật chuyển sang Pháp, mà đại tiểu thư Lâm
Tâm Nguyệt vì đêm động phòng hoa chúc (Mọi người đều hiểu mà…), ngày hôm sau lên mơ mơ màng màn lên máy bay đến Paris, ngủ một giấc ngọt ngào
tỉnh dậy phát hiện đã đổi nơi đi. Biết được nguyên nhân khiến ông xã
mình thay đổi địa điểm, Lâm Tâm Nguyệt buồn bực, cho nên mới có một màn
như trên.
“Thật ra, đến Paris cũng tốt, nó là địa danh nổi tiếng
về lãng mạn, không chỉ có văn hóa sắc thái lãng mạn, còn có cảnh đẹp
động lòng người, chúng ta có thể ngồi thuyền du ngoạn trên dòng song
Seine, có thể đi xem lâu đài Fontainebleau lộng lẫy, còn có kiến trúc
tháp Eiffel, để nó chứng kiến chúng ta hạnh phúc, nếu như em vẫn chưa
hài lòng, chúng ta có thế đến Provence, vườn oải hương lãng mạn,…” Cổ
Trạch Sâm ôm Lâm Tâm Nguyệt lắc lắc, nuông chiều nhìn người trong ngực,
đôi môi mềm mại dán bên tai cô, nói nỉ non, giọng điệu mang theo nhè nhẹ làm nũng và hơi thở hấp dẫn.
“Ừ, nghe ra thật tốt.” Lâm Tâm
Nguyệt hình dung đến những hình ảnh mà Cổ Trạch Sâm nói, không khỏi có
chút động lòng và chờ mong, trước kia vì muốn trở thành nhân viên pháp
chứng xuất sắc, cô không có cơ hội đi du lịch, nhưng nhìn bộ dạng kiêu
ngạo đắc ý của Cổ Trạch Sâm, liền nhớ tới chuện ai đó chưa có sự đồng ý
của cô đã lén lút đóng gói mang cô đến Pháp, con ngươi cô nhanh chóng
hiện lên chút nghiền ngẫm, ý xấu chọc ghẹo anh: “Nhưng em nghe người ta
nói, Paris được gọi là ‘thiên đường lãng mạn’ vì một nguyên nhân khác
nữa… Chính là do từng cô gái đến đây đều có cuộc gặp gỡ bất ngờ, lãng
mạn, tiếp đó có thể phát triển thành một đoạn tình duyên dị quốc lãng
mạn và đầy phòng tình. Chẳng lẽ anh muốn em đi thử xem có phải như lời
đồn không ư?” Về phần ai nói, cái này không quan trọng, quan trọng chính là… có thể trêu chọc ông xã của cô.
“Tung tin vịt, tuyệt đối là đồn nhảm, làm sao anh có thể để vợ anh đi thử chứ!” Quả nhiên, Cổ Trạch Sâm vừa nghe Lâm Tâm Nguyệt nói, nụ cười trên môi liền cứng dờ, dường
như anh có cảm giác tự dời đá đập chân mình, rốt cuộc là tên nào chán
sống nói tầm phào cho vợ anh nghe vậy. Cổ Trạch Sâm hung hăng đánh tiểu
nhân ở trong lòng.
Lâm Tâm Nguyệt nhìn dáng vẻ phiền não của ông
xã mình, nhất thời không nhịn được bật cười, buồn bực vì bị anh nhân lúc cô không tỉnh táo đóng gói đưa qua Pháp đều tan thành mây khói. Không
ngờ trêu chọc ông xã mình lại là chuyện vui vẻ đến vậy, hèn chi trước
đây anh thích trêu cô như vậy, xem ra về sau lúc không vui có thể dùng
cách này.
“Được lắm, thì ra em dám trêu đùa anh.” Nhìn bộ dạng
cười giảo hoạt giống tiểu nhân đắc ý của Lâm Tâm Nguyệt, Cổ Trạch Sâm
liền biết mình bị gạt, cuối cùng hiểu rõ anh bị bà xã trêu.
Cổ
Trạch Sâm nheo hai mắt lóe sáng, khóe môi câu lên, lộ ra nụ cười xấu xa, mờ ám tới gần bên tai cô, môi khẽ lướt qua vành tai cô: “Vậy em nói xem anh nên trừng phạt cô bé xấu xa giảo hoạt này thế nào nhỉ?” Hai tay anh chẳng biết bò lên eo cô từ khi nào.
“Cái kia, Sâm… ha ha ngừng,
đừng mà, ha ha ha.” Hơi thở nóng bỏng bên tai khiến Lâm Tâm Nguyệt chấn
động một chút, vừa định chuyển đề tài, Cổ TRạch Sâm đã bắt đầu ở nơi
nhạy cảm của cô cù lét, khiến cô không ngừng giãy dụa tránh thoát khỏi
ma trảo của anh.
“Để xem còn dám trêu đùa anh nữa không.” Hai người như hai đứa trẻ, đùa giỡn trên giường.
“Ha ha, không được rồi, em đầu hàng.” Lâm Tâm Nguyệt vô lực ngã lên giường, thở hồng hộc. lập tức giơ cờ đầu hàng, mặt đỏ hồng vì mới đùa giỡn,
trán đổ mồ hôi hột, bưng bít lông mi phong tình, sợi tóc rơi lả tả, có
vào sợi tinh nghịch quét qua bên môi, dáng vẻ này của cô cũng là một
loại quyến rũ mê hoặc.
Ánh mắt Cổ Trạch Sâm dần u ám, đưa tay nhẹ phất đi những sợi tóc rơi tán loạn. Khi Lâm Tâm Nguyệt còn chưa phản
ứng, anh cúi xuống hôn lên đôi môi anh đào ngọt ngào của cô, cẩn thận
thưởng thức, miêu tả, giống như có ma lực hấp dẫn mê người, một tay nâng gò má cô lên, một tay từ bên eo xâm nhập vào bên trong váy ngủ, lướt
trên làn da mịn màn của cô, khiến Lâm Tâm Nguyệt rên rỉ.
“Chờ một chút, ưm…” Lâm Tâm Nguyệt thở dốc, muốn ngăn lại đông tác của anh,
nhưng vừa mở miệng liền khiến cho Cổ Trạch Sâm càng có cơ hội xâm nhập
sâu hơn, từng trận hơi nóng bao vây lấy cô, hai tay cô không tự chủ được bấu víu lây bờ vai anh, xinh đẹp khôn tả.
Đèn tắt, đêm còn dài, chỉ có tiếng thở dốc và âm thanh vui thích là không ngừng.
Bên nước Nhật xa xôi lại có hai người cực kì không vui, vốn Nam Cung Phong
vừa đúng có cuộc hội thảo và nghiên cứu ở Nhật, kết quả bị tên cuồng
cưng chiều em gái giật dây, hai người liền dự định đi xem tuần trăng mật của em gái.
Kết quả Nam Cung Phong nhìn thấy ghi nhận xác nhận
đã trả lại phòng, trong mắt hiện lên khí lạnh, nụ cười càng lúc càng dịu dàng, cái tên ghê tởm kia không biết đã đưa Tâm Nguyệt tới nơi nào rồi, người đàn ông đứng bên cạnh có ánh mắt như thần cũng càng ngày càng
lạnh, khí lạnh trên người càng lúc càng phóng ra bên ngoài nhiều hơn.
Mặc dù hai người bọn họ quyết định buông tay, nhưng muốn bọn họ đem em
gái bảo bối giao cho tên bắt cóc kia một cách dễ dàng, tuyệt đối không
có khả năng. Cho nên, dự đoán của bác sĩ Cổ thật chính xác.
-------mmmmm-----
Nước Mĩ.
Trong căn nhà trọ, người đàn ông ngồi trong bóng tối thù hận nhìn tấm ảnh gia đình mới tinh trước mắt, trong lòng tràn ngập lửa giận, chỉ khi nhìn cô gái xinh đẹp cười tươi trong bức ảnh ánh mắt của ông ta mới lóe lên
chút nhu hòa không biết tên, nhưng rất nhanh liền bị oán hận che giấu.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chúng mày có thể vui vẻ, hạnh phúc. Còn cô
ấy phải chịu khổ? Chúng mày dựa vào cái gì mà có thể sống không cần áy
náy, tao tuyệt đối sẽ không buông tha cho chúng mày, chúng mày chờ đi,
rất nhanh, rất nhanh chúng mày sẽ không được cười vui vẻ như vậy nữa.
Tấm ảnh chụp mới toanh bị người đàn ông tức giận nắm chặt trong tay, mặt
mũi nhăn thành một đoàn, trong lòng dần dần sinh ra một hồi âm mưu.
--- ----ooo----
Ngày hôm sau, thắt lưng của Lâm Tâm Nguyệt mỏi nhừ, ngủ đến tối trời tối
đất, cho tới khi mặt trời mọc lên cao mới tỉnh dậy, hung hăng trợn mắt
nhìn tên đầu sỏ cười hì hì trước mặt, đương nhiên eo của Cổ Trạch Sâm
chịu không ít đòn tấn công của độc thủ của cô. Sau đó liền vội vội vàng
vàng trang điểm một chút, kéo Cổ Trạch Sâm bắt đầu cuộc hành trình hưởng tuần trăng mật ngọt ngào của bọn họ, bọn họ đang chìm mình trong hạnh
phúc nào biết dông bão đang chờ phía trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT