Nhìn hai người một lớn một nhỏ cấu kết với nhau làm chuyện xấu, Cao Ngạn Bác và Cổ Trạch Sâm bất đắc dĩ lắc đầu cười cười. Thậm chí Cao Ngạn Bác còn hoài nghi không biết Lâm Tâm Nguyệt có phải con gái riêng thất lạc
nhiều năm của ba mình hay không, nếu không vì sao mỗi lần thấy Lâm Tâm
Nguyệt, ông liền đem con trai ruột là anh ghẻ lạnh không thèm để ý?
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Tâm Nguyệt thỏa mãn xoa xoa bụng, ngồi trên sô
pha, cảm thán: “Ăn ngon thật, tài nghệ nấu ăn của sếp Cao thật siêu
quần, đương nhiên còn có canh làm đẹp của bác Thông nữa.” Nghe Lâm Tâm
Nguyệt tán thưởng, bác Thông ngồi ở số pha bên cạnh cười híp mắt.
Đương nhiên, Cao Ngạn Bác cũng không khiêm tốn thản nhiên thừa nhận: “Nếu tay nghề của tôi không tốt, làm sao tôi nuôi bạn trai của cô mập mạp trắng
trẻo như vậy hả? Còn Lâm đại tiểu thư như cô ngày nào cũng tới chỗ của
tôi ăn chực.”
“Ôi chao, nói vậy công lao của anh thật không nhỏ nha.” Cổ Trạch Sâm ôm Lâm Tâm Nguyệt lười biếng nhíu mày nhẹ giọng cười.
“Đương nhiên.” Cao Ngạn Bác kiêu ngạo đáp. Mà bác Thông đang cúi đầu suy nghĩ
đột nhiên ngẩng đầu lo lắng nói: “À, đồ của ba còn chưa có thu dọn xong, ba phải nhanh đi thu dọn mới được.” Bác Thông vội vàng trở về phòng thu dọn đồ đạc.
“Ba, không cần gấp vậy đâu, từ từ cũng được mà, còn có bọn con phụ ba một tay.” Cao Ngạn Bác lo lắng kéo bác Thông ngồi xuống.
“Phải đó, bác Thông, còn có con và Sâm nữa.”
“Thế nhưng ngày mai bác phải về Trung Sơn, quà tặng và đồ của bác còn chưa
thu dọn xong, còn có mấy thứ Tâm Nguyệt mua cho bác, việt khúc mà Tiểu
Nhu mua nữa.”
“Được được được, tụi con biết rồi, bây giờ ba vô
phòng tắm trước đi, mọi chuyện cứ để tụi con làm cho. Chúng con đảm bảo
sau khi ba tắm xong, mọi thứ đều được thu xếp gọn gàng, mau đi đi, con
lấy quần áo cho ba.” Cao Ngạn Bác lo lắng dụ dỗ đưa bác Thông vào phòng
tắm.
“Vậy em ngồi đây chờ một chút, anh đi giúp bác Thông lấy đồ ra đây.” Cổ Trạch Sâm cười nói.
“Ừ.”
Cổ Trạch Sâm và Cao Ngạn Bác đem quần áo, việt khúc, thuốc bổ,… của bác Thông mang ra hết.
“Ây, nếu trong khi chờ đợi có thể uống cà phê càng hoàn hảo.” Lâm Tâm Nguyệt cũng tiến lên giúp đỡ, mắt ngập nước đầy hi vọng nhìn chằm chằm Cổ
Trạch Sâm, mắt chớp chớp rất đáng yêu.
“Được rồi, anh đi pha cho
em.” Cổ Trạch Sâm thấy ánh mắt gửi lời yêu thương giống như lãm nũng nói ‘em biết ngay chỉ có anh đối xử với em tốt nhất’.
“Tôi nói Sâm, cậu đừng có cưng chiều cô ấy như vậy, nếu tiếp tục e là sau này cô ấy sẽ coi trời bằng vung mất.”
“Vợ chính là để yêu thương mà!” Cổ Trạch Sâm hạnh phúc nhìn Lâm Tâm Nguyệt nói.
“Nghe chưa? Vợ chính là để yêu thương!” Lâm Tâm Nguyệt hướng Cao Ngạn Bác
nhướn nhướn mày, bộ dạng đắc chí gật đầu: “Nếu anh cảm thấy hâm mộ thì
kiếm một người để cưng chiều đi, lấy điều kiện của nhất định sẽ có nhiều người đăng kí.”
“Tôi không có rãnh rỗi như hai người.”
Lâm Tâm Nguyệt nhạy bén nhìn việt khúc đang được Cao Ngạn Bác sắp xếp lại,
hai mắt vòng vo, tròng mắt lập lòe ánh sáng tò mò hỏi: “Sếp Cao, việt
khúc này ai mua vậy?” Đương nhiên, Lâm Tâm Nguyệt biết ai mua, cô còn
biết cả quá trình nhưng cô muốn trêu chọc người nào đó, thuận tiện làm
bà mai.
“Là Tiểu Nhu.” Cao Ngạn Bác cúi đầu lo kiểm tra mấy đĩa
việt khúc không có nhìn thấy ánh mắt nhiều chuyện kiêm bà ma của Lâm Tâm Nguyệt, ánh sáng xanh trong mắt càng sáng hơn, Cổ Trạch Sâm đồng tình
nhìn Cao Ngạn Bác, cuối cùng anh cũng hiểu rõ mục đích của bạn gái mình, đương nhiên anh rất tình nguyện phối hợp với cô, Cổ Trạch Sâm dung túng nhìn Lâm Tâm Nguyệt, tiếp tục xem bản thân như nền.
“Ồ, Tiểu Nhu đúng là rất quan tâm bác Thông, mấy bản việt khúc khó tìm cô ấy cũng
kiếm ra được, chút tình cảm này thật là khó được.” Lâm Tâm Nguyệt sâu xa nói: “Nghe nói hôm nay anh còn giúp chú hai của Tiểu Nhu bắt trộm, còn
giúp ông ta giám định đồ cổ?”
“Chỉ là đúng lúc đưa cô ấy về gặp phải nên giúp một tay thôi.”
“Ồ, chỉ là đúng lúc, đúng lúc gặp Tiểu Nhu, thuận tiện cho để cho cô ấy đi
nhờ xe, thuận tiện đưa cô ấy đi một đoạn, sau đó thuận tiện phá một vụ
án đặc biệt, không những bắt được tội phạm mà còn giám định được đồ cổ,
sếp Cao đúng là thuận tiện.” Lâm Tâm Nguyệt cố ý đề cao giọng khoa
trương nói.
“Tôi còn thuận tiện để một cô gái tò mò nhiều chuyện
đến nhà ăn chực cơm.” Vẻ mặt ‘tôi phục cô luôn rồi’ của Cao Ngạn Bác
nhìn về phía cô, sau đó lại hăng hăng trừng cái tên nối giáo cho giặc,
nếu hiện tại anh không nghe ra hàm ý sâu xa trong lời nói của Lâm Tâm
Nguyệt, anh cũng không cần làm chuyên gia xét nghiệm nữa.
“Anh
thấy nếu em nói tiếp, người nào đó sẽ thẹn quá hóa giận xách em quăng ra khỏi cửa á, chúng ta đang ở dưới mái hiên của người ta, em nên biết,
‘thuận tiện’ không thể tùy tiện nói đâu.” Cổ Trạch Sâm cười rất vô tội, bất đắc dĩ nói với Lâm Tâm Nguyệt.
“Hiểu rõ.” Lâm Tâm Nguyệt làm bộ dạng ‘bé ngoan’ nghiêm túc gật đầu.
Hai người các ngươi cấu kết nhau làm chuyện xấu không có tư cách nói như
vậy, cái gì đang ở dưới mái hiền người ta, không thể nói năng tùy tiện?
Đừng có mỗi lần nói xong rồi giả bộ đứng đắn nhận tội. Khóe miệng Cao
Ngạn Bác giật giật khóe miệng, hiếm khi ở trong lòng gào thét, quả nhiên không thể nhờ cậy vào hai cái người e sợ thiên hạ không loạn nói chuyện tốt.
“Nhưng mà tôi thật sự xót lòng thay chú ba của Tiểu Nhu. Bỏ ra mấy trăm, mấy chục ngàn mua đồ cổ cuối cùng lại là đồ giả, tôi nghĩ
tối nay chú ba của cô ấy nhất đinh sẽ mất ngủ.” Lâm Tâm Nguyệt thừa nhận cô có chút hả hê.
“Nhưng mà không hiểu được vì sao lâu như vậy mà ông ta vẫn không nhận ra.” Cổ Trạch Sâm thuần túy hiếu kì.
“Cái này cũng khó trách, ngày nay công nghệ sản xuất đồ giả rất tinh vi, khó phân biệt được thật giả. Thậm chí còn có thể lấy một mảnh đồ cổ thật
đính lên đồ cổ dỏm, là có thể làm giống như thật. Cậu nói có lợi hại hay không?” Cao Ngạn Bác vừa cảm khái vừa quơ tay múa chân miêu tả.
“Kì thật, em rất muốn cạy đầu của anh ra để xem bên trong đó chưa những gì, sao cái gì anh cũng biết hết vậy, ngay cả đồ cổ anh cũng hiểu.” Cổ
Trạch Sâm phát biểu, Lâm Tâm Nguyệt ở bên cạnh gật đầu phụ họa, động tác xắn tay áo của hai người cũng không chậm.
“Cũng giống như của mọi người thôi, chỉ có điều nó lớn một tí.” Cao Ngạn Bác cười đùa.
“Thật vậy à?”
“Của các người cũng không nhỏ.”
“Ha ha…”
“Oa, mọi người có cần thu dọn nhanh như vậy không, bác còn định tắm nhanh để ra giúp mọi người.” Bác Thông đã tắm xong, thay bộ đồ ngủ cười ha hả đi ra, ngạc nhiên nhìn mọi thứ được thu xếp gần xong.
“Bọn con có ba người cho nên làm nhanh là phải rồi, hơn nữa đồ của ba cũng không có nhiều.”
Bác Thông cười híp mắt, ngồi xuống cầm một đĩa việt khúc lên: “Ngay cả cái
này Tiểu Nhu cũng tim ra, đúng là có bản lĩnh.” Nếu có cô con dâu như
vậy thì tốt rồi: “Con bé đối với bác tốt như vậy, không biết làm gì báo
đáp cho người ta đây?”
“Vậy lấy thân báo đáp đi.” Mắt Cổ Trạch
Sâm lóe lên tia sáng tinh nghịch, không nói thì thôi, vừa mở miệng liền
khiến người ta kinh hồn, lại còn bắn trúng mục tiêu. Không chỉ có cha
con Cao Ngạn Bác bị dọa đến mức trơ mắt nhìn chằm chằm anh, ngay cả Lâm
Tâm Nguyệt suýt chút nữa cũng bị sặc.
“Con không phải nói bác,
con nói con trai bác đó. Con trai bác là người đàn ông tốt, Tiểu Nhu lại là cô gái tốt, không phải rất xứng đôi hay sao?” Bác Thông và Cao Ngạn
Bác đều thở phào một hơi, làm ơn đi về sau cậu nên nói rõ ràng cho chúng tôi nhờ! Lâm Tâm Nguyệt lại cảm thấy bạn trai nhà mình rất đáng yêu.
“Sâm nói không sai, anh cũng thấy Tiểu Nhu đối với bác Thông rất tốt, không
ngại cực khổ đi tìm việt khúc cho bác Thông, nếu sếp Cao và Tiểu Nhu ở
chung không lo cô ấy ghét bỏ bác Thông, hơn nữa cô ấy đối với người nhà
cũng rất tốt. Biết lo cho gia đình, anh cũng không lo lắng sau này kết
hôn cô ấy chỉ biết làm việc. Tóm lại hai người rất xứng đôi, sao anh
không thử một lần xem sao.”
“Đúng đó, đúng đó.” Đối với lời nói
của Cổ Trạch Sâm và Lâm Tâm Nguyệt bác Thông rất nhiệt tình tán thành,
híp mắt chờ mong nhìn con trai mình. Nhưng rõ ràng sếp Cao của chúng ta
rất không phối hợp, không thèm ngó ánh mắt chờ mong của bác Thông: “Tôi
nói, hai người mới là một cặp xứng đôi, kẻ xướng người họa rất là ăn
nhịp với nhau. Ngày nào đó các người không muốn làm pháp chứng, pháp y
nữa thì cứ việc đi hát đôi đi, nhất định sẽ rất vang dội.”
“Phải ha, nếu rãnh chúng tôi cũng thử một phen.” Lâm Tâm Nguyệt đem quần áo bỏ vào vali, tựa vào Cổ Trạch Sâm nghiêm túc nói.
“Hai người nói nhiều thật đó, không phải lúc nãy cậu nói pha cà phê
sao? Sao còn chưa pha xong, nhanh đi rót ra uống đi, ba, ba có muốn uống cà phê không?” Cao Ngạn Bác hỏi bác Thông.
“Bác Thông nào có
muốn uống cà phê, bác ấy chờ uống trà con dâu.” Cổ Trạch Sâm không hề có ý tốt nhìn Cao Ngạn Bác nói, sau đó đứng dậy đi rót cà phê. Bác Thông
giơ ngón tay cái với Cổ Trạch Sâm bật cười ha ha, đồng ý. Lâm Tâm Nguyệt cũng bội phục giơ ngón cái với Cổ Trạch Sâm, thật thẳng thắn.
Cao Ngạn Bác chiến đấu một mình chỉ có thể trừng mắt nhìn Cổ Trạch Sâm, Lâm Tâm Nguyệt cũng may mắn nhận được ánh mắt như dao lam, nhìn ba người
cùng một giuộc cười khổ: “Đúng là tác giả, cái gì cũng có thể biên soạn
được.” Nhìn người khác bị kinh ngạc, đặc biệt là bạn bè của mình, thật
là sảng khoái, Lâm Tâm Nguyệt nhào lộn trên sô pha không nhịn được cười
trộm.
Bác Thông ngồi bên cạnh nhìn đông hồ lẩm bẩm một mình, tựa như đang chờ ai đó.
Lúc này, chuông cửa vang lên, bác Thông liền cười ha ha nhanh chóng đi mở
cửa, thấy Lương Tiểu Nhu liền cười híp mắt, nhiệt tình bắt chuyện.
Lâm Tâm Nguyệt thấy Lương Tiểu Nhu liền xít lại gần Cao Ngạn Bác cười đến
diêm dúa: “Xem ra bác Thông đúng là hiểu biết anh, biết anh chắc chắn sẽ không chủ động ra trận, cho nên giúp anh một tay, cố lên đồng chí, ha
ha!”
Cao Ngạn Bác không chút khách sao thưởng cho cô cái lườm sắc lẻm, Lâm Tâm Nguyệt hoàn toàn phớt lờ cười nhã nhạn chào hỏi Lương Tiểu Nhu.
“Tâm Nguyệt, sếp Cao.” Lương Tiểu Nhu chào hỏi với Lâm Tâm
Nguyệt và Cao Ngạn Bác, sau đó ngượng ngùng xin lỗi bác Thông: “Bác
Thông, thật xin lỗi, hơn tám giờ rưỡi mới tới. Vì đường bị kẹt xe, nên
con mới tới trễ làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của bác.”
“Không có, không có, thằng Bác với Tâm Nguyệt, Sâm mới giúp bác thu dọn đồ đạc xong.”
“Tới trễ cũng không sao. Chỉ cần cô đến, bác Thông liền rất vui vẻ, đúng không, bác Thông?”
“Phải á.”
“Nè, anh thấy chưa? Ba anh đang giúp anh nối tơ hồng đó.” Cổ Trạch Sâm thu
dọn cà phê đi ra, cúi người nhỏ giọng với Cao Ngạn Bác, để cà phê xuống
tự nhiên chào hỏi Lương Tiểu Nhu.
Cao Ngạn Bác còn chưa nói gì đã bị bác Thông lôi kéo ép ngồi xuống chung với Lương Tiểu Nhu. Lâm Tâm
Nguyệt đứng dậy ngồi chung với bác Thông, Cổ Trạch Sâm đi tới ngồi xuống tay vịn của sô pha, đúng lúc để nàng dựa vào.
“Đúng rồi. Tâm Nguyệt, chuyện đính hôn của các người chuẩn bị ra sao rồi?” Lương Tiểu Nhu quan tâm hỏi.
Lâm Tâm Nguyệt dựa vào người Cổ Trạch Sâm, hai người liếc mắt nhìn nhau đầy hạnh phúc: “Bọn tôi đã tìm được chỗ đãi tiệc đính hôn rồi, trang trí
cũng gần xong. Bởi vì chỗ này gắn liền với nhà hàng, chúng tôi đặt trọn
gói ở nhà hàng luôn, đồ ăn và rượu thì do nhà hàng cung cấp, bởi vì
không muốn tổ chức long trọng, khách mời đều là bạn bè, thân thích. Hơn
nữa, danh sách khách mời cũng đã có, về phần lễ phục, ngày mai chúng tôi định đi thử, thời gian đính hôn cũng đã bàn bạc với ông nội, định là
trong tuần sau, hai ngày nữa sẽ đem thiệp mời phát.”
“Vậy à. Các
người kết hôn xong sẽ sống ở đâu? Sau này về ở chung với ông nội cô à?”
Lương Tiểu Nhu nhắc tới chuyện nhà ở, ánh mắt Cổ Trạch Sâm nhanh chóng
lóe tinh quang.
“Không có. Vì sau khi bọn tôi đính hôn xong, ông
nội sẽ về Mĩ, nên tôi và Sâm không có dự định qua đó ở. Bọn tôi đinh tìm mua một căn hộ cho riêng mình, nhưng vẫn chưa tìm được.”
“Cô
muốn căn hộ như thế nào?” Lương Tiểu Nhu vừa hỏi, ánh mắt Cổ Trạch Sâm
liền lóe sáng, hai tai dựng thẳng, ánh mắt cám ơn nhìn Lương Tiểu Nhu.
“Ừm, nếu là một căn hộ có ba phòng thì tuyệt rồi. Tốt nhất là có một ban
công, tôi có thể bày bàn ghế, hoa cỏ…” Lâm Tâm Nguyệt đang hình dung ra
ngôi nhà ấm áp hạnh phúc của mình, khóe mắt liếc thấy ánh mắt khinh bỉ
của Cao Ngạn Bác, cô nhếch môi cười khiêu khích nói: “Đương nhiên, nếu
có thể ở gần nhà sếp Cao thì càng tốt, hàng ngày chúng tôi có thể đến ăn chực, thậm chí còn được uống canh làm đẹp của bác Thông nữa.” Dám khinh bỉ gia đình nhỏ ấm cúng của tôi, tôi liền ăn cho anh nghèo mạc luôn,
nhưng Lâm Tâm Nguyệt lại quên người nói vô ý, người nghe cố tình.
“Như vậy sao, hình như cũng không tệ, tôi chúc mừng hai người trước, khi nào có thiệp mời đừng có quên tôi.”
“Tuyệt đối không thiếu cô.”
“À. Thiếu chút nữa quên mất.” Lương Tiểu Nhu nhớ tới mục đích đến đây của
mình, lập tức lấy quà tặng ra giới thiệu cho bác Thông. Ai ngờ Cao Ngạn
Bác cũng mua cái giống của cô y đúc, bác Thông vui sướng khoe khoang với Tiểu Nhu, nói rằng hai người có tâm linh tương thông, ngay cả Lâm Tâm
Nguyệt và Cao Ngạn Bác cũng phải cảm thán bọn họ đúng là có duyên phận.
Sau đó, bác Thông thần bí lấy một quyển sổ ghi chép đưa cho Lương Tiểu Nhu: “Tiểu Nhu, đây là bản ghi chép về cách nấu canh, không phải con nói rất thích nấu canh giải nhiệt sao? Bác đi Trung Sơn không thể thường nấu
canh cho con uống được, cho nên viết ra để cho con từ từ học.”
“Cám ơn, bác Thông.”
“Không cần khách sao, thằng Bác cũng rất thích canh Xuyên Khung Bạch Chỉ Ngao
Đầu Cá, nếu con có nấu thì thêm phần cho nó là được.”
“Đúng đó,
Tiểu Nhu, bác Thông đối với cô thật tốt, còn đặc biệt đem sách nấu canh
gia truyền của nhà họ Cao cho cô, khi nào rảnh cô nhớ nấu cho sếp Cao
uống.” Lâm Tâm Nguyệt ngồi bên cạnh ồn ào, còn nhấn mạnh từ ‘nhà họ Cao’ nữa.
Nếu Lương Tiểu Nhu còn không hiểu ý tứ của bác Thông, cô
khỏi cần làm nữ thanh tra nữa. Biết rõ ý của bác Thông, vẻ mặt Lương
Tiểu Nhu có chút xấu hổ, đứng ngồi không yên, trong lòng lại có chút
mong chờ, ngay cả cô cũng không biết mình đang móng chờ cái gì.
“Ba, đừng có làm phiền người ta.” Cao Ngạn Bác hoàn toàn bó tay với cha mình, bị ông nói như vậy có chút không tự nhiên.
“Nhưng ba không có ở đây, ai nấu canh cho con uống, ba đành nhờ Tiểu Nhu thôi.” Bác Thông cười đến vô tội.
“Đúng đó, chẳng lẽ anh trông mong em sẽ nấu canh cho anh sao?”
“Ôi chao, đừng có nhìn em, thời gian này em với Sâm bận lo chuyện cưới hỏi
rồi. Lấy đâu ra thời gian nấu canh cho anh, cho dù có nấu cũng không có
phần của anh đâu.” Lâm Tâm Nguyệt nhún vai, bày tỏ vẻ có lòng lại không
có sức.
“Phải rồi, cuối cùng vẫn phải làm phiền Tiểu Nhu.”
“Dạ.”
Dưới sự hướng dẫn của bác Thông ‘cáo già’, chuyện nấu canh chính thức chấm dứt, mọi phản đối đều không có hiệu lực.
Sau đó, bác Thông dẫn Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm đi bàn bạc kế hoạch
cưới con dâu, đem phòng khách nhường lại cho Cao Ngạn Bác và Lương Tiểu
Nhu.
Đáng tiếc, bây giờ bọn họ hoa rơi có ý, nước chảy vô tình.
Đám người bác Thông coi như là uổng tâm phí sức, nhưng chuyện sau này ai mà đoán trước được.
Một cô gái mặc lễ phục hồng nhạt đứng trước
kính, lễ phục ôm sát vòng eo thon thả của cô, phác họa đường cong mê
người, trên lễ phục điểm xuyết hoa văn càng tôn lên vẻ đẹp tao nhã của
cô. Tóc dài đen nhanh được búi lên, để rơi vài sợi theo cổ mảnh khảnh,
rũ trước ngực, trước trán.
Mái tóc rũ xuống, da trắng như tuyết,
dưới ánh đèn hiện ra màu sắc ấm áp. Trang điểm nhàn nhạt, lớp lông mi
chậm rãi giơ lên, đôi tròng mắt sáng chói như châu ngọc, đôi môi ngọt
ngào màu anh đào, hơi vểnh lên, cảm giác hạnh phúc vờn quanh người cô.
Cổ Trạch Sâm mở cửa nhìn thấy hình đẹp xinh đẹp động lòng người này, trong mắt hiện lên kinh diễm, con ngươi thâm thúy tràn ngập bóng dáng Lâm Tâm Nguyệt, đi lên phía trước ôm cô từ phía sau ---- Người phụ nữ anh yêu
nhất ở kiếp này.
“Hôm nay, em thật đẹp! Đẹp đến nỗi anh không nỡ
để em ra ngoài.” Cổ Trạch Sâm hôn nhẹ mái tóc cô, đầu tựa ở bả vai cô,
có chút trẻ con nói.
“Thật sao.” Lâm Tâm Nguyệt cười đến sáng
lạn, hạnh phúc trong đáy mắt càng nồng hơn. Ai mà không thích nghe lời
khen ngợi, nhất là lời khen của người đàn ông mình yêu, càng khiến bản
thân thấy hài lòng hơn.
Lâm Tâm Nguyệt nhìn cô gái trong gương,
bản thân cũng thấy có chút kinh diễm, huống chi là Cổ Trạch Sâm. Quả
nhiên, trên thế giới này không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết
làm đẹp. Gương mặt cô vốn dĩ đã xinh xắn, được thợ trang điểm săn sóc tỉ mỉ, lại càng toát ra nét đẹp hút hồn, dáng người cao gầy, sửa sang lại
quần áo, Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy may mắn về việc di truyền chiều cao của nhà họ Lâm, nhớ kiếp trước, chiều cao luôn là nỗi đau thầm kín của cô, vóc người 1m60 đứng trong đám đông căn bản không nhìn thấy luôn. May
mắn, người nhà họ Lâm đều cao, bây giờ Lâm Tâm Nguyệt cao hơn 1m70, kết
hợp với giày cao gót đứng chung với Cổ Trạch Sâm liền giống như Kim Đồng Ngọc Nữ.
Lâm Tâm Nguyệt dựa vào lòng Cổ Trạch Sâm, nhìn người
đàn ông ôm mình, cố gắng làm nhiều thứ vì mình, toàn tâm toàn ý chỉ yêu
mình cô, Lâm Tâm Nguyệt thấy bản thân rất may mắn, rất hạnh phúc.
Nhớ lại chuyện mấy ngày hôm trước, Lâm Tâm Nguyệt liền không nhịn được cảm thấy ngọt ngào.
Hồi ức.
Mấy ngày trước, Cổ Trạch Sâm thần bí gọi cô đến nhà Cao Ngạn Bác.
Lâm Tâm Nguyệt nhấn chuông một hồi lại không thấy ai mở cửa, đang định gọi
điện cho Cổ Trạch Sâm thì hai mắt bất ngờ bị người che lại, Lâm Tâm
Nguyệt đột ngột bị rơi vào bóng tối, trong đầu lóe lên vô số phác họa về những tên trộm to gan, thậm chí còn có mười đại cực hình thời Mãn Thanh cũng tưởng tượng ra.
“Tâm Nguyệt, là anh.” Giọng nói ấm áp quen
thuộc của Cổ Trạch Sâm vang lên từ sau lưng, nhưng đôi tay che mắt cô
vẫn không buông xuống.
“Em bị anh hù sợ muốn chết.” Nghe thấy
tiếng nói quen thuộc, Lâm Tâm Nguyệt liền thở phào, trong lòng lại có
chút tiếc nuối: “Anh buông tay, em không thấy gì hết.”
“Đừng gấp, anh dẫn em đi xem cái này.”
“Xem cái gì? Anh lại cho em xem kinh hỉ nữa à?” Lâm Tâm Nguyệt tò mò hỏi,
trong lòng lại có chút mong chờ đối với thứ mà Cổ Trạch Sâm muốn cho cô
xem.
“Đến rồi sẽ biết, nhưng hiện tại em phải nhắm mắt lại.”
“Nhắm mắt?”
“Tốt, bây giờ nghe theo sự hướng dẫn của anh.” Cổ Trạch Sâm buông tay ra,
thấy Lâm Tâm Nguyệt vẫn ngoan ngoãn nhắm hai mắt, lấy tay ôm hông nàng,
tay kia cầm cánh tay Lâm Tâm Nguyệt dẫn cô đi: “Chúng ta bắt đầu đi. Đầu tiên, chúng ta đi về phía trước. Sau đó, bước lên cầu thang, cẩn thận
nha, từ từ đi thôi.”
Cổ Trạch Sâm dẫn Lâm Tâm Nguyệt lên một tầng, đem tay cô đặt lên tay nắm cửa: “Bây giờ mở nó ra, sau đó rồi mở mắt.”
Lâm Tâm Nguyệt xoay chốt cửa, đẩy cửa vào, cõi lòng đầy mong đợi mở mắt ra, trước mắt không hề có màu sắc rực rỡ, không có đồ dùng quen thuộc trong nhà , cũng không có vật ình mong đợi, chỉ có một căn phòng trống
trải trắng xóa.
Tế bào não của Lâm Tâm Nguyệt chưa kịp chuyển
động, nháy mắt mấy cái xác định mình không có nhìn lầm, nghi hoặc quay
đầu nhìn Cổ Trạch Sâm.
“Đi theo anh.” Cổ Trạch Sâm không giải thích nghi hoặc của nàng, trái lại dẫn cô đi ra ngoài ban công: “Thế nào?”
Trước mặt Lâm Tâm Nguyệt là một khoảng ban công rất rộng, phía trên ban công
là một mái hiên nhỏ, trên mặt đất đều là ván lót bằng gỗ, trong ban công còn có một ít hoa cỏ được chăm sóc, nhìn ra được chủ nhân của chúng nó
rất yêu thích chúng nó, cả ban công này mang đến cảm giác nhàn nhã,
thanh tao. Lâm Tâm Nguyệt vừa nhìn liền yêu thích nơi này: “Vì sao anh
dẫn em đến chỗ này?”
“Em còn nhớ những chuyện em nói với Tiểu Nhu không? Về phòng ở em thích…”
(Tốt nhất là có một ban công lớn, có thể bày bàn ghế ngoài trời, còn có thể trồng các loại hoa cỏ, ngồi chơi cờ…”
Lâm Tâm Nguyệt nhớ lại câu nói kia, kinh ngạc nhìn Cổ Trạch Sâm, ánh mắt hơi đỏ lên: “Anh còn nhớ?”
“Chỉ cần là lời em nói, anh đều nhớ rõ.” Cổ Trạch Sâm cầm tay Lâm Tâm
Nguyệt: “Anh còn nhớ rõ em nói muốn tìm một căn nhà gần anh Bác một
chút, như vậy mỗi ngày chúng ta đều có thể đến nhà anh ấy ăn chực. Cho
nên anh nhờ bạn anh hỏi thăm xem gần đây có căn nhà nào giống như vậy
hay không? Thế nhưng không có một chút tin tức gì hết, muốn tạo cho em
một chút kinh hỉ cũng không được. Cho đến hôm nay, có người bạn gọi điện báo cho anh biết, lầu trên có một phòng có ban công lớn, hơn nữa họ còn muốn bán căn nhà này. Nhưng mà, giá cả hơi mắc một chút, nên anh mới
đến đây xem trước, vừa thấy ban công anh liền biết em sẽ thích. Vì vậy,
anh mới gọi em đến xem xét, có thích không?”
“Thích?” Lâm Tâm Nguyệt không ngờ chỉ một câu nói vô tâm, Cổ Trạch Sâm lại nghiêm túc nhớ kĩ trong lòng.
“Nhưng, nếu mua căn nhà này, anh sẽ biến thành thằng nghe rớt mồng tơi. Đến lúc đó, chúng ta thật sự ngày ngày đến nhà anh Bác ăn chực rồi.”
“Được. Mỗi ngày chúng ta đều đến nhà sếp Cao ăn chực, ăn cho anh ta nghèo luôn!” Lâm Tâm Nguyệt xít vào lòng Cổ Trạch Sâm.
“Được. Ăn cho anh ấy nghèo luôn.” Cổ Trạch Sâm ôm Lâm Tâm Nguyệt cười nói.
Trong ban công ấm áp, hai người ôm lấy nhau, cả hai chìm đắm trong mùi vị hạnh phúc, trong lòng bọn họ đều tràn ngập hạnh phúc.
Kết thúc hồi ức.
Lâm Tâm Nguyệt nghĩ lại, cô cảm thấy gặp được anh, chính là chuyện rất hạnh phúc.
“Nghĩ cái gì mà vui vẻ như vậy?”
“Em nghĩ ở cùng anh là một điều hạnh phúc!”
Người bên ngoài đang hối thúc, Cổ Trạch Sâm vươn tay đối với Lâm Tâm Nguyệt nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Được.” Lâm Tâm Nguyệt nhẹ nhàng đặt tay lên.
Đôi Kim Đồng – Ngọc Nữ xuất hiện, hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Ngày hôm nay, là ngày chúng ta đính hôn. Ngày khởi đầu hạnh phúc của chúng ta!
Tiệc đính hôn không có rình rang, nhưng người đến đều thật lòng chúc phúc cho bọn họ.
Sau khi ông nội Lâm chính thức tuyên bố họ trở thành vị hôn phu, hôn thê
của nhau; Cổ Trạch Sâm hôn Lâm Tâm Nguyệt, mọi người ở chỗ này sẽ vĩnh
viễn nhớ mãi giây phút này. Đây là cặp vợ chồng hạnh phúc!
Có thể gặp được anh/em là hạnh phúc lớn nhất trong đời này của anh/em. Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm đều nhìn thấy hạnh phúc trong mắt đối phương.
Trong không khí tràn ngập hạnh phúc, lòng mỗi người đều tràn ngập vui sướng, mười ngón tay lồng vào nhau, cùng đi đến già.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT