Một trận dùng cơm với người nhà giống như Hồng Môn Yến hư hư thực thực trôi qua. Một người hả hê chỉnh người xấu, khụ, là khảo nghiệm em rể tương
lai ông anh trai bụng đen nào đó bị đói cả đêm cộng thêm người bạn thân
vô lương tâm cùng bắt tay nhau làm bậy, một vị anh hùng dũng cảm hi sinh mang theo một chút sưng đỏ, lấm tấm nốt đỏ trên người, ra về trong sự
vẫy tay vui vẻ đưa tiễn và vài cái bóng đèn sùng bái cùng đồng tình.
Hồng Môn Yến xưa nay chưa từng có hoa lệ chấm dứt.
Sau đó, ông
anh trai lạnh lùng vô tình nào đó cùng con hồ ly mặt cười ôn hòa bị Lâm Tâm Nguyệt – tựa như Đường Tăng tái thế lải nhải suốt một buổi tối
trong phòng sách. Vì vậy, sáng hôm sau, trên bàn ăn xuất hiện hai con
gấu trúc và một con hồ li nhỏ kiêu ngạo.
Cổ Trạch Sâm vừa trải
qua Hồng Môn Yến ‘hài hòa’, thì lại có vụ án mới xảy ra, tổ pháp chứng
nhận được tin báo từ tổ trọng án là có người phát hiện một cổ thi thể
dưới cống thoát nước, trải qua một hồi lục soát hiện trường tìm chứng
cứ, cuối cùng cũng tìm hoàn chỉnh các bộ phận của cổ thi thể kia, đem
bộ hài cốt hoàn chỉnh giao cho Cổ Trạch Sâm, nhóm Cao Ngạn Bác cũng mang vật chứng tìm được về tổ pháp chứng.
Lâm Tâm Nguyệt vừa tắm rửa
khử trùng xong, cô thật mong muốn được như Lâm Đinh Đinh và Hà Vĩnh
Chương, không cần xuống dưới đường cống hôi thối, nếu không phải vì lấy
vật chứng, cô tuyệt đối sẽ không xuống đó.
Lúc cô tới phòng thí
nghiệm vật lí của tổ pháp chứng, nhìn thấy Lâm Đinh Đinh và Lương Tiểu
Cương đang cố gắng suy nghĩ hoàn thành bài tập Cao Ngạn Bác giao cho bọn họ. Nhưng, tại sao ánh mắt Lương Tiểu Cương nhìn Lâm Đinh Đinh lại đầy
nhu tình mật ý? Gian tình, gian tình, Lâm Tâm Nguyệt cô lấy danh dự
chuyên gia tâm lí học ra thề, hai người này tuyệt đối, khẳng định, xác
định có gian tình. Mắt Lâm Tâm Nguyệt lập lòe tia sáng xanh nhìn chăm
chú hai người bọn họ.
Nữ xinh xắn, nam tuấn tú, mặc dù bây giờ
Tiểu Cương còn thiếu chín chắn, chững chạc, nhưng được cái thành thật,
không dính cờ bạc rượu gái, hơn nữa không hút thuốc cũng không ăn chơi
trác táng. Tương lai chắc chắn là người đàn ông biết lo cho gia đình,
vừa chăm chỉ lại cần cù làm việc, tính cách của cậu ta luôn có thể bao
dung cho tính tùy hứng và trẻ con của Đinh Đinh. Về phần tính cách ỷ lại và hèn yếu kia của Lương Tiểu Cương, cô tin tưởng mình và Cổ Trạch Sâm
có thể cải tạo cậu ta trở thành người đàn ông tốt thế kỉ 21. Đến lúc đó, cái gì lòng tin, tự tin cậu ta đều có, Lâm Tâm Nguyệt thầm đánh giá
Lương Tiểu Cương, cái này cũng định cho cuộc sống về sau của Lương Tiểu
Cương vô cùng thê thảm, tuy rằng bản thân cậu không có cảm giác.
Lương Tiểu Cương đang chuyên chú nghiên cứu xác thực vật trên bộ hài cốt với
Lâm Đinh Đinh, bất chợt cảm thấy khí lạnh bốc lên từ chân, cảm thấy
giống như đang bị thứ gì đó không lành để ý. Không tự chủ được rùng mình một cái.
“Tiểu Cương, anh không sao chứ?” Lâm Đinh Đinh cảm thấy Lương Tiểu Cương run run, ngẩng đầu quan tâm.”
“À, tôi, tôi, tôi không sao.” Lương Tiểu Cương đang thả hồn theo gió bị lời hỏi thăm ân cần của Lâm Đinh Đinh làm khẩn trương, ngay cả nói chuyện
cũng bị lắp, tay chân luống cuống, lỗ tai cũng ửng hồng, hơi nóng trên
mặt càng dâng cao.
“Nhưng mặt mũi anh đỏ bừng kìa, có phải bị sốt rồi không?” Lâm Đinh Đinh cúi người đến gần Lương Tiểu Cương, dùng tay
sờ lên trán Lương Tiểu Cương.
Lương Tiểu Cương đột nhiên ngửi thấy mùi hương thơm mát đến gần, mặt mày đã sớm đỏ như cà chua.
“Tôi, tôi, tôi thật sự không sao. Cái kia, tôi lấy vật chứng đi nghiên cứu
một lát, lúc nữa trả lại cho cô.” Lương Tiểu Cương thấy Lâm Đinh Đinh
tới gần, ho một tiếng rồi nhảy ra xa, tốc độ có thể phá vỡ kỉ lục thế
giới, vội cầm vật chứng, bỏ lại một câu rồi xoay người chạy trối chết.
Lại bị nụ cười ‘dịu dàng’ của Lâm Tâm Nguyệt đứng trước cửa dọa sợ hết
hồn, chột dạ gọi: “Chị Tâm Nguyệt.” Sau đó lại vội vội vàng vàng chạy
đi, thầm nghĩ: Tiêu đời, bị chị Tâm Nguyệt nhìn thấy bộ dáng kia của
mình rồi, thật là mất mặt, chị ấy có ngăn cản không cho mình tiếp cận
Đinh Đinh không? Tại sao mình lại ngu như vậy, tự nhiên lại bỏ chạy,
Đinh Đinh có thể giận mình hay không? Con trai nhà lành Lương Tiểu Cương đang tự kiểm điểm bản thân.
Lâm Tâm Nguyệt rất hài lòng nhìn
Lương Tiểu Cương cười gật đầu, ánh mắt tựa như mẹ vợ nhìn con rể, à
không đúng, là chị vợ nhìn em rể, càng xem càng thích, đáng thương Tiểu
Cương còn nghĩ nụ cười kia của Lâm Tâm Nguyệt dịu dàng biết nhường nào.
“Hở gì chứ? Thật kì quái, chị, chị đã tới!” Lâm Đinh Đinh khó hiểu không
biết tại sao Lương Tiểu Cương bỏ chạy, bước tới chào hỏi Lâm Tâm Nguyệt.
“Sao vậy, chị vừa thấy Tiểu Cương vội vã chạy ra ngoài, có phải em bắt nạt
cậu ta không?” Lâm Tâm Nguyệt híp mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, chỉ vào Lâm Đinh Đinh trêu ghẹo.
“Đâu có, em đâu có bắt nạt anh ấy, em
thấy mặt anh ấy đỏ như cà chua liền hỏi anh ấy có bị sốt hay không, chả
biết anh ấy mắc chứng gì nhìn em như thấy quỷ vậy, dựa vào một chút liền vội vàng chạy mất.” Lâm Đinh Đinh bĩu môi oán giận méc với Lâm Tâm
Nguyệt.
Lâm Tâm Nguyệt thầm cảm thấy đồng tình cho Lương Tiểu
Cương, Đinh Đinh còn chưa hiểu rõ, xem ra con đường tình duyên của Lương Tiểu Cương còn nhiều trắc trở.
“Có lẽ cậu ấy phát hiện ra chuyện gì đó liên quan tới vật chứng.” Dáng vẻ kia của Tiểu Cương rõ ràng là có ý với Đinh Đinh.
“Không thể nào, rõ ràng là sếp Cao bảo bọn em cùng nhau nghiên cứu vật
chứng, anh ấy không thể vứt bỏ em lại, hơn nữa còn ôm vật chứng đi luôn, sao em nghiên cứu đây.” Lâm Đinh Đinh tức giận bỏ lại Lâm Tâm Nguyệt,
chạy đi tìm Lương Tiểu Cương, về phần tìm người tính sổ hay là tiếp tục
nghiên cứu thì không ai biết.
“Không biết bác sĩ Cổ có nể mặt cùng đi ăn trưa với tôi hay không?” Lâm Tâm
Nguyệt làm xong mọi công việc của mình lập tức xuống tổ pháp y tìm Cổ
Trạch Sâm đi ăn, thấy Cổ Trạch Sâm còn chăm chú làm việc, cô mới gõ cửa
nhắc nhở anh đã hết giờ làm.
Cổ Trạch Sâm nghe tiếng gõ cửa,
ngẩng đầu liền thấy bạn gái cười híp mắt mời mình đi ăn, giơ tay lên xem đồng hồ mới biết mình bận quá nên quên cả giờ ăn cơm trưa…
“Em mời, đương nhiên anh nể mặt rồi, em chờ một chút, anh dọn dẹp đồ đạc cái đã.
“Xem ra em phải chuẩn bị cho anh cái đồng hồ báo thức mới được, một ngày ba
bữa đều báo hiệu, tránh cho anh quên ăn cơm.” Lâm Tâm Nguyệt mặc dù oán
giận nói thế, nhưng trong giọng điệu lại lộ vẻ quan tâm.
“Không phải em là đồng hồ báo giờ tốt nhất rồi sao? Còn cần mua thêm à?” Cổ Trạch Sâm nói giỡn, trong mắt tràn đầy suy ngẫm.
“Muốn bản tiểu thư là đồng hồ báo giờ cho anh, vậy phải xem biểu hiện của anh rồi.” Lâm Tâm Nguyệt vô cùng thân thiết ôm cánh tay Cổ Trạch Sâm, miệng cười ngọt ngào, tinh nghịch nói.
“Vậy anh phải biểu hiện thật tốt mới được.”
“Đương nhiên.”
…
Hai người vừa cười vừa đi đến nhà ăn của công nhân viên.
Cổ Trạch Sâm đến nhà ăn liền giúp Lâm Tâm Nguyệt chọn món, đang định gọi vài món cay mình thích thì bị người nào đó ngăn lại.
“Em nói bác sĩ Cổ, rốt cuộc anh có phải là bác sĩ không vậy? Bị dị ứng còn
chưa hết lại muốn ăn cay, anh không cần sức khỏe của mình nữa à?” Lâm
Tâm Nguyệt nghiêm túc nhìn chằm chằm người nào đó không ngoan, vẻ mặt
không tán thành, chân mày cau lại, anh rốt cuộc có biết chăm sóc sức
khỏe của mình không vậy.
“Được rồi, đừng giận, anh lập tức đổi
món.” Cổ Trạch Sâm nịnh nọt, dụ dỗ Lâm Tâm Nguyệt, nhưng anh cảm thấy
hạnh phúc tràn đầy trong lòng, có người quan tâm mình thật là tốt.
“Người nào đó quả thật nên đánh đòn, rõ ràng biết bản thân bị dị ứng cần phải
ăn kiêng, haiz cũng chỉ có Tâm Nguyệt mới trị được cậu.”
“Làm bác sĩ còn cẩn để người khác nhắc nhở, bác sĩ như anh quả thật không xứng với danh hiệu.”
Cổ Trạch Sâm và Lâm Tâm Nguyệt xoay người liền nhìn thấy nụ cười trêu cợt
của Cao Ngạn Bác và vẻ mặt khinh bỉ của Lương Tiểu Nhu, Lâm Tâm Nguyệt
liếc qua Cổ Trạch Sâm, xem ra Tiểu Nhu còn chưa tha thứ cho anh, cộng
thêm sự nổi tiếng của anh cũng không phải là chuyện tốt nha, bác sĩ Cổ.
Cô vui vẻ chào bọn họ: “Các người cũng cùng đến ăn cơm à?”
“Hai
người đến đây mở hội chỉ trích à?” Cổ Trạch Sâm thật là bất đắc dĩ, nhìn nữ cảnh sát tràn ngập mùi thuốc súng, anh thật muốn gào to oan uổng!
Anh chỉ muốn dẫn em trai cô ta đi nhìn ra thế giới bên ngoài một chút,
ai ngờ em trai cô ta lại bị đánh thuốc mê trong con hẻm, lại càng không
ngờ chính là chính cô gái đánh thuốc mê Lương Tiểu Cương cũng bị hôn mê, đặc biệt khó thể tin hơn là bị đồng nghiệp của cô ta – Hà Vĩnh Chương
vạch trần lời nói dối, ai biết người đồng nghiệp của cô miệng lớn như
vậy, làm cho toàn bộ Tây Cửu Long đều biết, nhiều cái không ngờ gộp lại
thành ra anh xúi quẩy. Vốn dĩ Lâm Tâm Nguyệt vất vả lắm mới khiến cục
tức của Lương Tiểu Nhu dịu xuống, lần thứ hai bị khơi lên, hơn nữa càng
cháy càng mạnh. Đối tượng bị căm thù này đúng là xui xẻo.
“Tiểu
Nhu, mau ngồi xuống, đừng để ý anh ấy, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Lâm Tâm Nguyệt nhẹ nhàng kéo Lương Tiểu Nhu ngồi xuống bàn bên cạnh, cô
không hi vọng bạn thân và bạn trai đối đầu nhau gay gắt, bỏ lại hai
người đàn ông Cao Ngạn Bác và Cổ Trạch Sâm mắt to trừng mắt nhỏ.
“Cô yên tâm, tôi biết chuyện này không thể hoàn toàn trách Cổ Trạch Sâm,
tôi sẽ không đem hết bực tức trút lên đầu anh ta đâu.” Lương Tiểu Nhu
nghĩ rằng Lâm Tâm Nguyệt sợ mình chỉ súng vào Cổ Trạch Sâm mà bắn, mới
đem cô kéo ra.
Đó chỉ là một trong những nguyên nhân, Lâm Tâm
Nguyệt hớp một ngụm cà phê, giải thích: “Cô nghĩ tôi là người trọng sắc
khinh bạn vậy sao?”
Lương Tiểu Nhu hơi ngẩng đầu nhìn Lâm Tâm
Nguyệt, trong mắt giống như thản nhiên viết ba chữ ‘rõ là vậy’, Lâm Tâm
Nguyệt suýt bị sặc cà phê mà chết, chẳng lẽ nhân phẩm của cô kém như vậy sao? Có không?
Lương Tiểu Nhu nhìn bộ dạng người nào đó ỉu xìu
như bóng bị xì hơi, nụ cười trên môi sụp đổ, cà phê bị vẩy ra ngoài cũng không hay, Lương Tiểu Nhu giương môi cười, cái gì tức giận cũng biến
mất sạch, khó trách mọi người thích nhìn người khác bị kinh ngạc như
thế, quả nhiên là khiến lòng người vui sướng.
“Khụ, không giỡn
với cô nữa, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô.” Lâm Tâm Nguyệt
tới gần Lương Tiểu Nhu: “Tiểu Nhu, cô có biết Tiểu Cương đã có người yêu thích rồi chưa?” Lâm Tâm Nguyệt dứt khoát đi vào trọng điểm.
“Phốc! Khụ khụ, cô nói gì? Tiểu Cương có người thích?” Cà phê trong miệng
Lương Tiểu Nhu phun hết ra ngoài, có chút bị sặc nói. Ngay lập tức nóng
nảy la lớn, khiến mọi người đều quay lại nhìn, ngay cả Cao Ngạn Bác và
Cổ Trạch Sâm cũng bị cô làm giật mình, Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy may mắn
chính mình tránh mau, bằng không quần áo của cô sẽ cống hiến cho cà phê
của Lương Tiểu Nhu rồi.
“Tiểu Nhu, cô bình tĩnh trước đã. Mau
ngồi xuống nghe tôi nói, có phải cô muốn cả Tây Cửu Long đều biết hay
không? Để cho chuyện của Tiểu Cương trở thành đề tài cho người ta bàn
luận sau giờ cơm à?” Lâm Tâm Nguyệt kéo tay Lương Tiểu Nhu, vừa an ủi
lại vừa đe dọa để cô ấy bình tĩnh lại. Cô biết Lương Tiểu Nhu nghe tin
này nhất định sẽ mất khống chế. Thấy ánh mắt của mọi người trong nhà ăn
đều tập trung vào mình, Lương Tiểu Nhu mới phát hiện âm thanh của mình
hơi lớn, vội ngồi xuống, cầm lấy cùi chõ Lâm Tâm Nguyệt bắt đầu oanh tạc bùm bùm, công lực còn cao thâm hơn Đường Tăng.
"Tiểu Cương thích ai? Năm nay bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Số điện thoại là bao nhiêu?
Trong nhà có bao nhiêu người? Có bao nhiêu người thân? Tính cách thế
nào? Làm việc ở đâu? Cô ta và Tiểu Cương bắt đầu quen nhau bao lâu rồi?
Yêu nhau khi nào? Tình huống quen nhau ra sao? Là ai tỏ tình trước? Đến
giai đoạn này rồi? Nắm tay chưa? Ôm chưa? Có hôn môi chưa?
Có...blablablabla."
"Ngừng, cô hỏi nhiều như vậy làm sao
tôi trả lời được, muốn biết thì im lặng nghe tôi nói." Lâm Tâm Nguyệt
dùng tay làm thủ thế ngừng, xoa xoa huyệt thái dương cô mới phát hiện
Tiểu Nhu niệm chú còn hơn cả Đường Tăng, nhấp một ngụm cà phê, không
quan tâm tới dáng vẻ gấp gáp của Lương Tiểu Nhu, ưu nhã cười tươi: "Tiểu Nhu, khoan hãy nói tới chuyện Tiểu Cương thích ai, cô trả lời tôi trước cái đã, cô cảm thấy em trai cô là người như thế nào?"
"Tiểu Cương rất tốt, vừa ngoan lại biết nghe lời, còn biết quan tâm tôi và ba, rất có hiếu."
"Còn làm việc rất nghiêm túc, đúng không?"
"Ừ, nó rất cố gắng làm việc, rất nghiêm túc, nó thật sự rất thích làm công
việc pháp chứng này." Lương Tiểu Nhu bất tri bất giác từ từ bình tĩnh
lại dưới sự dẫn dắt của Lâm Tâm Nguyệt.
Lâm Tâm Nguyệt
biết mình đã khiến Lương Tiểu Nhu bình tĩnh lại rồi, cô rất tự hào với
những kiến thức mình đã học, cô biết mình có thể đi vào vấn đề chính:
"Đúng, Tiểu Cương rất cố gắng học hỏi, cậu ta có sự kiên trì, nhưng lại
thiếu tự tin, trong tổ pháp chứng, lúc kiểm nghiệm ra chứng cớ, rõ ràng
đã tìm ra đáp án nhưng bị người khác đưa ra nghi vấn, cậu ta liền bỏ vũ
khí đầu hàng, ngay cả dũng khí phản bác cũng không có. Còn nữa, cậu ta
rất ỷ lại vào cô, đồng thời rất sợ người khác bắt buộc, cô nói một cậu
ta không dám nói hai, cô không cho cậu ta mua đồ, dù cậu ta rất thích
thứ đó, cậu ta cũng sẽ bỏ qua. Không chỉ vậy, đi nhổ răng cũng phải có
cô đi cùng, mua đồng hồ báo thức cũng do cô quyết định, nếu như để tôi
viết đánh giá cho cậu ta, tôi tuyệt đối sẽ viết không đạt tiêu chuẩn."
Cặp chân mày Lương Tiểu Nhu nhíu chặc lại, nếu như người khác nói những lời này, cô nhất đinh đã trở mặt từ lâu, nhưng cố tình người nói lại là bạn thân của cô, cấp trên của em trai. Thật ra cô không biết mình sai ở chỗ nào, từ nhỏ đến lớn cô đều bảo vệ em trai như vậy, đem chuyện đó
thành bản năng, phản xạ có điều kiện của cô. Cô không biết mình bảo vệ
quá mức sẽ làm em trai trở nên yếu đuối, trở thành vật cản cho em trai.
Ngẫm lại rất là buồn bực.
"Tiểu Nhu, Bảo vệ em mình là
chuyện tốt, nhưng bảo vệ quá mức sẽ gây trở ngại cho việc cậu ấy trưởng
thành, thử buồng tay để cậu ấy tự lập đi." Lâm Tâm Nguyệt biết Lương
Tiểu Nhu đã lung lay.
Hiện tại, Lương Tiểu Nhu rất hoang mang, cô giống như con thuyền bị lạc mất phương hướng trôi dạt trên biển rộng,
không biết làm sao.
Lâm Tâm Nguyệt thấy Lương Tiểu Nhu do dự muốn thối lui, lại hiểu rõ. Cô biết Tiểu Nhu đã nghĩ thông.
“Thiếu chút nữa bị cô xoay vòng, mau nói, Tiểu Cương thích ai?” Ánh mắt sáng
ngời của Lương Tiểu Nhu nhòm chằm chằm Lâm Tâm Nguyệt, giơ nắm đấm lên
đe dọa: “Mau mau nói cho tôi biết.”
“Tôi vốn định nói đó thôi, là do cô giả bộ suy tư mà.” Lâm Tâm Nguyệt không hề sợ Lương Tiểu Nhu đe
dọa, ngồi thảnh thơi nhấm nháp cà phê của mình: “Cũng không thể tính là
Tiểu Cương có người thích, cùng lắm là thầm mến người ta thôi. Con gái
nhà người ta còn chưa hay biết gì mà. Hơn nữa, con người ta mới dựa vào
một tí, cậu ta liền coi người ta như rắn độc, làm bộ có công việc lập
tức chạy trốn, cho nên mọi vấn đề cô lo lắng đều không tồn tại.”
“Không phải chứ? Tiểu Cương thật là quá mắc cỡ rồi.” Lương Tiểu Nhu hoàn toàn
hết biết nói gì với hành động xấu hổ của em trai: “Ủa, không đúng, vừa
rồi cô nói công việc, nói vậy người Tiểu Cương thích là đồng nghiệp,
giới nữ bên tổ pháp chứng tôi đều biết. Yvonne đã kết hôn, cô thì có bạn trai, không lẽ là Tina, không đúng, bình thường họ tiếp xúc chỉ nói
chuyện công việc, chẳng lẽ là…” Lương Tiểu Nhu mơ hồ đoán ra được người
nào đó, trợn mắt nhìn Lâm Tâm Nguyệt.
Không hổ danh là cảnh sát
ưu tú, nói mấy câu liền đoán được đáp án: “Chính là người mà cô đang
nghĩ.” Dù bị đoán trúng, Lâm Tâm Nguyệt vẫn bình tĩnh uống cà phê.
“Hèn gì cô khẩn trương như vậy, thì ra có lòng tư lợi.”
“Tôi có lòng tư lợi thì sao, người phụ nữ nào không hi vọng tìm được người
đàn ông tốt yêu mình, bảo vệ mình, để cho mình nương tựa? Cô cũng vậy
thôi. Bây giờ tôi đã tìm được rồi, tôi cũng hi vọng em gái mình cũng có
thể tìm được. Tôi ngả bài với cô trước, tránh cho về sau cô ghi hận lên
người tôi, bị đánh thành đầu heo. Bát Giới soi gương - trong ngoài đều
không phải là người . Hơn nữa tôi làm như vậy cũng vì muốn tốt cho Tiểu
Cương thôi, có thể bước qua ngưỡng cửa này, đối với công việc, cuộc sống và tương lai cậu ta đều có ích, hơn nữa còn rất quan trọng đối với việc cậu ta có theo đuổi em gái tôi thành công hay không nha, đừng quên cậu
ta còn trong giai đoạn yêu thầm.”
Cặp mắt như lưỡi dao của Lương
Tiểu Nhu nhìn người nào đó hả hê thầm mắng quen lầm bạn bè: “Cô đã nói
như vậy, chứng tỏ cô đã nghĩ ra cách, nói xem nào.”
“Giao Tiểu Cương cho Sâm.”
“Không được, giao cho anh ta, em trai tôi phải nằm viện lần nữa à? Để tôi
thành trò cười cho sở cảnh sát à?” Cổ Trạch Sâm, vừa nghe tới tên này
hơi thở hắc ám sau lưng Lương Tiểu Nhu không ngừng tỏa ra, giọng nói
mang mười phần oán khí.
“Thôi mà Tiểu Nhu, lần trước Sâm cũng
không muốn thế mà, chỉ là ngoài ý muốn. Cô đừng giận anh ấy nữa, tôi đảm bảo không có lần thứ hai, hơn nữa tôi đảm bảo không để Sâm dẫn cậu ta
đến những nơi phức tạp như vậy. Chúng ta để Sâm đưa Lương Tiểu Cương đi
đánh cầu lông, tập bắn súng, cô không hi vọng người ta cười cậu ta là em trai nữ cảnh sát mà không biết dùng súng chứ? Được rồi, Tiểu Nhu, Tiểu
Tiểu Nhu đông ý đi.” Lâm Tâm Nguyệt thấy Lương Tiểu Nhu không trả lời
nhưng cô biết Lương Tiểu Nhu đã dao động, lập tức sử dụng sở trường làm
nũng của mình. Cái miệng hơi chu lên, khóe mắt rũ xuống hiện lên sương
mù nhàn nhạt, giọng nói ỏn ẻn, Lương Tiểu Nhu liền giơ cờ trắng, Lâm Tâm Nguyệt giơ thủ thế thắng lợi ở trong lòng, lần nào sử dụng chiêu này
cũng linh nghiêm hết ha ha.
“Được, tôi nể mặt cô mới đồng ý, nếu
như xảy ra chuyện như lần trước, tôi chắc chắn tìm cô tính sổ.” Lương
Tiểu Nhu đồng ý nhưng vẫn không quên cảnh cáo Lâm Tâm Nguyệt.
“Tôi thề tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như lần trước.” Lâm Tâm Nguyệt
nghiêm túc giơ tay lên thề, nếu như bỏ qua nụ cười bướng bỉnh trên môi
cô thì lời thề càng có sức thuyết phục hơn.
“Hai người đang nói
gì vậy? nói rì rầm nhỏ xíu lại còn thề thốt long trọng nữa chứ.” Cao
Ngạn Bác và Cổ Trạch Sâm bị hai người thu hút tầm mắt, tò mò ngồi xuống
hỏi.
“Không có gì, Tiểu Nhu quyết định giao Tiểu Cương cho Sâm,
Để Sâm mang cậu ta đi nhìn thế giới bên ngoài một chút.” Lâm Tâm Nguyệt
nhàn nhạt nói, Cổ Trạch Sâm nghe xong lại kinh hồn bạt vía, Cao Ngạn Bác lại hả hê.
Cổ Trạch Sâm kinh ngạc nhìn Lâm Tâm Nguyệt, dùng ánh mắt hỏi:
(Tâm Nguyệt, em không nói đùa chứ? Em không sợ bạn trai em bị bạn thân ghi
thù à? Hình như cô ấy còn chưa hết giận chuyện lần trước đâu.”
(Yên tâm, cô ấy hết giận rồi.)
(Thật?) Cổ Trạch Sâm quăng cho Lâm Tâm Nguyệt ánh mắt hoài nghi.
(Em kêu anh dẫn Tiểu Cương đi ra ngoài nhìn đó biết đây, cũng không có kêu
anh mang cậu ta đến quán bar hay mấy chỗ phức tạp, anh có thể dẫn cậu ta đi đánh cầu lồng, tập bắn súng hoặc là đi Kiêu Dương Xã phụ giúp, làm
chuyện công ích tăng thêm hiểu biết, có thêm tự tin, như vậy Tiểu Nhu
còn lo gì chứ?)
(À.)
Lương Tiểu Nhu thấy Cổ Trạch Sâm không chuyện, nghĩ rằng anh không đồng ý, xụ mặt xuống: “Sao hả? Không muốn à?”
“Đâu có, madam Lương nhờ cậy sao lại không làm.” Dù không muốn làm cũng
không dám nói, Cổ Trạch Sâm dám đảm bảo nếu như anh nói không, anh dám
chắc Lương Tiểu Nhu sẽ tiêu diệt anh ngay lập tức, Cổ Trạch Sâm ai oán
nhìn bạn gái.
Cao Ngạn Bác đồng tình vỗ vai anh em nhà mình, cậu
nén bi thương đi. Tôi sẽ ủng hộ tinh thần cho cậu, còn hành động thì
miễn đi, dù sao thì cơn thịnh nộ của madam không dễ dập tắt, kẻ có bản
lĩnh dập lửa lại không có mấy người, chỉ tiếc trong đó không có tôi, cho nên xin miễn đi.
Không phải có nạn cùng chia sẻ sao? Anh như vậy cũng được coi là anh em tốt à? Cổ Trạch Sâm mất bình tĩnh lật bàn trong đáy lòng.
Lâm Tâm Nguyệt hoàn toàn bơ ánh mắt ai oán của bạn trai, thản nhiên uống cà phê.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT