Mấy ngày nay, Lâm Tâm
Nguyệt khuôn mặt loli tinh khiết cùng nụ cười đơn thuần cuối cùng cũng
biết được sự thật mọi chuyện từ ông nội cô và chú Lâm.
(Chú Lâm chính là người dẫn theo bác sĩ và hộ sĩ tới khám cho cô, cũng chính là Tiểu Lâm trong miệng Lâm Quốc Hùng.)
Tốt xấu gì cô cũng tốt nghiệp bằng thạc sĩ đó chứ, ai ngờ lại phải giả làm
đứa nhỏ ngây thơ đáng yêu, nhưng mà để biết những chuyện trước kia,
không còn biện pháp nào khác, đành hi sinh một chút thôi.
Hóa
ra, năm nay Lâm Tâm Nguyệt mời ba tuổi, là cháu gái duy nhất của Lâm
Quốc Hùng chủ của tập đoàn Lâm thị – lão đại đứng đầu trong ngành bất
động sản lớn nhất nhì ở Hương Cảng.
Một năm trước, Lâm Tâm
Nguyệt và cha mẹ ngồi xe riêng trở về nhà gặp phải tai nạn, cha Lâm và
mẹ Lâm đều chết tại chỗ, còn Lâm Tâm Nguyệt vì đầu bị va chạm mạnh lại
chứng kiến cảnh cha mẹ mất nên cô rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Lâm
Quốc Hùng không muốn cháu gái nằm trong bệnh viện suốt, cho nên mang cô
về nhà dưỡng bệnh. Lâm Tâm Nguyệt hôn mê suốt một năm, cho tới khi Lam
Tâm Nguyệt nhập vào mới tỉnh lại.
Tối hôm đó, sau khi Lâm Tâm
Nguyệt biết rõ chuyện mình mượn xác nhập hồn, cô đứng ở trên ban công,
ngắm nhìn phong cảnh xinh đẹp mê người bên ngoài, chỉ có thể buồn bã
cười khổ.
Cô biết rõ mình là người xuyên qua, là một ngoại tộc
chiếm đoạt thân thể người khác, cô chỉ có thể đem người nhà và kí ức của kiếp trước chôn sâu trong đáy lòng mà thôi.
Lặng lẽ nhìn về nơi xa, thời gian từng giây trôi qua, cuối cùng Lâm Tâm Nguyệt quyết định!
Từ hôm nay trở đi, cô chính là Lâm Tâm Nguyệt, tiểu thư của tập đoàn Lâm thị, cháu gái của Lâm Quốc Hùng.
Giờ khắc này, Lâm Tâm Nguyệt chính thức sống lại.
——— ———— phòng sách ————–
“Ông chủ, ông không đem chuyện kia kể cho cô chủ biết, như vậy có được hay không?”
“Tôi cũng không biết, nhưng Tiểu Nguyệt mới tỉnh lại, tôi không muốn kích
thích con bé nữa, cho nên tạm thời không cần để cho Tiểu Nguyệt biết
chuyện này, anh căn dặn người làm nhớ giữ mồm miệng cho tôi.”
“Yên tâm, ông chủ, chuyện này tôi biết xử lí như thế nào mà.”
Tối hôm đó, mặc kệ là Lâm Tâm Nguyệt hay là Lâm Quốc Hùng, đều không có người ngủ ngon!
———– ngăn cách —–
Nếu muốn bắt đầu lại một lần nữa, vậy thì bắt đầu từ căn phòng này đi.
Sáng sớm, Lâm Tâm Nguyệt liền đem người làm gọi đến, để cho bọn họ đổi màu
sắc vách tường thành màu xanh da trời, cộng thêm một ít giấy dán tường,
đem toàn bộ màn bỏ đi, thảm trải trên sàn nhà, đem quần áo có ren trong
hộc tủ đều đổi thành quần áo mà mình thích, đem hoa hoa cỏ cỏ trong ban
công chỉnh sửa lại một lần, hơn nữa còn trồng thêm một ít hoa cỏ mới, vả lại còn thêm một cái ghế xích đu ở ban công, khiến ban công có sức sống hơn trước rất nhiều.
Lâm Quốc Hùng cưng chiều mà lại bất đắc dĩ nhìn cháu gái yêu chống nạnh đứng ở cửa phòng chỉ huy nhóm người làm
khiếng đồ này, vác đồ nọ.
“Tiểu Nguyệt, đừng cố sức mà khiến
mình mệt mỏi, chuyện này để người làm làm là được, con đi với ông nội
xuống dưới lầu ăn sáng này.”
Lâm Quốc Hùng vừa vuốt tóc Lâm Tâm Nguyệt vừa quan tâm nói.
Nhìn ánh mắt yêu thương của Lâm Quốc Hùng.
Người trước mắt này, thật sự rất quan tâm đến cô.
Lâm Tâm Nguyệt ôm cánh tay ông nội, đầu tựa vào cánh tay ông, mỉm cười vui vẻ.
“Được, con nghe lời ông nội.”
Ông chủ, nuông chiều cô chủ cũng không thể nuông chiều như thế ấy, người
cực khổ bị cô chủ đánh thức vào sáng tinh mơ là chúng tôi nha —— Nhóm
người làm âm thầm rơi lệ.
Trên bàn cơm, cô gái trẻ và ông lão
không chút nào xa lạ nói chuyện với nhau, cười cười nói nói, hình ảnh ấm áp khiến người ta không đành lòng phá vỡ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT