Bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, từng ngôi sao giống như đá quý trang điểm cho bầu trời đen nhánh, vẽ nên một bức tranh tuyệt vời.
Đáng tiếc cho dù trời đêm có đẹp đến mức nào đi nữa thì Lâm Tâm Nguyệt cũng không có lòng dạ để thưởng thức.
Mấy ngày nay, Lâm Nhã Nguyệt cười toe toét y như yêu nghiệt, khiến Lâm Tâm
Nguyệt hết sức tò mò chuyện gì đã xảy ra giữa anh hai và Nam Cung Phong, nhưng mà Lâm Tâm Nguyệt có đắn đo sáo ngữ cỡ nào, thậm chí ngay cả
tuyệt kĩ – tâm lí học cũng sử dụng, Lâm Nhã Nguyệt vẫn ngậm miệng. Điều
này khiến cho người luôn lấy tâm lí học làm niềm kiêu ngạo như Lâm Tâm
Nguyệt buồn bực suốt mấy ngày. Còn đương sự - Nam Cung Phong, từ ngày
Lâm Tâm Nguyệt rời khỏi nhà anh, thì chưa từng gặp mặt anh một lần nào
nữa, gọi điện thoại thì anh bảo không có chuyện gì hết, không cho Lâm
Tâm Nguyệt đến tìm anh. Nếu không phải Lâm Nhã Nguyệt luôn cam đoan Nam
Cung Phong vẫn bình an, Lâm Tâm Nguyệt nhất định sẽ nghi ngờ Nam Cung
Phong bị anh hai mình hủy thi diệt tích rồi.
Mà hiện tại, một là
Lâm Tâm Nguyệt lo lắng án kiện bên Hong Kong và sức khỏe của Cổ Trạch
Dao, cùng với nhớ nhung Cổ Trạch Sâm. Hai là không biết phải nói như thế nào mới ông nội vừa khỏe lại rằng mình muốn về Hong Kong, mặc dù hiện
giờ sức khỏe Lâm Quốc Hùng đã ổn định lại, nhưng vẫn có bệnh cũ.
Buổi tối, Lâm Tâm Nguyệt giống như bình thường, sau khi ăn cơm xong liền chơi cờ với Lâm Quốc Hùng.
“Chiếu tướng!” Lâm Quốc Hùng đắc ý cười nhìn cháu gái thả hôn theo gió bay, đi nước cờ cuối cùng, gọi hồn cô trở lại.
“Dạ?” Lâm Tâm Nguyệt lấy lại tinh thần nhìn bàn cờ thua thê thảm, cười gượng liếc nhìn về phía ông nội.
“Tiểu Nguyệt, con dự định khi nào trở về Hong Kong?”
“Ông nội, không lẽ ông ghét bỏ Tiểu Nguyệt, nhanh như vậy liền muốn đuổi con đi rồi.” Lâm Tâm Nguyệt chuyển qua ngồi bên cạnh Lâm Quốc Hùng, ôm cánh tay ông, bộ dạng đáng thương lên án ‘ông nội, ông bắt nạt con.’
“Con nha! Không lẽ ông nội không đoán được con nghĩ cái gì sao, ông nội biết con rất có hiếu. Nhưng hiện tại ông nội đã không sao rồi, con không cần lo lắng cho ông, huống chi còn có anh hai con với Tiểu Phong, ông nội
sẽ không có chuyện gì đâu. Vả lại, con không thể không quay về Hong
Kong, bộ pháp chứng bên kia còn rất nhiều chuyện cần con giải quyết, hơn nữa, con dám nói con không nhớ thằng nhóc kia à?” Lâm Quốc Hùng nhéo
nhéo mũi Lâm Tâm Nguyệt, trêu ghẹo.
"Ông nội.”
“Ha ha, Tiểu Nguyệt, nếu thằng nhóc kia dám bắt nạt con, nhớ méc với ông nội, ông nhất định dạy cho nó một bài học.”
“Sâm mới không có bắt nạt con, anh ấy đối xử với con rất tốt.”
“Ui, đúng là con gái lớn không thể giữ mà, chưa có gả mà đã bênh con nhà người ta chằm chằm rồi.” Lâm Quốc Hùng cười trêu.
“Ông nội, dù có gả cho người ta nhưng con vẫn là tim gan bảo bối của ông.”
Lâm Tâm Nguyệt dựa đầu vào vai Lâm Quốc Hùng làm nũng.
“Đúng vậy, Tiểu Nguyệt mãi mãi vẫn là tim gan bảo bối của ông.” Lâm Quốc Hùng ôm Lâm Tâm Nguyệt, vẻ mặt đầy nuông chiều nói.
Tối hôm đó, hai ông cháu trò chuyện rất âm áp, một bức tranh mới chậm rãi hình thành trên bầu trời đêm.
Được ông Lâm cho phép, cuối cùng Lâm Tâm Nguyệt cũng quyết định trở về Hong
Kong. Trong sân bay, ngoại trừ ông anh trai đã khôi phục vẻ mặt quan tài – Lâm Nhã Nguyệt, thì Nam Cung Phong – kẻ mà Lâm Tâm Nguyệt dường như
cho rằng đã sớm bốc hơi biến mất khỏi nhân gian cũng xuất hiện.
Từ biệt với Lâm Nhã Nguyệt xong, Lâm Tâm Nguyệt lẳng lặng đứng nhìn Nam
Cung Phong mang kính râm, tao nhã. Nam Cung Phong tiến lên ôm Lâm Nhã
Nguyệt.
“Nha đầu, đừng quên, anh trai của em không chỉ có một
người. Mặc kệ có xảy ra chuyện gì, anh cũng đứng bên cạnh em!” Nam Cung
Phong nhẹ vuốt tóc cô, ung dung nói.
“Em nhớ, nhưng mà lại nói,
hôm nay ánh nắng không có chói lắm, ánh sáng trong sân bay cũng không
mạnh, Phong, mắc chứng gì anh đeo kính râm vậy hả?” Có lẽ do nghe được
giọng điệu thoải mái của Nam Cung Phong, Lâm Tâm Nguyệt cuối cùng cũng
thở phào nhẹ nhõm, khôi phục lại dáng vẻ tinh nghịch nói đùa với anh.
“Phải đó, Tâm Nguyệt cũng sắp đi rồi, Phong, cậu mau lấy kính xuống để Tâm
Nguyệt nhìn rõ cậu.” Lâm Nhã Nguyệt có chút hả hê nói.
Nhìn ánh
mắt long lanh vô tội đầy mong đợi của Lâm Tâm Nguyệt, liếc mắt lườm
người nào đó đang chờ xem trò vui một cái, Nam Cung Phong nhận mệnh đem
kính râm kéo xuống.
"Phốc, ha ha ha. . . .Phong, anh đổi nghề làm gấu trúc khi nào vậy.” Thấy đôi mắt gấu trúc của Nam Cung Phong, Lâm
Tâm Nguyệt không chút nể tình cười ha ha, cô rốt cuộc cũng hiểu tại sao
Nam Cung Phong sống chết cũng không chịu cho cô gặp anh rồi, thì ra là
như vậy.
“Anh nói nè Tâm Nguyệt, anh chỉ ôm em có một chút thì đã bị anh trai em tặng cho cặp mắt gấu trúc. Không biết tương lai của cái
tên cướp đi em gái của hắn sẽ có hậu quả ra sao đây?” Nam Cung Phong cố ý tới gần Lâm Tâm Nguyệt, khóe môi hơi nhếch lên, ôn hòa nói.
Quả nhiên, nghe được lời nói của Nam Cung Phong, Lâm Tâm Nguyệt giống như bị sét đánh, thân thể cứng đờ không thể nhúc nhích.
Nếu như anh hai biết chuyện của Sâm làm, anh hai nhất định sẽ giết anh ấy, huhu…. Người xấu!
Lâm Tâm Nguyệt ai oán nhìn khuôn mặt cười như gió xuân của Nam Cung Phong,
không biết cái này có tính là vui quá hóa buồn hay không? Cho nên nói,
đối nhân xử thế phải có hậu một chút, không nên tùy tiện chế nhạo người
khác, đặc biệt là người đàn ông có bụng dạ hẹp hòi đen tối lại thất
tình.
Lâm Nhã Nguyệt nuông chiều nhìn em gái đã đi vào phòng chờ
đợi, liếc mắt nhìn bạn thân đầy yêu thương cũng đang nhìn về nơi đó:
“Xác định có thể buông tay à.”
“Ừ, buông tay, nhưng bây giờ cậu
nên quan tâm không phải là kẻ bị hạ đo ván như mình, mà là người kia có
đem em gái cậu lừa gạt đi hay không nha, núi cao hoàng đế xa, bé Tâm
Nguyệt liền bị người ta bắt cóc đi thôi à.” Tâm tình Nam Cung Phong cảm
thấy tốt lên khi nhìn oán khí của bạn thân bốc lên cao, kẻ cuồng em gái
nào đó đang suy nghĩ tìm cách đề phòng em gái bị người ta lừa gạt. Quả
nhiên thấy người khác khó chịu, tâm tình của chính mình tốt hơn nhiều,
anh vẫn còn ghi hận cặp mắt gấu trúc vĩ đại này, hơn nữa dựa vào cái gì
chỉ có mình anh bị đòn? Người kia thì dễ dàng có được người mình yêu
thương?
Đối với chuyện này, Lâm Tâm Nguyệt đang ngồi trên máy bay không hề hay biết gì hết. Cô đang nhắn tin với bạn trai thân yêu của
mình.
(Em lên máy bay rồi, rất nhanh sẽ trở về Hong Kong.)
(Ừ, anh ra sân bay đón em, ngoài ra anh có món quà muốn tặng em.)
(Được.)
Sân bay Hong Kong, Lâm Tâm Nguyệt xuống máy bay, thuận lợi ra khỏi cửa ra vào.
Lâm Tâm Nguyệt đeo kính mác nhìn bốn phía chung quanh, tìm kiếm bóng dáng
quen thuộc trong đám đông, ánh mắt của Cổ Trạch Sâm luôn khóa chặt trên
người cô gái vẫn xinh đẹp như cũ giữa đám đông.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau, Cổ Trạch Sâm bước lên ôm sít sao cô gái mình ngày nhớ
đêm mong. Tuy rằng mỗi ngày hai người đều nhắn tin, gọi điện cho nhau
nhưng vẫn không bằng cảm giác ở bên cạnh nhau. Đây là lần thứ hai anh
buông tay để cô rời đi một mình. Đồng thời cũng là lần cuối cùng, anh
không bao giờ để cô phải gánh chịu một mình nữa, du khách và nhân viên
công tác tại sân bây đi qua đi lại đều không cầm lòng được dừng chân
nhìn đôi tình nhân nhiệt tình ôm nhau, lặng lẽ chúc phúc cho bọn họ.
Lâm Tâm Nguyệt yên lòng trong cái ôm ấm áp này, nhắm mắt hưởng thụ giờ phút ấm áp này.
Ở trên xe, Cổ Trạch Sâm lấy ra một chiếc lắc tay có gắn hai trái tim, đích thân anh đeo vào cho Lâm Tâm Nguyệt.
“Lắc tay này là?”
“Đây là chiếc lắc tay anh nhờ người thiết kế riêng dành cho em, mặc kệ về
sau có chuyện gì xảy ra, anh tuyệt đối không để em phải đổi mặt với nó
một mình nữa, anh đều ở bên cạnh, hai trái tim trên lắc tay này gắn liền với nhau, cũng giống như hai chúng ta vậy…không bao giời xa nhau.” Cổ
Trạch Sâm hôn lên trán Lâm Tâm Nguyệt, nói ra cam kết, hơn nữa trong
tương lai anh chắc chắn sẽ dùng hành động chứng minh lời nói của mình.
“Được.” Vẻ mặt Lâm Tâm Nguyệt hết sức hạnh phúc dựa vào lòng Cổ Trạch Sâm.
Nhưng mà hai người đang chìm đắm trong hạnh phúc không ngờ rằng có một tin dữ đang chờ đợi bọn họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT