Sáng sớm, Lâm Tâm ăn
mặc chỉnh chu đứng trước tòa lầu mà các nhân vật trong phim làm việc,
nhìn thấy tòa lầu vô cùng quen thuộc này, trong lòng cô vừa chờ mong vừa sợ hãi, cô biết anh đang ở trên đó, cô muốn gặp anh nhưng lại sợ anh đã quên cô.
Aiz… phiền muốn chết, mặc kệ đi.
Lâm Tâm Nguyệt hít thở sâu một hơi, bỗng chốc tâm trạng cô bình phục trở lại, thong thả đi vào tòa lầu.
Lên tới tầng lầu của Bộ Pháp Chứng, nhìn từng gương mặt quen thuộc ở đây,
đáy lòng Lâm Tâm Nguyệt có chút kích động, nhưng cô biết những người này không phải là nhân vật hư cấu trong TV nữa, mà là người sống sờ sờ.
Lúc này, Mạc Thục Viện (Yvonne) thấy Lâm Tâm Nguyệt đứng trước Bộ Pháp Chứng nhìn vào, liền bước tới hỏi thăm.
“Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho cô không?”
Lâm Tâm Nguyệt nghe lời nói khách sáo của Mạc Thục Viện, bình tĩnh đáp: “Tôi đến tìm Cao Ngạn Bác, sir Tim.”
“Sir Tim?” Vẻ mặt Mạc Thục Viện nổi lên nghi ngờ.
Đúng lúc Cao Ngạn Bác từ văn phòng bước ra, thấy Lâm Tâm Nguyệt ở trước cửa
ra vào, lập tức đi tới vươn tay chào đón cô: “Xin chào, hoan nghênh cô
đã đến, tôi là chuyên gia xét nghiệm cao cấp ở đây, Cao Ngạn Bác.”
Lâm Tâm Nguyệt cầm tay Cao Ngạn Bác: “Chào, tôi là Lâm Tâm Nguyệt.”
Nhìn thái độ của Cao Ngạn Bác, tất cả mọi người đều hiếu kì đánh giá Lâm Tâm Nguyệt, cô gái này là ai? Tại sao có thể để cho chuyên gia xét nghiệm
cao cấp của Bộ Pháp Chứng đối xử thận trọng như vậy?
Cao Ngạn Bác vỗ tay ba cái, thu hút sự chú ý của mọi người, cẩn thận giới thiệu mọi
người với Lâm Tâm Nguyệt, “Các vị, tôi giới thiệu với mọi người một
chút, cô gái này chính là chuyên gia xét nghiệm cao cấp của Bộ Pháp
Chứng ở Mĩ --- Lâm Tâm Nguyệt. Tôi nghĩ mọi người đã biết cô ấy là ai,
từ hôm nay cô ấy sẽ gia nhập Bộ Pháp Chứng của chúng ta, cùng nhau giúp
đỡ cảnh sát phá án.”
Cao Ngạn Bác vừa nói xong, mọi người liền
nhốn nháo. Người khác có thể không biết nhưng đối với nhân viên kỹ thuật khoa pháp chứng thì cái tên Lâm Tâm Nguyệt này giống như sấm dội bên
tai, 19 tuổi có thể trở thành chuyên gia xét nghiệm nhỏ tuổi nhất của Bộ Pháp Chứng nước Mĩ. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, cô có thể dùng tâm lí
học và vi biểu tình (=Microexpressions: là một lọai biểu tình rất nhỏ,
bạn phải chú ý lắm mới phát hiện.), cộng thêm kỹ thuật xét nghiệm của
cô, giúp đỡ không biết bao nhiêu tiểu bang của nước Mĩ phá nhiều vụ án,
cô đã dùng thực lực của chính mình khiến mọi người phải tin phục, bây
giờ Lâm Tâm Nguyệt gần như trở thành thần tượng trong lòng mọi người.
Thấy cấp dưới kích động, Cao Ngạn Bác ra hiệu cho Lâm Tâm Nguyệt nói với mọi người vài câu, thật ra đừng nói bọn họ, ngay cả anh khi nhận được tin
tức Lâm Tâm Nguyệt muốn từ Mĩ chuyển về Hong Kong, bản thân anh cũng có
chút kích động, mọi người đừng hiểu lầm, anh chỉ kích động vì có thể
tiếp xúc được với phương pháp phá án mới.
Không phải lần đầu tiên Lâm Tâm Nguyệt gặp phải tình huống này, thấy Cao Ngạn Bác ra hiệu, cô
bình tĩnh bước vào: “Chào mọi người, tôi rất vui có thể làm việc chung
với mọi người, từ nay về sau chúng ta sẽ là đồng nghiệp. Sau này mọi
người có vấn đề gì khó khăn cứ đến tìm tôi trao đổi. Tất nhiên, tôi cũng không ngại nghe một chút chuyện bát quái của mọi người, nhưng chuyện
làm cố vấn tình yêu thì đừng tìm tôi, trừ phi mọi người không sợ yêu
đương biến thành thất tình.” Cao Ngạn Bác và nhóm người Mạc Thục Viện bị lời nói dí dỏm của Lâm Tâm Nguyệt chọc cười, lập tức Bộ Pháp Chứng rộ
lên tiếng cười vang.
Xem ra thần tượng rất thân thiện, điềm tĩnh, không có kiêu căng lắm ------ Đây là tiếng lòng của cả Bộ Pháp Chứng
(Tác giả: Bị gạt rồi! Các ngươi bị gạt rồi!)
“Được rồi, thời gian thư giãn đã kết thúc, mọi người tiếp tục làm việc nào.”
"Yvonne, cô dẫn Tâm Nguyệt đến phòng làm việc của cô ấy đi. Sau đó hãy mang cô
ấy đi xem xét hoàn cảnh Bộ Pháp Chứng chúng ta.” Cao Ngạn Bác bàn giao.
“Biết rồi, sir Tim.”
“Tôi còn có việc, tôi để đồng nghiệp dẫn cô đến văn phòng của mình.”
“Không sao, anh cứ đi làm việc của mình đi.”
Cao Ngạn Bác nói xong cũng quay về phòng làm việc của anh, Lâm Tâm Nguyệt
thở dài một hơi, đây chính là Boss lớn trong 《 pháp chứng tiên phong
》khí thế của sếp lớn khó mà che giấu, tuy rằng cô ở Mĩ vẫn thường tiếp
xúc với những người như thế, nhưng Cao Ngạn Bác là thần tượng của cô,
anh học rộng tài cao, lí trí tĩnh táo, thực lực rất rõ ràng, tinh thần
‘không sai lệch không phóng túng’ có một không hai khiến cô bội phục.
Nói cho cùng, cô có thành tựu như ngày hôm nay là vì cô hơn người khác
một đời người. Nếu như hỏi cô bội phục ai nhất, tôn kính ai nhất trong 《 pháp chứng tiên phong 》, câu trả lời khẳng định chính là Cao Ngạn Bác,
cho nên khi tận mắt nhìn anh ta, khó tránh được có chút khẩn trương,
đương nhiên mặt ngoài cô vẫn giữ nét mặt cười nhàn nhạt.
Mạc Thục Viện không biết những biến hóa trong lòng Lâm Tâm Nguyệt, cô bước tới
cạnh Lâm Tâm Nguyệt tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là Mạc Thục Viện, có
thể gọi tôi là Yvonne, bây giờ tôi dẫn cô đến phòng làm việc của cô
trước nhé.”
“Được, cám ơn, chị có thể gọi em là Tâm Nguyệt.”
Cả ngày hôm nay, ngoại trừ buổi trưa cùng mọi người đi ăn cơm chào mừng
người mới đến, Lâm Tâm Nguyệt không có bước ra khỏi phòng làm việc của
mình. Cô sợ sẽ gặp phải anh, nhìn đồng hồ sắp đến giờ tan sở, cô chuẩn
bị đến văn phòng Cao Ngạn Bác tìm hiểu một chút tình huống hiện tại của
Cổ Trạch Sâm, còn có Cổ Trạch Dao, cô thật sự cảm thấy có lỗi với Cổ
Trạch Dao, biết rõ chị ấy gặp phải tai nạn giao thông, bị liệt toàn
thân, nhưng cô lại không có biện pháp giúp Cổ Trạch Dao, thật ra ba năm
trước cô có mời người đến trông coi Cổ Trạch Dao, nhưng cô lại không có
cách xác định ngày Cổ Trạch Dao gặp tai nạn là hôm nào. Cuối cùng vẫn
không thể ngăn được bi kịch xảy ra. Bởi vậy cô thấy áy náy với Cổ Trạch
Dao, dù sao thì tình cảm trước đây cô dành cho Cổ Trạch Dao cũng không
phải giả, hơn nữa chị còn là người thân duy nhất của Cổ Trạch Sâm, sự hổ thẹn này cô vẫn chôn sâu trong ngực, nghĩ tới chuyện này khóe miệng cô
liền cười khổ.
Ổn định lại tâm tình, Lâm Tâm Nguyệt gõ cửa phòng làm việc của Cao Ngạn Bác.
Cốc! Cốc! Cốc!
"Mời vào "
Lâm Tâm Nguyệt mở cửa, miệng cười chúm chím đi vào phòng làm việc Cao Ngạn Bác: “Sir Tim, không có làm phiền anh làm việc chứ?”
"Không có, mời ngồi, ngày đầu tiên ở đây có quen không?” Cao Ngạn Bác buông cây bú xuống, dò hỏi.
“Cảm ơn, thật ra trên phương diện pháp chứng có rất nhiều chuyện na ná như
nhau, ngoại trừ thay đổi hoàn cảnh, những thứ khác cũng không khác gì ở
nước Mĩ, thật ra em…” Lâm Tâm Nguyệt vừa định nói tới chuyện Cổ Trạch
Sâm, tiếng gõ cửa lại vang lên ngoài cửa, cô tưởng Mạc Thục Viện có
chuyện tìm Cao Ngạn Bác, định đứng lên đi ra ngoài.
Không ngờ
người ngoài cửa chính là người cô muốn gặp lại không dám gặp nhất, cô ảo tưởng đến vô số tình huống hai người gặp lại nhau, nhưng không ngờ lại
đột ngột như vậy. Ai nha, khiến cô trở tay không kịp mà.
Cổ Trạch Sâm vừa thấy Lâm Tâm Nguyệt thì rung động một chút, nụ cười ngưng đọng
trong nháy mắt, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại như thường, nếu như
không phải trong mắt anh lộ ra vui sướng, còn tưởng rằng anh không có
cảm xúc, anh nhìn cô gá trước mắt, cô đã không còn là cô bé của hơn mười năm về trước nữa rồi, cô đã trưởng thành, càng xinh đẹp và tự tin hơn
trước.
"Đã lâu không gặp” Giọng nói quen thuộc khiến Lâm Tâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Có một số người mặc kệ có xa nhau bao lâu, liếc mắt một cái liền có thể
nhận ra đối phương. Cho dù hiện tại Cổ Trạch Sâm còn chưa biết Lâm Tâm
Nguyệt ở trong lòng anh có bao nhiêu trọng lượng.
Anh không thay đổi, anh còn nhớ rõ cô, thật tốt!
“Ừ, đã lâu không gặp!” Bỏ xuống cục đá trong lòng, Lâm Tâm Nguyệt nở nụ cười xán lạn.
“Hai người quen nhau?” Thấy hai người chào hỏi nhau, Cao Ngạn Bác nhận ra
bạn tốt kiêm em vợ của mình và đông nghiệp mới đến có quan hệ rất mờ ám.
“Hơn mười năm trước, chúng em đã quen nhau. Sau đó cô ấy qua Mĩ, không có
liên lạc nhau, không ngờ cô ấy chính là chuyên gia xét nghiệp cao cấp từ Mĩ về mà anh nói, không phải anh nói muốn đi bệnh viện thăm chị hai
sao? Còn không đi mau!” Cổ Trạch Sâm coi như không nhìn thấy vẻ mặt
nhiều chuyện ‘thì ra các người đã quen nhau’ của Cao Ngạn Bác, nói.
“Đi bệnh viện thăm chị hai?” Lâm Tâm Nguyệt làm bộ kinh ngạc hỏi.
“Anh quên giới thiệu với em, anh ta và chị hai anh đã kết hôn hơn mười năm
rồi, nhưng ba năm trước, chị hai xảy ra tai nạn ngoài ý muốn nên bị liệt toàn thân, bây giờ đang ở bệnh viện.” Cổ Trạch Sâm giải thích cho Lâm
Tâm Nguyệt nghe.
“Cái gì?” Lâm Tâm Nguyệt lập tức ra vẻ hoảng sợ: “Tại sao lại như vậy? Chị Dao hiện tại như thế nào rồi?”
Xin lỗi Sâm, em không giúp được chị Dao.
“Vẫn như thế, em có muốn đi cùng bọn anh đến thăm chị ấy không? Chị hai rất nhớ em.” Cổ Trạch Sâm làm bộ dò hỏi.
“Được, đã không gặp chị Dao rồi, chờ em đi lấy đồ, chờ em một chút.” Muốn
đương nhiên muốn rồi, thật vất vả mới gặp lại anh, cô không muốn tách ra nhanh như vậy đâu, hơn nữa cô cũng muốn đi thăm chị Dao, Lâm Tâm Nguyệt lập tức gật đầu đáp ứng, trở lại văn phòng của mình thu dọn đồ đạc.
“Cậu xác định hai người chỉ quản biết nhau thôi sao.” Cao Ngạn Bác nhấn mạnh mấy chữ phía sau.
“Anh trở thành bà tám từ bao giờ vậy? Còn không đi, chị hai đang đợi anh
đó!” Cổ Trạch Sâm không để ý đến Cao Ngạn Bác, bởi vì hiện tại có một
chút chuyện ngay cả anh cũng không rõ.
Lâm Tâm Nguyệt ngồi chung xe của Cổ Trạch Sâm và Cao Ngạn Bác đến bệnh viện.
Cổ Trạch Sâm và Cao Ngạn Bác vào phòng bệnh trước, Cổ Trạch Sâm giả bộ
thần bí nói với Cổ Trạch Dao: “Chị hai, chị đoán xem ai tới thăm chị
nè.”
“Là ai?” Cổ Trạch Dao cảm thấy nghi ngờ.
“Chị nhìn xem.”
“Chị Dao!” Lâm Tâm Nguyệt đi vào nhẹ giọng gọi.
“Tiểu Nguyệt, chị không có bị ảo giác chứ? Tiểu Nguyệt thực sự đã trở về à?” Cổ Trạch Dao không thể tin nhìn Lâm Tâm Nguyệt.
“Chị Dao, em về rồi.” Lâm Tâm Nguyệt đi tới bên giường Cổ Trạch Dao, nhìn
sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy gò của Cổ Trạch Dao, trong lòng cô cảm
thấy rất khó chịu: “Xin lỗi, chị Dao, bây giờ em mới đến thăm chị.” Xin
lỗi, không có giúp được chị, xin lỗi.
“Con bé ngốc này, với chị Dao không cần phải nói xin lỗi.” Cổ Trạch Dao có chút buồn cười nhìn Lâm Tâm Nguyệt.
Lâm Tâm Nguyệt kể cho Cổ Trạch Dao nghe một số chuyện của cô ở nước ngoài,
cộng thêm chuyện cô trở thành đồng nghiệp của Cao Ngạn Bác và Cổ Trạch
Sâm, Cổ Trạch Dao nghe vậy cảm thấy rất vui vẻ, có Cao Ngạn Bác chăm sóc cô Cổ Trạch Dao cũng thấy yên tâm.
Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch
Dao tâm sự một hồi rồi trở về nhà, Cổ Trạch Sâm bị chị hai ra lệnh phải
đưa Lâm Tâm Nguyệt về nhà bình an.
Cùng đi chung đường với Cổ
Trạch Sâm, hai người chẳng ai nói gì, khiến tâm tình vui sướng của Lâm
Tâm Nguyệt dần dần nhạt đi. Cô chờ thêm một lúc, đợi Cổ Trạch Sâm mở
miệng, nhưng tới khi đến cửa nhà mình Cổ Trạch Sâm không nói gì nữa, Cổ
Trạch Sâm chưa hề nói lời nào, cuối cùng cô cũng không nhịn được phá vỡ
bầu không khí yên tĩnh giữa hai người.
“Chẳng lẽ anh không có lời gì muốn nói với em sao?” Lâm Tâm Nguyệt chờ mong câu trả lời của anh.
“Hoan nghênh em trở về.”
“Chỉ có vậy thôi sao?”
“Còn có gì nữa?” Cổ Trạch Sâm tỏ vẻ khó hiểu.
"Không có gì, em đi vào nhà trước, tạm biệt.” Lâm Tâm Nguyệt không còn nghĩ ở
lại chỗ này nữa, mở cửa xe, không để ý tới Cổ Trạch Sâm đi vào nhà, cô
đang chờ cái gì? Lâm Tâm Nguyệt cố gắng bỏ qua cảm giác đau nhói trong
lòng, trên mặt nở nụ cười khổ.
Ánh mắt Cổ Trạch Sâm phức tạp nhìn Lâm Tâm Nguyệt, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Tiểu.Ngữ.Lequydon
Mà ở bên kia, Cổ Trạch Dao vui vẻ kể lại chuyện xưa của em trai cho Cao Ngạn Bác nghe.
Đêm nay, có người vui cũng có người buồn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT