Buổi sáng ngày xuân, tiểu viện vô cùng yên tĩnh, bất tri bất giác, hoa hạnh đã rơi xuống đất, phấn hoa đỏ tươi rơi chậm chậm, bị gió xuân thổi trúng lại bắt đầu nhảy múa, mà người đứng trước chiếc bàn kia vẫn còn đứng đó, bàn tay ấy vẫn đang thoăn thoắt làm từng viên thuốc nhỏ.
Chử Chiêu Việt tựa vào tường ngẩn người nhìn ra bên ngoài, ngay cả hắn cũng không biết mình đã nhìn bao lâu, chỉ biết hắn cứ ngồi đó mà lẳng lặng nhìn nàng, dường như còn rất thích ý.
"Thịnh cô nương, Thịnh cô nương!" Vài tiếng gọi đầy sốt ruột và ầm ĩ truyền đến từ bên ngoài kèm theo cả mấy tiếng bước chân nóng vội, Chử Chiêu Việt hơi nâng mắt lên chỉ thấy vài đại tẩu và đại nương đang tiến vào trong tiểu viện của Thịnh gia.
"Có phải gà trong nhà mọi người có vấn đề không?" Dường như Thịnh Phương Hoa đã hiểu rõ lý do tại sao các nàng lại đến đây, nếu như nói trong nhà có người sinh bệnh thì chắc chắc không có chuyện lại ngã bệnh cùng lúc như thế, khẳng định là dịch gà kia đã bắt đầu lan tràn rồi.
"Đúng đúng đúng, Thịnh cô nương đúng là liệu sự như thần!" Vài vị đại thẩm không ngừng gật đầu: "Chúng ta đến tìm ngươi là vì việc này đấy!"
Thịnh Phương Hoa nhanh chóng bỏ hết đống chai lọ trên bàn vào trong một cái sọt, đeo lên vai rồi đi ra ngoài, vừa đi đến cửa lại quay đầu dặn dò Thịnh đại nương một câu: "Nương à, người tiếp tục làm theo cách mà con đã dạy người vo viên, làm nhiều một chút, con thấy có thể sẽ có không ít người đến để xin dược đâu."
"Ai ai, con cứ đi đi, ta ở trong này làm tiếp cho." Thịnh đại nương gật đầu liên tục, mấy con gà này chính là bảo bối của nhà trong thôn, nếu không thể khống chế nạn dịch gà này thì sẽ có không ít nhà sẽ chịu thiệt hại nặng nề.
"Đại thẩm, đại thẩm!" Chử Chiêu Việt vất vả lắm mới nhoài được người ra ngoài cửa sổ, gọi Thịnh đại nương hai tiếng.
Thịnh đại nương quay đầu nhìn hắn: "Hậu sinh, cậu muốn làm gì à?"
"Đại thẩm, ta muốn ra ngoài ngồi, ở trong phòng mãi thì chán quá." Chử Chiêu Việt nhìn chằm chằm một đống nồi niêu chum vại kia, mới vừa rồi là hắn đã hiểu lầm Thịnh Phương Hoa, cũng nên làm chút gì đó để bù lại cho nàng, có lẽ làm việc giúp nàng cũng không đến nỗi nào.
Thịnh đại nương có chút đồng tình nhìn Chử Chiêu Việt một chút, hậu sinh này nằm trên giường cả ngày, chắc xương cốt cũng nhũn hết rồi, có lẽ ra ngoài một chút sẽ tốt hơn. Bà nhanh chóng lau tay của mình rồi chạy vào trong nhà đỡ Chử Chiêu Việt ra ngoài.
"Hậu sinh, cậu ngồi phơi nắng trên ghế này đi, đừng lộn xộn, cẩn thận miệng vết thương đấy." Thịnh đại nương đỡ Chử Chiêu Việt ngồi xuống, sau đó lại bắt đầu trộn chút ngô, tỏi giã và chút dấm chua lại với nhau, Thịnh Phương Hoa có nói gì đó về tỷ lệ nhưng bà không hiểu lắm, bà chỉ có thể vo vo lại thành vài viên theo hình tròn mà thôi.
"Đại thẩm, ta làm giúp nhé." Chử Chiêu Việt cố gắng dời ghế dựa đến cạnh bàn: "Ta rảnh không có việc gì làm cả."
"Này, hậu sinh à, tay cậu còn bị thương đấy." Thịnh đại nương có chút lo lắng nhìn cánh tay trái đang được treo lên của Chử Chiêu Việt: "Cậu đừng lộn xộn, lỡ động vào vết thương thì làm sao bây giờ."
"Không sao, không sao, đại thẩm, Thịnh cô nương vất vả như thế, ta giúp nàng chút chuyện thì cũng không có gì." Chử Chiêu Việt vươn tay cầm chút bột ngô, ngẩng đầu nhìn Thịnh đại nương: "Đại thẩm, người dạy ta phải làm thế nào đi!"
Tâm địa của hậu sinh này cũng thật tốt, Thịnh đại nương có chút cảm động, có điều số cũng khổ thật, ngay cả tên mình cũng không thể nhớ ra! Đúng là đáng tiếc. Bà nhìn Chử Chiêu Việt bằng cặp mắt đồng tình: "Nếu cậu muốn học thì ta sẽ dạy."
Thịnh đại nương nói lại lời mà Thịnh Phương Hoa đã chỉ lại cho mình để dạy Chử Chiêu Viêt. Chử Chiêu Việt thông minh lanh lợi, vừa nghe xong đã biết phải làm như thế nào, thì ra cũng đơn giản thôi, không có gì phức tạp, đừng nói là hắn, ngay cả một tiểu hài tử sáu bảy tuổi cũng có thể làm được.
"Đại thẩm, người đi làm chuyện khác đi, nơi này giao cho ta là được." Chử Chiêu Việt làm được mấy viên thì đã rất chắc chắn, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh phía trên, mặt trời đã lên tới đỉnh, mắt thấy cũng đã tới giờ ăn trưa rồi: "Đợi một lát nữa Thịnh cô nương trở lại thì nhất định sẽ rất đói."
Lúc này Thịnh đại nương mới giật mình nhớ đã sắp tới giờ cơm, nhanh chóng dừng tay lại: "Hậu sinh, làm phiền cậu rồi."
Thịnh Phương Hoa còn chưa tới được của nhà đã thấy có một luồng khói trắng lượn lờ bốc lên từ trên nóc nhà, trong không khí còn xen lẫn một mùi hương dễ ngủi: "Là trứng gà chiên hành!" Thịnh Phương Hoa cười, sao nương nhà mình lại chịu nấu trừng gà thế này, bình thường bà đều tiếc, toàn lấy trứng gà mang vào thành để bán, kiếm được mấy đồng đều cất hết: "Đến lúc đó sẽ làm đồ cưới cho con."
Nhưng mà... Chút đồ cưới đó của nàng, mỗi lần Thịnh đại nương nhìn thấy ai đáng thương thì lại mọc cánh mà bay ra khỏi hũ tiền, lần nào nàng lắc hũ tiền đấy đều có thể nghe được mấy tiếng vang thanh thuý phát ra khi vài đồng bạc còn sót lại chạm vào thành hũ.
"Nương, con về rồi." Thịnh Phương Hoa vừa bước vào cửa đã chạm phải một đôi mắt đen nhánh.
"Thịnh cô nương." Chử Chiêu Việt cười vô cùng tự nhiên với nàng, nhưng lòng lại không khác gì như đang nổi trống, khoé môi nhếch lên, cười đến vô cùng cứng nhắc: "Ngươi về rồi à."
Thịnh Phương Hoa sửng sốt, mình đã đứng ở cửa rồi thì còn về hay không về cái gì? Sao A Đại lại có dáng vẻ này nhỉ? Khoé miệng bị kéo căng thành như thế, chắc chắn là thần kinh trên mặt đã bị thương vẫn chưa khôi phục lại. Nàng nhìn sang chiếc bàn bên cạnh Chử Chiêu Việt, mấy lọ nhỏ đã được sắp xếp lại chỉnh tề, giống như đã có người sửa sang lại vậy.
"Thịnh cô nương, ta đã làm xong một ít dược mà ngươi cần rồi." Chử Chiêu Việt thấy nàng dời mắt đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ vào mấy bình nhỏ kia, có phần cẩn thận: "Đại thẩm đã giải thích cách làm với ta rồi, ngươi yên tâm đi, ta không làm nhầm đâu."
Thịnh Phương Hoa gật đầu: "Ừ, làm thuốc này cũng không khó lắm."
Làm dược cho người dùng phải chú ý đến phân lượng, nhiều một phần hay thiếu một phần cũng sẽ ảnh hưởng đến dược hiệu, nhưng nàng làm để gà ăn nên cũng không cần chú ý nhiều như thế, nếu không thì nàng cũng không yên tâm để Thịnh đại nương làm.
Nàng đi đến cạnh bàn cúi đầu nhìn thử, tim Chử Chiêu Việt lại đập nhanh hơn, hắn cầm chút bột ngô lên, lại bóc thêm chút tỏi giã, thấm thên chút giấm rồi bắt đầu vo viên. Hắn không dám nhìn Thịnh Phương Hoa, hai ngón tay hơi run run, có làm thế nào thì viên thuốc nhỏ trong tay cũng không thể thành hình, vừa vo xong đã vỡ ra, hắn lại vo, thuốc lại nát.
Thịnh Phương Hoa cười một tiếng, cầm lấy viên thuốc khỏi tay hắn: "Ngươi còn chưa thấm dấm vào mặt này của viên thuốc, tất nhiên sẽ không vo được.”
"A!" Lúc này Chử Chiêu Việt mới nhớ đến thì ra mình vẫn còn thiếu một bước, có chút ảo não, nói lắp bắp: "Nhưng mấy cái kia ta đã thấm rồi."
"Thật vậy sao?" Thịnh Phương Hoa lấy một lọ lên rồi đổ hai viên thuốc ra tay, nâng lên mũi ngửi một chút, lúc này nàng mới gật đầu thở phào: "Ừ, đúng là đã thấm qua giấm rồi."
"Ta nhớ rồi, vừa rồi, mới nãy..." Bỗng nhiên Chử Chiêu Việt lại cà lăm, hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, sao lúc thấy Thịnh Phương Hoa hắn lại không nói nên lời như vậy chứ? Khí chất nhẹ nhàng tiêu sái của vị công tử nơi kinh thành đã hoàn toàn biến mất rồi.
Thịnh Phương Hoa cười: "Không sao, ngươi nhớ là được, làm lâu như thế, chắc tay cũng đau rồi phải không? Ngươi nghỉ đi, đừng làm nữa, lo mà dưỡng thương thì tốt hơn."
"Không đau." Chử Chiêu Việt lắc đầu, cúi mặt tiếp tục vo thuốc, hắn không dám ngẩng lên nhìn Thịnh Phương Hoa nữa, hít sâu vào một hơi, hắn phải trở lại như xưa, sao chỉ vừa mới thay đổi hoàn cảnh thì tính tình cũng biến đổi thế này chứ?
Nhưng... Hắn vẫn không nhịn được mà muốn nhìn mặt của nàng.
Thịnh Phương Hoa cũng không ép hắn, vừa rồi đi liên tục qua năm sáu nhà, thật sự cũng có chút mệt, nàng bỏ sọt qua một bên, vén tóc phía sau rồi đi đến trước của phòng bếp, xoay người cầm muôi gỗ múc nước rửa tay, lúc đứng thẳng lên thì lại thấy Chử Chiêu Việt bên kia đang nhìn nàng không chớp mắt.
"Sao vậy? Còn chuyện gì à?" Thịnh Phương Hoa cảm thấy hơi kì lạ, sao ánh mắt của người này lại bất thường thế nhỉ?
"Không có gì!" Chử Chiêu Việt cuống quít quay đầu đi, lại bắt đầu vo thuốc.
Xiêm y của nàng có chút ngắn, nhất thời lại để lộ một mảng da thịt trắng nõn sau lưng, nàng nên đổi y phục cho mình đi, sao lại mặc như thế mà ra ngoài được chứ? Chỉ cần liên tưởng đến việc nam nhân khác cũng có khả năng nhìn thấy da thịt của nàng như thế, Chử Chiêu Việt cảm thấy lòng mình có chút khó chịu, rõ ràng vẫn còn là tháng ba, nhưng đầu hắn lại nóng dữ dội, từng giọt mồ hôi không ngừng rơi xuống từ trên trán.
Thịnh Phương Hoa nhìn dáng vẻ lúng túng này của Chử Chiêu Việt thì cười khà khà, nhặt A Đại này về cũng thật thú vị, thoạt nhìn thì giống như con cháu của nhà phú quý đã từng trải sự đời, đôi khi mang theo dáng vẻ lạnh lùng, không muốn người khác lại gần, nhưng có đôi lúc lại lúng túng hệt như một tiểu hài từ vừa mới bước chân ra khỏi cửa nhà.
Nàng nhớ tới chuyện sáng nay Chử Chiêu Việt đã nói với mình, dáng vẻ nghiêm trang, nghiêm túc như thế, tuy lời hắn nói có hơi nặng một chút nhưng lại thật tâm thật ý vì muốn tốt cho nàng, đương nhiên, chỉ là do hắn hiểu lầm mà thôi.
Thịnh Phương Hoa mím môi đi vào phòng bếp: "Nương, làm cơm xong chưa?"
Thịnh đại nương có chút lo lắng nhìn Thịnh Phương Hoa, bỏ đồ ăn vào trong nồi: "Thế nào rồi? Có giữ được gà của bọn họ không?"
"Chậc, dịch gà nói đến là đến, không ai ngờ được." Thịnh Phương Hoa thở dài: "Chỉ có thể làm hết sức mà thôi, cũng may thôn mình không nuôi nhiều gà lắm, tổn thất cũng không lớn mấy."
"Một con gà chết cũng là một khoảng tiền lớn mà." Thịnh đại nương có chút đồng tình: "Ai, thôn mình gặp phải tai ương rồi."
Thịnh Phương Hoa trầm mặc, cũng không phải là như thế, nhà các nàng cũng nuôi đến mười con gà, không biết liệu có bị nhiễm luôn không, nếu nói theo lẽ thường, một khi dịch gà đã bùng phát, nếu không phòng chống tốt thì chắc chắn tất cả gà trong một khu vực cũng khó mà thoát nổi kiếp nạn. Nàng có chút lo lắng mà nhìn mấy con gà trong sân, tất cả đều đang ưỡn ngực đi lững thững, thoạt nhìn rất có sức sống.
Nàng thở phào một hơi, xem ra trước mắt sẽ không sao!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT