Tịnh Tuyết khó khăn mở mí mắt nhìn gương mặt của chính mình đang cười một cách ác độc. Trong lòng liền hừ lạnh...đừng có xem thường nàng như vậy chứ? Nàng thiết lập một kết giới vững chắc xung quanh. Bàn tay của Diện Ảnh đặt trên trán nàng lập tức bị đẩy ra.

Ả ta cầm lấy ngón tay của mình, ánh mắt đỏ ngầu nhìn về phía nàng nói:

- Hừ! Không ngờ ở trong thuật của ta ngươi cũng có thể lập kết giới.

Tịnh Tuyết nhếch mép, điều tiết lại cơ thể mình. Móng tay và hình xăm màu lam trên huyệt thái dương cũng dần mờ đi rồi biến mất hẳn. Nàng nói:

- Diện Ảnh, ngươi đã quá xem thường ta rồi!

Diện Ảnh hừ lạnh, ả nhanh chóng dùng những cái móng tay sắc nhọn của mình đam về phía nàng.

Tịnh Tuyết liên tục tránh né, cái móng kia cũng đã xướt qua má nàng khiến cho máu từ đó mà chảy ra. Cài sợi tóc của nàng cũng bị ả cắt đứt.

Diện Ảnh ngửi được mùi máu của Tịnh Tuyết thì càng hưng phấn, điên cuồng tấn công. Ả ta thật không ngờ máu của tiện nhân kia lại thơm như thế. Nếu được nếm thử có phải rất ngon hay không?

- Chủ nhân, để ta qua giúp người. - Hoàng Ung đứng dậy, trên tay cần kiếm nói.

- Không ai được qua đây! - Tịnh Tuyết quát. Bọn người này... căn bản không phải đối thủ của cái gương tinh kia. Nếu còn qua đây e rằng sẽ mất mạng mất.

Hai tay nàng nắm chặt lại. Bây giờ nàng không có bùa, cũng không có võ công hay vũ khí vậy thì đánh với ả ta bằng cách nào đây? Phải làm sao bây giờ? Đột nhiên ánh mắt Tịnh Tuyết thay đổi. Tay phải hơi mở ra, trong tay xuất hiện hai hình xăm trăng khuyết đang tựa lưng vào nhau. Đây chính là vũ khí mà tổ tiên nàng đã truyền lại. Nhưng nàng chưa bao giờ dùng nó cả. Nó cũng chưa bao giờ nghe lời nàng. Nhưng tình cảnh bắt buộc, nàng sẽ đánh liều thử một lần.

Tịnh Tuyết nhảy ra đằng xa, giơ lòng bàn tay phải lên hô:

- Xuất!!!

Tức thì, từ trong lòng bàn tay nàng xuất hiện một cây quạt màu đen. Thân quạt có hình hoa mẫu đơn dưới ánh trăng tròn vô cùng diễm lệ. Trên đầu quạt có gắn những mảnh kim loại hình tam giác sắc bén.

Nàng cầm lấy cây quạt, hai tay giữ chặt lấy nó nhưng đúng như tưởng tượng của nàng, nó lại muốn bay đi. Nàng nắm chặt lấy nó nhưng cây quạt này thế nhưng lại kéo nàng đi theo. Hết qua bên trái lại qua bên phải. Trông thật chật vật.

- Ha ha! Ta tưởng ngươi có cái gì bảo bối. Hoá ra lại vô dụng như thế! - Diện Ảnh một trận cuồng tiếu, cười ha hả nói.

Lẫm Khanh cũng là pháp sư, vừa nhìn đã biết đó là vũ khí gia truyền. Hắn thở dài. Nếu như Tịnh Tuyết không thể khuất phục cây quạt này thì xem như làm mồi cho Diện Ảnh kia rồi.

- Chủ nhân! Người làm cái gì vậy? Bây giờ không có thời gian để múa đâu. - Hoàng Ung tức giận nói. Hắn nào biết Tịnh Tuyết không thể điều khiển cây quạt?

- Con mắt nào của ngươi thấy ta đang múa hả? - Tịnh Tuyết tức giận quát. Bộ nhìn nàng giống múa lắm sao?

Diện Ảnh lại một lần nữa tấn công nàng. Nàng vừa chuyển động theo cây quạt, vừa cúi đầu tránh đi ma trảo của ả. Nhiều lúc làm nàng sợ muốn đứng tim. Nhưng cây quạt chết tiệt kia lại rất xảo quyệt. Nó lại lôi theo cánh tay của nàng hướng mống tay của Diện Ảnh mà lao tới.

"Phập"

Máu tươi từ tay nàng men theo móng tay sắc nhọn của Diện Ảnh mà rơi xuống đất. Tuy rằng đau đớn nhưng nàng vẫn không buông cây quạt kia ra. Tịnh Tuyết dùng chân đạp vào bụng Diện Ảnh làm cho ả ta phải thu lại mống tay ôm lấy bụng của mình.

Cây quạt kia lại nhân cơ hội nàng bị thương ở cánh tay muốn vùng vẫy thoát ra. Tịnh Tuyết khuôn mặt âm trầm, lửa giận trong lòng tăng lên ngùn ngụt. Nàng tay nắm chặt cán quạt, vừa đập mạnh nó vào tường, trên người vừa phát ra linh lực trấn áp nó. Nàng trừng mắt nhìn nó hét:

- Cây quạt chết tiệt kia, ngươi làm ta điên lên rồi đấy!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play