Cũng không lâu sau, khi bầu trời đã tới tối dần lúc, Thiên Y rốt cuộc đã làm xong một cái nhà gỗ.
Đứng dưới ánh trắng sáng, đôi mắt hiện lên một tia hài lòng với kiệt tác của mình, ánh mắt theo đó khẽ đảo qua phía bên cạnh, chỉ thấy Nguyệt Vô Song bên kia căn nhà gỗ cũng sắp xong xuôi, không cần mình phải tiến tới giúp đỡ.
Suy nghĩ một lát rồi chuẩn bị đi tìm một chỗ nào đó để tắm rửa, hắn nhìn xung quanh một vòng, khi không thấy Huyền U ở đâu nữa cũng mặc kệ nàng rồi rời đi.
Thiên Y đi vòng xung quanh một vòng để cho quen thuộc địa hình, sau đó hắn hướng về một con sông mà lúc bay trên cao hắn thấy được gần chỗ hắn đang ở rồi đi tới.
Băng qua mấy con đường, Thiên Y đã đi tới một dòng sông.
Khi hắn đang nhìn xung quanh để xem có ai không rồi tắm rửa lúc thì ánh mắt bỗng nhiên dừng lại.
Chỉ thấy tại một cái khe ở con sông trước, có lấy hai lớn một nhỏ ba người đang đứng đó.
Thiên Y nhìn kỹ vào thì thấy thân hình nhỏ người lại là Huyền U, trong lòng cũng nghi hoặc nha đầu này làm sao mới tới lại quen thêm hai người rồi.
“Huyền U.” Thiên U khẽ gọi một tiếng rồi đi tới.
Bên kia Huyền U cùng hai người đang đứng im chờ đợi cái gì đó thì có thanh âm vang lên, cả ba nhất tề quay đầu lại.
Đập vào mắt ba người là một cái nam tử tuổi chừng hai mươi, tóc xác màu tro tàn, khuôn mặt gần như hoàn mỹ tới không tìm thấy một chi tiết thừa nào, u quang từ ánh trắng chiếu xuống sông lớn, rồi lại phản chiếu qua ánh mắt hắn, nhìn tới càng khiến người cảm giác xa vời, tựa hồ hắn và thiên địa này luôn có một cái bức tường vô hình ngăn cách vậy.
Trên người hắn cũng mặc lấy một bộ phổ thông áo xám có đai lưng màu đen, nhìn tới cực kỳ bình thường nhưng lại không quá bình thường vì nó được mặc trên người hắn, được lắm vạn cổ khó có mỹ nam tử.
“Thiên Y đại ca.” Huyền Băng thấy người tới sau cũng là vui vẻ chạy tới bên cạnh hắn.
“Tại sao lại ở đây.” Thiên Y có chút tò mò nhìn nàng, trong lòng cũng là trách móc Huyền Băng tối thế này còn để nàng đi ra ngoài.
“Ở đây có cái gì đó lạ, ta tò mò nên đứng lại xem.” Huyền U đô đô khuôn mặt khai tâm nhìn hắn nói.
Thiên Y gật đầu không nói, hắn nhìn lấy hai người đang đứng trước mặt.
Trước mặt hắn giờ là một nam một nữ, nữ khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh thiên, mi liễu Như Nguyệt, môi son màu hồng tự nhiên, nhìn tới khiến lòng người mơ màng.
Nàng người mặc một bộ bạch y, trong đêm tối ánh trắng chiếu xuống u quang càng khiến người cảm giác nàng như là Tiên Nữ ở trên cung trăng nhập xuống hồng trần. Trên người nàng có lấy một loại khí chất siêu phàm thoát tục, không ăn khói lửa, không thuộc về trần thế.
Nàng dáng người cũng giống như khuôn mặt vô song của nàng, hai đồi thanh phong sung mãn đầy đặn, eo thon lả lướt đứng trong gió đêm như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã, nhìn tới càng khiến người đi tới che chờ nhưng lại không dám tiến tới khinh nhờn.
Đây là một cái mỹ nữ Vô Song, trên đời hiếm có, dù Thiên Y lúc trước có duyệt qua rất nhiều mỹ nữ nhưng cũng phải thừa nhận với sắc đẹp của nàng cũng đủ xếp vào top năm.
Mà nam tử bên kia, gương mặt anh tuấn, lông mày anh khí bừng bừng, trên người mặc lấy một bộ bạch y, dáng người kỳ tu, phon thần như ngọc, đôi mắt sâu trong nói không hết hạo nhiên, nhìn tới khiến người không tự chủ được có hảo cảm, cảm giác hắn giống như là một người tốt vậy.
Nhìn hai người trước, Thiên Y có thể cảm nhận được bọn họ đều là Phá Cung viên mãn.
“Tại hạ Vương Tùng, gặp qua vị này huynh đệ.” Nam tử tên Vương Tùng nhìn lấy Thiên Y mỉm cười thân thiện chào hỏi.
“Lăng Tuyền.” Nữ tử bên cạnh nhìn hắn đôi mắt có chút bất ngờ trước vẻ bề ngoài của hắn cũng không tỏ vẻ gì bình tĩnh như tiên chào hỏi.
Huyền U là vừa rồi bọn họ vô tình gặp được, thấy nha đầu này tính tình cùng bề ngoài khá đáng yêu nên cũng rất yêu thích nàng, tiện đường ba người cùng nói chuyện, cho tới bây giờ cũng xem như là quen biết.
“Thiên Y.” Thiên Y đối với hai người vẫn là dùng bình thường tính cách lạnh nhạt đáp một câu, quản chi là đối mặt với mỹ mạo vô song như là Lăng Tuyền cũng không có một tia nào gọi là quan tâm, hoàn toàn lạnh nhạt.
“Thiên Y đại ca, ở đây hình như có bảo vật.” Huyền U thấy ba người chào hỏi sau thì giật giật ống tay áo của Thiên Y rồi bàn tay nhỏ chỉ về một cái khe núi, nơi con sông chảy xuyên qua nói.
Thiên Y ánh mắt tùy ý theo nàng hướng chỉ nhìn tới, nơi nàng chỉ là một cái khe suối, nhìn tới thế nào cũng là một cái khe núi bình thường.
Tuy vậy, nhìn thì không thấy, nhưng khi dùng đôi tai lắng nghe lúc, ngươi sẽ nghe thấy từng tiếng giống như là có Cửu U âm linh đang gào thét, còn kèm theo một loại nào đó nhịp điệu khi nghe vào khiến người liên tưởng tới Tiên Vương giảng kinh.
Thiên Y nghe cái thanh âm này lúc đôi mắt hiện lên ba động, ánh mắt vô ý hữu ý nhìn tới Vương Tùng hai người.
“Nếu Thiên Y huynh đệ cũng tới vậy chúng ta cùng vào thì có làm sao, nếu có cơ duyên vậy thì chúng ta cùng hưởng vậy.” Vương Tùng bắt được ánh mắt của Thiên Y rồi cười nói, hào không có một tia bất mãn nếu có cơ duyên mà phải chia đều.
Bên cạnh Lăng Tuyền không nói nhưng cũng không từ chối.
Kỳ thật hai người trong lòng cũng không cho đây là cái gì cơ duyên, bởi vì nhìn thế nào đều không giống cơ duyên à, thêm nữa nếu tại đây có cơ duyên thì đã bị mấy người cao tầng của Thái Huyền Môn phát hiện trước đi, như vậy làm sao tới lượt bọn họ.
Thiên Y cũng không từ chối, một lần nữa nhìn về cái khe suốt kia, vuốt cằm nói: “Cái này khe suối bên ngoài có lấy một cái trận pháp, nó vận chuyển là dựa vào hấp thu ánh trắng để làm năng lượng, bình thường sẽ không thể phát hiện, nhưng hôm nay là ngày trăng tròn, ánh trăng rất sáng nên trận pháp cũng hấp thu quá nhiều nên mới rò rỉ rồi bị phát hiện….”
“… tuy vậy, trận pháp cũng theo đó trở nên mạnh hơn bao giờ hết, muốn phá vỡ nó với cảnh giới của các ngươi là không có khả năng, hơn nữa nếu không thể phá được trận pháp thì các ngươi có đi vào cũng không thể đi tới địa điểm cần tới.” Thiên Y nhìn khe suối một vòng, khi thấy có một cái vô hình trận pháp lúc ánh mắt thoáng ngưng rồi chậm rãi giải thích.
Kỳ thật còn có vài câu hắn không nói, cái này trận phấp bởi vì hấp thu quá nhiều năng lượng mà mất đi cân bằng rồi tiết lộ ra khí tức, nó bây giờ tuy rằng là thời điểm dễ dàng phá nhất nhưng nếu không biết mở thì đừng hỏng mở được.
Bởi vì trận pháp năng lượng quá nhiều nên mất cân bằng, tại trong quá trình này nếu ngươi công kích trận pháp thì sẽ làm tiêu hao đi trận pháp năng lượng, nhưng cái kia năng lượng tuy rằng mất đi nhưng trận pháp theo đó sẽ trở lại thế cân bằng, như vậy muốn một lần nữa phá trận pháp là không có khả năng.
Thiên Y đời trước có thể nói là rất tinh thông mấy thứ khác ngoại trừ tu luyện, cho nên đối với loại này tự nhiên trận pháp rất là hiểu rõ.
Trong lòng cũng là một mảnh bất ngờ, từ cái kia trận pháp phát ra khí tức lúc hắn biết đây chỉ là một cái tự nhiên trận pháp, nhưng dù vậy cũng không đủ để hắn quan tâm.
Thứ hắn quan tâm là cái âm thanh bên trong phát ra, nghe vào lúc khiến hắn liên tưởng tới vài thứ.
Vương Tùng hai người đang định trực tiếp đi vào nghe Thiên Y nói không khỏi định hình lại giật mình nhìn hắn, tên này vừa mới tới chỉ nhìn hai cái là biết trước mặt có trận pháp, hơn nữa còn nói chi tiết như vậy, cái này làm hai người cũng là rất bất ngờ.
“Không biết Thiên Y huynh biết cách mở trận pháp hay không.” Vương Tùng hai người cũng là tin tưởng Thiên Y tới tám phần lời nói.
Bởi vì nếu nơi này thật có cơ duyên mà không có trận pháp thì e rằng đã bị Thái Huyền Môn cao tầng lấy rồi, hơn nữa nếu như lời hắn nói nếu không thể mở ra trận pháp thì đi vào cũng sẽ là đi không tới địa điểm muốn tới, cái này chẳng khác nào nếu mở ra trận pháp thì sẽ đi tới một không gian khác, cũng có thể vì thế mà Thái Huyền Môn cao tầng mới nghĩ đây chỉ là một cái hiện tượng tự nhiên rồi bỏ qua nơi này đi.
Không gian trận pháp nha, trên đời này không phải ai cũng có thể bố trí nha, nếu đi vào mà thật có cơ duyên thì có thể đổi vận cũng nói không chừng.
“Muốn mở trận pháp này cũng không phải là không thể.” Thiên Y lạnh nhạt trả lời.
Đối với cái cơ duyên trong đó hắn cũng không quá để ý, thứ hắn để ý chỉ là một món đồ mà không ai thèm nhìn mà thôi.
Hơn nữa, cứ cho là có thiên đại cơ duyên đi thì thứ hắn muốn hai người này cũng không thể cướp được, cho nên từ đầu tới cuối cùng không thèm để ý hai người có đi vào cùng hay không.
“Đã vậy thì nhờ Thiên Y huynh rồi.” Vương Tùng nhìn hắn mỉm cười nhờ cậy nói. Hắn đối với trận pháp tuy rằng biết chút ít nhưng vẫn chưa đủ thành đạo, ít nhất bây giờ là như vậy, cho nên đành phải nhờ Thiên Y vậy.
“Thiên Y đại ca, trong đó có bảo bối sao.” Huyền U một mặt hưng phấn lại tò mò hỏi.
“Có hay không thì ta không biết nhưng ngươi tốt nhất vẫn là ở lại đây đi.” Thiên Y quay sang nhìn nàng nghiêm mặt nói, nha đầu này thật không làm người bớt lo, cái gì cũng tò mò, cũng không biết nếu hắn không tới nha đầu này còn định bao giờ mới trở về.
“Đi mà, ta cũng muốn đi.” Huyền U ôm tay hắn lắc lắc làm nũng nói nhỏ.
“Không đi.” Thiên Y lạnh lùng đáp trả.
“Hừ.” Huyền U bất mãn hừ một tiếng, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì thân hình nhảy thật cao rồi ôm lấy cổ Thiên Y không buông.
“Buông ra.” Thiên Y nhìn nàng nhảy lên ôm cổ mình cũng là định lui ra nhưng lại sợ nàng thương tâm nên đành mặc kệ.
“Chết cũng không buông.” Huyền U nói thế nào cũng không buông, hai tay càng siết chặt.
“Không buông đừng trách ta trở mặt.” Thiên Y nhìn nàng nghiêm mặt nói.
“Trở mặt thì trở mặt.” Huyền U không sợ.
Vương Tùng bên kia nhìn hai người cũng bất đắc dĩ nhưng đành im lặng không nói gì.
“Tốt, vậy cùng đi vậy.” Thiên Y có chút không nói gì trước sự tùy hứng của nàng đành phải thỏa hiệp.
“Đi thôi.” Thiên Y nhìn hai người nói rồi mặc kệ chân đạp trên mặt sông đi tới trước khe suối.
Vương Tùng hai người tuy rằng có chút nghi ngờ nhưng cũng tạm thời lựa chọn tin tưởng hắn nên cùng đạp nước đi theo.
“Không biết Thiên Y huynh muốn làm…” Đi tới phía sau Thiên Y, Vương Tùng vốn muốn hỏi cái gì nhưng bỗng nhiên ngừng mắt lại trố mắt nhìn Thiên Y.
Chỉ thấy người trước một ngón tay chỉ về một phía trận pháp, theo đó hắn khẽ đâm tới một cái, trong sát na đó, quang mang đồn dập, chiếu sáng lấy vùng tối trong khe suối.
Bàn tay làm bằng huyết nhục chi khu nhưng lại như thứ cứng rắn nhất trên đời, nó dẽ dàng đâm vào, rồi hạ xuống giống như trực tiếp dùng kiếm rạch ra một cái vết rách rồi đi vào.
“Vào thôi.” Thiên Y nhàn nhạt nói rồi ôm Huyền U di vào.
Vương Tùng cùng Lăng Tuyền nhìn nhau một cái rồi cũng rung động đi vào, trong lòng cũng nghi hoặc trận pháp lúc nào dễ dàng như vậy phá hủy.
Kỳ thật bọn họ mắt thường chỉ thấy được thứ đơn giản chứ không thấy được cao minh trong đó, Thiên Y cái kia một đâm nhưng là nắm bắt cực kỳ tinh chuẩn thời cơ cùng đâm cực chuẩn nơi điểm yếu của trận pháp.
Nếu là bình thường người không nắm bắt được hai thứ này thì đừng hòng mở ra, quản chi là nhìn ra được một trong hai thứ này cũng đừng hòng mở được cái này tự nhiên trận pháp.
Nếu thật dễ dàng mở ra thì e rằng Thái Huyền Môn đám người đã phát hiện rồi phá giải, còn đâu tới lượt mấy người đi vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT